
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Tháng 3, Chương 70
Má cậu tê rần vì cứ nằm nghiêng mãi. Se Hwa xoa xoa gò má bị đè, lồm cồm ngồi dậy.
Trong lúc di chuyển đến khu nhà ở của sĩ quan, cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cứ như thể cơn buồn nôn đến trào ngược là giả, cậu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thì đã thấy mình nằm trên giường trong phòng dành cho khách.
Se Hwa mân mê ống tay áo mềm mại của bộ đồ mặc ở nhà. Đây là một bộ đồ cậu chưa từng thấy. Người thay đồ cho cậu, đưa cậu đến đây... có lẽ là Gi Tae Jeong. Trước đây, sau khi quan hệ anh ta luôn là người lo liệu mọi chuyện, nên có lẽ anh ta sẽ không sai cấp dưới làm việc này.
Tưởng tượng ra người đàn ông đã cẩn thận với mình đến mức cậu không hề tỉnh giấc trong suốt quá trình di chuyển và thay đồ, Se Hwa cảm thấy bụng mình nhộn nhạo không chịu nổi.
Nụ hôn trong nhà kính ở tòa nhà hành chính không kéo dài. Chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng, không hề ám chỉ bất kỳ hành động nào tiếp theo. Sau đó cậu dựa vào Gi Tae Jeong, không, gần như được anh ta ôm rồi đi ra ngoài.
Cuối cùng việc đăng ký người bảo hộ đã không được hoàn thành. Cậu đã thấy Gi Tae Jeong tắt chương trình, đặt máy tính bảng xuống... nhưng có vẻ như anh ta không hề ra chỉ thị riêng cho người khác. Anh ta đã nói rằng đó là một thủ tục cần thiết, nên chắc chắn sẽ có lúc anh ta nhắc lại chuyện này... nhưng dù sao thì, chắc chắn không phải là hôm nay. Dù có thể tự ý tiến hành nhưng người đàn ông đã lắng nghe lời cậu nói.
Se Hwa bật đèn đọc sách gắn trên đầu giường, đưa mắt nhìn căn phòng. Khác hẳn với lần đầu tiên cậu đến, giờ đã chật kín tủ trưng bày. Có vẻ như những món đồ chất đống như tháp đã được chuyển vào trong đó. Không phải là thứ có thể chứa trong vài cái tủ... thôi, chắc anh ta đã tự sắp xếp. Dù sao thì cậu cũng không có ý định dùng những món đồ khác, ngoại trừ quần áo vì không có gì để mặc.
Và trên bàn sofa... có một chiếc thẻ tín dụng màu đen quen thuộc được đặt ngay ngắn. Se Hwa nhớ lại chuyện khi đó, đấm mạnh vào ga trải giường mấy cái. Đáng lẽ lúc nãy cậu nên nói chuyện này với Gi Tae Jeong. Cảm giác khi nhìn thấy chiếc thẻ được kẹp hờ hững trong tờ thiệp trống không, cứ như sự tồn tại của chính mình bị xóa nhòa và đau lòng đến nhường nào, nên xin anh ta đừng làm như vậy nữa...
Bờ vai vừa nhô lên vì thở dài lại rũ xuống. Se Hwa đang mải miết hồi tưởng lại cảm giác nghẹn ngào khi đó, thì đột nhiên... nhớ lại hành động ngu ngốc của mình vào ngày Gi Tae Jeong đưa cho cậu chiếc thẻ lần đầu tiên khiến cậu bật cười, quên cả việc mình vừa mới tự trách bản thân.
Cậu đã lo lắng không biết trong thẻ có nổi 10.000 won không, nên đã chọn một cây kem giá 3000 won. Dù vậy cậu vẫn muốn chọc tức Gi Tae Jeong bằng mọi cách. Không hề hay biết rằng trong đó có tận 12 tỷ won. Đó là cây kem mà cậu đã phải lấy hết can đảm để mua, Gi Tae Jeong chắc không biết đâu.
"A... muốn ăn kem quá."
Se Hwa giật mình bịt miệng, nhìn xuống bụng dưới của mình.
"Gì vậy... Có phải là do nhóc không?"
Cậu bối rối trước dòng suy nghĩ đột ngột xuất hiện, bất giác hỏi đứa bé trong bụng.
