Bọ Rùa

Logo.png

Tháng 3 [Novel] - Chap 20

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Tháng 3, Chương 20


“Cái, cái gì ấy nhỉ. Cái thằng ranh cứ bám dính lấy Gi Tae Jeong như đỉa đói ấy.”

“Ý ngài là thiếu úy Park Sung… à không, Park Yeon Jung phải không?”

“Ừ. Lúc nãy khi đến Bộ Quốc Phòng chẳng phải đã chạm mặt thằng ranh đó rồi sao. Gi Tae Jeong đang ru rú trong tư dinh mà nó lại đi lang thang một mình à?”

Thiếu úy Kim biết rõ tên của người đàn ông đó là Park Yeon Jung, thậm chí khi chạm mặt, ông ta còn nói chuyện ngắn gọn với hắn ta. Trợ lý của Thiếu úy Kim cũng ở ngay bên cạnh và chứng kiến cảnh tượng đó. Biết rồi mà ông ta vẫn gọi một cách xấc xược như vậy, cứ như không biết vì sự tồn tại của hắn ta quá mờ nhạt, như thể không cần phải đối đãi trịnh trọng làm gì.

'Gi Tae Jeong đang ở xó nào rồi mà lại đi long nhong một mình thế hả?'

'Ông không biết là chuẩn tướng đang cần nghỉ ngơi nên mới hỏi vậy à?'

'Ơ hay? Mày ăn nói kiểu gì đấy hả? Ngắn gọn gớm nhỉ, nói chuyện thế à?'

'Đó là điều tôi muốn nói mới phải. Chênh lệch tuổi tác gần gấp đôi nên tôi mới dùng kính ngữ, nhưng chẳng phải Thiếu úy Kim cũng nên giữ phép tắc giữa những người cùng cấp bậc hay sao? Ở cái tuổi đó mà cư xử ấu trĩ thì trông thảm hại lắm đấy.'

'Gì cơ? Thiếu úy Kim? Mày vừa gọi tao là thiếu úy Kim đấy à?'

'Vâng. Sai chỗ nào ạ? Tôi là Thiếu úy Park còn ông là Thiếu úy Kim.'

'Thằng này láo thật…!'

'Dù sao thì giữa những người cùng mang quân hàm Thiếu úy, tôi cũng nể tình mà cho ông một lời khuyên. Làm ơn hãy nhớ kỹ rằng quân hàm không phải để trưng cho đẹp. Nếu ông cứ gọi bừa tên của Chuẩn tướng mà bị kỷ luật thì sẽ ăn nói thế nào với người lớn trong nhà đây?'

Thiếu úy Kim nhớ lại lúc chạm mặt Thiếu úy Park ở tòa nhà bộ quốc phòng lúc nãy, cái túi mật chua ngoa khẽ run lên.

Thiếu úy Kim thuộc lục quân, còn Gi Tae Jeong và cái đuôi của hắn ta thuộc không quân. Đúng là thời buổi này, dù là chiến tranh cục bộ hay chiến tranh quy mô lớn, nếu không chiếm được ưu thế trên không thì coi như xong. Hơn nữa không quân có thể đảm nhiệm một phần vai trò của lục quân trong quá trình làm nhiệm vụ, vì vậy nếu xét về mức độ quan trọng, không quân hiển nhiên chiếm ưu thế hơn hẳn lục quân.

Nghe nói trước kia bộ trưởng Bộ Quốc Phòng đều do người xuất thân từ lục quân đảm nhiệm, nhưng thời kỳ đó đã xa lắc xa lơ đến mức người ta phải ngại ngùng khi gọi nó là vinh quang đã qua. Dù sao thì theo logic của những trò chơi quyền lực trong quân đội, Thiếu úy Kim bất kể tuổi tác ra sao thì cũng khó mở miệng trước mặt Thiếu úy Park.

Tuy nhiên Thiếu úy Kim cho rằng địa vị của mình cao hơn nhiều so với những kẻ như Gi Tae Jeong hay Park Yeon Jung. Không, không phải là cho rằng, mà đó là sự thật. Cùng mang quân hàm giống nhau, nhưng không có nghĩa là xuất thân và thân phận cũng giống nhau.

Tất nhiên nếu không có sự giúp đỡ của gia đình, Thiếu úy Kim thậm chí còn không thể vào được học viện quân sự. Nhưng thời buổi này làm gì có thứ gì quan trọng hơn là có ô dù chống lưng cơ chứ. Kể từ khi nhập ngũ, Thiếu úy Kim chưa lập được bất kỳ chiến công nào, nhưng… đó là do ông ta được điều động đến lục quân. Chỉ cần được điều đến không quân, hay thậm chí là hải quân thôi, ông ta cũng tự tin có thể tung hoành như Gi Tae Jeong.

