Bọ Rùa

Logo.png

Tháng 3 [Novel] - Chap 69

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Tháng 3, Chương 66


"Dạ? Đại tướng, ngài vừa nói..."

Ngài đang tìm ai cơ? Kim Seok Cheol chớp chớp đôi mắt sưng húp, khó khăn lắm mới mở ra được sau khi ăn một trận đòn nhừ tử. Không phải tìm vợ bé mà là tìm con? Chẳng lẽ, ngài ấy làm loạn lên suốt thời gian qua chỉ để tìm đứa con rơi của mình thôi sao?

"Ngươi nên cảm tạ Gi Tae Jeong đi. Nếu không phải bị tố giác và bắt giam, ta đã tự tay kết liễu ngươi rồi."

"Đại, Đại tướng! Xin ngài chờ một chút...! Xin hãy nghe tôi nói! Tôi sẽ khai báo tất cả, tất cả những gì liên quan đến Lee Se Hwa."

Kim Seok Cheol nhổ ngụm máu đọng trong miệng ra, cẩn trọng lựa lời. Chết tiệt thật. Tự dưng lại lòi đâu ra đứa con ngoài giá thú...

Hắn nhớ có lần cha hắn từng kể chuyện này. Rằng lý do then chốt khiến Đại tướng Oh Seon Ran được phép xuất ngoại thường xuyên là vì ngài ấy khăng khăng giữ nếp sống độc thân, như một sự khiết khao.

Hiện tại, dù chiến công hiển hách của Gi Tae Jeong có phần làm lu mờ, nhưng vào thời hoàng kim, Oh Seon Ran là anh hùng quân đội, một tay quét sạch chiến trường. Là đứa con cưng của gia tộc lâu đời, lại nhiều lần dẫn dắt quân đội đến những thắng lợi vang dội được ghi vào sách giáo khoa, thậm chí còn là một sĩ quan trẻ tuổi với ngoại hình xuất chúng. Các bậc nguyên lão cảm thấy bị đe dọa cũng là điều dễ hiểu.

Mầm mống phản loạn đôi khi nảy sinh không phải do ý chí của kẻ cầm đầu, mà là do sự xúi giục từ xung quanh. Với một nhân tài dù có im hơi lặng tiếng vẫn thu hút được đám đông vây quanh, tốt nhất là nên đè bẹp từ sớm để trừ hậu họa. Vì vậy, cấp trên mong muốn Oh Seon Ran thông qua phương thức truyền thống là kết hôn để hòa nhập với họ.

Thế nhưng, kỳ lạ là khi áp lực hôn nhân ngày càng lớn, Oh Seon Ran đột nhiên xin phép được ra nước ngoài với lý do có người cần tìm.

Ban đầu Nguyên thủ quốc gia còn sửng sốt, cho rằng ngài ấy nói chuyện viển vông. Nhưng sau khi suy tính kỹ càng, lại vui vẻ chấp thuận. Đó là một sự ràng buộc vững chắc hơn nhiều so với một cuộc hôn nhân có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. Trong thời gian ở nước ngoài, tầm ảnh hưởng của Oh Seon Ran sẽ tự nhiên suy giảm, và bản thân ngài ấy cũng không thể làm phật lòng những người nắm quyền lực trung ương nếu muốn duy trì đặc quyền hiếm có là một sĩ quan được phép ra nước ngoài.

Vậy mà, một Oh Seon Ran như thế lại có con ngoài giá thú... Hơn nữa, lại còn là một đứa trẻ mà ngài ấy yêu thương đến mức tìm kiếm suốt ngần ấy thời gian...

"Lee Se Hwa, ừm, là một kẻ bị cha đẻ nghiện cờ bạc đem ra gán nợ. Chuyện này được đảm bảo bởi những tay cho vay nặng lãi và chủ sòng bạc, những kẻ không bao giờ nói dối về tiền bạc. Nếu ngài không tin lời tôi, tôi có thể đưa những người làm chứng đến."

Trước hết, Kim Seok Cheol liên tục nhấn mạnh rằng thân phận của Lee Se Hwa là hoàn toàn xác thực.

"Đại tướng đã nhiều lần nhấn mạnh rằng thân phận người ngài tìm kiếm không rõ ràng, vì vậy tôi cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng những người có khả năng liên quan. Cho nên..."

