
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Tháng 3, Chương 5
Se Hwa hoảng hốt, dùng hết sức để vùng vẫy. Gi Tae Jeong chỉ khẽ "suỵt" một tiếng, rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu như thể đang trấn an một con thú cưng.
“Ngoan nào. Trừ khi cậu muốn bị xé xác.”
Ngón trỏ và ngón giữa của anh bất ngờ luồn sâu vào miệng cậu. Cảm giác cứng rắn và thô bạo, tựa như một họng súng chứ chẳng phải ngón tay con người. Trái ngược hẳn với cái vỗ lưng đầy vẻ an ủi trước đó.
Gi Tae Jeong rút ngón tay cái ướt sũng nước bọt ra khỏi miệng Se Hwa, rồi ấn mạnh vào cằm cậu. Lực ép mạnh đến mức tưởng chừng như có thể xuyên qua tận sâu bên trong.
“Ư… ư… khục!”
Khuôn mặt anh ta trông sáng sủa nhưng cơ thể lại rắn rỏi như được tạc từ đá. Se Hwa dù giãy giụa đến mấy thì anh ta vẫn không mảy may lung lay. Những gì anh ta đang làm lúc này chẳng khác gì mấy gã khách hàng biến thái từng sàm sỡ cậu trong quá khứ, hay lè nhè hỏi cậu có thể há miệng được bao lớn và cần trả thêm bao nhiêu để cậu làm thêm chút nữa.
"Ừm… hơi khác so với mong đợi nhỉ."
Ngón trỏ của anh ta cong lại như một chiếc móc, chầm chậm lần mò bên trong miệng của Se Hwa, như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Dù cố gắng đến mấy, Se Hwa vẫn chỉ có thể mở to đôi mắt ngơ ngác, chảy nước dãi như một thằng ngốc. Có lẽ… có lẽ chuyện này không phải là một hành vi quấy rối tình dục thuần túy. Dường như có điều gì đó khác. Người đàn ông này có mục đích riêng. Cùng lúc đó, một cảm giác kỳ lạ và quen thuộc lướt qua đầu cậu.
“Không phải ở đây sao?”
Ngón trỏ của anh ta đẩy mạnh vào khoảng trống bên cạnh răng hàm. Động tác như muốn moi móc khiến Se Hwa bừng tỉnh. A, cậu biết rồi. Đó chính là cảm giác bất an mà cậu đã cảm nhận được khi thấy thuộc hạ của Gi Tae Jeong nhặt điếu xì gà rơi trên sàn nhà kho trước đó.
Nếu như những gì cậu suy đoán là đúng, thì Gi Tae Jeong đang… kiểm tra, xem liệu Se Hwa có giấu thuốc bên trong cơ thể và vận chuyển chúng hay không.
Nếu dùng cơ thể để vận chuyển thuốc sẽ vô tình để lại những dấu vết. Khi các gói bột được bọc trong nilon và nhét vào, hàm răng tự nhiên bị uốn cong, và khoảng cách giữa phần trong của má và răng cũng trở nên rộng bất thường. Nếu cơ thể Se Hwa được dùng để vận chuyển, Gi Tae Jeong muốn kiểm tra xem nó có thể vận chuyển được bao nhiêu, hoặc liệu có thứ gì đó được giấu bên trong cơ thể ngay bây giờ hay không.
Và nếu đây là mục đích của anh ta, thì chẳng mấy chốc…
"Như tôi đã cảm nhận trước đó…"
Giọng nói trầm đục của anh ta kéo cậu về thực tại. Đầu óc mơ màng không suy nghĩ được gì của cậu chỉ đủ để nhận ra rằng anh ta đã ngừng dò xét bên trong miệng. Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt cậu một cách thô lỗ, rồi nở một nụ cười nhạt khó lường
Sự im lặng bao trùm, mang theo cảm giác nặng nề khó tả. Cổ họng Se Hwa bất giác nuốt xuống một cách rõ rệt và tiếng động nhỏ ấy như một tín hiệu...
“…!”
Không kịp phòng bị, một cú đấm dữ dội giáng thẳng vào vùng dưới xương sườn. Ngón tay của Gi Tae Jeong vẫn còn trong miệng khiến cậu thậm chí không thể kêu lên.
“Cái này gọi là đần độn hay nhạy bén đây?”
Gi Tae Jeong vẩy bàn tay đầy dịch nước bọt rồi lùi lại một bước. Một tiếng rên kỳ quái phát ra từ cổ họng của Se Hwa. Đầu gối cậu khuỵu xuống, cảm giác như mọi chiếc xương sườn đều bị vỡ vụn bên trong.
