Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 30


Kim Soo Hyun đã ngủ say như chết, anh tỉnh giấc vì tiếng trò chuyện vọng lại từ phía cánh cửa hé mở.

Không giống mọi khi, anh ngẩn người mất mấy giây rồi bật hẳn phần thân trên dậy như người muộn màng nhận ra mình bị sóng bao vây. Dĩ nhiên, sở dĩ chỉ giới hạn ở ‘phần thân trên’ là vì phần hông còn đau ê ẩm hơn cả lúc ngã lăn xuống cầu thang. Cơ thể gánh chịu cú sốc của hai ngày dồn lại bỗng mềm nhũn ra, trái ngược hẳn với cú bật dậy như lò xo.

“Điên thật…”

Tấm chăn trong ký ức vốn có màu xanh đậm, thế mà chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành hoa văn caro pha giữa màu xanh lá và màu nâu.

Dù quen thuộc nhưng anh chẳng vui vẻ gì. Bởi lẽ khi nhớ lại ‘lý do vì sao phải thay chăn’, mặt anh không chỉ nóng bừng lên mà đến mắt cũng cay xè. Kim Soo Hyun đưa tay vuốt gò má bỏng rẫy, nhớ lại những gì mình đã thể hiện, à không, phải nói là ‘bộc phát’ ra đủ đường vào hôm qua.

Phải thừa nhận những gì cần thừa nhận. Lee Gyo Han luôn miệng nói sẽ nương tay, hôm qua đã chắc chắn đùa giỡn với Kim Soo Hyun. Mà nào chỉ đùa giỡn thôi đâu. Thấy anh có dấu hiệu mất nước nhẹ, cậu còn vừa cho anh uống nước vừa tiếp tục giày vò. Lúc đó, anh mải mê lấp đầy cơn khao khát nên chẳng nghĩ có gì lạ, giờ ngẫm lại mới thấy đó rõ ràng là một hành động điên rồ.

Đêm qua, khác với những bộ quần áo bị vứt bừa bãi, chiếc quần tây đã được ai đó gấp lại phẳng phiu đến từng đường ly, chẳng cần phải băn khoăn xem đó là ai. Kim Soo Hyun cắn chặt môi, vội vàng mặc quần áo. Cùng lúc đó, Lee Gyo Han đã đến gần không một tiếng động và mở cửa.

“Ừm, anh dậy rồi à? Anh ngủ thêm cũng được mà. Hay là ăn bánh mì em mua để bên cạnh nhé?”

…Thế này mới thật sự gọi là bất công đấy, Lee Gyo Han.

Nếu không phải vì nhìn thấy bờ vai quen thuộc trước, liệu cậu có biết rằng cái đèn đã bay thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đó rồi không? Trong khi có người tê dại cả phần thân dưới thì người kia không những chẳng hề hấn gì mà còn tìm được áo phông trong tủ để mặc, thật nực cười.

Kim Soo Hyun lên tiếng, trong lòng thầm mong mặt mình không đỏ bằng Lee Gyo Han đêm qua.

“Thôi được rồi. Cậu nói chuyện với ai ở ngoài đấy?”

“Có một người phụ nữ tự xưng là người quản lý ở đây tìm đến. Bà ấy nói đến xem vì thấy cửa sổ mở. Cuối độ tuổi 40, tóc và mắt màu nâu sẫm. Cao khoảng 165cm, là người Hispanic, nói pha trộn giữa tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh.”

“À à…”

Với lời miêu tả như đang phác họa chân dung, không khó để đoán ra người khách đó là ai. Mãi đến lúc này, sự căng thẳng trong anh mới tan biến hẳn. Kim Soo Hyun ngả phịch người xuống, lún sâu vào trong chăn đến mức phát ra tiếng ‘phụp’. Ngay lập tức, một tràng câu hỏi dồn dập ập tới.

“Là ai mà anh còn đưa cả chìa khóa và nhờ trông nhà thế?”

