Bọ Rùa

Logo.png

Tháng 3 [Novel] - Chap 74

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Tháng 3, Chương 71


"À..."

Se Hwa nhận ra mình đang vô thức cắn môi dưới, liền thả lỏng hàm răng đang đè lên lớp da thịt non mềm. Sau đó cậu nhìn sang phía bên kia quầy bar như không có chuyện gì.

"Vậy là gì?"

Gi Tae Jeong bất chợt tiến lại gần và hỏi liên tục. Sống mũi cao của anh ta cọ vào gò má mềm mại của Se Hwa. Hơi thở ẩm ướt, đôi môi ướt đẫm rượu lướt qua khắp mặt cậu, gây ngứa ngáy.

"Không phải thì là gì?"

"Không sao... đâu, tôi thực sự không sao."

Tất nhiên là nói dối. Cậu vẫn rất thèm cherry. Lúc nãy cậu còn nghĩ có thể thay thế bằng loại quả khác, nhưng giờ thì cậu chỉ muốn ăn cherry. Dù mới chỉ được nếm thử một lần, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại ký ức khi đó cũng đủ khiến cậu nuốt nước bọt ừng ực. Tuy nhiên...

"Dù sao thì cũng muộn rồi... Có lẽ sẽ khó tiêu, nên mai tôi sẽ ăn."

Se Hwa tỏ ra bình thản như thể cậu thực sự không sao, không quá tha thiết, cậu cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

Gi Tae Jeong cứ hỏi cậu muốn ăn gì khiến cậu lại bắt đầu hy vọng, giống như kẹo bông gòn xoay tròn trong máy, ngày càng lớn dần. Thứ cảm xúc mềm mại đó chỉ có vị ngọt, và chỉ có hại. Phải, giống hệt như kẹo bông gòn.

Cậu cứ liên tục tưởng tượng viển vông rằng, nếu cậu thành thật nói ra những thứ mình thèm thì có lẽ anh ta sẽ tìm cách mang đến cho cậu... Ngày mai anh ta sẽ cho người đi cùng, bảo cậu ra ngoài chọn thỏa thích những thứ mình muốn ăn là đã đủ rồi. Cậu đã có thể ra ngoài mà không cần phải quấn băng dán ở những chỗ đáng xấu hổ, như vậy đã là quá tốt rồi.

Dù mối quan hệ giữa cậu và Gi Tae Jeong có trở nên mềm mỏng hơn so với trước đây, thì có vẻ như thái độ của anh ta đối với cậu cũng sẽ không thay đổi nhiều.

Gi Tae Jeong là Gi Tae Jeong.

Hơn nữa anh ta là một Chuẩn tướng Không quân sống ở khu 5 sao. Bất kể tính cách thường ngày của người đàn ông ra sao, thì khoảng cách về địa vị là quá lớn. Mối quan hệ này không thể kéo dài. Khi mọi chuyện liên quan đến Thiếu úy Kim kết thúc và Nhà thổ được dọn dẹp, số lần anh ta tìm đến cậu cũng sẽ giảm dần. Ở khu 5 sao chắc chắn có rất nhiều người lấp lánh như đá quý ngay từ khi sinh ra, Gi Tae Jeong có lý do gì để quan tâm đến một người dân thường như cậu chứ?

Cậu thích. Thích Gi Tae Jeong. Vừa oán hận vừa thích, vừa không tin tưởng vừa thích. Dù đó là một thứ tình cảm u ám pha tạp những tạp chất, nhưng đó là sự thật. Vì vậy thay vì thành thật thừa nhận tình cảm của mình, Se Hwa quyết định sẽ không mơ mộng dù chỉ là một chút nhỏ nhoi khi ở bên anh ta.

Cậu không có khả năng miễn dịch với sự dịu dàng ở mức độ này. Nếu mọi chuyện kết thúc và Gi Tae Jeong trở nên lạnh nhạt, rồi lại đối xử với cậu một cách tùy tiện như trước đây... Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy đau lòng. Vậy nên cậu sẽ không mong đợi bất cứ điều gì, chỉ đơn giản là thích như thế này trong khi chờ đợi khoảnh khắc trái tim mình nguội lạnh. Như vậy thì dù có kết thúc thì cậu cũng sẽ không bị tổn thương quá nhiều. Cậu phải chuẩn bị cho thời điểm bị bỏ lại một mình.

