Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 23


[Đội trưởng!]

“Nhanh lên.”

Kể từ khi đến New York, Kim Soo Hyun không vừa lòng với hầu hết mọi hành động của Lee Gyo Han, nhưng ít nhất lần này thì anh hoàn toàn đồng tình.

Vừa thoát ra hành lang dài gần cửa thoát hiểm, một cơn gió mang theo hơi nóng âm ấm đã thổi qua những khung cửa sổ đang mở. Mấy ngọn đèn treo lưa thưa tỏa ra thứ ánh sáng màu cam nhạt như hoàng hôn chạng vạng, nhưng nhờ vậy mà anh lại càng dễ nhận ra những chiếc bóng đang trải dài.

Ví dụ như những vị khách không mời đang chờ sẵn ở phía bên kia cửa thoát hiểm.

Phải đi nơi khác thôi.

Thà đến một nơi đông người còn an toàn hơn. Kim Soo Hyun thấy ánh mắt của Lee Gyo Han cũng đã hướng về những kẻ đang ẩn mình ở phía xa, rồi điềm nhiên dẫn cậu sang phía đối diện. Chính xác hơn là, anh đã định làm vậy.

“……Hức.”

Sở dĩ anh bất giác hít một hơi ngắn là vì đôi môi đang kề sát ấm áp và mềm mại hơn hẳn cảm giác cuối cùng trong ký ức.

Lee Gyo Han ôm lấy cơ thể khẽ giật mình của Kim Soo Hyun nhẹ như một chiếc lông vũ, rồi lập tức đổi góc và tiếp tục hôn.

Có lẽ đó không hẳn là một nụ hôn mà giống một lời thỉnh cầu hơn, bởi đôi môi hơi mỏng của Kim Soo Hyun rất khó để cuốn lấy nếu không có sự phối hợp của chính chủ. Âm thanh ướt át vang lên như đang nài nỉ anh hé mở một chút, nhỏ đến mức chỉ hai người trong cuộc mới có thể nghe thấy.

Hôn nhau ở một bữa tiệc lạ lẫm. Dù đây là chuyện mà một cặp vợ chồng đang trong giai đoạn nồng cháy có thể làm khi trốn vào một góc nào đó, nhưng mà…

Thay cho cậu đang nhắm nghiền mắt chẳng chút sợ hãi, anh do dự gánh lấy phần căng thẳng của cả hai, rồi cũng từ từ hé môi.

Một lần ở môi dưới, rồi một lần ở môi trên.

Hành động thận trọng như đang cắn vào một thứ quả mọng mềm mại, chậm đến mức Kim Soo Hyun có thể cảm nhận sống động lớp niêm mạc nối liền với đường viền bên trong môi. Toàn bộ thần kinh của anh đều hướng về những kẻ đang theo dõi ‘bên này’, nhưng trớ trêu thay, bản năng lại khiến anh ứa nước bọt như đã chờ đợi hành vi ngọt ngào này từ lâu.

[Đội trưởng Lee? Anh Kim Soo Hyun?]

Không một ai có thể đáp lại tiếng gọi đầy lo lắng của Park Hye Ri. Thay vào đó, hàng mi dài khẽ nâng lên, để lộ viên ngọc màu nâu lấp lánh ẩn sau đó.

……Phải rồi, là đá quý.

Vừa nhớ lại nhiệm vụ hôm nay vốn đã tạm gác sang một bên, anh liền nghĩ ngay đến vị trí của những món vũ khí được chia nhỏ và giấu trong túi áo vest, thắt lưng và sau áo sơ mi. Kim Soo Hyun vươn đôi tay vốn đang không biết phải đặt vào đâu ra, ôm lấy thân hình rắn rỏi trước mặt rồi bắt đầu chuyển những con dao được giấu sau thắt lưng của Lee Gyo Han vào trong cổ tay áo mình.

Chính lúc đó, cậu đã khẽ híp mắt cười.

Kim Soo Hyun biết người đàn ông từng là người yêu của mình sẽ cười híp mắt như vậy vào lúc nào. Đó chính là những khi Lee Gyo Han có những suy nghĩ xấu xa, một điều rất hiếm khi xảy ra. Mà nghĩ lại thì, anh cũng không chắc liệu cậu có thật sự ‘hiếm khi’ có những ‘suy nghĩ xấu xa’ đó hay không.

“Ức, ……Ưm!”

Chiếc lưỡi len vào khe hở chẳng chút phòng bị cũng giống như một sự xâm nhập đột ngột. Nhưng hành động đó lại chẳng hề gây khó chịu, ấy là nhờ vào tuyến nước bọt tiết ra dưới lưỡi như đang chào đón cậu.