Cơn buồn nôn đã dịu đi nhưng bụng cậu vẫn chưa hoàn toàn dễ chịu. Thế nhưng ngay khi nghĩ đến việc muốn ăn gì đó, một cơn đói cồn cào ập đến. Không, không hẳn là đói bụng... mà là cậu muốn nếm thử tất cả những món ăn đang lướt qua tâm trí mình. Cậu cảm thấy như mình phải làm như vậy.
Se Hwa vừa thấy lạ lẫm, vừa thấy nực cười với chính mình. Vừa mới nghĩ lại chuyện tủi thân, vậy mà đột nhiên lại thèm kem.
"Mang thai thì cảm xúc thay đổi thất thường... là thật sao?"
Cậu lầm bầm, định nằm xuống nhưng chưa đầy một giây sau lại bật dậy. Cơ thể cậu nảy lên như thể có lò xo gắn dưới mông.
"Woa... mày thật là buồn cười."
Không có ai nhìn thấy nhưng cậu vẫn thấy ngượng ngùng, càu nhàu với thai nhi, à không, phôi thai còn chưa có cả tai. Đột nhiên lại khiến cậu không ngửi được mùi hoa mình thích. Đang suy nghĩ nghiêm túc thì lại bất chợt đói bụng đến mức không chịu nổi.
Bốn ngày bị nhốt trong xưởng dưới lòng đất, không được uống một giọt nước nào cậu cũng không thấy thèm thuồng thứ gì đến vậy... Dù sao thì, cậu không thể cứ nằm yên như vậy được. Xỏ dép vào, Se Hwa cảm thấy buồn cười khi nhìn xuống móng chân cái của mình được phản chiếu trong ánh đèn, đột nhiên nghĩ ra một cách rất rõ ràng thứ mình muốn ăn lúc này.
Cherry.
Loại quả nhỏ, tròn, màu đỏ.
Trong số những món tráng miệng mà Gi Tae Jeong đã gửi cho người của mình mang đến trước đây, có cả bánh kem vị cherry. Lớp kem màu hồng nhạt phủ bên ngoài, và những miếng thịt quả màu đỏ được nhúng trong bánh bông lan... không có một chỗ nào là không ngon. Nếu có kem vị cherry thay vì quả, thì cũng tốt.
Se Hwa do dự một lúc rồi cẩn thận mở cửa, bước ra hành lang. Trong lòng không ngừng mắng mỏ hạt đậu tây nhỏ bằng móng tay trong bụng mình.
Xác suất có cherry trong tủ lạnh là rất thấp. Theo lời Thượng sĩ Choi, Gi Tae Jeong không thích người lạ ra vào nên không thuê người giúp việc thường trú. Anh ta chủ yếu ăn ở ngoài, và khi ở khu nhà ở của sĩ quan, các sĩ quan phụ tá sẽ mang đồ ăn đến đúng giờ. Một người như vậy không thể nào chất đầy tủ lạnh với đủ loại trái cây.
Tuy nhiên Se Hwa vẫn không dừng bước chân rón rén như mèo ăn trộm. Cậu hy vọng rằng sau khi nhìn vào bên trong, có thể cậu sẽ thèm một thứ gì đó khác.
May mắn là ánh sáng dịu nhẹ hắt ra từ phía dưới tủ trang trí đặt ở hành lang, nên cậu có thể dễ dàng tìm được đường đến nhà bếp...
"Ơ?"
Khi đến gần nhà bếp, cậu nhận ra rằng không phải cảm biến đã phản ứng với chuyển động của mình... mà là ánh sáng đang bật ở khu vực bên trong. Cậu rướn cổ lên nhìn, thấy một căn phòng giống như phòng ăn, chỉ có một chiếc bàn lớn không có cửa đằng sau khu vực nấu nướng và ánh sáng nhỏ hắt ra từ phía sau đó.
Se Hwa do dự, nhìn xuống bụng mình và đôi dép lê, rồi như một người tử vì đạo bước theo ánh sáng. Có lẽ vì nội dung cuộc trò chuyện cuối cùng có hơi kỳ cục... nên chỉ cần nghĩ đến việc đối mặt với anh ta cũng khiến tim cậu đã đập loạn xạ.
Se Hwa vuốt phẳng phần tóc mai bị dựng đứng, cố gắng trấn tĩnh lại. Dù Gi Tae Jeong có ở trong đó thì cũng không có gì phải ngại ngùng. ‘Anh không ngủ ạ, tôi hơi đói bụng nên xuống đây, vậy chúc anh ngủ ngon…’ Cậu có thể nói một cách bình thường như vậy.
