
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Tháng 3, Chương 21
Với tâm trạng hưng phấn, Thiếu úy Kim lục lọi ví tiền. Ông ta định bụng sẽ cho Se Hwa ít tiền boa.
Se Hwa nổi tiếng vì cậu rất trung thực. Những kẻ tìm đến để được chích thuốc là những kẻ xem việc này như một trò đánh bạc. Vừa hồi hộp lại vừa sướng dù có bị chích thứ gì đi nữa, nên dù không biết rõ những kẻ chích thuốc sẽ sử dụng cái gì, họ vẫn xắn tay áo lên trước.
Xét từ điểm đó, Se Hwa là một đối tác đáng tin cậy. Lần nào cậu cũng cho họ xem sẽ dùng loại thuốc gì, liều lượng bao nhiêu, sử dụng như thế nào, thậm chí còn pha chế thuốc mới theo yêu cầu của khách. Cậu pha chế rất khéo, đáp ứng đúng liều lượng và cảm giác mà khách mong muốn. Sau khi tỉnh dậy kiểm tra lại cũng không hề mất mát thứ gì. Thỉnh thoảng ví tiền trống rỗng, nhưng như thế vẫn có thể bỏ qua. Chỉ có vậy mà cậu lại mang vẻ mặt nghiêm trọng như thể vừa gây ra tội ác tày đình khi tiễn khách... Nói thật là trông cũng dễ thương. Thậm chí nghe nói cậu còn dùng tiền biển thủ để mua cơm cho đám trẻ con làm việc trong Nhà thổ.
Vì vậy ông ta đã nghĩ cậu có vẻ ngốc, nhưng khả năng kinh doanh lại không tệ chút nào. Nghe nói những vị khách muốn cậu bán thân, cậu sẽ dỗ dành rồi dắt mối cho gái mại dâm trực thuộc Nhà thổ. Chẳng phải sẽ có lợi hơn nếu để cậu tập trung pha chế, rồi để khách làm tình với những cô nàng thành thạo hơn sao. Và khi mọi chuyện xong xuôi, cậu sẽ lấy một khoản tiền nhất định từ gái mại dâm dưới danh nghĩa phí môi giới.
Có lý do khiến lão chủ Son tham tiền chỉ sử dụng Se Hwa như một người bán thuốc. Lý do mà một đứa trẻ có thể thành công chuyển đến khu 4 cũng đã rõ.
'Nhân tiện nói đến chuyện đó, cái người bạn đã giới thiệu ông đến đây ấy. Ông ta vừa chết lúc nãy rồi.'
Đang định rút tiền ra khỏi ví, thiếu úy Kim giật mình trước câu chuyện tiếp theo của Se Hwa, chỉ biết há hốc mồm.
'Vì làm loạn đòi công thức của loại thuốc tôi sắp đưa cho ông đây.'
'... Cậu? cậu giết người sao?'
'Chính xác thì không phải tôi, mà là thuốc tôi làm ra nhỉ?'
Tại sao lại nói với mình chuyện đó? Định giết mình luôn sao? Thiếu úy Kim hoảng hốt, vội mân mê chiếc đồng hồ do quân đội cấp phát. Ông ta định bụng sẽ nhấn nút gọi cứu viện nếu cần.
'<Đôi hài khỉ> kể về câu chuyện một con lửng tặng cho con khỉ, vốn đang sống vui vẻ dù đi chỉ chân trần, một đôi hài, và khiến nó quen dần. Sau đó nó bắt đầu bắt con khỉ trả tiền mua những đôi giày đắt đỏ và sai khiến nó như nô lệ.'
'Cậu nói với tôi chuyện đó để làm gì?'
'Những loại ông hay dùng trước đây có thể tìm mua ở những tay buôn ma túy khác, có thể sẽ hơi nhạt nhẽo hơn so với thuốc tôi làm. Nhưng từ loại thuốc này trở đi thì không. Chỉ có tôi mới làm ra được loại này. Dù vậy ông vẫn muốn thử chứ?'
Se Hwa ngây ngô đến mức ngu ngốc đang đưa ra lời cảnh báo theo cách riêng của cậu. Rằng ông ta có thể sẽ nghiện thuốc và cũng giống như con khỉ ngu ngốc kia, sẽ bị lệ thuộc vào cậu.
'Tôi còn tưởng chuyện gì.'
Lồng ngực đang căng cứng vì lo lắng của Thiếu úy Kim xẹp xuống. Ông kéo tay áo lên, bảo cậu nhanh tiêm thuốc. Se Hwa mỉm cười khẽ.
'Phải rồi. Trông ông có vẻ giàu có nên chắc cũng không cần lo lắng lắm.'
Chàng trai trẻ với khuôn mặt bẽn lẽn và nụ cười ngượng ngùng trong chiếc áo phông không họa tiết và quần jean bạc màu trông thật đẹp. Vì vậy, trong những ngày trước lễ Giáng sinh, Thiếu úy Kim đã đưa ra một quyết định quan trọng: Không thể để Lee Se Hwa rơi vào tay người khác, phải giữ cậu ta lại bên mình.
