Bọ Rùa

Logo.png

Tháng 3 [Novel] - Chap 6

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Tháng 3, Chương 06


Thuốc kích dục? Se Hwa vô thức nghiêng đầu với vẻ khó hiểu, nếu mục đích là tra tấn thì có vô số loại thuốc hiệu quả hơn rất nhiều. Trong đầu cậu ngay lập tức hiện lên hàng chục cái tên, nhưng cậu biết rõ người đàn ông kia không phải không biết điều đó. Vậy thì... tại sao?

Thử thách này nhìn qua thì không quá khó, vấn đề là ở cơ thể cậu sau khi bị đá nhiều lần không thương tiếc đã bầm dập đến mức thê thảm. Dù phải dùng lưỡi để liếm hay mũi để hít thì cậu vẫn phải nhấc được tấm kính lên. Thế nhưng chân tay cậu run rẩy như một con thú non vừa chào đời, đến ngồi dậy thôi cũng đã là một nỗ lực đáng kể.

Trong tầm nhìn mờ mịt, đôi chân của Gi Tae Jeong bất ngờ hiện ra. Anh ta đứng nghiêng, một chân đặt chéo, mũi giày nhịp nhẹ xuống sàn nhà với một tiết tấu đều đặn giống như đang đếm ngược, hoặc đang cân nhắc xem nên tung cú đá từ góc nào. Anh ta muốn cậu làm gì khi biết cậu không thể tự di chuyển trong tình trạng này đây? Khi ngước nhìn lên, cậu bắt gặp nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt của Gi Tae Jeong và một cảm giác bất lực không sao kìm nén được trào dâng trong lòng.

Tầm nhìn nhòe đi, cậu cố chớp mắt để lấy lại tiêu điểm nhưng nước mắt vô thức chảy dài trên má. Chỉ là… phản ứng tự nhiên của cơ thể, nhưng dường như Gi Tae Jeong đã hiểu lầm cậu khóc vì sợ hãi và tủi nhục. Anh ta khẽ cười nhạt, rồi như thể tỏ vẻ rộng lượng mà hất cằm ra hiệu xuống dưới.

Se Hwa cắn môi cố nén tiếng thở dài, sự tự tôn bị tổn thương chẳng phải điều khiến cậu khó chịu nhất mà chính là sự mập mờ trong hành động của Gi Tae Jeong. Anh ta thực sự muốn gì? Khi còn đang tự lẩm bẩm bực bội trong lòng thì đột nhiên cậu nhận ra cái nhìn đó có thể đang mang một ý nghĩa nhất định. Hướng theo đó, Se Hwa vô thức cúi đầu xuống.

Ngay lập tức, ánh mắt vốn bình thản của Se Hwa trở nên sắc lạnh. Anh ta đang bảo cậu bò như chó và làm cái việc đó sao? Nghĩ đến đây, cậu chỉ muốn quay lại quá khứ và tự tát mình một cái vì đã mê muội trước Gi Tae Jeong ngay từ lần đầu gặp mặt. Tên này thậm chí còn tồi tệ hơn cái lũ biến thái từng gạ gẫm cậu làm trò để đổi lấy tiền thưởng.

"Không biết là cậu thông minh hay ngu ngốc nữa."

"... ..."

"Vậy cậu định làm hay không? Tôi nghĩ đây là lần thứ hai tôi phải nhắc lại rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng từ trên cao vọng xuống nhưng lại khiến cơ thể cậu không ngừng run rẩy. Được rồi. Tôi làm. Tôi làm là được chứ gì. Se Hwa thì thầm như tự nói với chính mình rồi chậm rãi cúi người xuống. Khi cúi xuống cậu cảm thấy cơn đau có phần dịu hơn so với lúc ngồi, nhưng đầu gối lại thúc vào vùng bụng bị thương khiến cơn đau đớn như len lỏi vào từng thớ thịt, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra. Nỗi đau âm ỉ, dai dẳng ấy khiến cậu liên tưởng đến sự quỷ quyệt và tàn độc của người đàn ông trước mặt này.

Dù thế nào, cậu hiểu rõ đây là chuyện cậu phải làm. Một kẻ như Gi Tae Jeong sẽ không để tâm đến việc cậu nghĩ gì, càng không quan tâm đến những đau đớn của cậu. Cắn răng chịu đựng, Se Hwa cúi xuống áp mặt vào tấm kính. Vì những ngón tay đã dính máu và nước bọt không thể chạm vào bột nên cậu buộc phải thè lưỡi ra liếm từng chút một. Cậu ngước mắt nhìn Gi Tae Jeong với vẻ mặt như muốn hỏi: "Đây là thứ anh muốn, đúng không?"

"Giỏi lắm."

