5 năm trước.
Kim Soo Hyun đã trút cạn cơn sóng lòng mình cho Jeong Da Un, người bạn cũng là người thân duy nhất của cậu.
[Da Un à. Tôi định nói một chuyện điên rồ đây.]
“Nghe đã không muốn rồi. Đừng nói. Tôi không muốn nghe đâu.”
[.…Hình như tôi thích một người rồi.]
Khi ấy, Jeong Da Un đang ở New York đã phải tròn mắt trước câu nói vượt qua 13 giờ chênh lệch múi giờ. Cậu nhẩm tính ngay, giờ Hàn Quốc đang là 3 giờ sáng. Đây cũng là thời điểm không thể nào tuyệt vời hơn để moi móc bí mật của ai đó, đến cả một Kim Soo Hyun vốn khó tính và kín miệng cũng không phải là ngoại lệ.
“Cậu thành thật kể cho tôi nghe đầy đủ năm yếu tố ‘khi nào, ở đâu, ai, như thế nào, tại sao’, đương nhiên là bao gồm cả diễn biến tâm trạng của cậu nữa, được không?”
Đáp lại không phải là câu trả lời mà là một tiếng thở dài. Câu nói theo sau cũng là lời nhại lại câu của chính Jeong Da Un.
[Giờ thì tôi lại chẳng muốn nói nữa.]
“Ái chà! Tại sao? Này, cậu là người khơi chuyện trước mà giờ lại im bặt, thế là phạm tội đấy biết không?!”
[Tôi nói ra không phải để nghe cậu cổ vũ, mà là để cậu làm ơn can tôi đi.]
“Cái gì? Can ngăn ư? Này, đến chiến tranh người ta còn yêu đương được nữa là, có gì mà không được chứ!”
[Người đó… Haiz, người đó nhỏ tuổi hơn tôi, vẫn còn là sinh viên…]
“Nhỏ hơn?! Nhỏ tuổi hơn à? Chết tiệt, thằng này. Chênh nhau mấy tuổi?”
Giọng của Kim Soo Hyun nhỏ dần, trái ngược với giọng Jeong Da Un ngày một cao, đến đoạn nói về số tuổi thì gần như chỉ còn là tiếng thì thầm.
[3 tuổi…]
“Có 3 tuổi thôi mà! Đùa à? Này, thì có sao đâu chứ! Cứ hẹn hò bình thường thôi. Nhẹ nhàng thôi, hả?”
Jeong Da Un ấn chặt tai nghe vào tai, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất câu trả lời của Kim Soo Hyun. Nhưng bên kia 11,000 cây số cách trở Thái Bình Dương lại chẳng có bất kỳ hồi âm nào.
Sự im lặng đó khiến Jeong Da Un chợt nhận ra một điều.
Cậu không muốn bắt đầu một cách qua loa. Chuyện này vốn không hề đơn giản.
[Có cả trăm lý do để không nên thích người đó.]
“…Vậy thì, lý do để nên thích là gì?”
Bên kia đầu dây, Kim Soo Hyun lần đầu tiên thoáng cười. ‘Chỉ có một thôi’. Giọng nói ấy vừa xa lạ lại vừa dễ nghe.
Jeong Da Un vốn chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện yêu đương của người khác, thế mà chủ ngữ đổi thành Kim Soo Hyun một cái là lại tò mò đến thế! 2 giờ chiều ở New York bỗng chốc hóa thành một buổi bình minh sáng rỡ. Cậu kiên nhẫn chờ đợi người bạn vốn kiệm lời của mình đang đắn đo lựa chọn câu chữ.
Thế nhưng, câu nói ngay sau đó lại khác xa mọi diễn biến lãng mạn mà Jeong Da Un đã tưởng tượng.
[Tuần trước tôi đã đến siêu thị mua đồ.]
“Gì cơ, mua đồ á? Cậu á hả?! …Mà này, không phải cậu đang ở khách sạn sao?”
[Ừ.]
“Vậy thì mua đồ kiểu gì?”
[Cứ làm thế nào rồi cũng xong thôi. Là do người đó mua hết cho tôi đấy.]
Với giọng điệu bình thản, Kim Soo Hyun liệt kê những món đồ mình đã mua, à không, là được tặng.
