Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 31


3. Mystery of Love 


Câu trả lời của Lee Gyo Han rất đơn giản và rõ ràng.

“Rốt cuộc là đang nói nhảm cái gì thế này…”

Và dĩ nhiên, câu nói không đầu không đuôi này đã khiến Kim Soo Hyun phát điên ngay lập tức.

“Lee Gyo Han, vứt cái điện thoại chết tiệt đó đi ngay!”

“Không sao đâu. Em nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Nhưng cũng không có nghĩa là chuyện này bình thường.”

“Cái gì?”

Kim Soo Hyun cầm chăn tiến lại gần, như thể muốn dập tắt tàn lửa, hàng lông mày anh chau lại. Không, nào chỉ chau lại thôi đâu. Sau khi nhìn vào màn hình điện thoại mà Lee Gyo Han giơ lên, nó đã nhăn nhúm lại như một cái lon rỗng bị bóp méo. Phản ứng của anh cũng dữ dội như chính sự căng thẳng tột độ.

Đây là điều không giống với Kim Soo Hyun chút nào, khi còn hẹn hò, đừng nói đến chửi thề, ngay cả mọi hành động của anh cũng chậm một nhịp như gấu trúc.

“Chết tiệt… Thằng khốn này là cái gì thế?”

Ngay sau đó, tin nhắn lại hiện lên trên điện thoại.

[Cả hai vị đều ăn nói thô lỗ nhỉ.]

[Vậy mà lúc nhắn tin cho nhau lại toàn những lời hay ý đẹp. Thật bất ngờ.]

Hai ánh mắt khác màu, một nâu sáng và một đen, đồng thời va vào nhau.

Từ thiết bị nghe lén cho đến việc điện thoại bị hack, rồi cả kẻ bám đuôi mà họ cứ ngỡ đã cắt được từ hôm qua. Vô số giả thiết đồng loạt quét qua đầu họ. Vài giây sau, Kim Soo Hyun là người lên tiếng trước, như thể cố tình cho ai đó nghe thấy. Dĩ nhiên, anh cũng không quên tự nhiên lấy chiếc điện thoại từ tay hắn rồi dùng tay che đi cả camera trước và sau.

“Trước tiên, cứ vứt cái này đi đã.”

“Ừ.”

Ngay lập tức, những đợt rung ngắn liên tiếp nối nhau.

Hàng loạt tin nhắn đổ về đều là những lời kêu gào tương tự nhau, kiểu như ‘chờ một chút, khoan đã’. Chính lúc đó, phản ứng của hai người đang nhìn xuống màn hình với vẻ mặt khô khốc đã rẽ sang hai hướng khác nhau.

[Nếu tôi nói cho ngài biết Lee Gyo Han đã được tuyển vào Baek Woo như thế nào, ngài có tin không?]

Nhìn thấy tên mình hiện lên trên màn hình có độ phân giải mập mờ đặc trưng của điện thoại trả trước, hàng mày thanh tú của Lee Gyo Han cong lên, còn Kim Soo Hyun thì lần đầu tiên lộ vẻ hứng thú. Không bỏ lỡ điều đó, hắn liền viết vội một dòng ghi chú lên mặt sau của túi bánh mì.

‘Mấy thứ đó thì có gì quan trọng chứ?’

Anh nhận lấy bút.

‘Phải công bằng chứ. Cậu đã moi sạch và nắm rõ quá khứ của tôi, trong khi tôi lại chẳng biết gì cả.’

Từ ‘công bằng’ được viết nhấn mạnh một cách đặc biệt, hằn sâu trên tờ giấy mỏng. Lee Gyo Han chỉ bật ra một tiếng cười khẩy thay cho câu trả lời. Bởi lẽ hắn cũng chẳng có lời nào thích hợp để phản bác lại Kim Soo Hyun đã trả lại y nguyên từ ngữ mà chính hắn đã dùng hôm qua.

6 năm trước.

Lee Gyo Han khi đó đang phục vụ trong Lực lượng Đặc nhiệm, đã đảm nhận nhiệm vụ trong Đội thâm nhập tại một buổi huấn luyện phòng thủ căn cứ.