“Hôm qua tôi đã nói rồi mà. Là người quen sống ở gần đây.”

"Chỉ là người quen mà không những trông nom tươm tất căn nhà và sân vườn bỏ trống suốt 4 năm, mà còn lặp đi lặp lại cái công lấp đầy tủ lạnh bằng thực phẩm tươi sống rồi lại vứt đi, còn giặt giũ đều đặn để chăn lúc nào cũng thơm tho sao?"

Thật ra, không có gì lạ khi Lee Gyo Han lại thắc mắc về việc Kim Soo Hyun có một người quản lý dựa trên sự tin tưởng và chân thành sâu sắc đến thế. Bỏ qua chuyện anh vốn không phải là người giỏi giao thiệp, thì từ cuối những năm 20 cho đến tận bây giờ, anh vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nên khó có thể hình thành một mối quan hệ bền chặt đến vậy.

Tuy nhiên, câu trả lời lại đơn giản một cách bất ngờ.

Kim Soo Hyun từng giúp bà ấy giải quyết một ‘vấn đề rất cảm tính’ trong quá khứ. Một sự trùng hợp không ngờ là đứa con trai duy nhất của bà đã chết trong một cuộc ẩu đả của băng đảng, lại bằng tuổi anh. Thế nhưng, vì không muốn kể hết câu chuyện dài dòng, anh đã cố tình giải thích một cách khô khan.

"Vốn dĩ có tiền là được hết."

Ánh mắt cứ đeo bám một cách kỳ lạ dường như đang đòi hỏi một câu chuyện chi tiết hơn, nhưng anh vờ như không biết.

May mắn là, hôm qua Lee Gyo Han đã hoàn toàn đánh mất quyền gặng hỏi những điều cậu tò mò. Đó là ưu điểm đầu tiên anh tìm thấy được sau khi chia tay. Cùng lúc đó, Kim Soo Hyun phát hiện ra thứ gì đó trên phần bắp tay nối liền với khuỷu tay trái của cậu, nơi tay áo sơ mi được xắn lên.

Một vết hằn tựa như ngọn lửa đang lan.

“…”

Chẳng mấy chốc, Lee Gyo Han cũng nhận ra thứ gì đang nằm ở cuối ánh mắt bất động như bị đóng đinh của Kim Soo Hyun. Bàn tay muộn màng kéo tay áo xuống cố tỏ ra bình thản, nhưng cả hai đều nhận thấy rõ sự vội vã ẩn chứa trong đó.

Từ trước đến nay, Kim Soo Hyun chưa từng thắc mắc xem ‘ai’ đã cứu mình ra khỏi biển lửa.

Kim Soo Hyun còn chưa quyết định được nên an lòng hay tuyệt vọng vì sự thật là mình vẫn còn sống, nên khó mà có được chút tâm trí thảnh thơi đa cảm nào. Dù Nam Ki Joong có nhắc đến vết bỏng, nhưng anh cứ ngỡ cậu bị thương là vì một lý do nào đó như chẳng may ở cùng tòa nhà.

Cũng phải thôi, vì Lee Gyo Han… kể từ sau lần đối mặt ở phòng thẩm vấn, cậu đã không đến tìm anh một lần nào.

“—Không phải đâu, đúng không?”

Lời phủ nhận bật ra đầu tiên. Thực ra, đó có lẽ là một mong ước.

“Cái gì cơ.”

“Cái đó, vết thương đó…”

Không phải là vì tôi, đúng không.

Kim Soo Hyun không nỡ nói hết câu. Thế nhưng, thái độ của Lee Gyo Han đã là câu trả lời. Khóe miệng cong lên như thể không hiểu anh đang nói gì, đôi mắt màu nâu không hề lay động như muốn phủ nhận cái lý thuyết rằng ánh mắt sẽ dao động khi nói dối.

‘Nếu em nghĩ anh sẽ bị lừa, thì 1,807 ngày qua em đã yêu đương một cách vô ích rồi.’