Một hộp sữa chua nhỏ và chuối, các loại hạt, vài quả trứng hun khói, trà bạc hà, rồi còn ghé hiệu thuốc mua vitamin tổng hợp cùng đủ thứ thực phẩm chức năng.
Nghe xong mới thấy, đó đều là những thứ nhỏ nhặt có thể để ở khách sạn để dùng trong suốt thời gian dài Kim Soo Hyun ở lại. Có lẽ người khác sẽ cho rằng gọi đây là ‘đi siêu thị’ thì hơi quá, vì chúng quá đỗi đơn sơ, nhưng Jeong Da Un thì không nghĩ vậy. Là bởi cậu quá hiểu Kim Soo Hyun, một kẻ kén ăn, sống khép mình, nếu cứ để mặc thì sẽ chỉ sống bằng salad ức gà và nước lọc mà thôi.
Jeong Da Un vốn đã canh cánh trong lòng chuyện Kim Soo Hyun sống ở khách sạn mấy tháng nay! Dù có biết nỗi lòng đang xáo động của cậu hay không, giọng nói trầm ấm vẫn tiếp tục vang lên qua tai nghe.
[Rồi hôm nay, lúc đang đi chung xe thì trên radio có nhắc đến món bánh gạo cay… Chẳng hiểu sao tôi lại buột miệng nói muốn ăn nó nữa.]
“Ừ.”
[Thế là người đó liền cho xe dừng lại rồi đưa tôi đến quán bánh gạo cay gần nhất.]
“…”
Lần cuối cùng mình ăn bánh gạo cay là khi nào nhỉ?
Jeong Da Un lần theo ký ức ngược về quá khứ, rồi bất giác lùi lại một bước trước địa ngục mà cậu không thể tránh khỏi.
Thật ra, kể từ khi đến Mỹ cho đến lúc trưởng thành, Jeong Da Un chưa một lần tìm ăn món Hàn Quốc. Vốn dĩ, nỗi nhớ nhà là một thứ bệnh tâm lý được vun đắp từ tình thương. Điều đó có nghĩa là, một người chưa từng trải qua bất cứ điều gì đáng để nhung nhớ thì cũng không thể nào thấu hiểu được cảm giác này.
Kim Soo Hyun chắc cũng chẳng khác gì.
Bởi cả hai đều phải nuốt những miếng bánh gạo vừa cứng vừa bốc mùi chua lòm trên chiếc khay ăn sờn cũ ở trường. Nhưng mà…
[Cậu có lẽ đã quên mùa hè ở Hàn Quốc như thế nào rồi, nhưng nó thật sự kinh khủng lắm. Đi đâu cũng nóng, cũng ẩm, cả ngày người cứ dính nhớp.]
“…”
[Ấy vậy mà người đó lại để tôi ngồi trong quán mát rượi, còn mình thì lái xe lòng vòng mãi mới tìm được chỗ đậu rồi chạy đến từ một nơi xa tít. Thậm chí người đó còn xin lỗi tôi, cái kẻ chỉ biết ngồi đờ ra đấy vì chẳng biết phải gọi món gì.]
“…Tại sao?”
[Vì đã để tôi phải đợi một mình trong quán quá lâu.]
Thật vô lý, phải không?
Giọng Kim Soo Hyun trầm thấp, nhỏ dần như một lời thì thầm khiến tai Jeong Da Un ngứa ran.
Nhưng cậu lại dụi mắt thay vì gãi tai. Ngay sau đó, khi nghe Kim Soo Hyun nói thêm “Tôi đã nghĩ, giá mà có cậu ăn cùng thì tốt biết mấy”, Jeong Da Un cuối cùng đã không nhịn được mà đập đầu xuống bàn.
Jeong Da Un không muốn để lộ rằng mình đã sắp khóc, chỉ vì nghe chuyện người bạn vốn chẳng biết trân trọng hay yêu thương bản thân mình nay đã có một người thay cậu làm tất cả những điều đó.
“…Chà, đúng là sống lâu mới được thấy chuyện lạ. Ông anh này xem ra có thể về hưu được rồi.”
[Da Un à. Tôi cứ liên tục có thêm những điều muốn làm.]