Lời khen chẳng mang lại chút vui vẻ nào. Câu "rất đẹp" được thêm vào sau đó khiến cậu cảm thấy chán ghét, thà không nghe còn hơn. Se Hwa cắn răng, nuốt trọn số bột dính trên lưỡi và vòm họng, cố gắng chịu đựng cơn đau âm ỉ trong khoang miệng. Vị máu tanh và vị đắng hòa lẫn, lấn át mọi giác quan khiến cậu không thể xác định chính xác đó là gì.

"Thử cái khác."

Se Hwa cúi xuống và lướt đầu lưỡi trên bề mặt tấm kính. Cậu cẩn thận rà lưỡi khắp phía sau răng, vòm miệng và bên trong má như một thói quen... Bỗng nhiên cậu cảm thấy có điều khác lạ nên liền nhìn lại cơ thể mình, và chợt nhận ra mình đã vô thức duỗi thẳng người, không còn ở tư thế co quắp như trước. Máu trong khoang mũi dường như đã khô, những cơn đau nhức dai dẳng cũng đã dịu đi đáng kể.

Trước khi kịp suy nghĩ kĩ thì một tấm kính mới được đặt xuống, lần này là bốn loại và tất cả đều màu trắng. Vì không muốn nghe thêm bất kỳ lời mỉa mai nào nên Se Hwa nhanh chóng liếm sạch chúng trước khi Gi Tae Jeong lên tiếng.

Thuốc trên tấm kính này có thành phần tương tự như tấm đầu tiên. Se Hwa cau mày, tập trung cảm nhận từng chút vị trên đầu lưỡi. Cậu bắt đầu phân biệt được mùi vị khi máu ngừng chảy và cơn đau dần biến mất. Những thứ này không giống bất kỳ loại nào cậu từng thử và chắc chắn đây không phải thuốc kích dục.

"Ồ, vẫn không cương sao?"

Anh ta đang đùa à? Se Hwa gượng gạo ngồi thẳng dậy.

"... Chắc đây là loại thuốc chỉ dùng trong quân đội."

"Đúng vậy. Nó rất hữu dụng trong chiến tranh."

Gi Tae Jeong gật đầu, tỏ vẻ như đang giải thích điều gì đó rất đỗi bình thường như thể việc nội tạng bị dập nát trong chiến đấu là chuyện chẳng đáng nói.

"Trong quân đội còn nhiều loại mạnh hơn nhưng hiện tại chỉ có thế này thôi. Dù sao thì giờ cậu thấy đỡ hơn rồi chứ?"

Đúng kiểu cho bệnh rồi lại cho thuốc đây mà. Se Hwa cảm thấy không thể tin nổi nhưng cậu cố giấu sự bất mãn trên khuôn mặt. Mọi chuyện đúng như cậu nghĩ: Gi Tae Jeong không làm bất kỳ điều gì mà không có lý do. Tất cả đều là để thị uy, để chứng minh hắn có thể làm gì với cậu – đẩy cậu đến đường cùng, rồi lại ban cho chút hy vọng mong manh. Điều anh ta muốn truyền đạt rất rõ ràng: "Hãy ngoan ngoãn nghe lời."

Khi đã thiết lập sự kiểm soát tuyệt đối, có lẽ giờ đây anh ta sẽ bắt đầu chuyển sang vấn đề chính. Trong khoảnh khắc này điều Se Hwa hiểu rõ hơn bao giờ hết là: Không được làm trái ý anh ta.

"Vậy, còn cái này thì sao?"

Se Hwa bất giác rụt vai lại với nỗi sợ hãi quen thuộc dâng lên trong lòng. Nhưng trước khi nó kịp lấn át hoàn toàn lý trí thì Gi Tae Jeong đã cúi xuống, quỳ một chân và nâng tấm kính bằng cả hai tay, trông chẳng khác nào đang cầu hôn cậu vậy.

Se Hwa thoáng lưỡng lự rồi cúi người xuống gần bằng một tư thế trông rất kỳ cục, không phải ngồi mà cũng chẳng phải quỳ. Có lẽ bây giờ cậu có thể dùng tay nhưng nhìn cách Gi Tae Jeong giữ tấm kính, rõ ràng hắn muốn cậu tiếp tục liếm. Gương mặt Se Hwa lộ rõ vẻ khó chịu nhưng cậu vẫn cẩn thận thè lưỡi, như một chú chim mổ mồi liếm nhẹ lớp bột trên bề mặt.

"…À, đây chắc chắn là thuốc kích dục rồi. Từ trái qua: Gahara, Karona, và Serin."

"Serin?"

"Là tên lóng. Đó là một dạng Karona đã qua tinh chế để làm nhẹ hơn một chút. Trong ba loại thì Serin là phổ biến nhất, nó rất hợp khi pha vào rượu và độ gây nghiện tương đối thấp..."

