Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 24


Vật chứng thu được tại nhà riêng #45.

Bưu phẩm do Lee Gyo Han gửi từ New York, Mỹ vào ngày XX-XX-XXXX.

Em đang ở khu phố anh từng sống đây.

Fresh Meadows ở Queens. Một cái tên nghe hoài niệm lắm phải không anh?

Đây là lần đầu em đến nơi này, không khí thật tĩnh lặng và yên bình.

Bữa tối em đã ăn ở nhà hàng Trung Hoa mà anh bảo anh hay đến.

Sau bữa ăn, họ đưa cho em một chiếc bánh may mắn nên em đã bẻ ra xem thử, bên trong viết là, ‘Bạn phải tha thứ cho người đó. Cứ tin tôi đi’. Thế là em đã quyết định tha thứ cho cậu nhân viên hôm qua làm hỏng việc.

Chắc anh sẽ ngại lắm khi em nhắc lại chuyện này, nhưng em lại đột nhiên nhớ đến lúc anh tỏ tình.

Em chỉ mới xin anh một chút thời gian để suy nghĩ, có ai đời lại bay thẳng sang Mỹ ngay trong đêm đó không cơ chứ? Giờ nghĩ lại mà em vẫn còn choáng váng vì cú đánh úp đó đấy, thật luôn.

Em đã học được một điều vào lúc đó.

À, ra là tuyệt đối không được chơi trò vờn nhau với Kim Soo Hyun.

Chỉ cần ‘đẩy’ anh nhà mình một cái là anh bị ‘đẩy’ bay ra khỏi Hàn Quốc luôn.

Vừa mới bắt đầu đã yêu xa, bây giờ nghĩ lại cũng không biết khi đó tụi mình đã làm thế nào nữa.

Đi công tác một tháng thôi đã mệt thế này rồi, vậy mà anh chịu được cả một năm… Giờ nghĩ lại thấy kinh khủng thật.

Dù sao thì em cũng đã kiểm điểm sâu sắc và từ đó đến giờ chỉ toàn ‘kéo’ thôi, nhưng ý em là nếu anh thấy nhàm chán quá thì cứ nói nhé.

Để em còn thỉnh thoảng, thỉnh thoảng lắm mới ‘đẩy’ một lần.

Gyo Han

(Viết xong xuôi hết rồi lúc đi tắm em mới nghĩ lại, hình như em quên mất cách ‘đẩy’ rồi.)

“Hai người đó đúng chuẩn kiểu Mỹ vãi.”

Tại một nhà hàng cao tầng ở Manhattan, nơi họ hẹn gặp Phu nhân.

Hwang Kyung Min nói trong lúc đang xúc lia lịa món mỳ ống kẹp phô mai, sau khi đã chén xong miếng bít tết thứ hai. Heo Seong Tae ngồi đối diện vừa nhai phần salad cá hồi của mình vừa hỏi.

“Kiểu Mỹ là kiểu gì?”

“Thì đó. Xem phim Mỹ suốt mà không biết à. Cãi nhau như chó rồi tự nhiên nhìn nhau đắm đuối, thế là, đó, đó, hôn nhau chụt choẹt.”

“Đúng là cả hai đều không mang lại cảm giác của phim Hàn thật…”

“Mới sáng ra đã thế rồi! Đội trưởng Lee mà nghe được chắc sẽ vui lắm đây.”

Mức độ của cuộc trò chuyện đang dần đi quá giới hạn chỉ lắng xuống sau lời quở trách sắc như dao của Park Hye Ri. Nhưng nghĩ lại thì, cô đã ngay lập tức réo tên Lee Gyo Han vào một chủ thể còn chưa được nói rõ, mới chính là thủ phạm khiến mọi người nhớ lại chuyện đêm qua.

Thật ra, hôm qua các đặc vụ của Baek Woo đã phải trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc. Dĩ nhiên lý do là vì ‘hai người đó’.

Dù người ta vẫn nói oan gia ngõ hẹp, nhưng không hiểu sao chỉ làm một nhiệm vụ hộ tống đơn giản thôi mà lại đụng phải đúng cái đám đã gây ra mớ hỗn loạn năm ngoái!

Sau một hồi im lặng, Hwang Kyung Min lại là người lên tiếng trước.

“Nhưng mà, vậy thì… hai người họ quay lại với nhau rồi à?”

Lần này thì không bên nào vội vàng đưa ra câu trả lời.

