5 năm về trước, vào một mùa hè đúng độ này.
Lee Gyo Han và Kim Soo Hyun đã cùng nhau đến rạp chiếu phim. Giờ nghĩ lại mới thấy, cũng chẳng rõ vì sao hai người lại chọn đến đó nữa.
Nào là trận mưa như trút nước chẳng hề có trong dự báo thời tiết, nào là thông báo nghỉ đột xuất của quán ăn họ định đến được đăng lên mạng xã hội, rồi còn cả tấm biển rạp chiếu phim tình cờ đập vào mắt nữa. Thay vì nói “Hôm nay đành vậy thôi. Hẹn gặp sau ở trạm cứu hộ nhé” rồi quay lưng rời đi, việc cả hai cùng quyết định đến một nơi mà họ chưa từng đi cùng bất kỳ ai khác chỉ đơn thuần là kết quả của sự tình cờ và bốc đồng.
Chỉ có một điều chắc chắn.
Đó không phải là một buổi hẹn hò, cho đến ngày hôm đó.
Đứng trước những tấm áp phích phim mang phong cách hoàn toàn khác nhau, Kim Soo Hyun là người lên tiếng trước.
“Hành động, lãng mạn, hài hước. Cậu xem gì nào.”
“Ừm……. Phim hành động ạ?”
“Được.”
“À. Anh, tiền vé phim để tôi—”
Lee Gyo Han chẳng thể nói hết câu khi nhìn tấm lưng thẳng tắp của anh đang thuần thục thao tác trên máy bán vé tự động.
Thật ra vào lúc đó, Lee Gyo Han vẫn chưa hiểu tại sao Kim Soo Hyun, một người gốc Hàn thế hệ thứ ba và không có anh em gì, lại chăm sóc một người dưng như hắn một cách thân quen và tự nhiên đến vậy, cứ như thể em trai mình. Ngay từ đầu, ngay cả chính Kim Soo Hyun cũng chỉ nghĩ rằng những thói quen đã ngấm vào người một cách tự nhiên sau chuỗi ngày dài ở trại trẻ mồ côi đơn giản chỉ là ‘cảm giác không muốn được người khác bao ăn’, nên điều đó lại càng dễ hiểu.
“Vậy thì ít nhất để tôi mua bắp rang bơ nhé. Được không anh?”
Thay vì trả lời, anh chỉ hất cằm ra hiệu một cách qua loa. Có lẽ người khác sẽ cho rằng cử chỉ đó thật bất lịch sự, nhưng Lee Gyo Han thì không. Những lần gặp gỡ liên tục dưới cái mác đi ăn vài bữa và làm tình nguyện đã cho hắn không ít gợi ý.
Điều đầu tiên Lee Gyo Han đoán được là sự phân loại về ‘giống loài’: rằng giữa hắn và Kim Soo Hyun có thể tồn tại giao điểm, nhưng cả hai không phải là ‘đồng loại’.
Cũng phải thôi, vì Kim Soo Hyun chẳng buồn che giấu việc anh không thích giao du với người khác. Nói cách khác, điều đó có nghĩa là anh không hề tha thiết khao khát sự ‘bình thường’. Lee Gyo Han không hề thất vọng. Ngược lại, hắn còn nảy sinh một niềm hứng thú mới mẻ chưa từng có, và đó là nhờ vào công việc của anh mà sau này hắn mới biết.
“Diễn viên này toàn đóng mấy vai na ná nhau nhỉ. Phim truyền hình gần đây cũng vào đúng kiểu nhân vật này.”
“….Cậu thích xem phim điện ảnh hay phim truyền hình à?”
“Ừm, thì. Cũng tàm tạm ạ.”
Lee Gyo Han vừa lấy một tấm áp phích quảng cáo cỡ A4 vừa thờ ơ đáp lời.