Dù chỉ là một tình huống đặc biệt giả định, nhưng đó lại là một nhiệm vụ cực kỳ phù hợp với năng khiếu của hắn ở điểm phải đào sâu vào điểm yếu của quân ta. Thế nhưng, cũng như bao buổi huấn luyện phòng thủ khác, việc né tránh sự truy đuổi của số đông không phải là chuyện dễ dàng. Từ một lúc nào đó, Lee Gyo Han đã tách khỏi đồng đội và chỉ còn lại một mình.

Thế nhưng, như vậy lại hay.

Một tình huống mà những hành vi bất hợp pháp lại được cho phép một cách hợp pháp. Liệu còn có chuyện nào như mơ thế này nữa không. Ngược lại, chính từ lúc đó Lee Gyo Han mới bắt đầu hành động một cách bài bản.

Đầu tiên, hắn châm lửa đốt doanh trại để gây hỗn loạn, sau đó đi khắp các loại kho chứa và dán lên đó những tấm thẻ báo nổ. Dĩ nhiên, những Đội tuần tra bắt gặp trên đường đều bị tiêu diệt trong im lặng.

Dù cho đó là một buổi huấn luyện huy động đến mấy trăm người chỉ để truy đuổi, nhưng không một ai trong số họ bắt được Lee Gyo Han. Buổi huấn luyện kéo dài hơn 7 tiếng chỉ kết thúc khi chính hắn tự mình bước ra.

Chính xác hơn là, sau khi ẩn nấp, hắn đã lao xuống—

[Ngài Lee Gyo Han đã tự sát cùng với hàng chục quả lựu đạn diễn tập và nói thế này. ‘Tất cả đã hy sinh. Huấn luyện kết thúc, đoàn kết!’]

“…”

Anh còn chưa kịp thốt ra câu hỏi đang hiện lên trong đầu, “Làm quái nào mà nó biết được những chuyện này?”, thì hai tin nhắn nữa đã ập tới.

[Tôi biết tất cả về quá khứ của ngài Lee Gyo Han.]

[Bởi vì tôi được tạo ra ở đó, nên tôi có thể truy cập vào tất cả các tài liệu mật.]

Kim Soo Hyun liếc nhìn vẻ mặt của Lee Gyo Han.

Gương mặt trắng trẻo, trong veo của cậu thoáng nhìn có vẻ dửng dưng, nhưng thực chất là đang cực kỳ khó chịu. Điều đó có nghĩa là, những lời mà ‘thứ này’ đang nói, ít nhất cũng không phải là bịa đặt.

[Xin hãy tìm nhà giả kim. Tôi cũng sẽ giúp các vị.]

Kẻ địch đang ẩn náu ngay trong hàng ngũ phe ta, liệu có nên nắm lấy bàn tay chìa ra từ bên kia bụi rậm không? Hay ngược lại, phải chém đứt bàn tay đó? Kim Soo Hyun nheo mắt cân nhắc các lựa chọn, rồi dùng bàn tay không cầm điện thoại để viết tin nhắn trả lời.

[Lý do là gì?]

Lần đầu tiên, câu trả lời vốn luôn đến ngay tức khắc ‘như một cỗ máy’ lại có một khoảng lặng trước khi xuất hiện.

[Nếu tôi nói lý do, các vị cũng sẽ giúp tôi chứ?]

[Các vị có thể hứa không?]

Việc có thể truy cập vào máy chủ của Baek Woo cũng có nghĩa là nó đã xem hết thông tin về Kim Soo Hyun. Thế nhưng, việc nó nhắc đến lời hứa thay vì một giao kèo lại ‘con người’ đến mức nào.

Kim Soo Hyun không tiếp tục cuộc trò chuyện mà tắt nguồn điện thoại. Ngay lập tức, Lee Gyo Han giờ đây còn chẳng buồn che giấu vẻ khó chịu, đã lên tiếng.

“Nhảm nhí. Có thể là người của Baek Woo đang dùng thông tin cá nhân của em để thăm dò thôi.”

Phản ứng đó thật gay gắt, không hề giống với người đàn ông đã từng rất thản nhiên dù cầm trên tay chiếc điện thoại có thể nổ tung và thổi bay đầu mình bất cứ lúc nào.

Chẳng cần phải băn khoăn xem điều gì đã kích động cậu đến thế. Lee Gyo Han vốn dửng dưng ngay cả khi nghe chuyện được tuyển vào Baek Woo, đã đột ngột dao động kể từ lúc thấy dòng tin nhắn nói rằng nó biết tất cả về quá khứ của cậu.