"Tôi cũng không thích thú gì chuyện này."
Nhưng không để cậu có cơ hội nôn ra thứ gì trong người, mũi giày cứng rắn của anh lại đạp thẳng vào chỗ vừa bị đánh.
“Dù sao thì đây cũng là công việc của tôi.”
Se Hwa bị đá liên tiếp như một quả bóng, cho đến khi lưng cậu đập mạnh vào tường. Tiếng động như tiếng nứt vỡ của đá tảng vang lên trong không gian lạnh lẽo.
“Xin lỗi nhé, cưng.”
Một cú đá bất ngờ khiến Se Hwa không kịp phản ứng. Khi cậu nghĩ rằng mình sẽ còn phải chịu thêm vài cú nữa, Gi Tae Jeong chỉ hích nhẹ cậu bằng mũi giày. Nhưng khi cậu tưởng mình có thể thở phào, chuẩn bị hít một hơi, thì một cú đá khác lại giáng mạnh vào bụng của cậu. Lực đạo lần này mạnh đến mức khiến cậu cảm thấy như thứ gì đó đang xuyên qua da thịt, cắm sâu vào tận bên trong cơ thể.
Se Hwa nhìn vào Gi Tae Jeong, hay đúng hơn là đôi giày của anh ta, bằng đôi mắt gần như mất tiêu cự. Cậu không chắc liệu vệt máu dính trên mũi giày kia là máu từ miệng, hay từ nội tạng bên trong bụng của cậu bị đá rách chảy ra ngoài.
“Ồ, cậu vẫn ổn chứ?”
Lời hỏi han đầy mỉa mai của Gi Tae Jeong chẳng mấy phù hợp cho một người vừa bị đánh đến nôn ra máu, nhưng Se Hwa vẫn hiểu ý anh ta. Miệng cậu bị hắn lục lọi, bụng bị đá đến mức tưởng như mọi thứ trong người phải trào ra ngoài, thế mà không tìm thấy dấu vết nào cho thấy cậu từng là một người vận chuyển. Điều đó khiến anh ta thấy nghi ngờ.
Trong cơn đau đớn, một ngọn lửa giận dữ dâng trào trong lòng Se Hwa. Công việc vận chuyển ma túy bằng cơ thể thường được giao cho những kẻ đã nghiện đến tận xương tủy. Hầu hết bọn chúng đều mắc nợ cờ bạc, khi không thể bán nội tạng, chúng đành bán thân làm công cụ vận chuyển như một phương thức để trả nợ.
Nếu anh ta đã xông vào tận hang ổ để nhắm vào cậu, thì chỉ cần nhìn qua đồng tử, màu sắc của móng tay hay môi, anh ta thừa biết cậu không phải kẻ nghiện ngập. Vậy mà dù đã biết rõ, nhưng anh ta vẫn đánh đập cậu một cách đầy ngạo mạn như thể muốn phô trương quyền lực. Không chỉ muốn khoe khoang sự hiểu biết của mình đối với việc vận chuyển ma túy, mà anh ta còn muốn phô diễn kỹ năng tra tấn thành thục để cậu phải sợ hãi và khuất phục trong tuyệt vọng.
“… Có, có đấy.”
“…Cái gì?”
Bàn tay của Gi Tae Jeong bất ngờ túm lấy tóc cậu kéo mạnh. Nó mạnh đến nỗi khiến cậu đau rát như lớp da đầu sắp bị lột ra.
"Tôi có thể… nhận biết… hầu hết các loại thuốc… không chỉ ma túy… mà cả thuốc thường."
Những ngón tay run rẩy của cậu khẽ động đậy, trong khi máu từ mũi và miệng vẫn không ngừng rỉ ra. Nhưng vượt qua nỗi oan ức và căm phẫn, cảm giác thống trị trong tâm trí cậu lúc này chỉ có sự sợ hãi.
Cậu không xa lạ gì với việc bị đánh đập. Tuy nhiên, điều này chỉ xảy ra sau khi bị hành hạ bởi năm hay sáu người trong nhiều giờ. Vậy mà chỉ với vài cú đá thôi cậu đã thảm hại như thế này... Bản năng sinh tồn – thứ đã được mài giũa qua vô số trận đòn trước đây – mách bảo cậu: Người đàn ông này có thể mang đến nỗi đau vượt xa bất cứ thứ gì cậu đã từng chịu đựng.