"Không sao, thật sự không sao. Mai tôi sẽ đi mua."

Cậu khẽ nói lời cảm ơn và anh ta lặng lẽ hôn cậu. Đầu cậu bất giác nghiêng đi khiến đôi môi chạm vào nhau sâu hơn. Se Hwa nhắm mắt lại. Sau này, mỗi khi đột nhiên thèm ăn một món gì đó, cậu có thể nhớ lại Gi Tae Jeong của một ngày thờ ơ nào đó.

Se Hwa cố gắng đè nén lời nài nỉ của đứa bé ngốc nghếch cứ liên tục đòi cherry. Cậu không muốn quay trở lại như trước đây, và khi nghĩ đến điều đó, cậu thực sự cảm thấy có thể chịu đựng được.


***


"Hãy khoan nói đến gia tộc của Thiếu úy Kim. Cậu ta là sĩ quan, sĩ quan đấy. Nếu chỉ là một binh lính quèn thì có vấn đề gì chứ? Cứ xử tử là xong."

"Sĩ quan thì sao? Chẳng lẽ đó là lá chắn vạn năng sao? Sĩ quan đứng trên luật quân đội à? Ông đang nói những lời nguy hiểm đấy?"

"Không, ý tôi là...!"

Phòng họp lớn hỗn loạn. Gi Tae Jeong quan sát vở kịch trước mắt với vẻ mặt buồn chán. Ngay trước khi phiên tòa quân sự diễn ra, các nguyên lão đã ép buộc tạo ra một cuộc họp, nói rằng ít nhất cũng nên thống nhất sơ bộ để mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.

Tất nhiên Gi Tae Jeong không hề có ý định thỏa hiệp dù bọn họ có nói gì đi nữa. Ngay từ đầu, điều kiện mà anh ta đưa ra đã rất rõ ràng.

Tước bỏ vĩnh viễn chức vụ của Thiếu úy Kim, gia tộc của Thiếu úy Kim vốn hỗ trợ toàn diện cho dự án, cũng phải rút khỏi các dự án y tế thuộc thẩm quyền của quân đội.

Ngoài ra công nhận công lao của anh ta trong việc làm sáng tỏ một vụ việc có nguy cơ gây ra xung đột quốc tế, thăng cấp đặc biệt cho anh ta ít nhất một cấp bậc, và công nhận thành tích quân sự của các sĩ quan dưới quyền, bao gồm cả Thiếu úy Park.

Cuối cùng cho phép những quân nhân xuất thân từ trại tập trung cũng có quyền biểu quyết trong các phiên tòa quân sự với tư cách là nguyên lão sau khi giải ngũ, giống như những quân nhân bình thường.

Nếu không chấp nhận dù chỉ một trong những yêu cầu này, thì anh ta sẽ làm theo luật quân đội. Nếu vậy, dù có nhìn nhận theo cách nào tốt đẹp nhất thì Thiếu úy Kim cũng sẽ bị tử hình. Những người trong gia tộc đó, những kẻ đã cung cấp tài liệu mật và thuốc men trái phép để giúp con trai ngu ngốc của mình vênh mặt cũng sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm.

Vì vậy, cuộc họp hôm nay không có ý nghĩa gì lớn đối với Gi Tae Jeong. Anh ta đã đoán trước rằng mình sẽ không thu được kết quả gì mà chỉ phải nghe những lời nhảm nhí của đám người già ăn không ngồi rồi. Dù vậy anh ta vẫn cố tình xuất hiện mà không viện cớ, là vì có điều muốn xác nhận với Đại tướng Oh Seon Ran.

Vào ngày xác nhận thể chất của Lee Se Hwa tại khu nhà ở của sĩ quan, tài liệu mà Trung úy Na đưa cho anh ta xem có điểm gì đó đáng ngờ.