“Đây chính là lý do chúng ta, không, cậu và tôi không thể đến với nhau.”

“…Cái gì? Không, tại sao chứ?”

Khi anh nhấn mạnh vào việc tách riêng từ ‘chúng ta’, hàng mày thanh tú của cậu liền nhíu lại ngay tức khắc. Kim Soo Hyun thấy may mắn vì tấm chăn đã trở thành một bức màn ngăn cách giữa anh và cậu. Nhờ nó, anh có thể che giấu đi cơ thể đầy dấu vết của đêm qua và cả nắm đấm đang siết chặt.

“Chỉ cần muộn hơn một chút thôi, thì anh đã chết rồi.”

“Chỉ cần muộn hơn một chút thôi, thì cả cậu cũng chết.”

“Ý anh là em nên bỏ mặc anh ở đó sao?”

“Đó là một phép toán đơn giản thôi. Thà mất một còn hơn mất cả hai, không phải sao? Điều đó khó hiểu lắm à?”

“Vậy thì có lẽ em đến cả đếm cũng không biết nữa rồi, chứ đừng nói đến toán học đơn giản. Em thấy mình chẳng muốn quan tâm đến số không nào sau số một cả.”

Vùng gáy vốn mịn màng trắng trẻo của cậu chẳng biết từ lúc nào đã ửng đỏ. Sắc hồng phớt ấy là một loại kích động hoàn toàn khác với đêm qua.

Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun không thể thở dài, cũng chẳng thể lựa lời khuyên nhủ bạn trai cũ.

Kim Soo Hyun có cảm giác như có một cơn sóng đang cuộn dâng lên trong lồng ngực. Anh thậm chí còn không thể nổi giận như hôm qua. Chỉ thấy chút máu trong lòng bàn tay mà tim đã hẫng đi, vậy mà Lee Gyo Han lại có thể chết để cứu anh. Điều duy nhất anh có thể thốt ra bằng chất giọng khàn đặc chỉ là một cái tên.

“Lee Gyo Han. Không, Gyo Han à.”

“Em đã rất đau vì cái này đấy.”

“…”

“Chắc chắn sẽ để lại sẹo. Mà còn là vết sẹo rất rất lâu phai, có khi là cả đời cũng không hết.”

Lee Gyo Han vẫn đang nói những câu đáng sợ, bỗng ngừng lại và cắn chặt môi. Trong khoảnh khắc ấy, Kim Soo Hyun nảy ra một suy nghĩ ngớ ngẩn ‘lẽ nào vẫn còn đau sao’, và anh mong người đàn ông đứng đối diện sẽ không nhận ra một góc trong lòng mình đã sụp đổ. May mắn là giọng nói vang lên ngay sau đó đã cho anh biết rằng lớp vỏ bọc lạnh lùng mà Kim Soo Hyun đã dày công mài giũa bấy lâu vẫn chưa hoàn toàn tan chảy.

“Nếu anh không thể coi đó là điều hiển nhiên, thì chi bằng hãy cảm thấy có lỗi đi. Em chỉ xin anh hãy nhìn em bằng ánh mắt đau lòng thôi mà.”

“…”

“Em thật sự chỉ cần thế thôi là đủ rồi. Anh rốt cuộc tại sao lại cứ—”

Lee Gyo Han thậm chí còn không thể nói hết lời van nài khẩn thiết.

Đó là vì tiếng ‘ting’ của một thiết bị máy móc bất ngờ vang lên. Ánh mắt của cả hai ngay lập tức hướng về phía thiết bị to bằng lòng bàn tay đang sáng đèn trên sàn nhà đằng kia. Đó là chiếc điện thoại trả trước mà đêm qua, trong lúc mải mê quấn lấy nhau, anh đã vứt bừa đi khiến nó sập nguồn, và đã được cậu tìm bộ sạc cắm vào.

Và khung cửa sổ hình chữ nhật hiện lên trên đó, rõ ràng là.