“Giờ cũng chẳng còn ai để cậu phải dè chừng nữa, có sao đâu chứ. Cứ làm hết đi! Chẳng lẽ chúng ta vẫn còn là mấy đứa mười mấy tuổi à?”
[Bảo cậu can tôi đi mà chẳng được tích sự gì.]
“Haiz… Thôi bỏ đi! Cứ đưa địa chỉ mạng xã hội đây.”
Đáp lại câu nói mà cậu thốt ra sau khi không còn che giấu chất giọng nghẹn ngào nữa là một khoảng lặng ngắn.
[Mạng xã hội?]
“Ý tôi là mạng xã hội của cô gái đó. Kiểu gì chẳng có ít nhất một cái chứ. Nếu không thì tên, tuổi, hoặc trường đã tốt nghiệp cũng được.”
[Sao thế, định điều tra xem là người thế nào à?]
“Tất nhiên rồi!”
Thật lòng mà nói, cho đến lúc này, người con gái bí ẩn đó vẫn chiếm trọn 100% thiện cảm trong lòng Jeong Da Un. Không, lẽ nào chỉ là 100% thôi sao. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng, một ngày nào đó khi mọi chuyện ổn định, biết đâu mình có thể gặp mặt và chào hỏi cô ấy.
Mọi chuyện vẫn là như thế, cho đến khi cậu nghe được câu nói tiếp theo.
[Không phải con gái, mà là con trai.]
Jeong Da Un không phải là người cổ hủ đến thế.
Bởi nếu nói về sự phân biệt đối xử đầy định kiến, thì chính cậu cũng đã phải nghe đến phát ngán trong suốt cuộc đời mình rồi.
Nhưng nếu đó là tiêu chuẩn để đánh giá một người sẽ ở bên cạnh Kim Soo Hyun, kẻ chẳng hề quan tâm đến thế sự xoay vần ngoài việc dùng dao, dùng súng và dùng nắm đấm, thì câu chuyện lại khác. Chỉ riêng lúc này, cậu phải trở thành một ông cụ non đầy rẫy những định kiến tàn độc nhất.
Con gái thì được, nhưng con trai thì nhất định phải nghi ngờ trước đã.
Cùng là đàn ông với nhau nên tôi biết rõ chứ, còn gì nữa!
Jeong Da Un hét lên như thể bị cướp mất cô con gái cao 1m83.
“Mau nói tên thằng khốn kiếp đó ra, Kim Soo Hyun!”
[Tôi biết ngay là cậu sẽ thế mà.]
Tiếng cười vang lên qua tai nghe là một âm thanh trong trẻo, lớn tiếng hiếm thấy.
Cũng chính vì vậy mà Jeong Da Un đã nhất quyết theo Kim Soo Hyun về Hàn Quốc. Dù cho đó là đất nước mà cậu có chết cũng không muốn quay lại, nhưng cậu cảm thấy chỉ có thể yên lòng khi được giám sát “cậu bạn trai nhỏ tuổi” đầy vấn đề kia ở cự ly gần.
Tất nhiên, mục đích đó đã chệch hướng chỉ sau một tháng nhờ có một Kim Soo Hyun đã trở nên mềm mỏng đến khó tin, và cuối cùng chỉ dẫn đến kết quả là Jeong Da Un được mở mang tầm mắt với thế giới đồ ăn giao hàng, nhưng dù sao thì cũng là vậy.
Jeong Da Un là khán giả duy nhất chứng kiến chuyện tình của Lee Gyo Han và Kim Soo Hyun ở hàng ghế đầu. Nhờ vậy, cũng đúng là cậu đã luôn tò mò. Có lẽ mối quan hệ ấy cũng giống như giữa người nổi tiếng và người hâm mộ.
Jeong Da Un biết rõ tên, tuổi, học vấn, quan hệ gia đình và cả nơi làm việc của Lee Gyo Han, dù cho đến giờ phút này, phải nói chính xác là cậu đã lầm tưởng rằng mình biết, nhưng lại chẳng thật sự rõ người đó là ai.
Cậu cũng muốn biết, nhưng vì đó không phải ai khác mà là người yêu của Kim Soo Hyun, nên cậu không muốn mổ xẻ cuộc đời người đó như những mục tiêu khác.