Đứa trẻ, con ư... Đối với gia tộc Oh, việc tìm một người chẳng khác nào trở bàn tay. Hơn nữa, gia tộc đó lại hiếm muộn con cái. Đứa con thất lạc của Oh Seon Ran, đáng lẽ phải lật tung cả đất nước lên để tìm từ lâu rồi mới phải. Thế nhưng, vấn đề huyết thống quan trọng như vậy mà đến giờ vẫn chưa giải quyết được, xem ra...

Hay là đứa trẻ không phải bị thất lạc, mà là bị người lớn trong gia tộc đó xử lý rồi? Kim Seok Cheol bất giác gật đầu. Phải, có thể lắm. Không, phải như vậy thì mọi chuyện mới ăn khớp. Vì không thể mượn thế lực của gia tộc, nên Oh Seon Ran mới phải một mình lặn lội tìm kiếm suốt thời gian qua.

"...Nhưng Lee Se Hwa vẫn có tên trong hộ khẩu. Nếu ngày đăng ký và tuổi tác không khớp thì tôi đã nghi ngờ rồi, nhưng lại không có vấn đề gì, nên..."

"Thiếu úy Kim Seok Cheol."

"Tôi không hề nói dối! Ngài có thể kiểm tra hộ khẩu của Lee Se Hwa mà xem...!"

"Đừng có lớn tiếng với những chuyện ta không hỏi. Dù sao, kẻ điều chế loại thuốc dùng trong dự án không phải Mae Jo mà là Lee Se Hwa, đúng không?"

"Chuyện đó... đúng là như vậy..."

Oh Seon Ran lãnh đạm đá bản sao của tờ cáo trạng vương vãi trên sàn. Mỗi lần mũi giày của ngài chạm vào, tờ giấy lại lật qua lật lại. Không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng những nơi ngài đá tới đều có nội dung liên quan đến "Thu hoạch".

"Gi Tae Jeong dù chỉ đưa ra bằng chứng tối thiểu liên quan đến 'Thu hoạch', nhưng ít nhất cũng đã đề cập đến nhân vật tên Lee Se Hwa này. Rằng đó là một kẻ buôn ma túy được giao trách nhiệm điều chế thuốc mới. Thế mà ngươi lại dám mượn danh ta làm xằng làm bậy, rồi lại cố gắng che giấu ta một sự thật mà ngay cả Gi Tae Jeong cũng không hề có ý định giấu giếm."

"Đại, Đại tướng...!"

Hoảng hốt, Kim Seok Cheol bò lê bằng đầu gối tới, túm lấy đôi giày quân đội của Oh Seon Ran. Chết tiệt. Hắn không ngờ con cáo già Gi Tae Jeong kia đã nhắc đến chuyện của Lee Se Hwa rồi.

"Tôi, tôi có thể giúp ngài! Vì không nắm rõ tình hình nên thời gian qua tôi đã có chút sai sót, nhưng nếu ngài nói trước là đang tìm con riêng, thì tôi đã có thể đưa ra phương án giải quyết từ sớm rồi! Người môi giới..., đúng rồi, ngài cũng đang tìm kiếm thông tin về những kẻ môi giới phải không? Thật trùng hợp, các anh em họ của tôi trước đây đã từng trải qua chuyện tương tự nên rất rành, có những kẻ chuyên xử lý con riêng rất nổi tiếng, những người này chỉ liên lạc qua giới thiệu thôi nên..."

"Ngươi nghĩ ta chưa từng thử những cách mà ngươi có thể nghĩ ra sao?"

Ông ta van nài, cầu xin Oh Seon Ran tin mình, thậm chí còn lấy má mình cọ vào giày của lão ta, nhưng đáp lại chỉ là một câu trả lời lạnh lùng. Phải làm sao đây? Kim Seok Cheol lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, sợ rằng Oh Seon Ran sẽ rời đi. Ông ta phải giữ lão già này lại bằng mọi giá. Có gì không nhỉ? Chuyện gì đó gây sốc liên quan đến Lee Se Hwa...

"Tôi, tôi đã thích cậu ấy!"

"...Ngươi nói gì?"

"Tôi, tôi có tình cảm với Lee Se Hwa nên mới làm vậy!"

"..."

"Ngài có thể thấy nực cười, nhưng là thật lòng. Vì tôi kém cỏi... nên không muốn để mất người đó vào tay ai khác. Trong mắt tôi, cậu ấy là một người vô cùng xinh đẹp, tôi đã tự cho rằng ngài cũng sẽ thích cậu ấy, nên..."

