Bọ Rùa

Logo.png

Tháng 3 [Novel] - Chap 8

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Tháng 3, Chương 8


Gi Tae Jeong tay cầm điếu xì gà, dùng ngón cái ấn mạnh vào thái dương và cắt ngang lời thiếu úy Park.

"Sao ạ?"

"Nếu có thêm hình ảnh ba chiều thú tội của Thiếu úy Kim cộng với việc Lee Se Hwa mang thai thì đó sẽ là bằng chứng hoàn hảo. Chỉ cần chứng minh được tử cung của Lee Se Hwa mới xuất hiện gần đây, ít nhất là sau khi tiếp xúc với Thiếu úy Kim là được."

"Đúng là vậy, nhưng... không có cách nào để xác nhận thể chất của Lee Se Hwa đã thay đổi so với trước đây...."

"Sao lại không có. Dù là chủ Nhà thổ hay bất cứ kẻ nào khác, chắc chắn bọn chúng đã định giá cơ thể để xem có thể bán được bao nhiêu. Lee Se Hwa có khi còn phải lấy máu thường xuyên hơn cả kiểm tra sức khỏe định kỳ của người bình thường ấy chứ."

Đây là nơi mà những kẻ sẵn sàng bán máu và nội tạng để kiếm vài đồng bạc. Chắc chắn bọn chúng đã ghi chép lại cẩn thận tình trạng sức khỏe của con nợ cũng như hồ sơ trả nợ của họ.

"Tại phiên tòa, bảo Lee Se Hwa điều chế thuốc ngay tại chỗ rồi so sánh thành phần với những thứ mà Thiếu úy Kim đã giấu. Và tôi nghĩ việc truy vết tử cung hình thành sau này không phải là kỹ thuật khó khăn gì."

Ban đầu chỉ là buột miệng nói ra, nhưng càng nói Gi Tae Jeong càng cảm thấy hợp lý. Nếu Lee Se Hwa mang thai thì có thể chứng minh một cách dễ dàng được việc loại thuốc đó có vấn đề gì mà không ai có thể bắt bẻ được.

"Vậy ngài định sai đám người cấp dưới làm việc đó sao? Ý tôi là... việc mang thai của Lee Se Hwa."

"Đương nhiên là người của chúng ta phải giải quyết rồi. Không thể đem bằng chứng quan trọng đi bán ở phố đèn đỏ được."

Thiếu úy Park hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận lựa lời. Nhưng cũng không kéo dài được lâu trước ánh mắt sắc lạnh của Gi Tae Jeong.

"Ừm... nhưng thưa Chuẩn tướng, nếu Lee Se Hwa mang thai, chắc chắn sẽ có những kẻ lợi dụng chuyện đó để gây khó dễ, không phải sao?"

"Tại sao?"

Gi Tae Jeong hỏi lại như thể anh ta không hiểu thật. Tại sao ư.... Thiếu úy Park toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói thêm.

"Vì... ngài sẽ làm lớn chuyện này đúng không?"

"Thế làm nhỏ à?"

"Nếu vậy... dù là phe của Đại tá Oh hay Thiếu úy Kim, phe đối lập sẽ ra mặt trước, buộc Lee Lee Se Hwa phải trải qua nhiều cuộc kiểm tra."

Nạn nhân bị biến đổi thể chất thành có thể mang thai mà không hề hay biết. Hoặc là tầng lớp hạ lưu sống ngoài thành, đồng phạm với tội ác từ khi sinh ra. Dù là bên nào thì những kẻ có chức quyền cũng sẽ dễ dàng dắt mũi dư luận theo hướng sai lệch. Và....

"Dù Lee Lee Se Hwa mang thai thành công nhưng nếu danh tính cha đứa bé là người của chúng ta bị lộ... bọn chúng sẽ giật tít kiểu như người của chuẩn tướng Gi Tae Jeong đã cưỡng hiếp Lee Lee Se Hwa trong quá trình dùng thuốc. Rằng liệu có chính đáng hay không khi ép buộc một nạn nhân bị thay đổi thể chất phải mang thai ngoài ý muốn? Kiểu như vậy."