Jeong Da Un đã luôn mang trong mình một tâm trạng phức tạp như thế. Cũng chính vì vậy mà khi xác nhận thông tin cá nhân của Lee Gyo Han, cậu đã không đào sâu hơn mức tìm hiểu qua loa, một điều không hề giống với cậu chút nào.
Thế nhưng, Lee Gyo Han cũng vậy. Dĩ nhiên là vì một lý do khác.
***
‘Đội trưởng Lee. Jeong Da Un được cho là đã cùng được nhận nuôi ở Mỹ ấy ạ. Dù có người không nhớ anh Kim Soo Hyun, nhưng lại chẳng có ai là không nhớ đến Jeong Da Un cả.’
‘…Lý do là gì?’
‘Mọi người đều gọi Jeong Da Un như thế này ạ. À à, là—’
<Thiên tài>.
Lee Gyo Han nhớ lại hồ sơ mà người của Đội thông tin đã nói cho hắn ngay trước khi xuất cảnh, rồi nhìn lại người đàn ông trước mắt.
Jeong Da Un đang ngồi xe lăn xoay vòng quanh phòng khách, nơi có vài món đồ đạc được bố trí với khoảng cách đặc biệt rộng rãi, còn Kim Soo Hyun thì quen thuộc đi theo sau anh ta.
Tên là Jeong Da Un. Anh ta xuất thân từ trại trẻ mồ côi Haetsal, lớn hơn Kim Soo Hyun 1 tuổi nhưng học cùng khối. Với thành tích xuất sắc và trí thông minh vượt trội, đáng lẽ anh ta phải học vượt lớp mới phải, thế nhưng lý do anh ta lại bị đúp 1 năm thì không ai biết rõ.
“…Thật không thể tin được. Không thể nào tin được…”
“Hồ sơ nhân sự đã được bảo vệ rồi thì anh làm gì được chứ.”
“Không! Chuyện này đáng lẽ không được phép xảy ra! Nói thẳng ra là, lỡ cậu xảy ra chuyện gì thì sao!”
“Xảy ra thì cứ xảy ra thôi. Hẹn hò 5 năm trời mà chẳng biết gì cả, nên có bị vậy cũng đáng mà.”
“Á! Thật là!”
Trái ngược với Kim Soo Hyun không những điềm tĩnh mà còn có phần thờ ơ, phản ứng đáp lại lại vô cùng gay gắt. Nhờ vậy, Lee Gyo Han quyết định tạm nuốt vào trong vô số câu hỏi mà hắn muốn hỏi. Vốn dĩ, những điều hắn tò mò cũng không phải là chuyện có thể nói ra trước mặt bạn trai cũ.
Trong khi đó, Kim Soo Hyun bị kẹp ở giữa đúng là sống dở chết dở.
Bạn trai cũ với ánh mắt vui ra mặt kể từ khi biết ý nghĩa của từ ‘ngoại tình’ và mục đích của thiết bị theo dõi, cùng với đứa bạn thân đang phát điên vì sự thật là mình đã bị lừa suốt 5 năm trời bởi những thông tin được ngụy tạo.
Đúng là một sự kết hợp khủng khiếp mà anh không thể nào lường trước được cho đến khi đến New York.
Đúng lúc đó, chiếc xe lăn đang di chuyển một cách bực bội bỗng dừng lại. Nhờ sự lạnh nhạt của Kim Soo Hyun mà Jeong Da Un cũng sớm lấy lại được bình tĩnh, anh ta thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Phùuu… Được rồi, được rồi. Phải rồi. Giờ cậu đến đây chắc không phải để giới thiệu bạn trai đặc vụ đâu nhỉ. Có chuyện gì?”
“Đã bảo không phải bạn trai mà.”
“Trả lời vế sau chứ không phải vế trước, Kim Soo Hyun!”
Khóe miệng Lee Gyo Han nãy giờ vẫn im lặng chớp mắt như một bức tĩnh vật, khẽ nhếch lên. Kim Soo Hyun cố gắng vờ như không thấy điều đó rồi đưa điện thoại di động ra.
“Tôi nhận được một tin nhắn lạ, anh theo dõi xem nó được gửi từ đâu đến giúp tôi.”
*giờ biết được tuổi của Da Un nên mình sẽ đổi nhá.