Kể từ khi bị coi như một vật thể vô tri biết thở, phim ảnh đã trở thành người bạn tốt của Lee Gyo Han. Nói cho đúng thì, hắn học cách vận hành của cảm xúc qua sách vở, và học thuộc lòng các tình huống cùng cách phản ứng thông qua phim ảnh. Vì vậy, lựa chọn tốt nhất là những bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết mà kịch bản được giữ lại tối đa, bởi vì sau khi đọc đi đọc lại cuốn sách đến sờn cả gáy rồi mới xem phim, sự thấu hiểu còn thiếu sót ở mỗi bên sẽ được bù đắp cho nhau.
Những tấm áp phích là một loại chiến lợi phẩm.
Bởi vì mỗi khi học được một loại cảm xúc và lối hành xử nhất định, hắn sẽ dán giấy ghi chú lên đó, để rồi xem lại mỗi khi cảm thấy bối rối. Thế nhưng bộ phim hôm nay, một lựa chọn không hề có chút thông tin nào từ trước, xem ra lại là một thất bại. Không, thật ra phải nói là nực cười thì đúng hơn.
[Em làm thế này chỉ phí công vô ích thôi.]
[Phí công chỗ nào chứ.]
[Hồ sơ của tôi em đã xem hết rồi còn gì. Biết rõ rồi sao còn làm vậy?]
[…….]
[Tôi không hiểu lòng em. Và sau này cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Cho nên em đi đi.]
Ai ngờ đây lại là câu chuyện về một cựu đặc vụ tâm thần chứ.
Hắn thật sự không thể tin nổi là trong ba lựa chọn, mình lại tự tay chọn đúng cái bộ phim quái quỷ này.
Lee Gyo Han thầm phản bác hầu hết nội dung của bộ phim. Từ những chi tiết nhỏ nhặt như tư thế bắn súng của nhân vật chính hay hình dáng thô kệch của vũ khí, cho đến khoảnh khắc anh ta tỏ tình với nữ chính mà mình vừa cứu được.
Tình yêu. Đó là một lối hành xử mà Lee Gyo Han vẫn chưa thể nào hiểu được dù đã xem qua vô số sách và phim ảnh.
Định nghĩa theo từ điển thì hắn đã thuộc nằm lòng. ‘Tấm lòng vô cùng yêu mến và trân trọng một người hay một sự tồn tại nào đó, hoặc chính là việc đó’. Một phản ứng hóa học được tô điểm bằng những từ ngữ như rung động hay xao xuyến, đôi khi lại trở nên tha thiết, và có lúc lại kết thúc bằng nỗi buồn cùng sự tuyệt vọng.
Nếu đối tượng là gia đình hay đồng đội thì còn có chỗ để mà chấp nhận, bởi vì nó còn liên quan trực tiếp đến sự an toàn và lợi ích của đôi bên. Nhưng cái thứ kia thì—
[Nếu tính toán đến chuyện được đáp lại, thì ngay từ đầu tôi đã chẳng đi theo người như anh.]
Hắn chỉ có thể nghĩ rằng đúng là dở hơi cả cặp.
Vốn dĩ tình yêu là một vị khách không mời mà cứ thích xen vào bất cứ đâu. Bây giờ cũng vậy. Rõ ràng đã chọn phim hành động trong ba thể loại hành động, lãng mạn và hài hước, tại sao họ lại phải hôn nhau sau một tòa nhà đang hứng chịu mưa đạn chứ? Chỉ tổ gây cản trở cho việc thấu hiểu mạch truyện. Rốt cuộc tại sao hai người này lại yêu nhau, chẳng có chút hợp lý nào cả.
Tình yêu có quá nhiều nguyên nhân và kết quả khác nhau. Làm thế nào mà mọi người có thể sống mà vẫn chấp nhận cái sự bất quy tắc đó một cách tự nhiên như vậy nhỉ? Lee Gyo Han khô khốc nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của cặp tình nhân đang đối mặt với nguy cơ trở thành bia đỡ đạn.
