
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Tháng 3, Tình yêu vĩnh cửu (Ngoại truyện Oh Seon Ran) - Phần 02
"Ơ? Cái đó là gì vậy?"
Ngồi ườn ra một cách chán chường, định bụng hôm nay cũng sẽ chơi game cho đỡ nhàm vì biết rằng số 37 sẽ cảm thấy khó xử nếu anh cứ ngồi đó... Đột nhiên một vật lạ lẫm đặt sau lưng cậu đập vào mắt anh. Là một cuốn sách.
"Tôi xem được không?"
Số 37 khẽ gật đầu. Dù là một cử động rất nhỏ, khó có thể nhận ra nếu không nhìn kỹ, nhưng chắc chắn đó là sự cho phép.
"Ai cho cậu vậy?"
Đôi bàn tay gầy guộc khẽ cựa quậy không ngừng. Có vẻ như cậu đang muốn giải thích điều gì đó.
"À, phụ tá riêng của tôi? Một ông chú đứng tuổi?"
"..."
"Không phải hả? Vậy là giám sát có vết sẹo trên trán? Ồ, là anh ta cho cậu sao?"
"..."
"Mấy đứa nhóc cũng không đến nỗi thiếu nhãn lực, biết phải lấy lòng ai. Đúng không?"
Anh nói đùa một câu, số 37 liền cúi gằm đầu. Lúc đầu anh nghĩ rằng cậu khóc vì bị trêu chọc, nhưng giờ anh biết rằng đó là hành động của cậu mỗi khi bối rối. Không biết nên làm ra biểu cảm gì trong những khoảnh khắc như thế này, nên ngay cả việc thở một cách bình thường cũng trở nên gượng gạo. Nhìn riết rồi cũng quen.
"Cậu thích sách à?"
Anh lại bắt chuyện, cậu gật đầu chậm rãi đến mức khiến người ta sốt ruột. Nhưng Oh Seon Ran lại không hề ghét tốc độ chậm như sên của số 37.
"Vậy à... Không biết đấy."
Vì tung tích của tên môi giới đã đưa số 37 đến đây vẫn còn là ẩn số, nên không có nhiều thông tin về cậu. Hơn nữa ngay khi bị đưa đến đây, mọi hồ sơ có thể truy ra cuộc sống của đối tượng thí nghiệm, tất nhiên là cả sổ đăng ký cư trú đều bị xóa sạch. Vậy nên hiện tại trong khả năng của Oh Seon Ran, không có nhiều điều có thể tìm hiểu về số 37.
Nếu là tội phạm cấp một thì còn may ra có thể lần ra dấu vết, nhưng đây là dự án mà ngay cả nguyên thủ cũng muốn giữ bí mật đến cùng, nên với cấp bậc Đại tá cỏn con như anh cũng có giới hạn.
Dù đã thúc ép các nhà nghiên cứu thu thập thông tin, nhưng cũng chỉ có thể nhặt nhạnh được mẩu vụn về sự bất hạnh của số 37. Rằng cha cậu đã phạm tội lừa đảo lớn. Rằng cả gia đình đã cố gắng tự tử nhưng xui xẻo là chỉ có số 37 sống sót. Vì vậy tất cả những khoản nợ khó có thể trả nổi đều đổ lên đầu cậu.
Oh Seon Ran lật giở cuốn sách mà bản thân không hề hứng thú. Vừa lật giở những trang sách một cách cẩn thận như thể tâm tư của số 37 được viết trong đó, anh đột nhiên buông ra một câu chuyện chẳng ăn nhập gì.
"Tôi cũng thích sách. Ước mơ ban đầu của tôi là trở thành một nhà thơ."
Anh biết rằng số 37 vốn đã khó khăn trong việc ứng đáp những cuộc trò chuyện bình thường, sẽ càng bối rối hơn trước những câu chuyện bất ngờ và nặng nề như thế này. Biết là vậy nhưng không hiểu sao anh lại muốn dốc hết ruột gan với cậu. Muốn thú nhận điều gì đó, nhưng câu chuyện duy nhất hiện lên trong đầu lúc này lại là chuyện này.