"Lee Lee Se Hwa có thai với ai hay như thế nào, thì liên quan gì đến vụ án của thiếu úy Kim?"

"Tất nhiên là vậy, nhưng ngài biết đấy, chiến tranh dư luận vốn là như thế."

Những kẻ đỏ mắt tìm cách che đậy bản chất của vụ việc sẽ không bỏ qua miếng mồi ngon như thế này. Vốn dĩ sau khi Gi Tae Jeong hoàn thành nhiệm vụ an toàn, luôn có những kẻ gây khó dễ về quá trình thực hiện của anh. Rằng có cần thiết phải tiêu diệt đến mức đó không? Rằng dù là chiến tranh thì cũng phải có đạo đức... Những lời lẽ đó sẽ làm xôn xao dư luận, và bằng mọi cách, chúng sẽ tìm cách hạ bệ công lao của Gi Tae Jeong.

"Dù sao đi nữa, cũng không thể che đậy những việc mà Thiếu úy Kim đã làm như chưa từng xảy ra."

"Nhưng việc giải ngũ của Chuẩn tướng cũng sẽ không được đẩy nhanh hơn."

Lần này còn có cả nhân vật cấp cao nhúng tay vào, chắc chắn anh ta sẽ bị kìm hãm hơn rất nhiều so với trước đây.

Những lo ngại của thiếu úy Park là chính đáng. Gi Tae Jeong chỉ có một thân một mình. Dù có nhiều kẻ muốn lôi kéo anh ta nhưng vì từ trước đến nay anh ta luôn đi theo con đường riêng, nên khi xảy ra chuyện sẽ không có lực lượng hỗ trợ nào đứng về phía anh ta. Những người mà anh ta thân thiết cũng chỉ có những đứa trẻ mồ côi sống sót sau cùng một cuộc thí nghiệm như Thiếu úy Park. Nói cách khác, họ chỉ là những vũ khí hình người, dùng xong có thể vứt bỏ. Nếu Gi Tae Jeong muốn nhân cơ hội này cắt đứt hoàn toàn với quân đội như mong muốn, thì tốt nhất nên loại bỏ những yếu tố bất lợi ngay từ đầu.

"Hmm.... Vậy chỉ cần có bằng chứng Lee Se Hwa đồng ý với mọi chuyện là được chứ gì?"

"…Vâng?"

Thiếu úy Park đang đau đầu không biết làm thế nào để thuyết phục vị cấp trên đáng sợ này, mãi sau mới đáp lại. Anh ta biết rằng Tae Jeong rất ghét phản ứng chậm chạp, nhưng lần này Thiếu úy Park cũng chỉ biết ngây ra mà há hốc mồm.

"Thưa, thưa Chuẩn tướng... đó không phải là một kết luận quá cực đoan sao...."

"Được rồi. Không cần sai người khác, tôi sẽ tự làm. Chỉ cần quay lại cảnh Lee Se Hwa rên rỉ sung sướng, cầu xin tôi cho cậu ta một đứa con là được chứ gì."

Gi Tae Jeong lẩm bẩm, như thể đã tự mình đưa ra quyết định. Không hiểu sao trông anh ta có vẻ rất vui, thậm chí còn cười toe toét.

"Video không phải là vấn đề… mà, chờ đã!"

"Thiếu úy Park, hôm nay cậu nói hơi nhiều đấy."

"Thưa Chuẩn tướng, ngài... định tự mình... làm việc đó sao? Cái việc... tạo ra đứa bé ấy?"

"Mẹ kiếp. 'Việc tạo ra đứa bé' là cái quái gì? Thô thiển."

Tae Jeong nhả ra một làn khói dài. Những đốm lửa đỏ rực ẩn hiện sau làn khói mờ ảo.