Trước hết, chỉ riêng hồ sơ của người được cho là cha mẹ của Lee Se Hwa đã có dấu hiệu bị chỉnh sửa nhiều lần. Không phải là cố gắng xóa nội dung đã có, mà dường như là cố gắng khôi phục thông tin đã bị xóa. Không phải là nội dung gì quan trọng, chỉ là những chuyện vụn vặt liên quan đến đời tư, nhưng chính vì vậy mà Gi Tae Jeong càng cảm thấy tài liệu đó đáng ngờ hơn.

Tại sao lại phải cố gắng khôi phục những thứ này? Việc hoàn thiện cũng không được tỉ mỉ, đến mức ngay cả khi không phải là dân chuyên về máy tính nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng là tài liệu này đã bị lục lọi một cách bừa bãi. Hơn nữa, chỉ có tài liệu của một người duy nhất.

Thêm vào đó, chỉ có người thí nghiệm có vẻ liên quan đến Lee Se Hwa là được phân loại là do Đại tướng Oh Seon Ran, à không, theo tiêu chuẩn vào thời điểm đó là Đại tá Oh Seon Ran, chịu trách nhiệm. Khó có thể giải thích bằng lời, nhưng Gi Tae Jeong tin vào trực giác của mình trong những khoảnh khắc như thế này. Chắc chắn có điều gì đó. Một câu chuyện ẩn giấu không nên bỏ qua.

Vì vậy anh ta đã ra lệnh cho Thiếu úy Park điều tra kỹ lưỡng về việc này, và ngoài ra, anh ta đã cố gắng tạo cơ hội để gặp riêng Đại tướng Oh Seon Ran vào hôm nay. Nhưng người quan trọng lại vắng mặt, và anh ta đã phải ép mình theo dõi những kẻ ngu ngốc vô dụng lải nhải những điều ngu ngốc trong hơn một giờ đồng hồ.

Chết tiệt, biết vậy thì đã đưa Lee Se Hwa đi mua sắm. Cậu ta sẽ ngạc nhiên đến mức nào khi nhìn thấy trung tâm thương mại lộng lẫy của khu 5 sao. Nếu anh ta trêu chọc rằng cậu ta thích thú đến thế sao, thì cậu ta sẽ nói không phải, kéo dài âm cuối, rồi tròn xoe đôi mắt to với gò má phúng phính.

Không hiểu sao anh ta lại có cảm giác như mình luôn tạo cơ hội tốt cho Thượng sĩ Choi. Lần trước khi chuyển từ Vành đai 4 đến khu nhà ở của sĩ quan, cũng chỉ có tên khốn đó được nhìn thấy vẻ mặt Lee Se Hwa khi cậu ta tỏ vẻ trầm trồ.

Gi Tae Jeong duỗi dài cổ, nhìn lên trần nhà một lần rồi đứng phắt dậy. Vì Lee Se Hwa dậy muộn nên anh ta vừa mới nhận được báo cáo rằng cậu đã ra ngoài. Nếu bây giờ di chuyển bằng trực thăng có lẽ anh ta có thể đi mua sắm cùng cậu.

"Ơ ơ? Gi Tae Jeong, cậu đi đâu đấy!"

Những con khỉ già đang la hét om sòm với nhau lúc này mới quay lại nhìn anh ta.

"Tôi có nhiều việc phải làm nên xin phép rời đi trước."

Dù sao thì bọn họ cũng là những kẻ không tự mình làm được bất cứ điều gì, mà chỉ dựa vào hào quang của gia tộc để được đối xử như nguyên lão. Phần lớn bọn họ có cấp bậc thấp hơn Gi Tae Jeong nên theo luật, việc cấp trên là anh ta rời đi trước cũng không có vấn đề gì.

"Này, Gi Tae Jeong. Khoan nói đến những chuyện khác, làm ầm ĩ như thế này thì có lợi gì cho cậu chứ? Ta biết cậu không ưa gì Thiếu úy Kim, nhưng trong những lúc như thế này thì phải hành động một cách khôn ngoan."

"Lời của Thiếu tướng Lee nói đúng đấy. Đáng lẽ trước khi làm lớn chuyện như thế này, cậu phải đến gặp gia đình Thiếu úy Kim để thương lượng trước. Nếu không có cha mẹ giúp đỡ thì cũng phải tìm đến các bậc trưởng bối khác để xin lời khuyên. Chỉ vì cậu khó chịu một chút mà bây giờ cả quân đội náo loạn, đây là cái thể thống gì, hả?"