"Tôi cũng từng muốn trở thành một nhà báo, đạo diễn điện ảnh cũng được... Cũng từng nghĩ đến việc mở một hiệu sách nhỏ ở một nơi yên tĩnh..."
Oh Seon Ran nhắm mắt lại, hồi tưởng về những ngày tháng tuổi trẻ sôi sục.
Đã có lúc anh cảm thấy nặng nề và chán ghét tương lai rộng mở như đường cao tốc của mình, thứ may mắn mà người khác dù mơ cũng không có được. Thậm chí còn thấy bất công khi cuộc đời mình đã được lên kế hoạch xong xuôi, bất chấp ý muốn của bản thân, lại còn phải trở thành quân nhân. Anh không có tài năng hay hứng thú gì với quân sự, hơn nữa nghề quân nhân lại đối nghịch hoàn toàn với những gì Oh Seon Ran yêu quý và trân trọng.
"Cuối cùng thì tôi cũng chỉ là kẻ hèn nhát, lười biếng, đóng cọc trong quân đội theo ý gia đình."
Mỗi khi trưởng bối trong nhà tặc lưỡi coi nhẹ, cho rằng đó cũng chỉ là chuyện nhất thời thì anh lại thầm quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi. Cứ chờ mà xem, anh sẽ không sống như các người.
Nhưng thời gian trôi qua, anh dần nhận ra hiện thực lại rất tàn khốc. Rằng mình cũng chỉ là một người bình thường.
Khí phách muốn thay đổi thế giới, sự phản kháng lan rộng như cháy rừng. Dù sinh ra đã ngậm thìa kim cương chứ không phải thìa vàng, nhưng lại có suy nghĩ chín chắn không dễ gì có được, đã có lúc anh tự mãn về điều đó. Chỉ là cơn đau dữ dội của thời kỳ dậy thì mà ai cũng phải trải qua, nhưng lúc đó anh lại cho rằng tâm tư của mình thật đặc biệt. Không hề hay biết thế giới thực bên ngoài nhà kính mà trưởng bối trong gia đình đã tạo ra cho anh tàn khốc đến mức nào, chỉ biết mạnh miệng suông.
"Woa, lần đầu tiên tôi kể chuyện này với người khác đấy."
Cảm giác xấu hổ ập đến, anh gượng cười nhìn số 37. Cậu... mang một khuôn mặt lạ lẫm. Vẫn là vẻ mặt vô cảm ấy nhưng lại thoáng qua, đúng vậy, là sự đồng cảm.
"Lại là một biểu cảm mới nữa nè."
Oh Seon Ran cũng xóa đi nụ cười gượng gạo, lẩm bẩm một cách ngượng ngùng.
"Vậy hôm nay cũng không định nói cho tôi biết tên cậu sao?"
Những chuyện khác có thể khó, nhưng tên thật của số 37 thì không khó để anh tìm hiểu. Nhưng anh muốn đích thân nghe từ miệng cậu. Sợ rằng các nhà nghiên cứu hay phụ tá sẽ vô tình nhắc đến tên của cậu, nên mỗi khi chủ đề liên quan xuất hiện anh đều bịt tai lại. Anh muốn số 37 tự mình nói với anh rằng mình là ai, có như vậy mới có ý nghĩa.
"Được rồi. Hôm nay dừng ở đây thôi."
"..."
"Ngày mai tôi mang sách đến cho cậu nhé?"
"..."
"Dù sao thì nói chuyện như thế này cũng tốt hơn đúng không? Còn hơn là nằm ườn ra ngủ hay chơi game bên cạnh."
Trên chiếc gáy trắng bệch như tờ giấy vì lâu ngày không được tiếp xúc ánh sáng, xuất hiện một vệt hồng nhạt. Oh Seon Ran lặng lẽ nhìn vệt hồng lan ra như bệnh truyền nhiễm, rồi vội vàng quay đi. Vành tai anh cũng đang lan tỏa sắc đỏ mềm mại, giống hệt như của cậu.
***
"Hầy, không biết cậu thích gì nên..."
