‘Nếu không xây một công viên ở nơi này, thì 100 năm sau chúng ta sẽ cần một bệnh viện tâm thần lớn tương đương.’
Lời khuyên của một nhà thơ dành cho nhà quy hoạch đô thị của New York vẫn còn vẹn nguyên giá trị tươi mát cho đến tận thế kỷ 21. Nhờ vậy mà mảng xanh nằm giữa rừng nhà cao tầng có lẽ đã cứu rỗi sức khỏe tinh thần cho biết bao người dân New York.
Nhưng cũng như bao vận may khác, luôn có những người bị nó lướt qua một cách đáng tiếc.
Phía trên Công viên Trung tâm, Lucas Martin là người duy nhất sống sót giữa các thành viên của Burnside chết trong vụ nổ chỉ sau một đêm, cũng là một trường hợp như vậy. Cậu ta đã sống sót, nhưng không thể giữ được tâm trí của mình.
“Thời gian thăm gặp sẽ giới hạn trong 30 phút. Nếu giữa chừng tình trạng của cậu ta không ổn định thì buổi gặp cũng có thể kết thúc sớm hơn.”
“Vâng.”
<Cơ sở bảo hộ Flannery>
Khách hàng chính của tòa nhà màu xám trông khá sang trọng này là những kẻ mà dù có mất trí cũng không được phép hé răng nửa lời. Lucas Martin cũng đã nhập viện tại đây. Có lẽ đây là sự quan tâm, hoặc cũng có thể là sự giám sát của những kẻ muốn làm sáng tỏ cái chết không rõ nguyên nhân.
Buổi thăm gặp chỉ cho phép tối đa ba người, vì vậy Lee Gyo Han, Kim Soo Hyun và Park Hye Ri của Đội thông tin đã cùng có mặt.
“Lucas. Có khách đến thăm này.”
Chàng thanh niên người gốc Tây Ban Nha đang co ro với cây bút sáp màu đen trong tay có một gương mặt non nớt lạ thường.
Không, đến cả từ ‘thanh niên’ nghe cũng có vẻ quá trưởng thành. Mái tóc xoăn gợn sóng, làn da màu ô liu điểm những nốt tàn nhang mờ. Liệu cậu ta đã tốt nghiệp trung học hay chưa? Ánh mắt của Kim Soo Hyun dừng lại trên tờ giấy bày ra trước mặt Lucas. Cô y tá nhận ra ánh mắt ấy bèn khẽ thì thầm.
“Cậu ấy chỉ vẽ cái đó suốt cả ngày thôi ạ.”
🙂 : ): ) .) ::) : :)) 🙂 🙂 🙂
🙂 🙂 ): 🙂 : () 🙂 .) ::) (:
::) 🙂 🙂 : ) 🙂 .) 🙂 🙂 )(:
…Liệu cách diễn đạt ‘vẽ’ có thực sự phù hợp không?
Kim Soo Hyun nghĩ thầm khi nhìn xuống những ký tự được kết hợp dày đặc từ dấu hai chấm và dấu ngoặc đơn. Trong khi đó, ngay khi cô y tá vừa rời đi, Park Hye Ri đã bật chiếc máy ảnh ngụy trang thành đồng hồ đeo tay. Sau một thoáng trao đổi ánh mắt, người hành động đầu tiên bất ngờ lại là Lee Gyo Han. Cậu không một tiếng động mà tiến đến và ngồi xuống chiếc ghế cố định bên cạnh Lucas.
“Chào cậu. Lucas.”
Dù cho lời chào có thân thiện, đôi mắt màu nâu sẫm vẫn dán chặt vào đầu bút sáp cùn, không hề lay động.
“Đây là gì thế?”
“…”
“À ha. Cậu không muốn nói à.”
Trong những bộ phim điện ảnh hay truyền hình có các điệp viên quốc gia, chỉ cần một lời nói đi kèm nụ cười quyến rũ là đối phương sẽ mở miệng như bị bỏ bùa mê. Chẳng lẽ đó chỉ là hư cấu thôi sao? Kim Soo Hyun chợt nghĩ vậy, rồi lại bất giác siết chặt nắm tay khi thấy Lee Gyo Han choàng tay qua bờ vai gầy gò của Lucas.
Lời thì thầm tiếp tục với một dáng vẻ trông có vẻ rất đỗi dịu dàng trước ống kính máy ảnh giấu kín ở đâu đó.
“Vậy thì chúng ta nói về bạn của cậu đi.”
Lucas dồn sức vào tay đến mức cây bút sáp màu đen như muốn vỡ nát bên dưới những móng tay được cắt ngắn gọn gàng. Lee Gyo Han không bỏ lỡ điều đó, liền bồi thêm, “Bùm, những người bạn ‘nổ tung’ ấy”. Nhờ vậy hay sao mà lần này, phản ứng trở nên rõ ràng hơn một chút. Chính xác hơn là gương mặt non nớt vốn không chút lay động ngay lập tức méo mó, những lời phủ nhận tựa như đang tự lẩm bẩm tuôn trào ra.