Lấy sự ẩm ướt dồi dào làm chất bôi trơn, nụ hôn ngày một sâu hơn và tùy ý khuấy đảo anh.

Chiếc lưỡi cẩn thận lướt qua lớp niêm mạc vẫn còn vương lại hương trái cây của ly punch ban nãy, rồi sau đó bắt đầu mút lấy mọi thứ nó lướt qua, tạo ra những âm thanh ướt át chẳng khác gì làm tình.

Điều duy nhất khiến anh tức tối lúc này là tốc độ vạt áo mình được cởi ra còn nhanh hơn tốc độ Kim Soo Hyun lấy vũ khí từ người Lee Gyo Han.

Cứ như chỉ có mỗi mình Kim Soo Hyun là đầu óc mụ mị đi vì nụ hôn này vậy.

“Ha a…”

Lee Gyo Han rất thích xoa đầu anh.

Mỗi khi anh chậm rãi vuốt xuôi mái tóc dày và rậm rạp thì cậu sẽ cười nhẹ, còn nếu anh cố tình vuốt ngược làm rối tung những lọn tóc mềm mượt ấy lên thì cậu sẽ dỗi dỗi híp mắt lại. Mỗi lần như vậy anh đều nghĩ đến một loài động vật họ mèo có màu nâu vàng, nhưng chưa bao giờ nói ra thành lời.

Bởi vì ngoài chuyện Lee Gyo Han đã đi tình nguyện ở trạm cứu hộ một thời gian dài, Kim Soo Hyun đã sớm nhận ra cậu khá, mà có lẽ là rất ghét lông động vật. Vì vậy mà anh thấy điều đó vừa đáng yêu một cách thầm kín lại vừa sâu sắc.

“……Hưm, ưm.”

Luồn tay qua lớp tóc ngoài cùng hơi thô ráp vì dùng sáp, mái tóc mềm mại bên trong liền lọt qua kẽ tay anh. Kim Soo Hyun vừa khẽ nắm lấy mái tóc mềm mại đó, vừa dùng tay còn lại lướt trên ngực Lee Gyo Han. Nhờ vậy mà tìm thêm được một món nữa.

Ngược lại, sự tìm tòi của Lee Gyo Han lại chậm đi trông thấy. Từ lúc nào đó, cậu chỉ đặt tay lên eo anh và tập trung vào đôi môi và chiếc lưỡi đang quyện vào nhau.

Ngay khi nhận ra điều đó, Kim Soo Hyun liền rút tay khỏi tóc Lee Gyo Han và khẽ đẩy cơ thể đang ép mình vào bệ cửa sổ ra.

Khoảnh khắc ấy, anh thấy may mắn vì mình đã không ngả vào người cậu đang đỡ sau gáy và đầu mình, cũng không gục ngã trong vòng tay đang ôm siết eo anh.

Lần này, anh đã không hành động ‘theo thói quen’.

“…”

Gương mặt Lee Gyo Han đổ bóng một cách kỳ lạ theo từng đường nét nên anh khó mà đọc được biểu cảm. Điều duy nhất rõ ràng chỉ là sắc hồng nhạt lan ra trên gò má và gáy cậu.

Chính cậu là người đã phá vỡ sự im lặng kỳ lạ kéo dài như nhiệt độ của màn đêm.

“Anh cứ ở đây đi.”

Giọng nói hơi khàn và pha lẫn hơi thở nóng hổi của Lee Gyo Han chẳng khác gì giọng nói mà Kim Soo Hyun vẫn thường nghe trên giường. Có lẽ nhờ vậy mà anh đã hiểu lời thông báo ngắn gọn kia chậm mất một nhịp.

“Gì cơ?”

“Em sẽ xử lý rồi quay lại. Một mình em là đủ rồi.”

Bàn tay anh chẳng thể níu lấy cậu bước đi mà không gây ra một tiếng động nào, cứ thế chới với giữa không trung.

Nhưng cũng chính lúc đó, tiếng súng giảm thanh quen thuộc với cả Lee Gyo Han và Kim Soo Hyun đã vang lên. Cơ thể của những kẻ lạ mặt đang ẩn nấp gập lại như những cành cây khô gãy, rồi cánh cửa thoát hiểm vốn tưởng đã đóng chặt chợt mở ra.

Ở bên cạnh đó, những kẻ mặc đồ đen không khác gì bóng tối đã chào đón hai người.