Hơn hết... bây giờ cậu phải lục tủ lạnh. Cậu rất muốn ăn cherry, hoặc táo hay quýt cũng được. Dù sao thì quyết tâm phải cho một thứ gì đó ngọt ngào, tươi mát và mát lạnh vào miệng để xua tan đi cảm giác nghẹn ngào và bế tắc vừa mới ập đến.
Nghĩ lại trước đây cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc muốn ăn trái cây. Cậu không có tiền để mua những thứ đó, và nếu có thì cũng sẽ dùng hết để trả nợ. Thế nhưng sau khi được Gi Tae Jeong cho ăn vài món ngon, giờ đây cậu lại tự nhiên nghĩ đến những món ăn quý giá.
Không biết từ bao giờ những thứ cậu nhận được từ anh ta một cách thầm lặng lại trở nên quen thuộc và hiển nhiên đến vậy.
Khi quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt mờ ảo ngày càng lớn dần, cậu cảm nhận rõ ràng sự hiện diện từ bên trong. Bước qua lối vào thông thoáng, một không gian đơn sắc như thể tách biệt với thế giới hiện ra.
Toàn bộ bức tường đối diện được lấp đầy bởi tủ rượu và tủ trưng bày có vẻ như được làm riêng, tạo cảm giác áp đảo. Cậu không biết nhiều, nhưng chắc hẳn đó là những loại rượu đắt tiền và ngon mà những kẻ cho vay nặng lãi sẽ phát cuồng khi nhìn thấy? Cảm giác như chỉ cần nhìn thôi cũng đủ say rồi.
Se Hwa bị khung cảnh choáng ngợp thu hút ánh nhìn, nhanh chóng lắc đầu và tìm kiếm người đàn ông chắc hẳn đang trốn ở đâu đó trong pháo đài này.
"Em đang làm gì vậy?"
"A..."
Gi Tae Jeong đang ngồi ở một góc quầy bar. Anh ta không hề ngạc nhiên khi thấy Se Hwa đột ngột xuất hiện, mà chỉ thản nhiên nhấp rượu. Cậu đã cẩn thận để không gây ra bất kỳ tiếng động nào trên đường đến đây... nhưng có vẻ như anh ta đã nhận ra cậu đang đến.
"Sao em lại xuống đây."
"Anh chưa ngủ ạ?"
Chết tiệt... Vì lời nói của cả hai vô tình trùng nhau nên một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua. Se Hwa gãi gáy một cách ngượng ngùng, chờ đợi Gi Tae Jeong lên tiếng. Nhưng vài giây trôi qua mà anh ta vẫn không có phản ứng gì nên cuối cùng cậu quyết định bắt chuyện trước. Tuy nhiên…
"Em thấy thế nào rồi?"
"Đột nhiên tôi thấy đói bụng..."
...Thật xấu hổ, chuyện tương tự như lúc nãy lại lặp lại.
Se Hwa hắng giọng, và Gi Tae Jeong uống cạn ly rượu đang cầm trên tay.
Thật ngại ngùng... nhưng cũng ngứa ngáy như vậy. Giống như khi cậu tưởng tượng ra cảnh Gi Tae Jeong ôm cậu và thay quần áo cho cậu lúc nãy. Cảm giác như có một chiếc lông vũ vô hình đang cù vào bên trong tim cậu.
"Em nói là đói bụng?"
Trong chốc lát, bầu không khí ngượng ngùng đến mức khó xử đã trôi qua, Gi Tae Jeong lên tiếng trước một cách điềm nhiên. Se Hwa thở phào nhẹ nhõm trong lòng rồi rụt rè tiến lại gần anh ta.
"Em đi đứng kiểu gì vậy? Có vẻ như em không thoải mái ở đâu đó."
Cậu đã muốn tỏ ra thân thiện một chút để cảm ơn anh ta đã giúp cậu giải vây, nhưng... Gi Tae Jeong cau mày khi nhìn thấy dáng đi khập khiễng của Se Hwa.
"Dạ? À, không ạ. Tôi không đau. Chỉ là định kiếm chút gì đó lót dạ..."
