
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Tháng 3, Tình yêu vĩnh cửu (Ngoại truyện Oh Seon Ran) - Phần 01
Tiếng nhạc chúc mừng kỷ lục mới vang lên rộn rã, người đàn ông đang gác chân lên bàn nhanh chóng gõ vào màn hình máy tính bảng. Đôi giày quân đội sáng bóng, không một hạt bụi nhịp nhàng theo điệu nhạc vui tươi. Tấm bảng tên đen tuyền theo nhịp điệu đó đã suýt rơi khỏi mép bàn.
Đại tá Oh Seon Ran.
Dưới ánh đèn sáng chói, cái tên được khắc tỉ mỉ ánh lên đầy uy hiếp. Bốn chữ "Ái quốc trung trinh" ở mặt sau tấm bảng tên là do chính tay người đứng đầu đất nước viết tặng. À không, là anh nghe nói vậy. Vì không phải do chính tay người đó trao tặng, mà thông qua cha anh nên anh cũng chỉ biết thế.
"Thưa Đại tá?"
Người phụ tá thân cận vì không thể chịu nổi nữa, cẩn thận lên tiếng, luân phiên nhìn cấp trên đang say sưa chơi game và chiếc đồng hồ đeo tay. Anh đã hứa sẽ đóng dấu sau khi chơi xong một ván. Ấy vậy mà đã hai tiếng trôi qua, công việc cần giải quyết thay cho cấp trên đang vắng mặt chất chồng như núi.
"Thưa Đại tá, tôi xin lỗi, nhưng..."
"Cậu khắt khe quá đấy."
Oh Seon Ran nãy giờ vẫn làm như không hề hay biết đến sự tồn tại của người phụ tá, khẽ vẫy tay, anh ta liền vui mừng chạy đến. Những tài liệu cần xem xét được đặt ngay ngắn trên bàn. À không, nói là xem xét cũng thật nực cười, anh chỉ cần đóng dấu vào những chỗ mà cấp dưới đã đánh dấu sẵn là xong.
"Giờ những việc này tôi không cần làm nữa phải không?"
Việc in ra giấy có nghĩa là những vấn đề không muốn để lại dấu vết trên hệ thống, và những việc như vậy ngay từ đầu đã có kết luận, nên anh không cần phải đau đầu suy nghĩ để đưa ra ý kiến hay hơn.
"Tôi đóng hay cậu đóng cũng chẳng ai biết."
"Thưa Đại tá."
"Sự thật mà. Ai đóng dấu thì cấp trên cũng chẳng quan tâm đâu."
Oh Seon Ran không rời mắt khỏi màn hình pháo hoa đang nổ bụp bụp, chỉ vươn tay ra. Thấy anh mò mẫm lung tung trên bàn, người phụ tá không nhịn được nữa liền tiến lại gần, đặt con dấu vào tay anh.
Đóng dấu vào chỗ cần đóng, vào chỗ cần xuất hiện khi cần... Đó là những việc anh phải làm để xứng với cấp bậc này, nên anh không có gì bất mãn. Ngay từ đầu Oh Seon Ran cũng đã vào trường sĩ quan với điều kiện đó, không thăng cấp quá một cấp bậc nhất định. Nói cách khác là không đẩy anh vào vị trí phải chịu trách nhiệm quá nhiều.
Tất nhiên những bậc trưởng bối trong gia đình lúc nào cũng sốt ruột muốn đẩy Oh Seon Ran vào trung tâm của quân đội. Hiện tại vì anh vẫn đang hoàn thành những công việc tối thiểu nên họ không thể bắt bẻ, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút họ sẽ lập tức xông vào và bảo anh phải làm theo lời họ. Vì vậy Oh Seon Ran cũng có ý định thực hiện các nhiệm vụ phù hợp với cấp bậc Đại tá. Tuy nhiên, anh luôn nghi ngờ liệu có cần phải dốc hết tâm sức vào những việc phiền phức và vô ích như thế này hay không? Những việc như thế này có được tính là công việc của một sĩ quan không?
"Từ đó, hướng ba giờ. Sang phải một chút, một chút thôi..."