Se Hwa im lặng nuốt câu "Nên rất dễ bán" vào trong bụng khi ánh mắt chăm chú của Gi Tae Jeong khiến cậu cảm thấy áp lực nặng nề. 

Cậu tự hỏi liệu việc mình thao thao bất tuyệt về lĩnh vực này có khiến anh ta khó chịu không. Khi ánh mắt cậu bắt đầu lảng tránh, Gi Tae Jeong bất ngờ đưa ngón trỏ lên gõ nhẹ vào trán cậu kèm theo một nụ cười nhẹ. Gì đây? Sao tự nhiên lại dịu dàng như vậy? Cảm giác ngượng ngùng khiến Se Hwa đưa tay xoa nhẹ lên trán nơi vừa bị chạm vào.

Vừa đấm vừa xoa, cái chiêu cũ rích này luôn hiệu quả với những kẻ bị ép buộc phải bán rẻ bản thân và Se Hwa cũng không ngoại lệ. Chỉ vài phút trước cậu còn đang run rẩy và nghĩ mình sẽ chết trong đau đớn. Vậy mà giờ đây chỉ với một cử chỉ nhẹ nhàng mà cảm giác căng thẳng trong lòng cậu dường như dịu đi đôi chút.

"Tôi cứ nghĩ cậu được tên Thiếu úy Kim kia mang theo chỉ để giải khuây, nhưng xem ra cậu cũng có chút giá trị đấy."

Lời chế giễu bất ngờ khiến Se Hwa khẽ cau mày. Những câu nói kiểu này cậu từng nghe nhiều, nhưng khi thốt ra bằng giọng nói trầm ấm của Gi Tae Jeong nó lại mang theo một cảm giác nhục nhã sâu sắc hơn hẳn, như thể anh ta cố tình chọn những từ ngữ thô tục để khiến cậu khó chịu.

Rồi cậu chợt nghĩ, có phải vì anh ta tự ti vì ngoại hình của mình không? Cúng đúng thôi, gương mặt này quá đẹp so với một người lính. Có khi đó là lý do anh ta luôn cố ý nói chuyện một cách thô tục như vậy.

"Rồi, ít nhất tôi cũng biết cậu không chỉ là một tên chuyên kéo hàng vác thuốc."

"......"

"Thiếu úy Kim chắc đã từng bảo cậu thử pha chế vài loại thuốc khác nhau, đúng không?"

"Cái đó thì..."

"Có hay không?"

Bàn tay của Gi Tae Jeong siết chặt lấy cằm cậu, mạnh đến mức Se Hwa cảm thấy quai hàm mình sắp rời ra. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở của hắn phả thẳng vào nhân trung của cậu.

"Nhóc con học được cái thói chờ đợi thời cơ đặt cược từ đâu thế?"

Anh ta nói, tay vỗ nhẹ vào má Se Hwa như thể muốn thức tỉnh cậu. Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng đủ để làm cơ thể cậu phản xạ co rúm lại bởi những ký ức từ những trận đòn trước đó.

"Ngu ngốc cũng không sao. Ăn đòn vài lần là sẽ khôn ra thôi."

Gi Tae Jeong thò tay vào chiếc túi lớn, lục lọi một hồi rồi rút ra một thứ gì đó dài, đen và mỏng như dây điện.

"Nhưng mà cái kiểu lưỡng lữ, phân vân xem nên theo bên này hay bên kia thì không được rồi."

"Đây là... gì?"

"Cậu từng nói thuốc tê không có tác dụng với cậu, đúng chứ?"

Gi Tae Jeong dùng răng xé lớp bọc nhựa.  Thứ dây đen đó là gì? Se Hwa không thể đoán được. Băng dính cách điện? Dây cột? Hay là thứ gì để siết cổ cậu?

"Quân đội tập hợp đủ loại người, nên cũng chẳng thiếu những kẻ có cơ địa giống cậu," 

Gi Tae Jeong bóc lớp keo phía sau, quấn sợi dây đen quanh cổ Se Hwa một cách qua loa khiến đầu dây thừa ra, trông chẳng khác nào một chiếc vòng cổ nham nhở.

"Khoan, cái này là..."

Se Hwa theo bản năng đưa tay lên kéo lớp dây khỏi cổ nhưng Gi Tae Jeong lập tức siết chặt, khống chế cả hai tay cậu chỉ bằng một tay của anh ta. Sức mạnh áp đảo khiến Se Hwa không thể phản kháng, chỉ có thể mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.

"Trong chiến tranh, nếu cần phẫu thuật khẩn cấp mà thuốc mê không có tác dụng thì sẽ rất phiền phức."

Đôi mắt Se Hwa mở to kinh ngạc, và Gi Tae Jeong chỉ cười nhếch mép, nháy mắt như để xác nhận rằng cậu đã đoán đúng.