"Haizz. Ta vẫn không hiểu nổi rốt cuộc Thiếu úy Kim đã làm sai điều gì? Cái thứ Thu hoạch hay Xúc tu gì đó, cũng chưa được đưa vào sử dụng thực tế, có gì mà phải..."

Đôi giày quân đội của Gi Tae Jeong đang tiến về phía cửa một cách dứt khoát, đột ngột dừng lại.

"...Khôn ngoan?"

Âm thanh đế giày cọ vào sàn nhà thật rợn người. Như thể đã quên mất việc mình vừa lớn tiếng, các nguyên lão hắng giọng, né tránh ánh mắt của Gi Tae Jeong.

"Bây giờ các ông bảo tôi phải hành động một cách khôn ngoan sao?"

Bầu không khí vốn đang hỗn loạn bỗng chốc trở nên căng thẳng. Các sĩ quan phụ tá đứng gác ở cửa với mục đích bảo vệ các nguyên lão, trông như thể sắp sửa gọi điện báo cáo bất cứ lúc nào. Về nguyên tắc, việc mang vũ khí vào phòng họp là bị cấm, nhưng Gi Tae Jeong là một con quái vật có thể giết người bằng tay không.

"Khi tôi bị đưa đến trại tập trung và lần đầu tiên tham gia huấn luyện chiến đấu mô phỏng."

Gi Tae Jeong lạnh lùng cười, đưa mắt nhìn những khuôn mặt đang cứng đờ.

"À, tất nhiên, không phải là mô phỏng. Dù được đặt tên như vậy nhưng nếu thất bại thì sẽ chết thật."

Luật chơi rất đơn giản. Bước vào chương trình mô phỏng chiến đấu, tiêu diệt quân địch theo chỉ dẫn, rồi thoát ra ngoài là xong. Nghe nói nếu không thể thoát ra trong thời gian quy định thì sẽ bị bắn chết, nhưng như vậy vẫn còn tốt chán. Không phải là không được ngủ, cũng không phải là bị đẩy xuống vực thẳm. Chỉ là một trò chơi mà chỉ cần vượt qua cạm bẫy theo chỉ dẫn và cắm cờ vào vị trí đã định là xong.

"Nghĩ lại thì tôi đã lên một kế hoạch khá ổn, và kết quả là tôi đã có thể đưa tất cả những đứa trẻ đóng vai quân địch ra ngoài an toàn. Nhưng huấn luyện viên nói rằng không đạt tiêu chuẩn và yêu cầu làm lại."

Chuyện tương tự lặp lại hai lần, ba lần. Vì họ liên tục đề cập đến hiệu quả, nên anh ta đã cố gắng rút ngắn thời gian. Anh ta dẫn đầu, giải quyết tất cả những việc khó khăn và phức tạp. Nhờ đó, anh ta đã có thể thoát ra nhanh hơn lần đầu 2 phút, nhưng huấn luyện viên vẫn lắc đầu. Chỉ đưa ra một lời khuyên khó hiểu rằng hãy suy nghĩ kỹ về "hiệu quả của một người lính".

"Vì vậy, lần này tôi đã thay đổi chiến thuật, giết toàn bộ quân địch và chỉ cứu quân mình."

Thế nhưng huấn luyện viên vẫn nghiêm mặt đẩy Gi Tae Jeong và những đứa trẻ trở lại chương trình. Dù không có nhiều khác biệt so với lần trước, nhưng những đứa trẻ mới mười tuổi đầu đã kiệt sức vì những trận chiến liên tục và gian khổ.

Dù sao thì vì họ cứ lải nhải về hiệu quả, nên anh ta đã nghiến răng và cố gắng nghĩ ra một kế hoạch táo bạo hơn. Anh ta đã dỗ dành những đứa trẻ đang run rẩy vì sợ hãi, rồi bằng cách nào đó lại thoát ra được. Trong quá trình đó, một vài đứa trẻ đã ngã xuống vì kiệt sức, nhưng anh ta đã có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn 10 phút so với lần trước. Lần này anh ta cũng gần như không lãng phí bất kỳ tài nguyên nào. Vậy mà huấn luyện viên vẫn nói là sai.