Đặt xuống mấy túi mua sắm, số 37 cứ quanh quẩn bên cạnh Oh Seon Ran mãi. Có vẻ như cậu đang bối rối. Nếu có thể nói chắc chắn cậu sẽ nói rằng không cần nhiều như vậy đâu.
"Tạm thời tôi chọn đại thôi."
Là nói dối. Anh đã cẩn thận chọn những cuốn sách mà những người bất hạnh thường tìm đọc. Nhưng nếu anh nói thật thì chắc chắn cậu sẽ lại lúng túng rồi trốn đi thôi.
Đầu tiên anh cố gắng loại bỏ những đề tài có thể khơi gợi lại ký ức đau thương của số 37, ví dụ như những câu chuyện về trẻ em hay những cuốn sách mang màu sắc quân đội. Anh cũng bỏ qua tất cả sách tâm lý học đề cập đến chứng mất ngôn, vì sợ rằng số 37 sẽ cảm thấy như bị thúc giục phải nói.
"Đây là tuyển tập truyện cổ tích, những câu chuyện xa rời thực tế như thế này lại dễ đọc hơn. À, tất cả sách trong túi này đều liên quan đến tâm lý học, nhưng không khó lắm đâu, có thể đọc khi buồn chán."
"..."
"Những thứ trong này đều là sách tôn giáo."
Số 37 đang đứng ngây ngốc bên cạnh Oh Seon Ran, ngượng ngùng vươn tay ra. Trong thoáng chốc số 37 đã cho thấy những phản ứng đa dạng nhất từ trước đến nay. Cậu giật mình khi nhìn thấy bìa sách vẽ một con yêu quái đáng sợ, rồi lại vùi đầu vào túi sách tâm lý và lục lọi rất lâu. Có vẻ như cậu không quan tâm đến tôn giáo cho lắm, không lấy hết ra xem mà chỉ cầm cuốn sách trên cùng lên rồi xem xét. Đó là một cuốn sách về Phật giáo.
"Có phần nào cậu thích sao?"
Số 37 đang lướt nhanh qua các trang sách, đột nhiên dừng lại ở một chỗ. Ánh mắt say sưa như thể sắp bị cuốn vào trong sách. Cái gì mà khiến cậu tập trung đến vậy? Tò mò, Oh Seon Ran tiến lại gần.
"Để xem nào. Khi thời điểm nhân duyên đến..."
Có một câu nói nổi tiếng đập vào mắt anh, trong số những trang sách mà số 37 đang chăm chú. Đó là câu thường được trích dẫn trong các phương tiện truyền thông khi miêu tả về những cuộc gặp gỡ định mệnh, nhưng Oh Seon Ran thấy nó không lãng mạn đến thế. Có nghĩa là người ta sẽ gặp nhau khi đến lúc, và sẽ chia tay khi đến thời điểm. Đó là lẽ tự nhiên mà con người không thể thay đổi, có vùng vẫy cũng vô ích.
"Ừm, cái này..."
Oh Seon Ran đang định trêu chọc số 37 vì thấy cậu có chút đáng yêu, nhưng rồi lại vuốt cằm với vẻ mặt nghiêm trọng. Có lẽ anh đã chọn sai rồi... Chẳng phải nó sẽ khiến số 37 hiểu lầm rằng những bất hạnh mà cậu phải gánh chịu là không thể tránh khỏi hay sao?
"Ừm. Hay là xem cuốn sách khác nhé?"
"..."
"Khoan, cậu khóc đấy à?"
Cuốn sách mà số 37 đang cầm rơi xuống một cách yếu ớt. Có vẻ như cậu cũng ngạc nhiên không kém gì Oh Seon Ran đang bối rối. A. Số 37 há miệng như thể đang than thở, liên tục ấn vào khóe mắt và má đang ướt đẫm. Cậu làm vậy với vẻ mặt ngơ ngác, như thể chính bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại khóc khiến Oh Seon Ran cũng bối rối theo. Ngay cả khi bị nói là sẽ tiêu hủy cậu cũng không hề chớp mắt... Chuyện này cảm động đến thế sao? Hay là cậu đau buồn nhỉ?