Nhưng người lớn trong nhà sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa xuất thân từ Nhà thổ ở khu vực 4 Won. Theo thiếu úy Kim, Se Hwa có rất nhiều thiếu sót để trở thành bạn đời. Vì vậy chỉ có thể giữ làm vợ lẽ, nhưng như thế thì lại không có danh phận. Giá mà Se Hwa có thể mang thai, ông ta đã có thể cho cậu sinh đứa con của mình để giữ cậu bên cạnh.
Nghĩ đến đó, một đề án đã từng được đưa ra thảo luận nhưng bị hủy bỏ bất chợt hiện lên trong đầu ông ta. Mức độ bảo mật của dự án rất cao nhưng vì mọi người đều cho rằng nó viển vông nên đã bị bỏ xó, nhờ vậy ông ta có thể dễ dàng truy cập vào tài liệu. Và ông ta bí mật xác nhận nội dung trong tài liệu với các nhà nghiên cứu của gia tộc để có được sự chắc chắn nhất định.
Việc dụ dỗ Se Hwa còn dễ hơn Thiếu úy Kim. Không biết có phải cậu cũng có chút tình cảm với mình hay không, mà ngoan ngoãn đi theo đến tận trạm kiểm soát. Hơn hết cậu còn mong muốn được sở hữu căn cước công dân của Seong 1 hơn là tiền bạc. Chẳng phải cậu đang cố tỏ ra ngoan ngoãn để lấy lòng mình hay sao. Chuyện này không khó. Không phải Seong 5, chỉ cần xác nhận là cha ruột của đứa trẻ mà cậu sinh ra là ông ta thì người lớn trong nhà sẽ giúp đỡ ngay việc nhập tịch cho cậu vào Seong 1...
Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua gần hai năm. Dự án “Thu hoạch” nhờ có sự hậu thuẫn của Đại tá Oh Seon Ran nên nhận được phản hồi tốt hơn mong đợi. Tất nhiên số tiền đổ vào để nhờ vả Đại tá Oh Seon Ran không hề nhỏ, nhưng vì đã lôi kéo được những nhân vật cấp cao và một số doanh nghiệp nên gia đình ông ta cũng hài lòng. Giờ chỉ cần cơ thể của Se Hwa sẵn sàng là xong. Không biết dùng thuốc định kỳ như vậy thể chất của cậu đã thay đổi hay chưa? Ông ta rất kỳ vọng. Ấy thế mà…
"Đúng là cái thằng Gi Tae Jeong này chẳng được tích sự gì."
Gi Tae Jeong lại giở trò mờ ám.
Thiếu úy Kim lầm bầm, chẳng thèm nghĩ đến chuyện chính mình đã khích tướng Gi Tae Jeong, bảo anh ta hãy thể hiện tốt vai trò của mình - một vũ khí tối tân và là ngựa giống mà quân đội tự hào.
"Vì thiếu úy Park Yeon Jung đã trực tiếp đề cập đến việc này lần đầu tiên, nên chúng ta cũng phải cẩn thận thì hơn. Thực ra nếu kích động truyền thông nước ngoài, vấn đề có thể trở nên nghiêm trọng...."
"À, lúc đó cứ cắt đuôi là xong chứ gì? Chẳng phải đã đổ tiền vào Nhà thổ để làm việc đó sao. Hơn nữa, hôm qua tôi có chơi golf với Bộ trưởng Bộ nhà đất đấy? Cậu biết lão ta nói gì không?"
Thiếu úy Kim cười khì khì, dụi điếu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn.
"Nếu thật sự có thể ghép đôi con lão ta với Gi Tae Jeong, lão ta sẽ nhận nuôi ngay lập tức. Tưởng nước ngoài thì khác chắc? Ngoài mặt làm ra vẻ nhưng sau lưng sẽ vác cả bao tải tiền đến hỏi mua thứ thuốc đó với giá bao nhiêu cho mà xem."
Việc sàng lọc trước những kẻ có đặc tính thể chất vượt trội không phải là việc khó. Chọn ra những đứa trẻ mồ côi có triển vọng, cho uống thuốc để thay đổi thể chất để có thể mang thai, rồi lấy tinh trùng từ những con ngựa giống như Gi Tae Jeong. Cứ thế nhân giống ra những con chó săn cho quân đội.
"Chẳng phải đây là cách tốt nhất cho những kẻ muốn đưa người của mình vào quân đội bằng mọi giá hay sao. Nhờ đó quân đội cũng kiếm được bộn tiền."
Gia đình vốn luôn cằn nhằn cũng sẽ công nhận ông ta nhờ việc này, và hơn hết, Se Hwa cũng sẽ theo ông ta như một chiến lợi phẩm kèm theo. Lợi ích rõ ràng, yếu tố rủi ro lại ít, không tham gia mới là kẻ ngốc.