(Người mình yêu) chết. Cho nên, buồn.
Cái giá trị đầu vào - đầu ra này Lee Gyo Han đã học được rồi. Nhưng vào khoảnh khắc cái tiền đề lớn ấy trở thành hiện thực, hắn có cảm giác như những gì mình khó khăn lắm mới học được cũng trở nên vô ích. Trong sách và phim ảnh, tình cảnh của người ở lại một mình sau khi mất đi người mình yêu được miêu tả như là tình cảnh đau đớn nhất trên đời. Rốt cuộc nó là cái gì cơ chứ.
[Anh yêu em.]
Thật sự, nếu đi một mình thì có lẽ hắn đã bỏ về giữa chừng rồi. Nhưng lý do hắn vẫn im lặng ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn là vì người đàn ông ngồi bên cạnh.
“…….”
Trái ngược hẳn với vẻ lúng túng ngay cả lúc tìm chỗ ngồi, Kim Soo Hyun không hề rời mắt khỏi màn hình.
Bình thường anh luôn mang vẻ mặt không quan tâm đến mọi sự trên đời, vậy mà lại có thể đắm chìm vào những lời thoại và cảnh quay sến súa đến mức đó. Đôi mắt đen lấp lánh những vệt màu lan tỏa mỗi khi có khung cảnh lộng lẫy lướt qua, và đôi môi luôn mím chặt đầy cương nghị cũng đang hé mở.
Vượt qua cả sự ngạc nhiên, có khi nào người thực sự thích xem phim lại là anh không. Thay vì nhìn màn hình đáng chán kia, Lee Gyo Han liếc mắt sang nhìn Kim Soo Hyun.
Sau khi chịu đựng bộ phim dài lê thê một cách vô ích như một màn tra tấn, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua tự lúc nào. Cơn mưa rào trút xuống như vũ bão đã đi qua, để lại bầu trời trong xanh như chưa từng có trận mưa nào ghé đến. Trong lúc để cho chiếc thang máy chật ních người đi qua và nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai Lee Gyo Han.
“Thú vị thật.”
Đó là Kim Soo Hyun đang ôm khư khư hộp bắp rang bơ còn hơn một nửa trong lòng như một món quà vì mải mê tập trung vào bộ phim. Anh ấy không vứt nó đi à, Lee Gyo Han thờ ơ nghĩ.
“Điểm nào ạ?”
“Chỉ là……. tất cả mọi thứ.”
Là do cái nóng oi ả, hay là do bộ phim nực cười kia? Những lời mà bình thường Lee Gyo Han sẽ mỉm cười phụ họa theo bỗng trở nên gai góc khó chịu. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng muốn nổi hứng cáu kỉnh với người đàn ông này.
“Tôi không thích nhân vật chính.”
Gương mặt vô cảm liếc nhìn sang đây dường như không có ý định phản bác lại lời cảm nhận đột ngột bật ra. Có lẽ vì vậy mà Lee Gyo Han mới nảy ra ý muốn giải thích thêm những điều chẳng hề ăn nhập. Bởi vì hắn cảm thấy con người điềm đạm ấy cũng đang tìm kiếm bằng chứng giống như hắn, sẽ lắng nghe bất kể hắn nói điều gì.
“Người ta nói rằng thùy trán, bộ phận đảm nhiệm cảm xúc của một kẻ tâm thần lệch lạc, chỉ hoạt động bằng khoảng 15% so với người bình thường ạ. Đặc biệt, trong trường hợp bẩm sinh, cảm xúc của họ thường nông cạn và năng lực đồng cảm thì gần như không có.”
“…….”
“Thế mà ở đoạn kết, anh ta lại cười như mình đã thấu hiểu mọi điều.”