"Cậu theo đạo Phật hả?"
Câu hỏi thốt ra chỉ có vậy, nhưng những giọt nước mắt của số 37 trông giống như sự hối hận và đau buồn, hơn là cảm giác nhẹ nhõm khi tìm thấy nơi nương tựa về mặt tinh thần. Oh Seon Ran cúi xuống nhặt cuốn sách rơi trên sàn.
"Thời điểm nhân duyên... Nhân duyên ư?"
"..."
"Có phải cậu nhớ người nào đó... ừm… người yêu... chẳng hạn?"
"..."
"À, không phải hả? Vậy thì bạn bè? Hay là gia đình..."
Oh Seon Ran đang luyên thuyên đủ điều, chợt nhận ra sai lầm của mình liền ngậm miệng lại. Gia đình của số 37 đều đã chết. Để đổi lấy việc chỉ còn mình cậu sống sót, số 37 đã phải lang thang trong địa ngục này cho đến tận bây giờ.
Oh Seon Ran cắn môi, cảm thấy thật tội lỗi. Chính anh đã lớn tiếng sẽ tìm hiểu tin tức ngay lập tức nếu cậu cho anh biết tên của người thân. Bỗng nhiên anh cảm thấy chán ghét sự vô tâm của chính mình.
"Xin lỗi. Tôi không cố ý, tôi..."
Anh định xin lỗi nhưng số 37 lại hít một hơi thật sâu. Lồng ngực gầy gò phồng lên thấy rõ, trông như thể cậu vừa đưa ra một quyết định trọng đại.
"Hả?"
Số 37 với vẻ mặt cương quyết, đột ngột nắm lấy tay Oh Seon Ran.
"Sao vậy?"
Gì thế này? Đôi mắt Oh Seon Ran đang nheo lại, dần dần mở to. Những ngón tay gầy guộc như chiếc đũa đang do dự, không biết có nên vạch một đường lên mu bàn tay anh hay không. Có vẻ như cậu đang cố gắng truyền đạt điều gì đó bằng cách viết chữ. Tất nhiên là không dễ dàng gì, khuôn mặt cậu tái nhợt hơn bình thường, nhưng điều quan trọng là cậu đã cho thấy ý chí muốn tự mình hành động.
Và sau một hồi do dự, số 37 đã khó khăn viết ra dòng chữ. Câu văn tuyệt vời khiến cậu phải làm ra hành động hiếm hoi đó là...
"... Con?"
"..."
"À, đứa con mà cậu đã sinh ra... ừm, đứa bé đó?"
Ôi trời. Oh Seon Ran liên tục vuốt miệng bằng tay bên kia. Có phải cậu đã khóc thương tâm như vậy vì nhận ra rằng đứa bé không có duyên phận với mình không?
Dù đứa bé được sinh ra như thế nào, chắc chắn cũng không phải là một câu chuyện đẹp đẽ hay đáng yêu. Dù có thờ ơ với mọi chuyện đang diễn ra, nhưng Oh Seon Ran cũng là một con chó săn của quân đội, và anh biết rõ hơn ai hết cách mà những kẻ đeo hàm đối xử với tầng lớp hạ lưu. Vì vậy anh đã cố tình không hỏi... vậy mà cậu lại nhớ đến đứa bé đến thế.
Oh Seon Ran mím chặt môi. Anh phải nói gì để cậu không khóc nữa đây? Không, anh có tư cách đó sao? Anh là một trong những kẻ chịu trách nhiệm cho cái địa ngục mà cậu đang bị giam cầm, và dù đứa bé được sinh ra như thế nào thì anh cũng không dám mạo muội đong đếm nỗi cô đơn, nỗi buồn... chiều sâu của nỗi đau mà cậu muốn trân trọng.
"... Tôi tìm giúp cậu nhé?"
Đẩy lùi cảm giác ghê tởm bản thân đang dâng lên tận cổ họng, anh thốt ra một câu hỏi đầy bốc đồng. Số 37 ngước nhìn Oh Seon Ran với đôi mắt đẫm lệ, mờ mịt.