Se Hwa chỉ mong rằng dái tai chắc chắn đã đỏ bừng vì ánh đèn mờ ảo của cậu sẽ được che giấu. Tại sao cậu lại làm vậy? Cứ ở yên đó thì Gi Tae Jeong sẽ tự gọi cậu lại gần như mọi khi. Cậu lại làm một việc không đâu...
"Ừm, ở đây không có gì đáng ăn cả."
"Hình như tôi thấy có táo trong tủ lạnh..."
"Hỏng hết rồi nên tôi vứt đi rồi."
À... Se Hwa nắm lấy lưng ghế đẩu, suy nghĩ một lúc. Phải làm sao đây? Cậu không biết đường ở khu 5 sao, nên không thể tự mình đi ra ngoài vào ban đêm. Không, có chỗ nào bán cherry vào giờ này không mới là vấn đề đầu tiên. Hơn nữa, trong túi cậu không có mấy đồng. Có tiền mặt trong túi xách mang theo, nhưng nghe nói giá cả ở khu 5 sao rất đắt đỏ. Dù vậy, chắc cherry cũng không đến mức hơn một triệu won...
"Em muốn ăn gì?"
"Dạ?"
"Em đang chu môi ra như vịt mà suy nghĩ kìa."
Xấu hổ, Se Hwa lấy lòng bàn tay ấn vào khóe miệng.
"Tôi chỉ thấy hơi nhạt miệng khi vừa tỉnh dậy... Không phải là đói lắm đâu ạ."
"Ừm, sáng mai tôi phải ra ngoài nên không được..."
Gi Tae Jeong gõ gõ vào đồng hồ đeo tay, nghiêng đầu. Có vẻ như anh ta đang kiểm tra lịch trình.
"Tôi sẽ cho Thượng sĩ Choi đi cùng em, em muốn ăn gì thì cứ nói."
"Anh đi đâu vậy ạ?"
Cậu hỏi mà không có ý gì đặc biệt. Vì anh ta nói là phải ra ngoài nên cậu chỉ đáp lại một cách bình thường... nhưng Gi Tae Jeong lại nhướng mày như vừa nghe thấy một câu nói ngoài dự đoán. Không biết điểm nào trong câu hỏi đó lại khiến anh ta thấy thú vị, mà anh ta còn bật cười phát ra một tiếng xì.
"Những người có chức vụ cao hơn tôi đột nhiên triệu tập. Tôi phải đến Bộ Quốc phòng một chuyến."
Gi Tae Jeong là Chuẩn tướng, và nghe nói chỉ cần lên bốn bậc nữa là đến Nguyên thủ quốc gia. Vậy mà lại có những người có cấp bậc cao hơn anh ta... Se Hwa choáng váng đến mức chỉ biết gật đầu một cách ngơ ngác.
"Vậy ư…?"
"Sao?"
"Dạ?"
"Sao lại hỏi vậy? Em muốn tôi đi cùng thay vì Thượng sĩ Choi à?"
Cái gì cơ? Se Hwa chớp mắt liên tục, cảm thấy vô lý.
"Không, sao anh lại..."
Đúng như lời Gi Tae Jeong nói, đứa bé trong bụng chắc chắn là dòng máu của anh ta. Đứa bé thì đột nhiên đòi ăn cherry, còn người đàn ông thì lại nói những lời vô lý như vậy... Làm sao mà cả hai lại có dòng suy nghĩ lệch lạc theo một hướng đáng kinh ngạc như vậy chứ?
"Vì anh nói là sẽ vắng mặt nên tôi mới hỏi xã giao một cách bình thường thôi ạ. Mọi người thường trò chuyện như vậy mà."
"Vậy sao? Biểu cảm của em không nói lên điều đó."
Xoay ghế về phía cậu, Gi Tae Jeong khẽ nghiêng người về phía trước. Cậu đã nghĩ rằng anh ta định hôn mình nên lùi lại vài bước, nhưng ngay lập tức bị tóm lấy cổ tay. Và... không có chuyện gì xảy ra cả. Thật đáng tiếc khi cậu đã căng thẳng đến mức co rúm người lại, vì tất cả những gì anh ta làm là nắm chặt tay cậu một cái rồi thả ra.
"Tôi sẽ để lại thẻ cho Thượng sĩ Choi, lần này đừng có chọn kem 3000 won hay gì đó."
"Khi đó tôi..., A! Khoan đã!"
Se Hwa đang định kiếm cớ để biện minh cho sự xấu hổ của mình thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền giữ Gi Tae Jeong lại.