“A… Không, không phải, tôi đã bảo không phải mà!”
“Suỵt… Bình tĩnh nào.”
Giọng nói trầm thấp thoáng nghe như đang dỗ dành bờ vai run rẩy, nhưng chỉ cần nhìn những đường gân xanh nổi cộm trên mu bàn tay xương xẩu cũng đủ để đoán được lực siết mạnh đến đâu. Nhờ đó mà Kim Soo Hyun dường như đã hiểu tại sao ‘Baek Woo’ lại phải hành động cẩn trọng đến mức không bị radar của Jeong Daun phát hiện.
Chắc chắn, đúng như lời của Nam Ki Joong, đây không phải là phương pháp của thế kỷ 21.
Dĩ nhiên, điều phi lý nhất chính là bản thân Kim Soo Hyun ngay trong hoàn cảnh này vẫn đang bận tâm đến khoảng cách giữa đôi môi của Lee Gyo Han khi nghiêng đầu và mái tóc xoăn kia.
“Rốt cuộc thì lý do chỉ có mình cậu sống sót là gì vậy, Lucas?”
“Hức…!”
“Chắc chắn phải có lý do, và cậu cũng biết rõ điều đó mà.”
Lời thì thầm của Lee Gyo Han trở nên kín đáo hơn một chút trong lúc siết chặt cơ thể đang cố giãy giụa của Lucas như muốn nghiền nát.
“Cậu nghĩ những người đưa cậu đến đây đang bảo vệ cậu sao? Không đâu, cậu phải nghĩ xem họ sẽ để cậu sống đến bao giờ mới đúng.”
Đôi mắt màu nâu sẫm đảo quanh một cách bất an. Thứ đóng chiếc đinh cuối cùng vào sự bất an đó là lời nói ngọt ngào được thêm vào: “Hãy tỏ ra mình có giá trị đi. Theo kinh nghiệm của tôi thì nếu cứ khóc lóc rền rĩ, xác suất toi mạng sẽ cao hơn một chút đấy”. Thành thật mà nói, khoảnh khắc đó anh đã có chút thán phục. Kim Soo Hyun nghĩ, có lẽ những cảnh được miêu tả trong ‘phim điệp viên’ không hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng.
“…Ti, tin nhắn!”
Một giọng nói khô khốc nứt nẻ như nuốt phải cát bật ra.
“Đã có, tin nhắn gửi đến.”
“Tin nhắn?”
“Là vầy, mọi người đều nhận được nó. Nhưng, nhưng, vì không hiện tên người gửi, nên chúng tôi cứ ngỡ là ai đó đùa giỡn thôi…”
Sau ‘người sống sót duy nhất’, lại có thêm một cách diễn đạt quen thuộc nữa xuất hiện.
‘Tin nhắn không rõ người gửi’. Kim Soo Hyun cảm nhận được đôi mắt nâu đang hướng thẳng về phía mình nên đã hỏi thay. Giọng điệu đó khác với tông giọng ngọt ngào của Lee Gyo Han, mang một sắc thái ra lệnh cứng nhắc, nhưng có lẽ nó lại rõ ràng hơn đối với một kẻ đã mất đi lý trí.
“Nội dung là gì?”
“Tin nhắn ‘Tôi đang tìm người’, cứ, cứ liên tục được gửi đến. Mỗi giờ một tin.”
“…”
“Lú, lúc đầu tôi không nghĩ là do tin nhắn đó. Vì… điện thoại của tôi bị hỏng nên không nhận được nó. Nhưng rồi Mateo trong lúc tức giận đã trả lời lại số đó. Và ngay sau đó thì có một cuộc gọi đến…”
Anh không cần phải nghe lại cũng đã biết kết cục của những người nhận cuộc gọi đó. Lucas run rẩy bờ vai như thể thảm kịch lại một lần nữa hiện ra trước mắt.
“Có gì đó kỳ lạ đúng không? Không chỉ Mateo mà cả Hugo, Angel nữa, đã chết vì điện thoại phát nổ. Dù cũng có người chết theo ‘cách khác’, nhưng tôi biết. Chắc chắn mọi chuyện bắt đầu từ cái tin nhắn chết tiệt đó!”
“…”
“Khi từng người một nổ tung và chỉ còn lại mình tôi, tôi đã nhận ra. Cứ ‘phớt lờ’ thế này thì mình cũng sẽ có kết cục tương tự. Cho nên… tôi đã không nghĩ ngợi gì mà, mua một chiếc điện thoại trả trước, rồi, bật nó lên.”