"Con của cậu. Tôi sẽ tìm giúp cậu."
"..."
"Vì vậy, đừng khóc nữa."
Rõ ràng là một gã đàn ông xấu xí, cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam. Chỉ là trắng bệch, vậy mà... từ một khoảnh khắc nào đó, Oh Seon Ran cảm thấy như mình đã bị giam cầm vĩnh viễn trong đôi mắt sâu thẳm, đã mất đi tiêu cự ấy của cậu.
Số 37 mấp máy môi nhiều lần. Oh Seon Ran do dự rồi vỗ về tấm lưng mệt mỏi của cậu. Bàn tay của thiếu gia chưa từng an ủi ai trở nên vụng về đến đáng thương.
"Tôi cũng có thể truy tìm tung tích của bọn môi giới. Tất nhiên sẽ mất chút thời gian vì phải tự mình giải quyết mà không để lộ cho gia đình biết, nhưng..."
Cơ thể của số 37 đang bị ôm nửa chừng ấm áp đến kinh ngạc. Anh đã tưởng tượng một cách tùy tiện rằng, với sắc mặt nhợt nhạt như vậy chắc hẳn thân nhiệt của cậu cũng lạnh lẽo. Dù cơ thể gầy gò đến thảm hại nhưng số 37 vẫn ấm áp như bao người bình thường khác, ấm áp một cách bình thường.
"Thời điểm nhân duyên, đó là một câu nói hay, hãy chỉ nghĩ đến mặt tích cực thôi."
Đây cũng là một lời nói dối. Trước đây hay bây giờ, anh đều cho rằng đó là một câu văn tàn nhẫn và lạnh lẽo. Nhưng anh không muốn nhìn thấy số 37 khóc. Anh mong cậu luôn mỉm cười, dù chỉ là gượng gạo.
"Vì vậy hãy tin tưởng. Bây giờ có thể phải chia xa, nhưng đó là nhân duyên sẽ gặp lại, nhất định sẽ tìm thấy đứa bé..."
Từ số 37 trong vòng tay anh tỏa ra mùi hương giống như trong thư viện đầy ắp sách. Mùi hương sạch sẽ và dịu dàng, thường thấy ở những tòa nhà cổ kính tràn ngập ánh nắng. Anh biết rõ rằng mùi hương tươi mát đó không thể nào tỏa ra từ căn phòng giam dưới lòng đất ẩm mốc. Nhưng đôi khi có những mùi hương không cảm nhận bằng khứu giác mà là bằng trái tim, và sẽ khắc ghi vĩnh viễn trong lòng.
***
"Thế nào? Đẹp không?"
Số 37 đang xem xét các đồ trang trí Giáng sinh treo trên tường, liền ngượng ngùng gật đầu.
Cậu vẫn gầy gò đến thảm hại, nhưng ít nhất đã có da có thịt hơn trước. Làn da nhợt nhạt cũng dần hồng hào trở lại. Không biết có phải vì thường xuyên được cho ăn đầy đủ hay không, hay là vì tâm trạng đã thoải mái hơn... Dù sao thì, tất cả đều là nhờ anh.
Đặc biệt là sau khi hứa sẽ tìm lại đứa bé, số 37 đã thay đổi rõ rệt. Vẫn là khuôn mặt vô cảm và phản ứng chậm chạp, nhưng ít nhất đã bắt đầu thể hiện ý kiến của mình. Cậu viết chữ lên mu bàn tay Oh Seon Ran hoặc trên sàn nhà để hỏi han, và cũng tỏ ra hứng thú khi anh mang đến những món đồ mới.
Thay đổi lớn nhất là số 37 bắt đầu chờ đợi anh, như một con cáo đã được thuần hóa. Có lần vì có cuộc họp không thể bỏ lỡ, anh đã đến muộn hơn thường lệ một chút. Không hề nghĩ rằng cậu sẽ đợi mình, như mọi khi anh mở tung cánh cửa một cách mạnh mẽ mà không suy nghĩ nhiều... Cùng với một tiếng rầm lớn, cơ thể như con rối giấy loạng choạng rồi ngã về phía sau. Cậu đã bị đập trán vào cánh cửa. ... Cậu đã đứng chờ anh suốt thời gian đó ở đằng sau cánh cửa ấy.