Những kẻ phản đối dự án là những kẻ không hiểu được sự vĩ đại của di truyền học. Chẳng phải con quái vật minh chứng cho sự ưu việt về thể chất được di truyền qua huyết thống, Gi Tae Jeong, đang rành rành ngay trước mắt đó sao. Vì vậy Thiếu úy Kim đã rêu rao về dự án 'Thu hoạch' khắp nơi, và những kẻ muốn tạo mối quan hệ với quân đội bằng mọi giá đã mang những chiếc hộp đầy ắp tiền đến chào hỏi Thiếu úy Kim.
"Những thằng như Gi Tae Jeong, cả đời phải sống như thế."
Khi biết tin Đại tá Yoo, người luôn ngó lơ mình, đã ngỏ ý muốn mai mối với Gi Tae Jeong, ông ta cảm thấy ruột gan như đảo lộn. Không phải là mình, người vừa có huyết thống lẫn gia sản không thiếu thứ gì, mà lại đi hỏi một thằng nhóc mồ côi xuất thân hèn kém. Đưa một kẻ tâm thần cả tuổi thơ bị nhốt trong trại thí nghiệm và chỉ biết huấn luyện về làm người nhà, chuyện này có lý lẽ gì? Ngoài cái mã ra, thằng Gi Tae Jeong đó có cái quái gì cơ chứ...!
"Lấy ít hàng ở nhà kho khu 2 ra đi. Những thứ ở đó gần như là hàng hoàn thiện rồi. Trong số những tân binh mới nhập ngũ gần đây, hãy lôi kéo những đứa có gia cảnh nghèo khó nhưng thể chất ưu tú."
"Thiếu úy, ý ngài là...."
"Phải cho Gi Tae Jeong kết hôn trước khi quá muộn chứ. À, có dùng từ kết hôn cho việc giao phối giữa mấy con chó với nhau không nhỉ?"
Thiếu úy Kim cười khì khì rồi ngậm điếu thuốc vào miệng. Quả nhiên cần sa không đủ đô. Ông ta cần Se Hwa. Vì sự thành công của dự án, ông ta đã hạn chế đến Nhà thổ nhưng có vẻ không thể chờ đợi thêm được nữa.
"À. Liên lạc với lão chủ Son của Nhà thổ, hỏi dò xem từ trước đến nay đã nhận hoa hồng từ Se Hwa như thế nào. Lão ta sẽ hiểu ý mà xử đẹp Se Hwa."
Gần đây đối tác làm ăn lớn duy nhất của Se Hwa là thiếu úy Kim. Có nghĩa là nguồn tiền của cậu cũng chỉ từ Thiếu úy Kim. Nếu lão chủ Son giở trò đòi thêm hoa hồng, Se Hwa cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc dựa dẫm vào ông ta. Lúc đó ông ta sẽ giả vờ như không thể từ chối mà đề cập đến chuyện kia. Dù không thể đứng tên trên giấy đăng ký kết hôn với tư cách là vợ, nhưng nếu sinh con và làm tròn bổn phận của một người vợ lẽ, chăm sóc tốt cho ông ta và người lớn trong nhà, ông ta sẽ đảm bảo cho cậu một cuộc sống sung túc.
Một cuộc sống ổn định không phải lo lắng về tiền bạc. Chẳng phải đó chính là sự bình yên mà Se Hwa hằng mong ước hay sao.
Thiếu úy Kim hít một hơi, mường tượng ra tương lai hạnh phúc sắp tới. Một viễn cảnh hả hê, khoác tay người tình bé nhỏ xinh đẹp bên cạnh, đi lướt qua Gi Tae Jeong hốc hác vì làm ngựa giống quá độ, rồi cười nhạo hắn.
***
Gi Tae Jeong đã rời đi được hơn một tuần. Không, phải gần hai tuần rồi. Se Hwa vẫn không thể rời khỏi văn phòng của anh ta dù chỉ một bước. Quần áo cũng không được phép mặc, lúc nào cũng chỉ có thể khoác áo choàng tắm trên cơ thể trần trụi.
Cậu đang luyện tập cách bơm thuốc vào ống tiêm theo lời anh ta dặn thì đột nhiên nỗi bất an ập đến. Chưa bao giờ cậu nghỉ làm lâu như vậy. Cậu sợ rằng những con buôn khác hay các trưởng phòng lâu năm sẽ xông vào bất cứ lúc nào, quát tháo cậu chỉ biết ăn không ngồi rồi. Nhưng đáng ngạc nhiên là mỗi khi cậu chìm trong u uất, Gi Tae Jeong lại gửi đến những món đồ kỳ lạ. Không hiểu sao anh ta có thể đoán được tâm trạng của Se Hwa, đúng là một thời điểm thần kỳ.
Còn tiếp.
hay vlll
mê mẩn oy
truyện cuốn
Hóng thêm chap
Nào ra chương mới đây
niceee
hay vl ước ra 10 chap 1 ngày
Mê quáaaaa
Ultr, mê eeeee
Nicee🫶🏻