“…”

“…”

Kim Soo Hyun ngỡ rằng, vào khoảnh khắc đó, anh đã đối diện với đôi mắt màu nâu đang lấp lánh dưới ánh nắng chan hòa qua khung cửa sổ.

“Lee Gyo Han, đó là điện thoại của tôi đấy! —A, …chết tiệt!”

Ngay sau đó, chẳng thể nói ai nhanh hơn ai, cả hai đã đồng loạt lao đi. Thế nhưng, nếu một cơ thể đã mệt nhoài suốt đêm vì bị giày vò, lại còn chưa hết đau do cú ngã, đối đầu với người hiểu rõ tình trạng đó hơn bất kỳ ai trên đời, thì thắng bại đã quá rõ ràng. Huống hồ, người đó còn đang trong tình trạng khỏa thân quấn chăn thì lại càng thêm bất lợi.

“Nếu chuyện đêm qua với anh là lần cuối cùng trước khi chết, thì em thỏa mãn rồi. Còn anh thì sao?”

“Này!”

“Chia tay rồi nên anh định gọi trống không thế à? Quá đáng thật đấy.”

Trong nháy mắt, Lee Gyo Han đã chộp lấy chiếc điện thoại rồi đứng lùi ra xa, không chút do dự.

Ngay cả khung nhập mật khẩu hiện lên ngay sau đó cũng không thể cản được Lee Gyo Han. 124812, gần như theo phản xạ, hắn vừa nhấn sáu con số thì khóa đã được mở ngay lập tức. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Kể cả khi không phải là mật khẩu này, hắn vẫn biết tất cả những phương án khác có thể thử.

Trong lúc đó, tiếng chuông báo tin nhắn trong trẻo lại vang lên thêm hai lần nữa. Lee Gyo Han liền kiểm tra tin nhắn ngay.

[Thật sự là nhà không lắp đường truyền internet sao?]

[Thật không thể tin nổi đây lại là nơi ở của người hiện đại.]

[Mà tại sao cả hai vị lại còn tắt điện thoại nữa vậy?]

“Lee Gyo Han!”

“Đừng qua đây. Cứ ở yên đó.”

Khó mà phân biệt được những câu chữ như thể nắm rõ tình hình nơi đây đến mức gây khó chịu kia là lời chế giễu hay chỉ đơn thuần là miêu tả. Lee Gyo Han dùng giọng nói dứt khoát ngăn Kim Soo Hyun lại, còn ngón tay thì lướt đi như đang gõ phím đàn.

Đó là lời hồi đáp đầu tiên.

[Ngươi là gì?]

Thật ra, vào khoảnh khắc đó, Lee Gyo Han đã nghĩ rằng nếu cái thiết bị to bằng lòng bàn tay trong tay mình phát nổ như cơn ác mộng của Lucas, hắn sẽ sẵn lòng ôm trọn lấy nó để không một mảnh vỡ nào chạm đến bạn trai cũ của mình.

Đây không phải là một hành động khiêu khích mà không có sự quyết tâm đến thế. Hơn hết, những tên côn đồ trong băng đảng đã chết kia đã cho Lee Gyo Han biết rằng, nếu chúng ‘thật sự’ có ý định tấn công, thì có vô số cách để làm người khác bị thương mà không cần đến điện thoại.

Rốt cuộc, chỉ có hai con đường để chọn. Bị săn đuổi như một con chuột bị dồn vào góc tường, rồi chết mà không thể phản kháng. Hay là, chủ động đối đầu trước.

[Rất vui được gặp.]

[Cuối cùng ngài cũng trả lời rồi.]

Thế nhưng vài giây sau, những dòng tin nhắn liên tiếp hiện lên trên màn hình điện thoại đã khiến hàng mày ngay ngắn của Lee Gyo Han khẽ xô lệch.

[Tôi là OS- hệ điều hành của nhà giả kim mà các vị đang tìm.]

*Ở chương 16 từ “OS: Operating System” tui quên giải thích nghĩa của nó mà dịch luôn là “Hệ điều hành”.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.