Khi phán đoán đúng sai, nếu có ít nhất ba người trở lên bày tỏ ý kiến, bắt buộc phải chọn theo số đông. Trong những lúc phải nói ra suy nghĩ của mình, hãy hỏi ngược lại đối phương rồi đồng tình với họ, hoặc nói rằng mình không rõ. Trên hết, tuyệt đối không được chủ động làm bất cứ điều gì có thể để lại ấn tượng tiêu cực…….
Đó là những quy tắc mà Lee Gyo Han đã tuân thủ rất tốt kể từ mùa thu năm 12 tuổi cho đến tận mùa hè năm 24 tuổi này.
Vậy mà tại sao, ngay tại khoảnh khắc này, trước mặt người đàn ông này, miệng hắn lại tự động mở ra, khiến cho những nỗ lực bấy lâu nay trở nên vô nghĩa cơ chứ? Dù không thể tin nổi chính bản thân mình đang tiếp tục nói như bị ma xui quỷ khiến, Lee Gyo Han vẫn lôi ra cả câu hỏi tận cùng dưới đáy lòng.
“Rốt cuộc thì anh ta biết cái gì chứ? Đến cuối cùng anh ta cũng có nói lời yêu đâu. Mà không, ngay từ đầu, liệu anh ta có thực sự hiểu được nó không? Tôi cá là anh ta chẳng hiểu gì đâu. Thà nói rằng não anh ta được kích hoạt bằng liệu pháp sốc điện thì tôi còn giả vờ tin được.”
“Lee Gyo Han, cậu còn đa nghi hơn tôi nghĩ đấy.”
“……À. Tôi tuyệt đối không có ý gây sự về chuyện anh bảo phim hay đâu—”
“Tôi biết là không phải mà.”
Kim Soo Hyun vừa nhai bắp rang bơ vừa đáp lời. Âm thanh báo hiệu thang máy đã đến lấp đầy khoảng lặng ngắn ngủi vừa lướt qua. Đúng chất một cụm rạp chiếu phim cuối tuần, dòng người lấp đầy khối sắt hình chữ nhật ấy ùa ra, rồi lại có một dòng khác bị cuốn vào.
Cả hai người bị đẩy vào tận góc trong cùng của chiếc thang máy rõ ràng đã chở quá vài người so với sức chứa 21 người, đứng sát vào nhau.
Kim Soo Hyun nhìn ở cự ly gần trông như một bức chân dung về một kẻ độc hành kiên quyết dùng than củi để vẽ trong thời đại mà ai ai cũng dùng đủ loại màu sắc rực rỡ. Từ mái tóc, con ngươi chỉ được thể hiện bằng những gam màu vô sắc, cho đến sống mũi cảm nhận rõ được đường cong của phần xương cứng cáp.
Thứ duy nhất được tô màu là đôi môi hồng nhạt, và có lẽ vì hơi mỏng nên trông chúng lại càng mềm mại hơn.
“Vậy ra, đó là sự nỗ lực nhỉ.”
Lý do Lee Gyo Han bật ra một âm thanh ngớ ngẩn ngay khi đôi môi đang mím chặt ấy hé mở là vì, trái với con người thường ngày của mình, hắn đã bị hút hồn bởi cảnh tượng đó.
“……Dạ?”
“Chẳng phải cậu nói kẻ tâm thần lệch lạc có cảm xúc nông cạn và năng lực đồng cảm gần như không có sao.”
Giọng của Kim Soo Hyun vốn đã trầm, giờ còn nhỏ hơn cả bình thường, chẳng khác nào một lời thì thầm. Toàn bộ dây thần kinh của Lee Gyo Han đều tập trung vào câu nói lướt qua bên tai giữa không gian thang máy đông nghẹt.
“Vậy thì chắc hẳn anh ta cũng thấy phiền khi đối phương rủ đi hẹn hò chứ. Vì anh ta không thể hiểu tại sao lại phải làm những việc như vậy, và cũng chẳng có hứng thú gì.”
“…….”