"Có lạnh không?"
Tất nhiên là không lạnh rồi, vì Oh Seon Ran và những thuộc hạ tinh ý của anh đã mang đến nhiều thiết bị sưởi ấm, trong phòng có hơi ấm, thậm chí còn hơi khô. Anh hỏi dù biết rất rõ. Câu hỏi có lạnh không đã trở thành tín hiệu riêng của hai người.
Anh vừa dang rộng vòng tay, số 37 liền ngượng ngùng nép vào lòng anh. Họ ôm nhau như những con thú quấn chặt lấy nhau để chia sẻ hơi ấm. Thỉnh thoảng khi ôm chặt lấy cậu, môi anh lại phớt qua trán cậu. Những lúc như vậy anh lại cảm thấy ngượng ngùng, nên lại nghịch ngợm hôn lên mí mắt, má, và gặm nhẹ chóp mũi của cậu. Chỉ có vậy. Không có bất kỳ hành động mang tính dục vọng nào khác.
Nói không có dục vọng là dối trá. Không hiểu sao anh lại bị thu hút bởi cơ thể gầy gò như que củi đó, thỉnh thoảng anh lại muốn vượt rào với số 37. Nhưng mỗi khi nhìn thấy số 37 lẽo đẽo theo sau mình như chú vịt con lần đầu thấy mẹ, anh lại thấy cậu thật đáng yêu. Anh thích thú khi nhìn thấy đôi mắt trống rỗng như búp bê trở nên long lanh mỗi khi nhìn mình. Đáng yêu đến mức... trái tim tràn đầy yêu thương ấy đã chiến thắng ham muốn nhục dục thấp hèn một cách áp đảo.
"À, chuyện đứa bé, có vẻ như đã tìm ra manh mối. Nghe nói đã rơi vào tay những kẻ buôn người khá có tiếng... Nhưng không phải là không có hy vọng. Nghe nói gần đây những kẻ đó, vốn hoạt động chủ yếu ở nước ngoài, lại thường xuyên xuất hiện ở ngoài thành."
"..."
"Việc quản lý tung tích của những đối tượng thí nghiệm bị phế, à không, bị bỏ rơi, nghiêm ngặt hơn tưởng tượng nên tôi cũng mất chút thời gian."
Dù không thể mượn danh nghĩa gia đình, nhưng anh vẫn đang cố gắng bằng mọi cách. Trong quá trình đó anh cũng vô tình biết được tên thật của số 37, nhưng anh không có ý định tiết lộ. Nếu nói ra như thể khoe khoang về chuyện mà cậu không muốn kể, thì bức tường trong lòng cậu sẽ chỉ càng thêm kiên cố. Hơn nữa anh muốn đích thân nghe từ miệng cậu. Tên cậu là gì. Không phải số 37, mà hãy gọi cậu như thế này.
"Nghe từ mấy đứa tép riu nên không chắc chắn lắm, nhưng nghe nói có một đứa bé dù tiêm thuốc cũng không có tác dụng, đang đồn ầm lên xem có ai muốn nhận nuôi không."
"..."
"Không hoàn toàn giống cậu, nhưng có vẻ như thể chất cũng tương tự. Dù sao thì đặc điểm cũng rõ ràng, chắc sẽ tìm thấy nhanh thôi. Trước mắt tôi đã ra lệnh phải đưa lên tất cả thông tin về những đứa trẻ không có tên trong sổ đăng ký cư trú, tập trung ở khu ổ chuột."
Và Oh Seon Ran im lặng một lúc. Sinh ra cùng số 37, bị giam cầm và lớn lên trong phòng thí nghiệm, hay bị bọn buôn người bán đi, sống một cuộc đời khốn khổ... Đâu là lựa chọn ít đau đớn hơn cho đứa bé đó? Là con trai duy nhất của một gia đình quân nhân lâu đời, anh không dám đưa ra bất kỳ lời khuyên nào về vấn đề này. Nói hiểu, nói đáng tiếc... bất kỳ lời an ủi nào cũng chỉ là giả dối. Vì vậy...