Dù có nhượng bộ cả trăm lần thì cũng có thể tự tẩy não rằng hai người khiêu vũ cùng nhau chỉ là đang làm việc mà thôi. Nhưng sau khi hành hạ người ta một lúc lâu, dáng vẻ lúc xuất hiện muộn màng của họ lại…

“Khụ, khụ. Đội trưởng đến rồi ạ.”

“À, chào mừng cậu, Đội trưởng Lee!”

Lee Gyo Han đến nơi mà không gây ra một tiếng động nào, vẻ mặt vẫn gọn gàng sạch sẽ như mọi khi. Nhưng khi nhìn mái tóc được thả tự nhiên không tạo kiểu cầu kỳ của hắn ta, ai nấy đều không thể không nhớ đến dáng vẻ rối bù của ngày hôm qua.

Sắc hồng xinh đẹp trên đôi má ửng đỏ và mái tóc rõ ràng đã có bàn tay ai đó luồn vào.

Người đàn ông dù có thức trắng mấy ngày mấy đêm cũng không hề hấn gì, vậy mà chỉ sau mười mấy phút mất liên lạc qua bộ đàm đã biến thành một trái đào căng mọng bước ra. Nào chỉ có sắc mặt? Biểu cảm trên gương mặt Lee Gyo Han, vốn thường trực nụ cười khẩy mỉa mai, lại trở nên mềm mại đến mức mọi người gần như phải cảm ơn Kim Soo Hyun đã biến mất và nói rằng ngày mai sẽ nhập bọn sau.

Trong khi đó, Heo Seong Tae cứ liên tục hắng giọng một cách không cần thiết, đã phát hiện ra những chiếc túi giấy trên tay Lee Gyo Han trước cả những người đồng nghiệp đang cố tình đảo mắt đi nơi khác.

“Mà Đội trưởng đang cầm gì vậy ạ?”

“Đắp đi. Hoặc là ngồi lên cũng được.”

“……Dạ?”

“Dù sao thì bây giờ cứ ôm vào lòng đi. Đây, mỗi người nhận lấy một cái.”

Thứ mà Lee Gyo Han đưa cho họ như thể đồ tiếp tế là những chiếc chăn chỉ hợp dùng khi đi leo núi. Dù cũng sẽ có người cảm thấy se lạnh trong căn phòng điều hòa chạy không ngừng, nhưng sự thật là những chiếc chăn này hơi dày để sử dụng giữa mùa hè ở trung tâm New York. Thế nhưng, màn từ thiện không mấy phù hợp này vẫn chưa dừng lại ở đó.

“Còn đây là cà phê. Tự lấy mỗi người một ly đi.”

Lee Gyo Han không phải là người keo kiệt tiền bạc. Ngược lại, hắn ta thuộc tuýp người hay gặp rắc rối vì chỉ dùng thẻ của mình, vứt thẻ công ty sang một bên vì cho rằng việc xin phê duyệt cho từng khoản chi tiêu rất phiền phức. Thế nhưng, vừa chăn lại vừa cà phê. Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ hắn ta thể hiện sự quan tâm chu đáo thế này.

Đó là lúc mọi người đang phân phát những thứ Lee Gyo Han đưa cho với vẻ mặt ngơ ngác.

11 giờ 30 phút sáng.

Người xuất hiện cùng tiếng bước chân đều đặn như máy móc, đến đúng boong vào giờ hẹn, chính là Kim Soo Hyun. Ngay khoảnh khắc đó, các đặc vụ đã lo rằng ký ức ngượng ngùng đêm qua sẽ ùa về, nhưng đó chỉ là một mối lo không cần thiết.

“……Anh ăn gì chưa?”

“Rồi.”

“Vậy có muốn uống gì không?”

“Không cần.”

Khác với những ly Americano đá của cả nhóm, ly nước ấm mà Lee Gyo Han đang dùng tay che nắp lại trở nên bơ vơ trước câu trả lời lạnh như một đợt gió rét. Nhưng hắn ta không hề bận tâm đến thái độ lạnh lùng đó, liên tục níu Kim Soo Hyun lại và nói “Đợi đã”.

Kính râm đen, áo phông và quần vừa vặn, cùng với một đôi bốt hầm hố. Dù cũng mặc áo cộc tay, nhưng Kim Soo Hyun trong bộ trang phục không màu từ đầu đến chân trông như một cái bóng đã bị Lee Gyo Han vốn có nước da trắng sáng bẩm sinh, hút hết mọi màu sắc.

“Cái này, cứ… dùng thoải mái đi anh.”