Ý nghĩ đó khiến cơ thể cậu không tự chủ được mà khom xuống, áp mặt vào sàn. Câu nói trước đó của Gi Tae Jeong: "Nếu không muốn bị xé xác đến chết, thì hãy ngoan ngoãn," có lẽ không phải là lời nói đùa. Và Se Hwa... vẫn muốn sống. Dù chỉ là một mong ước đơn giản, được sống một cuộc đời tử tế đúng nghĩa của một con người. Nhưng nếu điều đó quá khó khăn, thì cậu chỉ mong rằng ngay cả cái chết của mình cũng sẽ được bình yên.
"Cưng à, việc này ai mà chẳng làm được. Tôi luôn tin vào máy móc hơn là con người."
"Tôi… không nghiện… Anh có thể kiểm tra… nếu muốn."
Không còn sức để nhấc người lên, Se Hwa chỉ khẽ cúi đầu ra hiệu. Anh ta liếc nhìn một chút rồi cuộn tay áo cậu lên.
"Cậu kiếm đâu ra mấy thứ này vậy?"
Gi Tae Jeong bật cười trước sự lố bịch của bộ quần áo cậu đang mặc
"Từ nhỏ… tôi đã thế rồi… thuốc tê cũng không tác dụng, chỉ cần nếm chút là phân biệt được…"
Như mọi khi, Se Hwa nhanh chóng từ bỏ ý định phản kháng, quỳ xuống và cầu xin tha mạng. Nhưng đâu đó trong giọng nói run rẩy ấy, vẫn còn một chút cố chấp. Có lẽ thói quen vùng vẫy, ý chí muốn sống khác đi của cậu vẫn chưa thể dễ dàng biến mất.
Se Hwa bất giác cười khẽ, cảm thấy nực cười khi nhớ lại bản thân cách đây vài giờ, ảo tưởng về một thứ gì đó xa vời như tấm thẻ đăng ký thường trú một sao. Nhưng giờ đây, cậu biết rằng những khát vọng ấy chỉ là hão huyền. Cậu biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ được gọi là Lee Se Hwa, thay vì là Sakura, Tháng 3, hay Hongdan. Cậu sẽ mãi lăn lộn trong bùn lầy và kết thúc cuộc đời một cách thảm hại như thế này.
"Không bị nghiện… nên tôi chế tạo ma túy cũng tốt hơn người khác… nhanh hơn… hiệu quả hơn…"
Gi Tae Jeong lướt mắt nhìn cánh tay trắng bệch không vết kim tiêm, rồi từ từ vuốt cằm lên. Giữa những câu từ rời rạc, anh ta vẫn thu thập đủ thông tin mình cần, gật đầu rồi ấn vào chiếc nút trên chiếc đồng hồ. Ngay lập tức, một nhóm người mặc đồ đen, dẫn đầu bởi Thiếu úy Park, lần lượt bước vào phòng.
"Sắp xếp những thứ anh mang theo, Thiếu úy Park."
"Vâng."
"Bao lâu thì có kết quả xét nghiệm tổng quát sau khi lấy máu?"
"Nếu không phải để phát hiện bệnh hiếm, thì khoảng mười phút."
Gi Tae Jeong gật đầu, có vẻ như chuyện này chẳng còn lạ lẫm gì với anh ta. Thiếu úy Park thuần thục mở chiếc cặp da trông giống túi khám bệnh lưu động, gạt qua hàng loạt dụng cụ kỳ lạ, lấy ra một ống kim tiêm thông thường.
"Có thứ cần kiểm tra. Lấy ra đi."
Thiếu úy Park khẽ gật đầu, cẩn thận cất lọ máu và kim tiêm. Trong khi đó, những người đàn ông, hẳn là lính dưới quyền, di chuyển khắp văn phòng một cách bận rộn nhưng không tạo ra lấy một tiếng động thừa thãi. Một cảnh tượng phối hợp đầy điêu luyện, khiến sự im lặng trở nên đáng sợ hơn.
"Nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi không thích dùng cực hình để lấy lời khai. Có cách đơn giản hơn nhiều."
Gi Tae Jeong từ tốn rắc bột mịn lên một tấm kính mỏng. Hai loại màu trắng tinh và một loại sắc ngà nhạt.
"Đây là thuốc kích dục loại mạnh..."
Ngay lập tức, Thiếu úy Park lau sạch vết máu trên sàn rồi đặt tấm kính lên đó.
"Nuốt hết mấy thứ này, mà nếu vẫn còn cương được, tôi sẽ tin lời cậu."
Còn tiếp.
hay vlll
mê mẩn oy
truyện cuốn
Hóng thêm chap
Nào ra chương mới đây
niceee
hay vl ước ra 10 chap 1 ngày
Mê quáaaaa
Ultr, mê eeeee
Nicee🫶🏻