"Nghĩ lại thì nếu ném Lee Se Hwa, cái kẻ có khuôn mặt như thế cho người khác, kiểu gì cũng sẽ có tin đồn."

Dù đã chọn lọc kỹ càng, anh ta cũng không hoàn toàn tin tưởng những thuộc hạ mà mình mang theo. Một nửa trong số đó là những kẻ hai mang cần phải loại bỏ, nửa còn lại là những kẻ cần phải thử nghiệm.

Ngay từ đầu, Gi Tae Jeong không tin tưởng ai ngoài những người xuất thân từ cùng trại thử nghiệm như Thiếu úy Park. Chính xác hơn là anh ta không dựa dẫm vào bất kỳ ai ngoài bản thân mình. Tin tưởng người khác ư? Đương nhiên là không có. 

Hơn nữa những con chó săn của quân đội, ở một mức độ nào đó luôn hành động như thú vật. Nhờ vào bầu không khí dễ dãi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, những sai lầm nhỏ nhặt hay việc thỏa mãn dục vọng đều được bỏ qua. Giao Lee Se Hwa cho những kẻ có nguy cơ phải lang thang bên ngoài thành hàng tháng trời, bảo chúng cứ thoải mái bắn tinh cho đến khi cậu ta có thai ư? Có khi chưa kịp có được bằng chứng xác đáng thì anh ta đã phải nhận trái đắng rồi.

"Hơn nữa, chẳng phải cậu bảo phải chuẩn bị cho cuộc chiến dư luận sao?"

Khi cuộc chiến bẩn thỉu bắt đầu, việc đầu tiên là phải moi móc những kẻ mà đối thủ sử dụng. So với việc lung lay những nhân tài chủ chốt có lòng trung thành cao như Thiếu úy Park, thì việc mua chuộc những kẻ cấp dưới, thậm chí còn không ai biết đến sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Gi Tae Jeong cũng đã từng bị như vậy vài lần. Khi có nhiều người dưới trướng, dù có quản lý nghiêm ngặt đến đâu cũng không tránh khỏi việc tin tức bị rò rỉ. Đã có lần anh ta phải khốn đốn vì những thông tin nửa vời bị lộ ra, do sự ngu ngốc của những kẻ không biết gì mà lại bép xép để đổi lấy vài đồng bạc.

"Ừ.... Nói cũng đúng. Càng ít người biết càng tốt."

"Nhưng thưa chuẩn tướng... đứa bé...."

Thiếu úy Park ngập ngừng, tỏ vẻ bối rối. Anh ta biết rõ Gi Tae Jeong đã phải chịu đựng bao nhiêu áp lực vì chuyện này. Kể từ khi nhập ngũ, Gi Tae Jeong luôn phải đảm nhận những nhiệm vụ bất khả thi. Đặc biệt là nhiệm vụ mà anh vừa thực hiện trước đó, quy mô của nó thật phi lý. Không phát điên đã là may mắn lắm rồi, giờ lại thêm vào yếu tố gây khó chịu mạnh mẽ nhất là đứa trẻ.... Liệu Gi Tae Jeong có thể chịu đựng được cho đến khi mọi chuyện kết thúc mà không phát điên hay không, anh ta rất lo lắng.

"Thiếu úy Park. Tôi ghét những lão già hói đầu cứ nhao nhao đòi ghép tôi với con cái của họ, chứ không ghét 'việc tạo ra đứa bé', hiểu không?

"Tất nhiên là tôi hiểu, nhưng... Việc thỏa mãn dục vọng và việc này có mục đích hoàn toàn khác nhau...."

"Cũng đúng... nhưng Lee Se Hwa, nghĩ lại thì, có vẻ là đối tượng rất phù hợp với tôi."

"...Dạ?"

"Nghĩ mà xem. Không cần lo lắng về việc tránh thai, muốn làm muốn bao nhiêu tùy thích. 'Việc mang thai' của Lee Se Hwa là quan trọng, chứ không phải là đứa con trong bụng cậu ta."

