Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 22


Lễ thắp đèn là thời gian xâm nhập dự kiến. Thời gian tác nghiệp sẽ vào khoảng 2 phút. Sau đó, đường thoát thân có thể thay đổi theo thời gian thực, nên hãy giữ liên lạc qua bộ đàm.

Park Hye Ri đang ẩn mình trong một chiếc xe van gần đó để hỗ trợ, đã nhắc nhở cặp đôi tai tiếng. Kim Soo Hyun nhấp một ngụm rượu punch màu bưởi, một lần nữa cẩn thận quan sát xung quanh.

Nghe nói thứ mà ‘Chim’ sẽ đánh cắp hôm nay là viên kim cương đỏ có độ tinh khiết cao nhất và màu sắc rực rỡ nhất được khai thác trong thế kỷ vừa qua. Khi anh hỏi rốt cuộc cần thứ đó để làm gì, câu trả lời nhận lại rất ngắn gọn. ‘Đôi khi, chết còn hơn là đánh mất một thứ gì đó.’

Đúng lúc đó.

“Xin chào.”

Gã đàn ông buông lời chào có vẻ thân thiện là một gương mặt không có trong danh sách khách mời. Tóc vàng sẫm, mắt xanh, da trắng. Trông gã như thể được đúc ra từ chính cụm từ ‘tầng lớp thượng lưu điển hình’ vậy.

Qua tai nghe, Park Hye Ri nói: “Có vẻ là người đi cùng không có thiệp mời… Chờ một chút.” rồi vội vàng thao tác trên máy tính.

Trong khi đó, ánh mắt của gã rõ ràng đang lộ liễu hướng về một nơi khác.

Thấy Lee Gyo Han nghe lời chào mà không hề có phản ứng, Kim Soo Hyun huých nhẹ vào lưng cậu. Nhờ vậy mà cặp chân mày thanh tú của cậu khẽ nhúc nhích, nhưng cậu không hề từ chối cái mệnh lệnh chẳng ra mệnh lệnh đó.

“…Vâng. Xin chào.”

“Trời tắt nắng rồi mà vẫn hơi oi bức nhỉ. Phải không?”

“…”

“Tôi thấy ngài đứng đây mà chẳng có gì uống nên hơi ái ngại… Hay là, chúng ta qua bên kia một chút, để tôi giới thiệu rượu vang cho ngài nhé?”

Thực ra, việc Lee Gyo Han trở thành đối tượng bị tán tỉnh vốn không phải là chuyện lạ đối với các đặc vụ của Baek Woo.

Bởi vì chỉ cần không che mặt bằng kính râm hay mũ, vị Đội trưởng của họ sẽ luôn nhận được những lời chào đầy ý đồ riêng tư ở bất kỳ thành phố xa lạ nào.

Thế nhưng, vấn đề lại nằm ở Kim Soo Hyun.

Từ trước đến nay, Kim Soo Hyun chưa từng thấy bạn trai ‘cũ’ của mình trở thành đối tượng theo đuổi của ai cả. Cùng lắm thì chỉ có lần đi chơi biển mùa hè, có người nhận được lời đề nghị bóng gió rằng: “Nếu hai anh không có ai đi cùng thì chơi chung với bọn em nhé?”, mà đó cũng là tất cả. Hơn nữa, lần đó Lee Gyo Han cũng thẳng thừng từ chối ngay nên anh chưa bao giờ phải tiếp xúc với những ẩn ý tế nhị như vậy.

Vậy mà bây giờ, một người đàn ông khác, lại còn là một gã có vẻ hơn cậu cả con giáp, đang thể hiện sự quan tâm đến Lee Gyo Han.

Không thể ngờ cuộc trò chuyện lại diễn ra theo hướng này, Kim Soo Hyun cứ thế đứng hình với ly rượu trên tay, mắt cũng không buồn chớp. Cũng chính lúc đó, đôi mắt sáng như bi ve của cậu nhìn qua lại giữa anh đang ngẩn người và gương mặt bóng nhẫy của gã đàn ông lạ mặt. Thực ra, cậu còn khẽ thở dài một tiếng.

“Xem ra ngài không phải là khách của tôi rồi. ―Phải không, ông xã?”