“Phu nhân đã phái chúng tôi đến.”

“…”

“Cứ giao chỗ này cho chúng tôi rồi đi đi ạ.”

Dù biết với tính cách đa nghi của bà ấy thì sẽ không hoàn toàn tin tưởng Baek Woo, nhưng Kim Soo Hyun không ngờ lại có cả Kế hoạch B mà ngay cả anh cũng không được biết.

Kim Soo Hyun không hề che giấu sự khó chịu của mình, vờ như không thấy hàng lông mày đang nhướng lên một cách xấc xược kia rồi bước chân lên cầu thang tối om và tắt bộ đàm.

Đó là cách tốt nhất để lôi Lee Gyo Han đi ngay lập tức, khi cậu vẫn còn đang định nói gì đó. Hơn nữa, nó cũng là cách hay để lờ đi cảm giác hơi nóng vẫn còn đang quẩn quanh trong khoang miệng.

“Anh. Ra ngoài nói chuyện một lát đi.”

“Không có gì để nói cả.”

“Anh à, đợi em một lát.”

“Hôm nay tôi thấy mình đã chiều trò đùa của cậu đủ rồi đấy, Lee Gyo Han.”

Nóng lên nhanh bao nhiêu thì khí lạnh cũng ập đến nhanh bấy nhiêu. Giọng nói như bị kìm nén đến cực điểm của Lee Gyo Han vang lên sau lưng Kim Soo Hyun đang sải bước nhanh xuống cầu thang.

“Anh biết đó không phải là trò đùa mà.”

“Không, tôi không biết. Và cũng không quan tâm.”

“Vậy nên anh cứ định trốn chạy mãi như thế sao? Dĩ nhiên là em biết rõ… anh vốn dĩ luôn có xu hướng trốn tránh, nhưng mà cái gì cũng phải có mức độ và tùy hoàn cảnh chứ—”

Việc Kim Soo Hyun vồ lấy bàn tay đang đặt trên vai mình không đơn thuần chỉ là phản xạ của một cơ thể đang trong trạng thái cực kỳ căng thẳng. Trong nháy mắt, anh đã bẻ quặt một tay của Lee Gyo Han ra sau lưng rồi đẩy mạnh cậu vào tường, sau đó rành rọt thốt ra cụm từ khó nghe kia.

“Cậu nói tôi ‘vốn dĩ luôn có xu hướng trốn tránh’ à?”

“……Anh thật sự định làm vậy sao?”

“Cứ nói nhảm nữa xem.”

“Em nói sai sao? Sở trường của anh mà! Lặn mất tăm thay vì đối thoại. Thu mình vào vỏ ốc thay vì đối diện với thế giới.”

Quản lý Lee Gyo Han và Biên dịch viên Kim Soo Hyun trong suốt quãng thời gian yêu nhau có thể xem là dài ấy rất hiếm khi cãi vã, mà dù có xích mích đi nữa thì cũng chưa một lần to tiếng với nhau. Cục diện đa phần đều giống nhau. Cậu dỗ dành, còn anh thì nắm lấy tay cậu.

Chỉ cần như vậy là đủ. Vào lúc đó.

“Không thể dọn dẹp cảm xúc gọn gàng và mỉm cười chỉ sau 5 phút cãi nhau như cậu là một tội lớn lắm hay sao?”

“Ý em là ít nhất thì chúng ta đã ở trong tình trạng này quá 5 phút từ lâu rồi!”

Gần như cùng lúc cậu đạp chân vào tường rồi xoay người một vòng, vị trí của cả hai đã bị đảo ngược.

Khi không thể đảm bảo khoảng cách an toàn, chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là hoàn toàn áp chế đối phương, hoặc là bỏ chạy để kéo dãn khoảng cách. Từ trước đến nay, Kim Soo Hyun vẫn luôn chọn vế trước.

Vì đó là cách rõ ràng, không cần phải tạo ra nhân chứng không cần thiết, cũng chẳng cần lý do gì cả.

Nhưng người đang giữ Kim Soo Hyun lại lúc này là Lee Gyo Han.

Việc không thể lường trước được người đàn ông đã đánh mất danh xưng ‘người yêu’ sẽ trở thành một đối thủ ‘chiến đấu’ với mình, nếu đổ cho trí tưởng tượng nghèo nàn thì có hơi tàn nhẫn. Anh dùng hết sức bẻ và gạt cổ tay của cậu đang giữ mình ra, sau đó lăn xuống cầu thang xoắn ốc.

“Anh!”