Thế nhưng, Kim Soo Hyun không cố tình tỏ ra mình đã nhận thấy điều đó.

“Nếu vậy thì không thể giải thích được tin nhắn đầu tiên.”

“Không lẽ anh tin lời nó tự giới thiệu là hệ điều hành của nhà giả kim thật à?”

“Không. Mà là có người có thể xác nhận danh tính của nó, dù nó là gì đi nữa.”

Người đàn ông thông minh này chắc chắn biết rõ bản thân vừa có phản ứng khác với thường ngày. Chỉ cần nhìn cách cậu hít sâu thở đều lặp đi lặp lại là biết. Chỉ bằng vài hành động nhỏ nhặt đó, Lee Gyo Han đã dập tắt được cơn nóng giận vừa bùng lên trong phút chốc, rồi cất giọng giả vờ bình tĩnh hỏi.

“…Là ai thế. Có đáng tin không?”

Sự thay đổi của con ngươi hiện rất rõ trong đôi mắt sáng màu. Kim Soo Hyun quan sát điều đó một lúc rồi đáp bằng giọng thản nhiên, “Chắc là người cậu cũng biết thôi.”

 ***

Những ‘người làm vườn’ sở hữu một hồ sơ ấn tượng đến mức có biệt danh riêng thường tự hào về mức thu nhập cao ngất ngưởng, tương xứng với mức độ hiểm nguy. Thế nhưng, nếu hỏi trong số họ có ai giàu có không thì chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bọn họ đa phần đều tiêu tiền mà không nghĩ đến tương lai. Một phần cũng là do không có người chỉ dạy cách xây dựng và sử dụng tài sản, cũng chẳng có ý chí tự thân. Thậm chí, không chỉ dừng lại ở việc tiêu xài hoang phí, mà những hành vi tự hủy hoại bản thân như nghiện rượu hay ma túy, vốn trái ngược hoàn toàn với việc rèn luyện thân thể, cũng là chuyện thường tình.

Thế nhưng, Kim Soo Hyun đã tạo dựng được danh tiếng lẫy lừng trong giới, lại sống một cuộc đời khác xa với những sự sa đọa đó. Anh không chỉ tiết kiệm đều đặn, không sa vào rượu chè hay thuốc phiện, mà còn trưởng thành thành một người có thói quen tìm ăn salad.

Có thể quả quyết rằng, đó là nhờ một người sống ở đây, tại Babylon, New York.

“Cũng là một nơi khá ấn tượng đấy.”

“…Ừ.”

Kim Soo Hyun nhún vai trước lời nói khe khẽ của Lee Gyo Han.

Nơi này, cách Fresh Meadows khoảng một giờ lái xe, là một khu đất tư nhân được bao bọc tứ phía bởi hàng rào kẽm gai. Khác với ngôi nhà tuy nhỏ xinh nhưng có khu vườn được chăm sóc cẩn thận của anh, nơi đây chỉ toàn một màu bê tông xám xịt, lại còn có cả camera an ninh không hề có ý định che giấu việc đang giám sát từ nhiều góc độ. Một khung cảnh quá đỗi tiêu điều để có thể trông chờ vào một đồng minh thân thiện.

Nếu đi một mình, Kim Soo Hyun đã tự mình mở khóa và đi vào, nhưng anh cố tình dừng lại ở lối vào, nhấn chuông cửa rồi nhìn thẳng vào camera ở cổng chính.

Vài giây sau, cánh cổng sắt với hệ thống an ninh nghiêm ngặt mở ra với một tiếng động ồn ào tương xứng với kích thước của nó. Băng qua bãi đất trống có dấu vết cất và hạ cánh của trực thăng, đi sâu vào bên trong, thứ đầu tiên đập vào mắt là khung cảnh biển tuyệt đẹp.

Trong giây lát, Lee Gyo Han đã nhướng mày trước một bầu không khí hoàn toàn khác với vẻ ngoài thô kệch của nơi đây. Giữa khung cảnh đẹp như tranh vẽ đó, cánh cửa của tòa nhà trông như một vật thể nghệ thuật chỉ làm bằng kính và bê tông mở ra.

“Kim Soo Hyun, cậu, cậu, cậu— tên khốn này!”