“Ồ, trời! Xin lỗi. Tại tôi thấy cả hai vị đều không đeo nhẫn.”

“Tại ông xã nhà tôi làm công việc phải dùng đến tay nhiều ấy mà.”

Lee Gyo Han cố tình ve vẩy những ngón tay thon dài một cách đầy khêu gợi rồi tự nhiên ôm lấy Kim Soo Hyun. Bàn tay to lớn gợi nhớ đến tay của một vận động viên chẳng cần cử động nhiều cũng có thể dễ dàng trêu ghẹo khắp nơi trên người anh.

Vuốt ve eo và hông là chuyện thường, và vì biết rõ cả ‘chiều hướng sắp đặt’ nên thỉnh thoảng cậu còn lần xuống cả bên dưới.

Vô thức cắn vào lớp da non bên trong miệng, Kim Soo Hyun chậm một nhịp rồi mới lên tiếng.

“…Tôi là Oliver Woo. Hiện đang kinh doanh nhỏ.”

“Haha! Kinh doanh nhỏ sao. Đã được mời đến tận đây thì tôi biết chắc chắn không phải vậy rồi.”

“Ngài quá khen rồi.”

“Mà, tôi thì cũng đang kinh doanh ‘nhỏ’ thôi.”

Gã đàn ông lấy từ túi trong áo vest ra một hộp danh thiếp nhỏ hơn lòng bàn tay một chút.

‘Kyle Coleman, CEO của Wellife & Food’

Kim Soo Hyun không khó để nhớ ra mấy loại ngũ cốc mà anh thường thấy trong tủ của Jeong Daun, một kẻ cuồng đồ hữu cơ. Anh từng nghĩ sao mà chúng nó dở tệ như nhau vậy. Bỏ qua ký ức cá nhân thì ánh mắt vừa bóng bẩy vừa khó ưa của vị CEO này trông cũng chẳng có vẻ gì là lành mạnh cho lắm.

“Haha, chà. Đúng là bất ngờ thật. Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được cậu lại là người đi cùng với một người quyến rũ thế này đâu!”

Nếu ‘làm theo kịch bản’, Lee Gyo Han không được phép nhận ra ý châm chọc trong lời nói này.

Nếu phải chọn câu trả lời đúng, đó sẽ là mỉm cười như một món đồ trang trí bằng đường đáng yêu nhưng đơn giản. Đó mới là lựa chọn chính xác. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nghe Coleman nói, các đặc vụ đã tin chắc rằng hắn ta sẽ hành động hoàn toàn ngược lại, và chắc chắn mọi chuyện đã diễn ra như vậy.

Cho đến khi chiếc điện thoại trong túi áo vest của Lee Gyo Han khẽ rung lên.

[Ơ? C-cái này không phải tôi gửi…]

Giọng nói bối rối của Park Hye Ri truyền đến tai nghe của tất cả mọi người.

Rồi lại thêm vài lần rung nữa. Bằng bàn tay không ôm Kim Soo Hyun, Lee Gyo Han lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo ra. Trên màn hình của chiếc điện thoại rác được chuẩn bị để đối phó với tình huống bất ngờ, hàng loạt thông báo đang hiện lên.

[Tên: Kyle Coleman]

[Tuổi: 47]

[Gia đình và điểm đặc biệt: Điều hành công ty thực phẩm chức năng bằng tiền của gia đình vợ là Rose Nelson (Huy chương vàng môn bắn súng Olympic năm XX)]

[Con cái: con trai (20 tuổi) và con gái (17 tuổi), Noah Coleman và Chloe Coleman]

[‘Kẻ lừa đảo chuyên nghiệp’]

Đôi mắt của Kim Soo Hyun đang lén xem điện thoại cùng cậu, liền mở to. Trong khi đó, các đặc vụ đang vô cùng căng thẳng ở vị trí của mình cũng bắt đầu sốt ruột.

[Cô Hye Ri, tình hình thế nào rồi?]

[Chuyện là. Bỗng nhiên điện thoại của Đội trưởng Lee…]

“Noah Coleman, Chloe Coleman.”

Đương nhiên, Lee Gyo Han đã ra tay trước cả bọn họ.

“…Hả?”

“Con trai con gái của ngài có biết bố chúng nó đi gạ gẫm trai trẻ không?”