Lucas đột ngột ngẩng phắt đầu lên nhìn Kim Soo Hyun. Cảm xúc tràn ngập trong đôi mắt màu nâu sẫm mở to hết cỡ là thứ mà anh đã quá quen thuộc. Nhưng cuộc giao tiếp không lời đó cũng chỉ diễn ra trong chốc lát.
“‘Ở đâu?’”
Rầm.
Lucas bắt đầu phát ra thứ giọng nói như của con chim hoàng yến chỉ còn lại nửa thanh quản, rồi cậu ta đập mạnh đầu mình xuống bàn. Lee Gyo Han khẽ nhíu mày rồi buông tay đang giữ vai Lucas ra. Khi kẻ cản đường biến mất, câu hỏi của cậu ta càng trở nên dồn dập hơn.
“Nhà giả kim đang ở đâu?”
“…”
“Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu? Ở―đâu? Ở đâu? Ở―đâu? Đâu? Đâu? Ở đâu?”
Giữa những câu hỏi như lên cơn co giật là những tiếng rầm, rầm, rầm, âm thanh tự làm hại bản thân vang lên đều đặn. Lee Gyo Han không để lộ ánh mắt của một người quan sát thờ ơ là nhờ có các y tá xông vào khi cánh cửa phòng bệnh bật mở. Họ buông lời đuổi khách lạnh lùng với Kim Soo Hyun vừa định can ngăn Lucas nhưng đã chậm một bước.
“Mời các vị về cho.”
Tiếng khóc đã biến dạng một cách kỳ quái vang vọng ra tận hành lang dài.
Phu nhân đã không nói dối. Câu nói ‘Gặp rồi sẽ biết’ chắc chắn không sai. Nhưng nếu hỏi liệu điều đó có giúp ích gì không, thì, chà. Trái lại, Kim Soo có cảm giác mình vừa đứng trước lối vào của một mê cung mà bản thân buộc phải dấn bước.
Bên trong chiếc xe đang trên đường quay về nhà an toàn của Baek Woo. Người cầm lái là anh.
Park Hye Ri bất an đảo mắt sau cặp kính gọng tròn to bản, đã phá vỡ sự im lặng nơi không có lấy một tiếng nhạc hay radio quen thuộc, thậm chí cả tiếng thở, bằng vài tiếng hắng giọng. Hai cặp mắt phản chiếu qua gương chiếu hậu ngay lập tức hướng về phía cô. Trước hai ánh mắt tựa như ở hai thái cực đối lập, yết hầu cô chuyển động rõ rệt khi nuốt khan.
“Chuyện đó, cứ làm tôi bận tâm mãi. Về tin nhắn không rõ người gửi ấy ạ.”
“…”
“Tôi chỉ thắc mắc không biết hai người có nhận được nó không…”
Một lần trong xe lúc vừa rời khỏi sân bay, và một lần nữa ở buổi tiệc.
Thậm chí, nếu xét một cách nghiêm túc, cũng không biết có chính xác không khi tính là một lần, vì tin nhắn gửi đến cho cậu được chia thành nhiều phần.
Kim Soo Hyun bẻ lái, trầm giọng đáp.
“Vậy thì phải cẩn thận để không bị nổ chết nhỉ.”
***
Nhà an toàn của Baek Woo nằm trong một khu phố yên tĩnh sau khi đi qua một đoạn đường kẹt xe ngắn.
Đó là một nơi không quá xa trung tâm thành phố, có sự pha trộn chủng tộc vừa phải, và nhiều người cho thuê nhà qua các dịch vụ chia sẻ phòng ở. Ngay cả những người định cư ở đây có lẽ cũng đã quen với những người lạ mặt có vẻ ngoài mệt mỏi kéo theo những chiếc vali lớn qua lại.
Vừa đỗ xe trong gara và bước ra, từ sân sau đã vọng tới mùi thịt nướng béo ngậy cùng tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Ồ, về đúng lúc lắm!”
Trong lúc họ đi vắng, số khách đến thăm nhà đã tăng thêm hai người. Đó là Nam Ki Joong trong chiếc áo thun tay ngắn in hình ‘I♥NY’ và người thư ký luôn túc trực bên cạnh như tay chân của ông ta. Kim Soo Hyun trong giây lát đã cạn lời khi nhìn chiếc áo thun đang gào thét vì bị bó chặt trên bắp tay cơ bắp cuồn cuộn.
“Trông cậu có vẻ khá mệt mỏi. Nghỉ ngơi một chút rồi nói chuyện thì tốt hơn nhỉ? Hay là Soo Hyun của chúng ta cũng làm vài miếng thịt nhé?”
“…Không cần đâu.”
Kim Soo Hyun chẳng mảy may hay biết về sự nổi tiếng của bản thân, anh cảm thấy cách gọi ‘Soo Hyun của chúng ta’ cực kỳ kinh khủng và ngay lập tức giữ khoảng cách.