"Khi đeo thứ này cậu sẽ phản ứng tốt với mọi loại thuốc. Dĩ nhiên sẽ phải điều chỉnh liều lượng phù hợp."

Nói rồi, ngón tay hắn đột ngột thọc vào miệng Se Hwa và bôi mạnh thứ bột còn sót lại lên vòm miệng cậu.

"Ư… a…!"

Se Hwa giãy giụa theo phản xạ, cố vùng vẫy khi nhớ lại những loại thuốc cậu vừa dùng thử, nhưng sức lực của cậu hoàn toàn không thể đọ lại với anh ta.

"Người ta vẫn nói muốn cảm nhận sự tinh hoa của y học hiện đại thì nên nhập ngũ. Hiệu quả của nó vượt xa những gì cậu từng biết ở trạm xá đấy."

Một tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng Se Hwa, không rõ là vì đau đớn hay sợ hãi.

"Da cậu yếu thật."

Gi Tae Jeong lẩm bẩm, khẽ chạm vào vết xước gần mắt do kính cậu văng ra lúc bị đánh. Cử chỉ nửa như trêu đùa, nửa lại giống như một sự an ủi đầy giả tạo.

"Chắc hẳn cậu rất muốn có những thứ như thế này từ lâu rồi. Chẳng lẽ cậu đến nha sĩ mà không cần thuốc tê?"

Câu nói đó tiếc thay lại là sự thật. Một trong những lý do Se Hwa thèm khát tấm thẻ công dân hợp pháp chính là để được sử dụng các dịch vụ y tế đặc biệt dành cho người có cơ địa dị biệt.

Trong khu ổ chuột, những thứ dành cho người như cậu chỉ có thể mua lén lút với giá cắt cổ. Cậu thậm chí đã từng cầu mong rằng răng khôn của mình đừng bao giờ bị hỏng. Hư ruột thì thôi còn dễ chấp nhận, nhưng nếu chỉ vì đau răng mà cậu phải gánh thêm nợ thì quả thật là quá đáng thương.  

"Đã tốt bụng dán cho cậu cái miếng dán đắt tiền mà chẳng có một lời cảm ơn. Đằng này còn định đánh người."

Gi Tae Jeong cúi xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Se Hwa như đang thưởng thức một món đồ thú vị. Sau đó, hắn đứng thẳng dậy, phủi tay như đã hoàn thành công việc của mình.

"Đem cậu ta đi rửa sạch sao cho giống người một chút. Nhất là lau cho kỹ cái mặt, đừng để lại bất cứ vết bẩn nào."

"Rõ."

"Khoan... khoan đã..." 

"Thuốc tốt đã cho cậu uống, cơ thể chắc giờ cũng khá hơn rồi."

Trước khi Se Hwa kịp phản ứng, những người lính đã áp sát giữ chặt lấy cậu, còng tay và kéo cậu đi như một kiện hành lý. Chỉ là những cái va chạm thô bạo mà cơ thể cậu như bị đốt cháy. Hơi ấm của người khác truyền qua da thịt làm bụng dưới cậu bắt đầu nóng rực.

"Gahara, Karona, Serin… đúng không?"

Se Hwa cố hít thở, nhưng cảm giác nghẹn ngào đã dâng đến tận cổ. Một cơn sóng nhiệt bùng lên từ bên trong, từ rốn lan tỏa ra khắp cơ thể. Đây không phải là đau đớn từ những cú đấm đá trước đó, nó hoàn toàn khác biệt – một sự hành hạ mà cậu chưa từng trải qua.

"Ư… ư… cái này… cái này thật… kỳ lạ…"

"Ừ, kỳ lạ là đúng rồi. Chẳng phải chính cậu đã biết đây là loại thuốc khiến người ta mất kiểm soát mà vẫn bán nó đi sao?"

Da cậu trở nên nhạy cảm đến mức chỉ một chút ma sát của quần áo cũng khiến cậu đau nhói. Ai lại thích thứ này cơ chứ? Se Hwa nghĩ mà không sao hiểu nổi.

"Ư… ah…!"

Gi Tae Jeong vuốt ve mắt cậu với vẻ thương hại. Ngón tay anh ta lướt qua những vết xước còn ướt, khiến cậu cảm thấy đau rát.

"Làm điều xấu thì phải chịu phạt. Đúng không nào?"


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

khangKhang

hay vlll

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

mê mẩn oy

my loveMy love

truyện cuốn

Cute boyCute boy

Hóng thêm chap

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chương mới đây

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

hay vl ước ra 10 chap 1 ngày

Nhu PhanNhu Phan

Mê quáaaaa

HồngHồng

Ultr, mê eeeee

KemmKemm

Nicee🫶🏻