"Cái thẻ đó rốt cuộc là gì vậy? Chiếc thẻ tín dụng màu đen mà anh đã đưa cho tôi trước đây."
"Mãi mới hỏi."
Gi Tae Jeong cười khẩy như không thể tin nổi, gập ngón trỏ lại gõ nhẹ vào sống mũi Se Hwa.
"Hình như đó không phải là thẻ đứng tên Chuẩn tướng..."
"Đúng là đứng tên tôi, và tất cả số tiền trong đó đều là của em. Chính xác hơn là số tiền vốn dĩ phải thuộc về em, tôi đã đòi lại từ tay ông chủ Son."
"Ông chủ Son... có phải anh đang nói đến ông chủ Son của Nhà thổ không ạ?"
"Ừ. Ông ta đã từng đòi em 3.8 tỷ won, nhớ không."
"Đã từng... như vậy sao ạ?"
"Tôi trả hết nợ cho em thì ông ta đột nhiên giở trò đó, tôi thấy khó chịu nên đã bảo ông ta đưa ra một số tiền gấp khoảng ba lần."
"Vậy... ạ?"
"Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ biết, 12 tỷ won đã vào túi ai."
"..."
Cậu đã chờ đợi những lời tiếp theo, nhưng lời giải thích của Gi Tae Jeong chỉ có vậy. Rằng vì hành động của ông chủ Son khiến anh ta khó chịu, nên anh ta đã moi ra một số tiền gấp ba lần số tiền 3.8 tỷ mà lão ta đã đòi.
"...Thì ra là vậy."
Có vẻ như anh ta không có ý định nói thêm, nên Se Hwa đành phải trả lời là đã hiểu.
Cậu đã hiểu đại khái diễn biến của sự việc... nhưng vẫn còn mơ hồ. Việc nợ của cậu tăng thêm có vẻ không phải là chuyện khiến Gi Tae Jeong khó chịu. Chẳng phải chuyện đó xảy ra không liên quan với 200 triệu won mà anh ta đã trả hay sao? Lão chủ Son đó chắc hẳn đã nghĩ ra mánh khóe đó để gây khó dễ cho cậu, chứ không phải vị Chuẩn tướng đáng kính.
À, hay là lão ta đã yêu cầu Gi Tae Jeong trả cả 3.8 tỷ đó? A ha. Nếu vậy thì việc người đàn ông muốn cho lão chủ Son một vố đau là hoàn toàn dễ hiểu. Nếu nghe nói rằng 12 tỷ won đó đã vào tay Se Hwa, chứ không phải ai khác thì lão ta sẽ càng tức điên lên.
Thì ra đó là lý do anh ta để số tiền lớn như vậy vào tài khoản của mình... Có thể coi là may mắn. Ít nhất có vẻ như anh ta không sử dụng danh tính của cậu cho mục đích rửa tiền hay gì đó.
Tuy nhiên, sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, cậu càng cảm thấy không nên động vào chiếc thẻ đó. 12 tỷ won... Một số tiền mà dù có moi hết nội tạng ra bán thì cậu cũng không thể trả nổi một phần mười.
Không có hợp đồng, không có giấy vay nợ, không có sổ sách, không nên tùy tiện nhặt tiền từ trên trời rơi xuống. Huống chi lại là tiền của người khác, mà còn là tiền của lão chủ Son. Nhìn thoáng qua thì có vẻ như cậu còn phải trả lại 3000 won đã tiêu khi đó.
"Vậy nên."
Như để đánh thức Se Hwa đang chìm trong suy nghĩ, Gi Tae Jeong gõ nhẹ vào mu bàn tay cậu. Những ngón tay đan xen một cách tự nhiên, xoa nhẹ vào lòng bàn tay cậu một cách chậm rãi. Không, là đang cù vào. Một sự tiếp xúc mang nhiều ý nghĩa... đến mức khiến cậu bất giác hít một hơi thật sâu.
"Rốt cuộc là em muốn ăn gì mà cứ ậm ừ mãi thế? Thật đáng ngờ."
Còn tiếp.
hay vlll
mê mẩn oy
truyện cuốn
Hóng thêm chap
Nào ra chương mới đây
niceee
hay vl ước ra 10 chap 1 ngày
Mê quáaaaa
Ultr, mê eeeee
Nicee🫶🏻