"Vào lần mô phỏng thứ 7, tôi thậm chí còn không nghĩ đến chiến thuật nữa. Vì mệt mỏi, buồn ngủ, đói bụng nên mặc kệ những kẻ khác sống chết, tôi đã thoát ra ngoài trước. Lúc đó thì mới được thông qua."

Huấn luyện viên hài lòng ném cho Gi Tae Jeong khẩu phần ăn của ngày hôm đó, rồi ấn nút màu đỏ một cách dứt khoát. Với cái búng tay nhẹ nhàng đó, mọi thứ đã bị xóa sổ hoàn toàn. Chương trình mô phỏng và cả những người đang vật lộn bên trong. Tất cả.

Trong đó có cả những người bạn cùng khóa của Gi Tae Jeong. Những đứa trẻ đã chia sẻ phần cơm ít ỏi của mình cho anh ta, khi anh ta bị các huấn luyện viên đánh đập tàn nhẫn và bỏ đói vì ánh mắt xấc xược. Trong buổi huấn luyện mô phỏng lần này, bọn họ cũng đã nghe theo anh ta mà không một lời phàn nàn. Họ còn nói rằng cảm ơn anh ta vì đã dẫn đầu và cố gắng hết mình. Họ đã nói những lời viển vông như, nếu hoàn thành khóa huấn luyện này thì sẽ được trở thành quân nhân, Gi Tae Jeong, cậu thực sự có thể trở thành sĩ quan. Rồi tự hào về điều đó.

Gi Tae Jeong ngồi bệt xuống, nhai ngấu nghiến miếng bánh mì vừa mới nhận được. Anh ta vội vàng nuốt miếng bánh mì dai như cao su, thứ mà anh ta chỉ được nhận sau khi những người bạn cùng khóa đã chia sẻ lòng tốt với anh ta đã chết, rồi nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Khi làm vậy, bụng anh ta cứ nhói lên từng cơn. Bọn họ tốt bụng và giàu tình cảm nên mới chết một cách vô nghĩa như vậy. Mắt anh ta nóng rát và cay xè như thể có lửa đốt. Nhưng cảm giác đó cũng không kéo dài. Anh ta phải ngủ. Nếu không nghỉ ngơi bây giờ, anh ta sẽ không thể theo kịp buổi huấn luyện tiếp theo, và rồi người phải chết thảm vào ngày mai sẽ là chính anh ta.

"Tôi đã nghĩ rằng hiệu quả là sống sót càng nhiều càng tốt mà không tốn nhiều công sức, nhưng không phải vậy. Trong khi những vũ khí hình người được nuôi dưỡng cẩn thận tự mình chiến đấu một cách điên cuồng, thì những kẻ ở phía sau có thể ngồi không hưởng lợi. Đó là tính hiệu quả mà các huấn luyện viên mong muốn."

Vậy nên lần này anh ta cũng xử lý mọi việc theo cách mà các huấn luyện viên thời đó đã dạy. Anh ta đã tự mình hành động, thu thập tất cả bằng chứng mà không làm phiền nhiều người, phải không?

"Gi… Gi Tae Jeong! Cậu bây giờ…"

"Bởi vì những kẻ gây trở ngại cho quân đội như Thiếu úy Kim, dù là đồng đội thì cũng phải bị loại bỏ tận gốc. Tôi nghĩ rằng đó là một cách xử lý công việc hiệu quả và khôn ngoan, như các vị cấp trên đã nhấn mạnh."

Đội chiếc mũ quân phục đang cầm trên tay lên đầu một cách ngạo nghễ, Gi Tae Jeong cố tình nở một nụ cười rạng rỡ. Vì anh ta biết rõ rằng những kẻ đó sẽ tức điên lên khi anh ta làm vẻ mặt này.

"Vì cấp bậc của tôi cao hơn nên tôi xin phép không chào. Vậy nhé."

"Này! Gi Tae Jeong!"

Cánh cửa phòng họp nặng nề một cách không cần thiết mở ra rồi đóng lại, và tiếng ồn ào đã hành hạ anh ta suốt thời gian qua cũng bị chặn lại như thể bị hút vào lỗ thoát nước.