Thứ cuối cùng mà Lee Gyo Han vội vàng đưa ra là một chiếc chăn cá nhân được thắt cả một chiếc nơ nhỏ.

Nhờ vậy mà ngay khoảnh khắc đó, trong đầu tất cả các thành viên Baek Woo đều nảy ra một nhận thức chẳng có gì đáng ngạc nhiên, rằng thì ra chúng ta chỉ bị lợi dụng thôi. Nhưng cảm giác thờ ơ đó đã hoàn toàn bay biến ngay khi Kim Soo Hyun tháo kính râm xuống.

“…”

Phản ứng của bọn họ sau khi nhìn thấy gương mặt của Kim Soo Hyun đang nhìn quanh như thể đánh giá tình hình, được chia làm hai.

Phần lớn đều há hốc miệng như thể sắp rớt cả quai hàm.

Và một người nghiến chặt răng ngay khi ánh mắt họ chạm nhau.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, đôi môi hơi rách và tụ máu bầm của Kim Soo Hyun mới mở ra.

“Tại sao tôi phải làm thế?”

Nếu có ai đó nói rằng ‘Lee Gyo Han đang bám riết một ai đó một cách thảm hại’, chắc chắn sẽ chẳng ai tin. Nhưng nếu người đó nói là ‘Lee Gyo Han đang bám riết Kim Soo Hyun một cách thảm hại sau khi chia tay’, thì, ừ. Có thể hiểu được.

Ngay từ đầu, lập trường của Lee Gyo Han đã quá rõ ràng từ lâu.

Có thể nói rằng, sau hàng loạt các sự kiện, từ nụ hôn trong phòng thẩm vấn đã làm chấn động cả mạng nội bộ, đến việc điều tra quá khứ, rồi vụ hỏa hoạn, hắn ta đã hoàn thiện hình tượng một người bạn trai cũ vương vấn không rời, nhìn đâu cũng thấy.

Nhưng Kim Soo Hyun thì sao?

Thật lòng mà nói, cho đến đêm qua, mọi người vẫn nghĩ rằng thái độ lạnh như một tảng băng đen của anh ta có lẽ đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.

“Ồ. Nếu mọi người đang dùng bữa thì lẽ ra ta nên đến muộn một chút.”

“Không sao đâu ạ.”

Ngay khi nghe thấy giọng của Phu nhân, Kim Soo Hyun đã đi thẳng qua mặt Lee Gyo Han.

Hôm nay Phu nhân có người đi cùng, mà nói cho chính xác thì trong lần gặp đầu tiên, bà ấy đã tự chọn đi một mình, đó là một người phụ nữ mặc vest cao hơn 1 mét 80. Cô ta đi trước Phu nhân một bước, không hề che giấu sự cảnh giác đối với các thành viên Baek Woo, nhưng lại khẽ gật đầu chào Kim Soo Hyun.

Phu nhân vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề chính.

Dĩ nhiên là sau khi đã chỉ rõ tình trạng của Kim Soo Hyun, điều mà không một ai dám hỏi đến.

“Trời đất. Gương mặt đẹp trai thế kia mà sao lại ra nông nỗi này.”

“……Không có gì đâu ạ.”

“Ta nghe nói có chút vấn đề với phía Nga. Là vì chuyện đó sao?”

Thú thật, khoảnh khắc đó các đặc vụ đã bất giác hơi căng thẳng, nhưng Lee Gyo Han đang ở trung tâm của sự việc, lại vẫn đứng như một pho tượng đá và chỉ nhìn mỗi Kim Soo Hyun.

“Không phải vấn đề mà là hiểu lầm thôi ạ.”

“Hiểu lầm?”

“Có vẻ như họ đã nhầm người.”

Phu nhân “hừm” một tiếng, đáp lại một cách khó đoán.

Thật ra, nói những lời này với một gương mặt có vết rách nhỏ trên lông mày và vết bầm ở thái dương thì đúng là không có sức thuyết phục. Kim Soo Hyun biết rõ điều đó nên đã nhấn mạnh thêm, “Sẽ không có chuyện gì phiền phức đến phu nhân đâu ạ. Con xin đảm bảo.”

Bà ấy nheo mắt nhìn một lúc, cuối cùng đành thở dài như thể không còn cách nào khác.

“Nếu con đã nói đến vậy thì thôi. ……Này cậu kia. Đứng đó làm ta mất tập trung quá, sao không ngồi xuống đi?”