"Vô lý thật? Gi Tae Jeong là cái loại được nhặt về để làm những việc như vậy. Thay vì sử dụng vũ khí tối tân, hắn ta dùng chính cơ thể mình để tiêu diệt mọi thứ. Quân đội cho hắn ta ăn cho ngủ đến giờ cũng chỉ để làm việc đó, thế mà chỉ mới phá hủy có một cái nước cỏn con đã nằm ườn ra kêu đau thì không được rồi."

Dù điếu thuốc cuộn tròn như điếu xì gà vẫn ngậm trên môi, Thiếu úy Kim vẫn thoăn thoắt đôi tay. Vốn dĩ khi dùng thuốc thì không được để ngắt quãng.

"Tuy nhiên, có vẻ đúng là chuẩn tướng Gi Tae Jeong đang ở trong tư dinh. Báo cáo GPS vẫn đầy đủ, và hồ sơ cũng xác nhận quân y đã ra vào vài lần."

"Đừng chắc chắn bất cứ điều gì cho đến khi có được hình ảnh ba chiều. Cái tên Gi Tae Jeong đó, làm sao biết được hắn ta giở trò gì cơ chứ. À, thế Thiếu úy Park đến bộ quốc phòng làm gì?"

"Theo báo cáo là bề ngoài đến để nộp tài liệu thay cho Chuẩn tướng Gi Tae Jeong, nhưng...."

"Nhưng?"

"Sau khi nghe lén thư ký, tôi được biết họ đã có một cuộc nói chuyện ngắn về dự án 'Thu hoạch'. Người đó chắc chắn đã nghe thấy những từ 'chính thức' và 'phản đối', vậy nên việc Gi Tae Jeong đóng cửa trong tư dinh cũng được xem là động thái chuẩn bị cho cuộc chiến dư luận."

"Ha, mẹ kiếp."

Khạc nhổ như thể vừa mất hứng, thiếu úy Kim cầm lấy chiếc máy ghi âm cũ kỹ. Dù là di vật của thế hệ cũ nhưng nó không có nguy cơ bị rò rỉ như những thiết bị điện tử tối tân ngày nay, rất thích hợp để trao đổi các bản ghi âm lén.

"Đây là lần đầu tiên người của Gi Tae Jeong chính thức nhắc đến 'Thu hoạch'. Có lẽ nào bọn họ đã nhận ra rằng Nhà thổ ở khu 4... nói cách khác là thuốc, đã gần hoàn thiện rồi không?"

"Bây giờ mới nhận ra thì đúng là lũ ngu. Những kẻ khác đã đến thử hàng một lần rồi."

Gi Tae Jeong cuối cùng cũng không thể thắng nổi mình. Vừa xoa xoa cái bụng phệ Thiếu úy Kim vừa ngậm một điếu cần sa mới cuộn. So với loại ông ta thường dùng thì loại này nhẹ như thuốc lá, hiệu quả chẳng đáng là bao. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn là vật vã mà không có gì để hít.

"Khà.... Nghĩ thế nào thì cũng nên cho phép quân nhân dùng ma túy chút chứ nhỉ? Những người hy sinh xương máu vì đất nước, không có chút niềm vui này thì làm sao làm được việc lớn đây?"

Trong quân đội không thiếu loại thuốc nào. Từ thuốc giải độc cho những người bị nhiễm độc hoặc dược phẩm trong quá trình thực hiện nhiệm vụ tình báo, cho đến các loại thuốc bổ trợ giúp nâng cao thể trạng tốt nhất, tất cả đều có đủ. Tất nhiên, không phải bất cứ ai cũng có thể lấy ra bất cứ lúc nào, nhưng thiếu úy Kim không cho rằng mình là "bất cứ ai".

Ít nhất một phần mười các thiết bị y tế tối tân mà quân đội tự hào khoe khoang là do gia đình ông ta dày công vun đắp. Trên đời này không có đồng tiền nào là vô duyên vô cớ, đã đầu tư thì phải có lợi nhuận. Nếu không có nền tảng vững chắc từ tiền quyên góp của gia đình ông thì liệu những kẻ như Gi Tae Jeong có thể lập được chiến công hiển hách hay không?

Vì vậy Thiếu úy Kim, người chỉ nhờ vào quan hệvà tiền bạc mới có được quân hàm, cho rằng mình có thể hưởng thụ đặc quyền nhiều hơn một chút. Chẳng phải đây là xã hội tư bản chủ nghĩa bình đẳng hay sao. Người có tiền thì đương nhiên phải được đối xử xứng đáng.

"Ơ? Này nhóc. Có đúng không, hả?"

"Vâng, đúng vậy."

Thiếu úy Kim khi lên cơn thèm thuốc sẽ trở nên cực kỳ hung hãn. Nhưng nếu hỏi lúc say thuốc ông ta có khá hơn không, thì câu trả lời là không. Thích lớn tiếng nhưng thực ra lại tự ti. Và hơn hết, vì luôn mang trong mình sự mặc cảm với Gi Tae Jeong, nên mỗi khi phê thuốc, Thiếu úy Kim lại càng trở nên hung bạo hơn để che giấu nỗi mặc cảm đó của mình.