"Chỉ là hỏi vu vơ thôi..."
Anh định sẽ lén đưa số 37 cùng đứa bé đi, sau khi tìm thấy nó. Dù sao thì anh cũng đang giữ lại mạng sống cho cậu theo ý mình. Cho đến nay cũng không có vấn đề gì lớn, có lẽ anh có thể tự mình làm được việc này.
Ngay khi rời khỏi đây, anh sẽ cho cậu điều trị đầy đủ tại bệnh viện, sau đó sẽ lo liệu cho cậu một thân phận mới. Tìm cho cậu một nơi ở, một công việc. Thật ra tìm việc làm cái quái gì? Cứ nói cậu tiêu tiền của anh mà sống là được... nhưng chắc cậu sẽ thấy gánh nặng, nên anh định sẽ giải quyết vấn đề này từ từ.
Dù sao thì anh cũng muốn hỏi, rằng anh sẽ giúp cậu ra ngoài, liệu cậu có muốn nhận sự giúp đỡ đó không? Không, cho dù cậu không muốn, anh cũng định nói rằng hãy đồng ý đi...
"Chúng ta sống cùng nhau nhé?"
Một câu nói đột ngột thốt ra, hoàn toàn khác với những gì đã lên kế hoạch. Nhưng sau đó anh lại cảm thấy tràn đầy khao khát, tự hỏi sao mình không nghĩ đến điều này sớm hơn. Muốn ở bên nhau mãi mãi. Anh muốn thoát khỏi bức tường xám xịt này, đối mặt với cậu dưới ánh mặt trời thực sự.
"Cùng nhau trốn đi."
Cùng nhau rời khỏi đây. Trước lời thì thầm lặng lẽ, đôi mắt to tròn của số 37 rung động như ngọn nến trước gió. Cậu không rơi nước mắt, nhưng dường như cả cơ thể đang khóc.
Dù có thiếu suy nghĩ đến đâu, Oh Seon Ran cũng không phải là trẻ con. Ngay cả khi anh và cậu có thể trốn thoát ngay bây giờ, liệu có cách nào để thoát khỏi tầm mắt của quân đội và gia đình mãi mãi không? Bây giờ số 37 chỉ dựa dẫm và nương tựa vào anh, nhưng... liệu anh có còn chút hấp dẫn nào không khi mất đi quyền lực và sự giàu có mà anh đã coi là hiển nhiên từ khi sinh ra, khi vứt bỏ cả cái mác Đại tá. Không, ngay cả bản thân anh cũng không chắc chắn rằng trái tim mình sẽ không thay đổi. Làm gì có tình yêu vĩnh cửu trên đời này. Nhưng mà...
"Tôi muốn sống cùng em. Với em, với con của em... một cách bình yên, như một con người."
Ở một nơi tồi tàn, sống qua ngày bằng cách ăn xin cũng được, miễn là có thể tự do theo ý nguyện của chúng ta. Nếu có chuyện không suôn sẻ, hai ta sẽ cùng nhau vò đầu bứt tai suy nghĩ. Rồi có thể sẽ cãi vã, xích mích, nhưng ngày hôm sau lại bày ra những món ăn đơn giản để vỗ về lẫn nhau. Đêm đến khi em say giấc, tôi sẽ viết những vần thơ tình đầy ắp mà không dám cho em xem, và rồi chúng ta sẽ cùng nhau hồi tưởng lại những tháng ngày bồng bột của tuổi trẻ... Ước gì có thể gọi đó là những kỷ niệm cùng nhau tạo nên.
"Số 37, em... khiến tôi muốn sống như vậy."
Còn tiếp.
hay vlll
mê mẩn oy
truyện cuốn
Hóng thêm chap
Nào ra chương mới đây
niceee
hay vl ước ra 10 chap 1 ngày
Mê quáaaaa
Ultr, mê eeeee
Nicee🫶🏻