Gi Tae Jeong nhắm chặt mắt một cái, rồi mở ra, ra hiệu cho Thiếu úy Park. Anh ta giật lấy điếu thuốc mà người đang chờ sẵn đưa cho, ngậm vào miệng. Không phải là loại xì gà anh ta thường hút, nhưng khi nicotine ngấm vào cơ thể anh ta mới cảm thấy dễ thở hơn.

Giờ đây khi ở bên cạnh Lee Se Hwa, anh ta không được hút thuốc và không được chửi thề trước mặt đứa bé. Trung úy Na sáng sớm đã gọi điện, khuyên anh ta nên bỏ thuốc lá càng sớm càng tốt vì hút thuốc thụ động không tốt cho cả thai phụ và thai nhi.

Vậy thì chết tiệt, khi cảm thấy khó chịu như thế này thì phải làm sao đây? Anh ta không thể dùng thuốc thật được...

Gi Tae Jeong bực bội nhả khói thuốc ra như đang đòi hỏi một sự đền bù, anh ta nghĩ đến Lee Se Hwa. Cậu ta với đôi mắt sắc sảo, kiên quyết nói rằng đừng chửi đứa bé. Hình ảnh cậu ngọ nguậy ngồi trên đùi anh ta ngày hôm qua. Dù sao thì cậu cũng đã thay đổi nhiều. Nếu là trước đây cậu sẽ không nhận bất cứ thứ gì, nhưng giờ thì cậu đã có thể nói về việc sẽ đi mua gì vào ngày mai.

Khi mang thai, người ta sẽ thèm ăn một thứ gì đó đến mức không thể chịu nổi. Có vẻ như hôm qua cậu chưa đến mức đó. Phải rồi, ban ngày cậu đã nôn khan nhiều như vậy, chắc hẳn bụng dạ cũng không tốt.

"Ừm..."

Tưởng tượng ra cảnh Lee Se Hwa đi đi lại lại trước cửa phòng ngủ vào đêm khuya vì thèm một thứ gì đó, Gi Tae Jeong cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút. Cậu sẽ do dự rất lâu, không biết có nên đánh thức anh ta hay không, rồi thì thầm, "Thưa Chuẩn tướng". Khoảng khi nào thì cậu sẽ nhờ vả như vậy nhỉ?

A. Gi Tae Jeong bất giác sờ lên khóe miệng đang cong lên một cách tự nhiên. Một nụ cười mà ngay cả bản thân anh ta cũng không quen thuộc đang lan ra. Vì có thể nhìn thấy một Lee Se Hwa như vậy, nên có lẽ việc nhịn thuốc lá và chửi thề cũng đáng để thử, một giọng nói mà anh ta không hề hay biết thì thầm từ sâu thẳm trong lòng.

"Thưa... thưa Chuẩn tướng."

Thiếu úy Park đang quan sát xung quanh, cẩn trọng gọi Gi Tae Jeong.

"Tôi vừa nhận được liên lạc từ Thượng sĩ Choi, Đại tướng Oh Seon Ran đã xuất hiện."

"Xuất hiện? Ở đâu."

Gi Tae Jeong trả lời một cách thờ ơ, nhưng đột nhiên nhận ra điều gì đó liền quay phắt lại nhìn Thiếu úy Park.

"Thượng sĩ Choi? Làm sao cậu ta biết được Oh Seon Ran đã xuất hiện?"

"Chuyện là... khi cậu ấy đang đi dạo quanh khu thực phẩm của trung tâm thương mại với cậu Lee Se Hwa... thì Đại tướng Oh Seon Ran đột nhiên xuất hiện, nói rằng có chuyện muốn nói với cậu Lee Se Hwa, rồi đuổi mọi người đi."

"Cái gì?"


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

khangKhang

hay vlll

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

mê mẩn oy

my loveMy love

truyện cuốn

Cute boyCute boy

Hóng thêm chap

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chương mới đây

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

hay vl ước ra 10 chap 1 ngày

Nhu PhanNhu Phan

Mê quáaaaa

HồngHồng

Ultr, mê eeeee

KemmKemm

Nicee🫶🏻