Sợ cấp trên đang mải mê chơi game sẽ đóng dấu nhầm chỗ, người phụ tá ân cần chỉ dẫn hướng đặt tay. Vì ngày nào cũng như vậy nên giờ đây anh ta đã khá thành thạo trong việc hướng dẫn này.
"Vâng, đóng dấu vào đó ạ."
Những ngón tay của Oh Seon Ran đang hờ hững cầm con dấu, trông quá đỗi mềm mại so với một quân nhân. Có lẽ cầm bút sẽ hợp hơn là cầm súng. Thực tế trên ngón giữa bên phải của anh, không phải ở vị trí cầm súng, mà ở vị trí tỳ bút có một vết chai. Một dấu vết chai sạn rõ ràng, chắc chắn đã hình thành trong một thời gian dài mà không phải ngày một ngày hai.
"Khoan đã."
Bàn tay của Oh Seon Ran đang định đóng dấu theo thói quen, đột nhiên dừng lại. Trên văn bản này, tên anh ta được ghi ở ô người có thẩm quyền quyết định cao nhất. Gì thế này? Có chút lo lắng, anh ta lật lại những văn bản đã xử lý trước đó. May mắn là những thứ khác không có gì khác biệt so với bình thường.
"Sao lại bảo tôi quyết định việc này?"
Việc tiêu hủy đối tượng thí nghiệm. Đây không phải là một tiêu đề hoàn toàn xa lạ. Anh chắc chắn đã xử lý những tài liệu tương tự trước đây. Vì chỉ máy móc đưa tay lên đóng dấu nên anh không xem xét nội dung... và trên những tài liệu đó, tên anh nằm ở vị trí cuối cùng. Đúng như anh mong muốn, ở vị trí hầu như không phải chịu trách nhiệm.
"Như ngài đã biết, Thiếu tướng sẽ vắng mặt cho đến ngày kia..."
"À, vậy là việc này thuộc thẩm quyền của tôi. Nếu có sai sót…"
Oh Seon Ran ném đại con dấu và máy tính bảng xuống, rồi ngả người ra sau ghế.
"Chỉ là thủ tục hình thức thôi, thưa Đại tá."
Có lẽ lo lắng cấp trên sẽ bỏ trốn nên giọng nói của người phụ tá trở nên gấp gáp.
"Trước đây ngài đã phê duyệt một số trường hợp, nhưng cho đến nay vẫn không có vấn đề gì. Lần này cũng không cần phải lo lắng quá đâu ạ."
Vị cấp trên trẻ tuổi, sinh ra trong gia đình quyền quý nhưng hiếm muộn con cái, và thăng tiến nhanh chóng một cách bất thường, không hề đáp lại. Anh chỉ gục đầu ra sau, thở dài thườn thượt. Người phụ tá tranh thủ lúc này ấn nút gọi trên đồng hồ đeo tay.
"Tôi sẽ cho ngài xem mặt đối tượng thí nghiệm rồi đưa đi ngay, xin đừng lo lắng. Không có chuyện gì đâu ạ."
Oh Seon Ran bật cười trước sự dỗ dành nhẹ nhàng ấy. Cảm giác như đang nhìn khuôn mặt phụng phịu của đứa con trai nhỏ không muốn ăn món mình ghét. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Hình như mới ngoài ba mươi. Vẻ mặt căng thẳng của người phụ tá đang phải vất vả dò xét sắc mặt cấp trên, thoáng giãn ra.
"À, xin phép nói thêm, vì đây là đối tượng thí nghiệm sắp bị tiêu hủy nên có thể trông hơi khó coi ạ."
Tiếng xì xào ngoài cửa ngày càng lớn, Oh Seon Ran đang lơ đãng lật giở bảng phê duyệt bỗng mở to mắt.
"Gì cơ? Đến rồi à?"
"Vâng, đã chờ sẵn ở ngoài từ nãy rồi ạ."
Sao không nói sớm? Vậy thì đã không chơi game rồi. Tiếng làu bàu đầy bối rối của Oh Seon Ran bị nhấn chìm trong tiếng mở cửa của phòng làm việc rộng lớn.
"Thưa Đại tá."