Vì quá gấp gáp nên ông ta đã nói năng lung tung. Vừa lải nhải theo dòng suy nghĩ, ông ta vừa nghĩ rằng mình sẽ bị Oh Seon Ran đánh thêm vài trận nữa vì dám ăn nói ngu ngốc như vậy.

"Tôi xin lỗi, tôi đã quá yêu người đó..."

Thế nhưng, thật đáng kinh ngạc, Oh Seon Ran đã dừng bước chân đang định quay đi. Thậm chí còn chăm chú nhìn về phía ông ta. Lão ta, lão ta tin lời này sao? Mặc kệ bao lời lẽ hoa mỹ trước đó, vậy mà lại bị thuyết phục bởi lời biện minh vụng về này ư? Điểm nào đã khiến lão già ấy hài lòng chứ? Dù sao, Oh Seon Ran đã tỏ ra có chút quan tâm, như vậy là đủ rồi.

Kim Seok Cheol với vẻ mặt ngơ ngác, liên tục lặp lại rằng ông ta đã làm vậy vì thích Lee Se Hwa. Ngẫm lại thì cũng không phải là hoàn toàn vô lý. Vì yêu mà mù quáng, làm ra những chuyện dại dột, cũng không phải là chuyện hiếm gặp.

"Nghe ngươi nói vậy ta càng không thể hiểu nổi. Ngươi đã để người mình yêu thương làm một công việc nguy hiểm như vậy sao?"

"À, chuyện đó... Người đó, ý tôi là Lee Se Hwa, có khả năng chống chịu với một số loại dược chất..."

Đột nhiên, Oh Seon Ran dừng lại.

Kim Seok Cheol không nhận ra bầu không khí đã đóng băng, mà chỉ mải mê lải nhải tự biện minh. Lúc nãy Oh Seon Ran đã nói gì nhỉ? Gi Tae Jeong đã "đề cập" đến Lee Se Hwa? Vậy thì có lẽ chỉ mới đưa tên của Lee Se Hwa vào danh sách thôi? Chắc là vậy. Căn cứ vào những gì vừa nói, thì Oh Seon Ran có vẻ không biết lý do ông ta giao cho Lee Se Hwa điều chế thuốc mới.

"Cậu ta nói gì nhỉ? Lee Se Hwa tự nói rằng mình có thể chất không bị nghiện."

Kim Seok Cheol hào hứng tuôn ra hết những gì mình biết. Ông ta cảm thấy như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Có vẻ như phía Gi Tae Jeong vẫn đang giấu kín chuyện này, vậy thì việc ông ta chủ động cung cấp thông tin có thể giúp mình lấy lại được chút ít lòng tin từ Oh Seon Ran.

"Tất nhiên, đối với người đó thì tuyệt đối không có nguy hiểm gì. Nếu có vấn đề thì tôi đã nhờ Lee Se Hwa điều chế và thử nghiệm thuốc làm gì. Thậm chí, theo tôi thấy thì Lee Se Hwa còn khỏe mạnh hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, ư, Đại, Đại tướng!"

"Nói lại xem."

"Sao, sao ngài lại đột nhiên...!"

Kim Seok Cheol bị túm cổ áo bất ngờ, mặt đỏ tía tai, ho khục khục không ra hơi. Ông ta vùng vẫy đôi chân lơ lửng giữa không trung. Xin hãy cứu tôi. Không chỉ đơn giản là bóp cổ, Oh Seon Ran còn nhấc bổng ông ta lên ngang tầm mắt mình, khiến ông ta càng thêm thống khổ.

"Ngươi nói có khả năng chống chịu? Với dược chất?"

"Chuyện, khụ khụ, chuyện đó..."

"Triệu chứng chính xác là gì? Lee Se Hwa có phản ứng đặc biệt với những loại dược chất nào?"

"Chuyện... chuyện đó thì tôi không rõ... nhưng chắc chắn là cậu ta không phản ứng với các loại ma túy. Nhưng cũng không hẳn là thể chất hoàn toàn không có phản ứng với thuốc, khụ khụ, vì Lee Se Hwa đã mang thai con của Gi Tae Jeong..."

"...Gì cơ?"

Bàn tay của Oh Seon Ran tưởng chừng như sẽ không bao giờ buông ra, đột nhiên thả lỏng. Kim Seok Cheol bị ném xuống sàn, nước bọt chảy ròng ròng, nhưng vẫn cố gắng lấy lòng lão ta, kể lể hết những chuyện mình biết, cả những chuyện không biết.