Thậm chí Lee Se Hwa còn là người ngoài thành. Sau khi hết giá trị lợi dụng, dù có vứt bỏ Lee Se Hwa hay đứa bé thì cũng không ai thèm bận tâm.

"Thêm vào đó, tôi có thể kiểm soát cậu ta từ đầu đến cuối, sẽ không có chuyệncậu ta lén lút sinh con ở đâu đó rồi đến đòi quyền lợi."

Vốn dĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ khó khăn, anh ta sẽ tự mình đảm nhận việc thẩm vấn gián điệp. Hoặc có lần anh ta đã giữ vài người bên cạnh và làm việc đó liên tục. Sau vài ngày quậy phá như vậy, tâm trạng muốn đập phá mọi thứ của anh ta sẽ dịu đi đôi chút. Tất nhiên, chỉ là dịu đi một chút, chứ không phải là biến mất hoàn toàn. Nhưng với Lee Se Hwa, anh ta có thể làm cả hai. Thẩm vấn hay làm tình. Ít nhất trong vài tháng tới, anh ta có thể tùy ý giày xéo cậu dưới thân mình.

Gi Tae Jeong nhớ lại khuôn mặt sụt sùi của Lee Se Hwa. Cả hình ảnh cậu cúi người thè lưỡi liếm thuốc. Không biết có phải cố ý hay không, nhưng trông cậu còn thảm hại hơn cả một tên lưu manh hạng ba... Dù sao thì cũng sẽ lột sạch quần áo và làm tình, nên anh ta không nghĩ đó là vấn đề cần bận tâm. Không biết sau khi gột sạch lớp keo xịt màu kia trông cậu sẽ như thế nào. Thực ra bây giờ trông cũng không tệ rồi.

"Dù sao thì Lee Se Hwa cũng sẽ tự nguyện làm tình với tôi, và sẽ tự mình nói rằng muốn mang thai con của tôi."

"Nhưng mà…"

"Chúng ta chỉ mới thấy cậu ta bị đánh rồi khóc lóc thảm thương lúc nãy thôi, nhưng Lee Se Hwa không phải dạng vừa đâu."

Lee Lee Se Hwa đã tự mình chuyển từ khu 2 lên khu 4. Không bàn đến thể chất đặc biệt của cậu ta, chỉ riêng việc đó thôi cũng không phải là chuyện dễ dàng nếu không đủ cứng rắn. Thậm chí cậu ta còn không dừng lại ở đó mà bắt tay với Thiếu úy Kim. Chắc chắn cậu ta đã được Thiếu úy Kim hứa hẹn một cái giá nào đó.... Vậy mà vừa gặp nguy hiểm, cậu ta đã ngay lập tức trở mặt, khai ra hết những gì mình biết.

"Có ước muốn. Có lòng tham. Nhưng trên hết, ý chí sống của cậu ta rất mãnh liệt... Quá lý tưởng để chúng ta lợi dụng."

"Chuẩn tướng…"

"Thử dò hỏi lão chủ một lần xem. Nếu lục soát kỹ hợp đồng đã ký với Lee Se Hwa, chắc chắn sẽ có điều khoản khiến cậu ta khó mà quỵt nợ rồi bỏ trốn."

Đặt điếu xì gà lên chiếc gạt tàn di động, phần bị đốt cháy từ từ tan ra. Tiếng lách tách sột soạt như một mồi lửa, Gi Tae Jeong vươn vai đứng dậy.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

khangKhang

hay vlll

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

mê mẩn oy

my loveMy love

truyện cuốn

Cute boyCute boy

Hóng thêm chap

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chương mới đây

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

hay vl ước ra 10 chap 1 ngày

Nhu PhanNhu Phan

Mê quáaaaa

HồngHồng

Ultr, mê eeeee

KemmKemm

Nicee🫶🏻