Thật ra, có lẽ cậu đã đưa ra một chẩn đoán chính xác.

Bởi lẽ hành động cực đoan sẵn sàng chọn cách ngã xuống để kết thúc một cuộc đối thoại không mong muốn chắc chắn là một triệu chứng trốn tránh cấp độ nặng. Kim Soo Hyun nuốt ngược tiếng rên đau vào trong cổ họng vì cú va chạm mà ngay cả thế ngã tiêu chuẩn cũng không thể giảm bớt hoàn toàn. Gáy anh ong lên một tiếng, cơn đau nhức nhối lan ra khắp toàn thân.

Giữa lúc đó, điều kỳ lạ là người đàn ông kia lại tạo ra tiếng bước chân lớn đến khó tin và chạy về phía anh. Đúng là sống lâu mới được thấy chuyện lạ. Kim Soo Hyun đã nghĩ dù cho Trái Đất có sắp diệt vong đi nữa thì Lee Gyo Han vẫn sẽ bước đi một cách nhẹ nhàng.

“Em xin lỗi, em cứ nghĩ anh sẽ trụ được, không… Chết tiệt, không phải, lẽ ra em phải giữ anh lại đến cùng mới phải. Anh có sao không?”

Kim Soo Hyun hít sâu vài hơi để điều hòa nhịp thở, sau đó loạng choạng đứng dậy. Bàn tay định đỡ anh dậy cũng bị gạt phắt đi ngay lập tức. Mắt kính vỡ nát và có lẽ đã cứa vào đâu đó gần mắt, khiến anh cảm thấy nhói lên khó chịu.

“Cậu xuống trước đi.”

“Nhưng mà―”

“Đầu tôi hơi đau để nghĩ ra cách trốn tránh nào cực đoan hơn nữa đấy.”

“…”

Trong miệng Kim Soo Hyun không còn cảm nhận được hơi ấm của Lee Gyo Han nữa, thay vào đó, lấp đầy khoang miệng là vị tanh quen thuộc của máu.

Lee Gyo Han tưởng chừng như sắp tuôn ra cả trăm, à không, cả ngàn lời nói, đã trở nên im bặt chỉ vì một câu ngắn gọn, "Tôi mệt. Tôi muốn nghỉ ngơi". Nghĩ lại thì, lúc nào cũng vậy. Với người ấy, những lời than vãn yếu đuối của anh là điều quan trọng nhất trên đời. Người đó từng là người yêu của anh.

Kim Soo Hyun đã đến một khách sạn ở Queens chứ không phải nhà an toàn của Baek Woo.

Nơi này là một trong những địa bàn của bà ấy, và cũng là nơi Kim Soo Hyun thường lui tới khi còn hoạt động chủ yếu ở New York. Không cần phải đối mặt với nhân viên, ghi tên hay trả tiền. Chỉ cần mở cửa sau đi vào, thẻ khóa sẽ ở nơi đã hẹn, rồi anh chỉ cần trà trộn vào giữa mọi người như một vị khách ẩn danh vốn đã ở đây từ trước là xong.

Kim Soo Hyun quăng vội bộ tóc giả sang bên cạnh chiếc giường được dọn dẹp hoàn hảo, rồi không chút do dự mà đi thẳng vào phòng tắm. Cứ mỗi bước chân anh cởi bỏ quần áo, những món vũ khí lớn nhỏ lại rơi xuống sàn như vụn bánh mì của hai đứa trẻ đi lạc trong truyện cổ tích.

“……Ha.”

Gương mặt trong gương trông thảm hại hơn anh nghĩ. Chắc đến mai là quanh mắt sẽ bầm tím cả lên thôi. Môi cũng đã rách toạc đến mức chẳng thể tìm thấy dấu vết của nụ hôn nào nữa.

Thở dài một hơi, anh bắt đầu xả nước vào bồn tắm. Thứ nước lạnh đến mức chiếc bồn tắm màu trắng sữa cũng phải tái xanh.

Kim Soo Hyun làm vậy không chỉ đơn thuần là để sơ cứu.

Nếu lỡ ngâm mình trong làn nước ấm, có lẽ anh sẽ lầm tưởng cơn đau nhức này là dư âm của cuộc gặp gỡ với người yêu. Với một kẻ ngu ngốc như anh đã đắm mình trong cảm giác được yêu thương chỉ trong khoảnh khắc môi kề môi, điều đó hẳn dễ hiểu.

“Thảm hại thật đấy…”

Kim Soo Hyun lẩm bẩm một mình trước khi dìm cơ thể vào làn nước lạnh như băng.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.