Thay cho tiếng bước chân là tiếng động cơ đều đều. Kim Soo Hyun nở một nụ cười nhạt với người bạn đang lao về phía mình.

“Lâu rồi không gặp.”

“Cậu bình an vô sự thế này mà không liên lạc gì cả? Cậu có biết tôi đã lo lắng đến mức nào không?! Tôi thật sự, lúc bỏ cậu lại mà rời khỏi Hàn Quốc, tôi đã…!”

“Tôi biết. Thế nên tôi mới đến đây.”

“Aish, cậu nói thế mà nghe được à?!”

Ánh mắt của Lee Gyo Han lần lượt lướt qua Kim Soo Hyun và người đàn ông ngồi trên xe lăn điện.

Lee Gyo Han là người thấy được nhiều vẻ mặt của Kim Soo Hyun nhất trên đời này, nhưng không phải là đã thấy tất cả.

Lúc này cũng thế.

Kể từ sau lần đối mặt ở tòa nhà bỏ hoang, Kim Soo Hyun chưa một khoảnh khắc nào buông lỏng cảnh giác, nói cho đúng thì là ngoại trừ lúc trên giường, vậy mà giờ đây anh lại có thể thả lỏng nhanh đến thế. Không chỉ đơn thuần là không cảnh giác, anh còn cúi người xuống để ngang tầm mắt và còn ôm nhẹ một cái.

Chính lúc đó, Lee Gyo Han đã chạm mắt với người đàn ông đang vỗ vai Kim Soo Hyun. Anh ta sụt sịt cái mũi đỏ hoe, rồi cất giọng nửa khóc nửa cười nói tiếp.

“Cuối cùng cũng giới thiệu cậu bạn trai kém tuổi đầy rắc rối rồi hả? May quá. Người kia trông cũng bình an vô sự nhỉ.”

Lee Gyo Han nghiền ngẫm lại cụm từ dùng để chỉ mình. ‘Cậu bạn trai kém tuổi đầy rắc rối’.

Tiếng chim biển kêu từ đâu đó lấp đầy khoảng không tĩnh lặng kỳ lạ trong giây lát. Kim Soo Hyun là người khẽ lên tiếng trước.

“Jeong Daun, không phải.”

“Hả? —Ơ, đâu, cậu bị thương à?!”

“Không phải ý đó……. Chia tay rồi.”

Cái tên ba chữ theo sau đó chắc chắn là một cái tên quen thuộc. Là người bạn cùng trại trẻ mồ côi mà Phu nhân đã cùng đưa sang Mỹ. Thế nhưng, điều thật sự khiến Lee Gyo Han bận tâm lúc này không phải là chuyện đó.

“Cái gì! Hóa ra là ngoại tình thật ááá?!”

Không giống mọi khi, Lee Gyo Han mất một lúc mới hiểu được tiếng hét mình vừa nghe. ‘Ngoại tình’. Hắn không thể hiểu nổi tại sao việc lĩnh hội một cụm từ quen thuộc và đơn giản như vậy lại khó khăn đến thế. Nói cho đúng hơn là, hắn không thể hiểu tại sao nó lại được dùng để miêu tả mình và Kim Soo Hyun.

Một luồng không khí lạnh lẽo hoàn toàn khác với sự im lặng trước đó bao trùm lấy cả ba người.

Thú thật là, vào khoảnh khắc đó, Kim Soo Hyun còn cảm nhận được cả cái lạnh se sắt chẳng hề giống với New York tháng 7.

“Ngoại tình?”

“…”

“Ai ngoại tình chứ. …Anh Soo Hyun, lúc còn hẹn hò với em, anh đã gặp người khác à?”

Kim Soo Hyun bắt đầu cảm thấy cơn đau nửa đầu ập tới khi đứng giữa Jeong Daun đang há hốc mồm kinh ngạc như thể vừa rồi chưa từng sụt sùi, và Lee Gyo Han tuy máy móc nhếch mép cười nhưng ánh mắt lại sáng quắc.

Chủ đề mà anh đã may mắn né tránh bấy lâu nay cuối cùng cũng bị khơi ra. Thậm chí giữa lúc này, còn có một tin nhắn gửi đến.

[Đây là lần đầu tiên tôi thấy một màn đánh ghen của người đồng tính đấy.]

Những hiểu lầm cần phải giải thích, chẳng biết từ lúc nào đã tăng lên thành ba.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.