"Khi Gi Tae Jeong ném tờ cáo trạng vào mặt tôi, hắn đã nói rõ ràng như vậy. Rằng nhờ có loại thuốc mới của 'Thu hoạch' mà Lee Se Hwa đã mang thai con của hắn."

Cổ họng hắn đau rát. Kim Seok Cheol sờ soạng phần cổ chắc chắn đã hằn vết tay, cố gắng nở một nụ cười. Chết tiệt. Đến nước này, ông ta lại mong Lee Se Hwa thực sự là con rơi của Oh Seon Ran. Nếu đúng như vậy, thì không cần biết những chuyện khác, ít nhất lão già này sẽ không để yên cho Gi Tae Jeong. Sau khi chịu đựng sự sỉ nhục này, ông ta cũng đáng được hưởng chút may mắn chứ.

"Trong thời gian tiêm thuốc, tôi đã quấn băng dán quanh cánh tay của Lee Se Hwa, nên tôi không biết chính xác mức độ chống chịu hay các triệu chứng liên quan..."

"...Băng dán."

Thiếu úy Kim làm vậy không phải vì biết điều gì cả. Chỉ là hy vọng hão huyền. Vì Lee Se Hwa không bị nghiện thuốc, nên ông ta đã lo rằng thuốc mới có thể sẽ không có tác dụng nhanh. Ông ta không mong đợi hiệu quả gì to tát. Chỉ là một niềm tin vào điều mê tín mà thôi.

Tất nhiên, Lee Se Hwa ngu ngốc không hề hay biết. Băng dán rẻ tiền được sử dụng ở các cơ sở y tế cấp thấp trông khá giống với dây cao su ép y tế. Dù là loại kém chất lượng, nhưng với hoàn cảnh của Lee Se Hwa, thì ngay cả thứ đó cũng khó mà thấy được. Cậu ta chắc hẳn không thể đoán được công dụng của nó, mà chỉ nghĩ rằng, sợi dây cao su mà Thiếu úy mang đến thật đặc biệt, phải không?

Mỗi lần được quấn băng dán quanh cánh tay, Lee Se Hwa lại cúi đầu cảm ơn. Ông ta biết đó chỉ là lời chào hỏi xã giao với khách hàng, nhưng dáng vẻ đó lại buồn cười đến mức ông ta luôn phải cố gắng nhịn cười. Không hề hay biết rằng đó là một mánh khóe để thuốc có tác dụng tốt hơn, mà lại tưởng rằng mình đang giúp người ta xác định vị trí mạch máu, rồi cứ thế khúm núm cảm ơn.

"Băng dán, băng dán sao..."

"Có... có vấn đề gì không ạ?"

Kim Seok Cheol đang chìm trong suy nghĩ về Lee Se Hwa, muộn màng nhận ra sắc mặt khác thường của Oh Seon Ran, cẩn trọng hỏi. Nhưng dường như lão già ấy đã không còn nghe thấy lời ông ta nói, mà cứ lẩm bẩm điều gì đó.

"Thậm chí còn mang thai..."

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua căn phòng biệt giam. Lần đầu tiên nắm bắt được một tia hy vọng, dù mong manh, trong mắt Oh Seon Ran lóe lên một ngọn lửa mãnh liệt.


***


"Thưa ngài, không được đỗ xe ở đây ạ."

Khi thấy chiếc xe đỗ bừa bãi ở lối vào của cơ quan chính phủ, nhân viên cảnh sát chạy vội đến, lịch sự ngăn cản.

"Nếu đi thẳng sẽ có bãi đỗ xe dành riêng cho người dân đến làm việc."

Gi Tae Jeong cười khẩy, lấy ra một chiếc hộp da cứng cáp từ trong túi áo. Cảnh sát viên sau khi xác nhận biểu tượng có hình ảnh không quân được khắc trên hộp, liền trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Hả...! Ngài, ngài là Chuẩn tướng sao ạ?"

"Không cần chào hỏi, ta đến đây để đăng ký bảo hộ thai phụ."


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

khangKhang

hay vlll

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

mê mẩn oy

my loveMy love

truyện cuốn

Cute boyCute boy

Hóng thêm chap

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chương mới đây

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

hay vl ước ra 10 chap 1 ngày

Nhu PhanNhu Phan

Mê quáaaaa

HồngHồng

Ultr, mê eeeee

KemmKemm

Nicee🫶🏻