Cuối câu hỏi của bà ấy hướng về phía Lee Gyo Han vẫn đứng bất động. Dáng vẻ cơ thể không hề nhúc nhích mà chỉ có con ngươi di chuyển của hắn ta thậm chí còn mang lại cảm giác có chút kỳ quái. Nhưng may mắn là lần này hắn ta đã kéo chiếc ghế gần nhất ra và ngồi xuống thay vì gây ra xung đột.

Khi bầu không khí lộn xộn đã ổn định lại, Phu nhân mới lên tiếng.

“Một tháng trước. Băng Burnside đã bị quét sạch.”

Trước cả khi các đặc vụ Baek Woo kịp nghiêng đầu khó hiểu, Kim Soo Hyun đã đáp lời.

“Băng Burnside… Chẳng phải đó là liên minh Latin đang lớn mạnh ở Upper Manhattan sao ạ?”

“Đúng vậy. Cái đám chỉ buôn bán vài loại thuốc mà lúc nào cũng ra vẻ ‘chất lượng hơn số lượng’ ấy.”

Phu nhân lấy ra một hộp xì gà nhỏ từ trong túi xách. Ngay khi bà dùng dao tròn cắt đầu điếu xì gà rồi ngậm vào miệng, một vệ sĩ đã châm lửa như thể đã chờ sẵn. Mùi củi ẩm cháy nồng nặc lan ra, lấn át cả mùi thức ăn dầu mỡ.

“Số lượng thành viên của chúng không hề ít, sao lại nói là bị quét sạch ạ?”

“Nhà riêng, nơi ẩn náu, quán rượu… Bọn chúng bị giết ở khắp mọi nơi, nên ta không biết dùng từ nào thích hợp hơn.”

“…”

“Nghe nói những trường hợp có nhân chứng đều kể lại rằng điện thoại di động của nạn nhân đã phát nổ trong lúc đang nghe điện thoại thì phải?”

Hàng mày của Kim Soo Hyun khẽ nhíu lại. Trong gần -0 năm qua, anh là người gần gũi với cái chết hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Nhưng ngay cả với một người như anh, cụm từ ‘điện thoại phát nổ’ vẫn còn xa lạ.

Điện thoại di động không phải là một phương pháp hay để xử lý ai đó một cách bí mật. Ngược lại, nó còn nguy hiểm một cách vô lý. Bởi vì cỗ máy chỉ lớn bằng lòng bàn tay đó càng làm được nhiều việc thì càng có nhiều người ôm giữ nó như vật bất ly thân.

“Các thành viên khác cũng tương tự. Máy tính, tủ lạnh, TV… Thậm chí có kẻ còn bị điện giật chết trong lúc tắm vì bóng đèn phát nổ.”

“Nếu chỉ một hai người thì không nói làm gì, nhưng cả một liên minh đều gặp chuyện như vậy chỉ trong một tháng thì thật vô lý.”

“Đúng vậy. Cho nên tất cả đều đang cố gắng vờ như đã quên chuyện đó.”

“…”

“Con người vốn dĩ khi gặp phải chuyện không thể hiểu nổi thì sẽ chọn cách trốn tránh mà. Chuyện này cũng vậy thôi.”

Đó là một lời giải thích đa cảm đến mức bất cứ ai quen biết Phu nhân cũng sẽ không tin. Điều đó có nghĩa là, đây là một sự việc chỉ có thể giải thích được khi xen vào một yếu tố hoang đường nào đó.

“……Vậy thì sao?”

Giọng nói phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi trên bàn ăn lại nhẹ nhàng đến mức gần như thản nhiên. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía phát ra câu hỏi ngắn gọn đó.

“Điều kiện giao dịch của chúng ta không phải là để nghe cáo phó của một kẻ buôn ma túy đâu nhỉ, thưa bà.”

“Đúng là vô lễ.”

“Chỉ là tôi không thích lãng phí thời gian thôi.”

Cơ thể các đặc vụ Baek Woo căng cứng lại. Vệ sĩ đứng cạnh Phu nhân đang dùng khăn quàng che kín cổ, dĩ nhiên cũng đã ở trong tư thế sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Nhưng bà ấy lại khiến tình hình căng thẳng đó trở nên vô nghĩa khi chỉ bình thản thao tác trên điện thoại của mình.

“Có một người duy nhất còn sống sót trong băng Burnside. …Con sẽ biết được thông tin mình muốn khi gặp người đó.”

‘Người sống sót duy nhất’.

Một cụm từ mang lại cảm giác déjà vu kỳ lạ. Một lúc sau, Kim Soo Hyun liếc nhìn địa chỉ, hàng mày khẽ cau lại.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.