Người giám sát chào bằng một động tác dứt khoát, rồi bước vào trong. Dù đang là mùa nóng nhưng cơn gió lạnh từ bức tường đá của tòa nhà dưới lòng đất vẫn ùa vào.
"Thôi, báo cáo đi."
"Vâng. L318-37, thường gọi là số 37, có thể chất không bị ảnh hưởng bởi rượu và một số loại thuốc, đã tham gia vào thí nghiệm liên quan, nhưng xét thấy không thể tiếp tục được nữa nên sẽ tiến hành tiêu hủy."
Oh Seon Ran vươn dài cổ. Bảo chỉ cần xác nhận khuôn mặt thôi mà. Thứ duy nhất anh ta nhìn thấy chỉ là tên thuộc hạ to như con gấu này.
"Tránh ra. Không thấy gì cả."
"À, tôi xin lỗi."
Bàn tay to lớn như nắp nồi từ từ nhấc bổng một thứ gì đó lên. Nhìn qua trông như mớ giẻ rách rũ rượi hơn là con người, ướt sũng như bông gòn thấm nước.
Mái tóc rũ rượi rũ xuống che khuất khuôn mặt. Thân hình gầy gò với làn da trắng bệch đến mức xanh xao. Đôi cổ tay khẳng khiu, buông thõng một cách yếu ớt, trông giống như những cành cây khẳng khiu của cây cổ thụ vào ngày đông. Không bàn đến đẹp xấu, ấn tượng để lại khá mãnh liệt.
"Ừm..."
Oh Seon Ran gãi cằm, lật nhanh các trang tài liệu.
"Nhưng tại sao lại loại bỏ?"
"... Dạ?"
"Tại sao lại đưa ra phán quyết không thể tiếp tục thí nghiệm với số 37?"
Có lẽ không ngờ cấp trên sẽ hỏi lý do, người phụ tá ngơ ngác một lúc, "ờ ờ", sau đó mới hoàn hồn và tiếp tục báo cáo.
"Sau khi phát hiện có thai, cho đến nay vẫn không thể tiến hành bất kỳ thí nghiệm nào. Và sau khi sinh con, rất khó để dự đoán phản ứng của cơ thể, không giống như trước đây."
"Ý là giữ lại cũng không hiệu quả?"
"Vâng."
Oh Seon Ran lướt qua phần còn lại của bản báo cáo. Anh được điều đến đây cũng đã ba tháng rồi nhỉ? Công việc chỉ là phê duyệt những tài liệu mà phụ tá mang đến, và tham gia các sự kiện với tư cách là người đại diện nên chẳng biết gì về thí nghiệm hay bất cứ thứ gì khác.
L318-37. Đằng sau mã số phân loại thay cho tên và giới tính là mã vạch có thể kiểm tra hồ sơ sau khi nhập viện. Các loại thuốc đã dùng và các triệu chứng kèm theo cũng được ghi chép ngắn gọn, nhưng dù sao thì anh cũng chẳng hiểu.
"Hả?"
Bàn tay đang lật trang của Oh Seon Ran dừng lại ở một chỗ, giống như đột ngột đạp phanh.
"Chứng mất ngôn?"
"Vâng. Đó là triệu chứng xuất hiện sau khi sinh con."
Oh Seon Ran nhìn chằm chằm vào số 37 đang bất động như tĩnh vật một lúc lâu. Dù bị nói những lời như tiêu hủy ngay trước mặt, cậu ta vẫn im thin thít mà không hề cầu xin tha mạng.
"Cái đó..."
Oh Seon Ran đang nhìn chằm chằm vào cái cổ gầy guộc của số 37, người thậm chí còn không thể tự đứng vững, liền hoàn hồn sau tiếng hắng giọng của phụ tá, tiếp tục.
"Khụ khụ, thủ tục tiêu hủy là gì?"
"Những kẻ môi giới đã bàn giao đối tượng thí nghiệm ban đầu sẽ thu gom lại."
"... Chỉ vậy thôi sao?"
"Vâng."