May mắn là chỉ cần hít vài hơi thì ông ta sẽ nhanh chóng ngủ say. Vì vậy chỉ cần chịu đựng đến lúc đó và hùa theo là được. Sau vài lần nếm mùi đau khổ, trợ lý của Thiếu úy Kim đã giác ngộ ra, và chỉ gật đầu với khuôn mặt bình thản như Phật.

"Chết tiệt. Thứ này chẳng bỏ dính răng gì cả."

Hít một hơi xong lại càng thèm những hương vị khác mà mình đã biết. Mạnh hơn một chút. Ảo diệu hơn một chút....

"Se Hwa điều chế thuốc đỉnh thật đấy...."

Người giới thiệu Se Hwa cho ông ta là một đồng đội đã chết.

Một số tầng lớp thượng lưu, bao gồm cả quân nhân được cấp quyền sử dụng Port. Nếu đặt mình vào Port, một phương tiện được đẩy lên mức cực hạn của công nghệ từ trường, bạn có thể đến khu vực khác trong vòng chưa đầy 5 phút. Trong khi thường dân phải nộp chứng minh thư, giấy tờ, và trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt, thì họ có thể đi lại giữa các khu vực như đi dạo quanh sân nhà. Đối với những người có sở thích không lành mạnh như Thiếu úy Kim, quyền sử dụng Port chẳng khác nào phúc lành.

Để cảm nhận khoái lạc nguyên thủy nhất thì phải đến khu đèn đỏ ở khu 1 hoặc khu 2. Nhưng dù sao cũng đã mang quân hàm Thiếu úy nên ông ta hơi ngại khi xuống những khu vực cấp thấp hơn khu 4. Thiếu úy Kim không dễ dàng cúi đầu trước bất kỳ ai trong đơn vị nhưng lại rất e ngại người lớn trong nhà, vì vậy ông ta đã tìm đến một đồng đội nồng nặc mùi thuốc để nhờ giới thiệu nơi mua hàng uy tín ở khu 4. Đó là một Nhà thổ bất hợp pháp kinh doanh đủ thứ, từ cờ bạc, mại dâm đến thuốc phiện, và Se Hwa chính là đầu mối phân phối ở đó. Nghe nói cậu ta rất nổi tiếng vì có nhiều khách quen tìm đến.

Mặt cậu ta đẹp đến mức lần đầu tiên nhìn thấy Se Hwa, Thiếu úy Kim cũng phải ngây người một lúc. Tuy nhiên đó cũng chỉ là thoáng chốc, ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần. Một kẻ mang gương mặt như vậy, nhưng thay vì bàn tán về ngoại hình, người ta lại rỉ tai nhau rằng nếu muốn giao dịch ma túy thì phải tìm Tháng Ba ở khu 4. Nếu đụng vào cậu ta một cách khinh suất, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn.

Và phán đoán của Thiếu úy Kim, kẻ đã lăn lộn trong ổ thuốc phiện gần nửa đời người, là hoàn toàn chính xác. Se Hwa là một kẻ đáng sợ. Không phải kiểu đáng sợ thông thường, nhưng... dù sao đi nữa, cậu ta đúng là một kẻ có thể hút đi linh hồn người khác.

'Món quà Giáng sinh đầu tiên và duy nhất tôi nhận được là một cuốn truyện thiếu nhi có tên là <Đôi giày hoa của khỉ (của cố tác giả Jeong Hwi Chang, nhà xuất bản Hyo Ri Won)>. Một vị khách nói rằng đó là quà cho con mình, nhưng lại để quên nên cuối cùng nó lại thuộc về tôi. Dù biết rằng nó không phải của mình, nhưng... tôi đã thích đến mức đọc đi đọc lại đến sờn cả sách.'

Đang háo hức chờ đợi vì nghe nói gã sẽ pha trộn một thứ gì đó đặc biệt vào LSD, Se Hwa đột nhiên bắt đầu một câu chuyện chẳng đâu vào đâu. Dù không phải là kẻ khó gần nhưng cậu ta cũng chưa bao giờ chủ động nịnh nọt, nên trong lòng ông ta thầm vui sướng vì cho rằng cuối cùng cậu ta cũng đã công nhận mình là khách quen. Phải rồi. Vài ngày nữa là Giáng sinh và bên ngoài trời tuyết đang rơi. Thời điểm không tồi để tạo bầu không khí, kiểu nhẹ nhàng và thật nhộn nhạo trong lòng ấy.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

khangKhang

hay vlll

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

mê mẩn oy

my loveMy love

truyện cuốn

Cute boyCute boy

Hóng thêm chap

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chương mới đây

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

hay vl ước ra 10 chap 1 ngày

Nhu PhanNhu Phan

Mê quáaaaa

HồngHồng

Ultr, mê eeeee

KemmKemm

Nicee🫶🏻