Giống như câu nói ‘Đời là bi kịch khi nhìn gần, nhưng là hài kịch khi nhìn xa’, Lee Gyo Han của bây giờ cũng y hệt như vậy. Những người ở xa không thể nghe được giọng nói phát ra từ đôi môi đẹp đẽ kia có lẽ sẽ lầm tưởng rằng cậu đang thay người yêu nhút nhát của mình dẫn dắt cuộc trò chuyện.

Nhưng hiện thực lại là một vở bi kịch không hề dễ dàng như vậy.

“C-Cậu vừa nói cái gì?”

“Đã nhận lời chào, lại còn ra hiệu cho rồi thì phải biết điều mà cút đi chứ. Hay là, trước khi tôi và người yêu tôi tìm thấy nhẫn của chúng tôi, ngài cũng nên đi tìm cái nhẫn đã mất của mình đi. Chẳng lẽ ngài định bán thảm, giả làm một người đã ly hôn trong khi có bà vợ là cựu tuyển thủ bắn súng quốc gia hay sao?”

“…”

“Có vẻ ngài Coleman đây chỉ mong được thông lỗ đít, chứ chưa bao giờ lo đến chuyện bị thủng sọ nhỉ.”

Có ai đó qua tai nghe khẽ buông một tiếng thở dài. Mặc kệ chuyện đó, Lee Gyo Han nói thêm một lời chào thân thiện với gã đàn ông có gương mặt hết đỏ lại xanh rồi tái mét đi.

“Cút đi.”

Lee Gyo Han có vẻ đã cúi sát đầu xuống để Kim Soo Hyun không nghe thấy, nhưng khoảng cách lại quá gần để có thể bỏ lỡ lời thì thầm ‘sảng khoái’ đó. Mà tiêu chuẩn của cậu cũng có hơi sai sai. Rõ ràng là những lời cậu nói trước đó còn tệ hơn câu ‘Cút đi’ gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần.

Thế nhưng, mặt khác, anh phải thừa nhận một điều.

Rằng bi kịch chính là quá trình dẫn đến sự giải tỏa.

“…”

Kim Soo Hyun vô cớ chỉnh lại kính, gồng cứng cơ mặt đang chực thả lỏng ra trong giây lát.

Kim Soo Hyun ngày càng chắc chắn hơn. Những gì anh đã thấy từ trước đến nay, tất cả đều là những mặt tốt đẹp nhất của Lee Gyo Han. Giọng nói ấm áp, cách nói chuyện dịu dàng, và cả khía cạnh vị tha không ngại khó ngại khổ, dù đôi khi có hơi ngớ ngẩn.

Ngược lại, những gì anh thấy sau khi cậu trở về ‘quê hương’ của mình thì toàn là những thứ tồi tệ nhất. Từ việc tùy hứng nhấn ga rồi nổ súng, cho đến việc không biết sợ mà lao vào phu nhân, rồi cả cái thói ăn nói kinh khủng không thể nào bào chữa nổi nữa chứ!

Không còn nghi ngờ gì nữa, việc giữ cậu bên cạnh trong một nhiệm vụ quan trọng thế này thực sự rất tệ và có hại. Anh biết rất rõ điều đó, nhưng mà…

“Lee Gyo Han, chẳng phải cậu nói là chỉ phụ trách những người trong giới mỹ thuật thôi sao.”

“Ra ngoài hiện trường thì lúc nào mà chẳng có ngoại lệ.”

Chẳng hiểu sao cái dáng vẻ vừa lúng túng bỏ chạy vừa chậm chạp kia lại khiến anh khó nén cười đến thế, nhất là khi cậu cứ làm như không có chuyện gì trước mặt anh.

Đúng lúc đó, bản nhạc của dàn nhạc thính phòng vọng lại từ xa đã thay đổi. Ý đồ của bản nhạc du dương và chậm rãi này đã quá rõ ràng.

“Một bản nhé?”

Kim Soo Hyun không thể đẩy Lee Gyo Han đang kéo mình ra là vì đôi mắt màu nâu mà anh đối diện đang lấp lánh lạ thường như những vì sao. Hoặc cũng có thể là vì đã quá lâu rồi anh mới lại được ôm trong vòng tay và hơi ấm quen thuộc này, cũng có thể là vì cậu vẫn còn đang dùng loại nước hoa mà anh đã tặng.

Nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ không bao giờ có hành động gây chú ý như thế này.

Trong một góc tâm trí, anh đang tự nhủ ‘Kim Soo Hyun, mày điên thật rồi’, nhưng lại không tài nào đẩy cậu ra được. Cũng may là những suy tư lãng mạn đó đã nhanh chóng vỡ tan ngay khi họ bắt đầu di chuyển cùng nhau.

“Anh. Anh nhảy tệ thật đấy à, hay đây cũng là một phần của kịch bản?”

“…Im đi.”

Vành tai của Kim Soo Hyun vừa lẩm bẩm khe khẽ, bỗng ửng lên một màu đỏ hệt như bộ tóc giả anh đang đội. Từ trước đến nay Kim Soo Hyun luôn hoàn hảo trong việc đóng giả một người vô danh nào đó, nhưng cũng chính vì vậy mà anh không có sức đề kháng với những hành động chỉ có trong phim.

“Đừng để ý đến người khác, chỉ nhìn em thôi.”

“…”

“Đúng rồi, cứ như vậy. Anh làm tốt lắm.”

Lee Gyo Han thì thầm với người bạn nhảy đang cứng nhắc như một con búp bê bằng thiếc khiêu vũ cùng hoàng tử. Cậu tiến lại gần, đến mức môi khẽ sượt qua dái tai anh. Từ người cậu tỏa ra hương thơm ngọt ngào của trái cây nhiệt đới và dừa, mùi hương thật hợp với một đêm hè.

Đúng lúc đó, một tiếng hắng giọng trầm thấp vang lên.

[Đội trưởng. Xin lỗi vì đã làm phiền trong lúc cậu đang vui vẻ. Nhưng có lẽ cậu cần phải kiểm tra hướng 3 giờ.]

Cũng nhờ vậy mà lý trí đang tan chảy theo giai điệu uể oải của anh đã nhanh chóng nguội lại.

Thế nhưng, trái ngược với tấm lưng đang gồng cứng của Kim Soo Hyun, Lee Gyo Han chỉ liếc mắt kiểm tra một góc hội trường rồi vẫn ung dung như thường. Thậm chí cậu còn nói những câu như: “Nào. Xoay một vòng đi” rồi hôn chụt lên đuôi tóc giả của anh.

Rốt cuộc, người phải lên tiếng thúc giục trước là bên đang sốt ruột.

“Ai vậy?”

“Trưởng nam của một tay buôn vũ khí người Nga mà năm ngoái em đã bắt cóc rồi thả ra.”

“…Lee Gyo Han, rốt cuộc cậu!”

“Phải cười lên chứ, ông xã.”

Lee Gyo Han vừa thì thầm vừa dời môi đến bên thái dương của Kim Soo Hyun.

Nếu có thể sống sót rời khỏi đây, anh nhất định phải kiểm tra kỹ càng cuộc đời đã qua của Lee Gyo Han. Càng phải làm vậy hơn nếu họ là đối tác làm ăn chứ không phải người yêu. Kim Soo Hyun lại một lần nữa hạ quyết tâm. Giọng nói cẩn trọng của Heo Seong Tae tiếp tục vang lên.

[Bên đó cũng không có trong danh sách khách mời. Có lẽ vì thân phận đặc biệt nên họ đã cố tình không để lại giấy tờ. À. Và, nhờ có sự chú ý… kinh khủng đang đổ dồn vào hai vị mà có vẻ như ‘Chim’ có thể bay đi trước.]

“Ông xã, bọn mình ra ngoài hóng gió một chút nhé? Em thấy hơi ngà ngà say rồi.”

“…Ừ.”

Cơ thể Lee Gyo Han thản nhiên dựa vào Kim Soo Hyun, uể oải như một người say thật. Đến mức nếu không nghe thấy giọng cậu trầm xuống ngay khi vừa bước ra khỏi sảnh tiệc, có lẽ anh đã lầm tưởng cậu chỉ đang làm trò vớ vẩn.

[Chúng tôi sẽ yểm trợ.]

“Đừng làm vướng chân vướng tay, rút lui trước đi.”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.