Dù không quan tâm đến dự án này nhưng anh ta cũng biết rằng, những đối tượng thí nghiệm đã hết giá trị sử dụng sẽ không được đưa đến bệnh viện hay viện dưỡng lão. Chắc chắn phải có lý do gì đó khiến người ta gọi là tiêu hủy thay vì xuất viện hay nghỉ hưu.
Nhưng không ngờ lại giao trả lại cho đám môi giới. Gọi là môi giới cho hay, chẳng phải là bọn xã hội đen chuyên buôn người sao? So với việc đưa đến hang ổ của bọn chúng, thà rằng kết liễu không đau đớn ngay bây giờ có lẽ còn nhân từ hơn.
"... Tôi được toàn quyền quyết định việc này, đúng không?"
"Vâng."
"Tạm hoãn, việc của số 37."
"Vâng, vậy tôi sẽ gọi cho bọn môi giới ngay... Hả?"
"Tôi sẽ theo dõi. Tạm thời."
"Nhưng số 37 không thể đóng góp gì cho dự án này nữa..."
"Dù vậy cũng không có lý do nghiêm trọng nào để không thể giữ lại mạng sống đúng không?"
"Đúng là vậy, nhưng..."
"Vậy thì cứ để đó."
Người phụ tá chỉ biết gật đầu với vẻ mặt khó xử.
Oh Seon Ran ngồi phịch xuống ghế, lén lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên đùi. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh ra lệnh theo ý mình mà không tính toán đến danh dự hay lợi ích của gia đình.
Trái tim anh đập thình thịch, như thể đang cố gắng bù đắp cho sự thiếu sức sống của số 37. Rõ ràng là hành động không giống anh chút nào. Mới vừa nãy còn bực bội, cho rằng đó không phải là trách nhiệm của mình. Gia tộc hiển hách và bổn phận như gông cùm luôn đè nặng khiến anh ngột ngạt, lúc nào cũng hành động nhẹ nhàng hơn cả con mèo. Vậy mà giờ đây không phải chuyện gì khác, lại bốc đồng giữ lại mạng sống của một con người...
"À, nếu ở lại đây thì những nhu cầu cơ bản vẫn sẽ được cung cấp chứ? Như thức ăn chẳng hạn."
"Tạm thời là như vậy ạ."
Oh Seon Ran khẽ gật đầu. Đó là một mệnh lệnh đuổi khách không lời. Bàn tay của người giám sát đang đỡ lấy số 37 không thể đứng vững, trở nên cẩn thận hơn trước. Như thể cảm nhận được một điềm báo chẳng lành.
***
"Lại nhìn tường nữa rồi."
Oh Seon Ran ngồi xuống cạnh số 37, gõ gõ vào chiếc máy tính bảng vô tội. Anh cảm nhận được ánh mắt thoáng qua trên bàn tay mình. Vẫn không chịu nhìn thẳng vào mặt anh, nhưng ít nhất giờ đây đã chịu đưa mắt nhìn. So với lúc đầu là hoàn toàn làm ngơ, thì giờ đây đã là một bước tiến vượt bậc.
Sau khi bốc đồng giữ lại lệnh tiêu hủy số 37, Oh Seon Ran thường xuyên lui tới phòng giam dưới lòng đất, nơi giam giữ cậu, mỗi lần anh thấy buồn chán.
Mỗi khi cấp dưới làm phiền, giục anh phê duyệt. Mỗi khi cấp trên rảnh rỗi gọi đến hỏi thăm sức khỏe cha mẹ anh. Mỗi khi gia đình liên lạc tìm anh. Mỗi khi không muốn làm việc. Mỗi khi buồn ngủ. Mỗi khi buồn chán. Mỗi khi chỉ muốn trốn chạy mà không có lý do...
Anh đã viện ra đủ mọi lý do để đến đây mỗi ngày, ấy thế mà số 37 thậm chí còn không hỏi, nhưng nếu bóc tách lớp vỏ bọc, thì cốt lõi vẫn giống nhau.
Chỉ là, anh nhớ đến cậu.
Còn tiếp.
hay vlll
mê mẩn oy
truyện cuốn
Hóng thêm chap
Nào ra chương mới đây
niceee
hay vl ước ra 10 chap 1 ngày
Mê quáaaaa
Ultr, mê eeeee
Nicee🫶🏻