“Nhưng cuối cùng anh ta đã làm tất cả. Vẫn đi buổi hẹn hò mà mình không thích, vẫn lao vào cứu người dù biết rõ là nguy hiểm, thậm chí còn cố gắng hòa hợp với đối phương nói những điều mà cả đời này anh ta cũng sẽ không bao giờ hiểu được. ……Nếu đúng như lời cậu nói, thì tất cả những điều đó chẳng phải đều là sự nỗ lực hay sao?”
Hàng lông mày rậm hơi cong lên, một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên gương mặt vốn trông như một người lính gác không biết cách cười.
“―Thậm chí, đó còn là sự nỗ lực được thực hiện bằng một trái tim mà dù có gom góp hết lại cũng chỉ vỏn vẹn 15%.”
Trái tim. Anh ấy nói là trái tim.
Mình cũng có thứ đó sao. Lee Gyo Han thầm nhẩm đi nhẩm lại trong đầu từ ngữ mang lại cảm giác đặc biệt xa lạ này, rồi chậm rãi lên tiếng hỏi.
“Sự nỗ lực… không phải là tình yêu, đúng không ạ?”
Kim Soo Hyun khe khẽ lẩm bẩm, “Ừm thì,”. Ánh mắt đen của anh cũng hơi hướng xuống dưới như đang suy nghĩ điều gì. Giọng nói vang lên một lúc sau đó vẫn nghe thấy rõ mồn một, dẫu cho thang máy đang đi từ tầng cao nhất xuống đã dừng lại một lần và vang lên tiếng ồn ào của mọi người.
“Tôi thì có lẽ sẽ gọi sự nỗ lực đó là tình yêu đấy, Gyo Han à.”
Con người chỉ đọc, biểu đạt và diễn giải thế giới bằng ngôn ngữ mà mình biết.
Người ta thường nói, ngôn ngữ chính là thế giới của một cá nhân, và cũng có những người tán dương rằng càng hiểu được nhiều ngôn ngữ, người ta càng có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn. Và một dịch giả, là người làm công việc diễn giải một ngôn ngữ xa lạ và truyền tải nó đến cho người khác.
Liệu việc anh có thể gỡ rối và diễn giải trái tim của hắn, thứ mà ngay cả chính hắn cũng không thể hiểu nổi, có phải là vì anh là một dịch giả hay không? Hay là vì chúng ta đều là những sinh vật lang thang tìm kiếm bằng chứng cho việc mình là con người? Cho đến tận khi thang máy dừng lại ở tầng một, Lee Gyo Han vẫn không tìm được câu trả lời.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà sau cơn mưa, làn không khí ngậm đầy hơi ẩm đã ôm chầm lấy toàn bộ cơ thể.
“Có mùi của mùa hè.”
Trong cơn gió nhẹ thoảng qua có hòa quyện thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa thơm bùi.
Lee Gyo Han nhanh chóng nhận ra đó là mùi hương tỏa ra từ hộp bắp rang bơ. Chiếc hộp giấy vốn dĩ đã trở thành thứ đương nhiên phải vứt bỏ sau khi khoảng thời gian đã định kết thúc vẫn đang nằm yên trong vòng tay của Kim Soo Hyun. Ánh sáng đọng lại rồi lấp lánh trên gò má đã trở nên lạnh lùng của anh, như thể đang hỏi ‘tôi đã cười lúc nào chứ’.
Lee Gyo Han thử bắt chước Kim Soo Hyun hít một hơi thật sâu, làn không khí ấm nóng ngọt ngào lấp đầy lồng ngực.
Và cứ như thế, Lee Gyo Han lần đầu tiên ngửi thấy mùi của mùa hè. Một thứ gì đó vừa khiến người ta thấy nhộn nhạo, lại vừa bức bối, và cũng như thể làm cho trái tim căng phồng đập thình thịch ngay sát dưới lồng ngực, khiến cả người cũng rung lên theo, hắn vẫn chưa tìm được tấm nhãn tên nào để dán lên tấm áp phích của mình.