Bọ Rùa

Logo.png

Tháng 3 [Novel] - Chap 15

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Tháng 3, Chương 15


"Hức..."

Hai gò má ướt đẫm nước mắt như vừa khóc. Se Hwa liên tục lảng tránh ánh mắt, như thể không muốn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên màn hình TV đã tắt, bộ dạng đó có thể khiến người khác phát điên lên.

Cái đẹp có nhiều loại. Có những vẻ đẹp khiến người ta muốn tôn thờ, kính ngưỡng như một thứ gì đó cao quý. Nhưng cũng có những vẻ đẹp chỉ khơi gợi ham muốn chà đạp, trêu chọc, khiến họ phải rơi nước mắt và chịu đựng đau đớn. Đáng buồn thay, Se Hwa lại thuộc về loại thứ hai. Thậm chí, cậu còn sở hữu vẻ đẹp khiến người khác không thể cưỡng lại ý muốn hành hạ cậu, ép cậu phải khóc nức nở trong sự tủi nhục và xấu hổ đến tột cùng.

"Tôi vừa mới nghĩ, nếu chúng ta mà có con, chắc chắn nó sẽ rất đẹp đấy."

Áp mặt vào đôi má đỏ bừng vì ngượng ngùng của cậu, Gi Tae Jeong thì thầm những lời khiến Se Hwa rùng mình như thể rất kinh ngạc.

"Đừng... nói mấy chuyện như thế này nữa mà..."

"Sao thế? Ngượng à?"

"Không phải… không phải như thế mà…"

Để cậu nằm sấp rồi đẩy ngón tay vào trong một lần nữa, Se Hwa thở hổn hển và lắc lư hông. Từ nơi nhạy cảm đó, một chất dịch sền sệt như mật ong tuôn trào ra. Dường như Thiếu úy Kim có tinh thần phục vụ chu đáo hơn nhiều so với những gì anh nghĩ. Không chỉ dừng lại ở việc biến một người đàn ông bình thường thành người có khả năng sinh con, mà thậm chí còn bắt chước cả dịch tiết và thêm hương thơm vào đó.

"Ah, a... a!"

Khi bàn tay anh chọc sâu vào bên trong như thể sử dụng đòn bẩy, phần hông của Se Hwa bật lên cao. Đôi môi Gi Tae Jeong nhẹ nhàng đặt lên nơi đã ướt đẫm và bóng loáng, Se Hwa điên cuồng lắc đầu từ chối.

"Lúc nãy tôi đã nói sẽ liếm nó mà."

"Không, không phải..., a, ừ, ưm...!"

Một người đẹp đã muốn khóc thì phải làm cho khóc thỏa thích mới thôi. Tách phần da mềm mại đang dính chặt vào tay ra, Gi Tae Jeong thọc lưỡi vào bên trong. Khi phần đáy chậu đầy đặn ép xuống sống mũi cao của anh, Se Hwa chỉ có thể bất lực rên rỉ trong tiếng nức nở. Gi Tae Jeong thầm tiếc nuối khi nghĩ rằng lẽ ra nên kiểm tra vị trí của camera trước. Anh muốn thấy vẻ mặt của Lee Se Hwa khi bị anh liếm ở phía sau. 

"Ư..., ưm, không, không muốn..."

Mỗi khi đôi môi chạm vào nơi ướt át ấy lại vang lên âm thanh chùn chụt như đang hôn. Gi Tae Jeong vốn không kén chọn bạn tình, miễn là có thể giải tỏa ham muốn tích tụ, và với những hành động mang lại khoái cảm, anh thường có xu hướng tận hưởng mà không có bất kỳ sự phản cảm nào. Tuy vậy, việc anh cương cứng khi liếm phía sau của một gã đàn ông thì trước đây chưa từng xảy ra. Kỳ lạ thay nhưng điều đó lại xảy ra với Lee Se Hwa.

"Thơm thật đấy. Mùi vị cũng không tệ."

Tấm lưng đang cúi xuống cậu run lên không thể kiểm soát, như thể không muốn nghe những lời bình luận đó. Có vẻ như giờ cậu cũng không còn định giấu tiếng nức nở của mình nữa.

"Cưng à."

"Ưm, hức, hư..."

Khi cậu khóc một cách thảm thiết đến mức khiến anh có chút thương hại, nên đã đặt một nụ hôn lên chiếc gáy ướt đẫm mồ hôi của cậu. Dĩ nhiên, cảm xúc đó phần nhiều là hứng thú bất chợt hơn là sự thương cảm.

"Có gì mà phải ngại như vậy chứ."

"Rốt cuộc, tại sao... lại nói, hức..., như thế..."

"Chúng ta còn định có con, vậy thì chuyện liếm một chút rồi làm tình có gì mà phải xấu hổ."

"Vậy nên, cái đó, chuyện đó, làm ơn..."

"À mà này, nghĩ lại thì, nếu cưng mang thai liệu có tiết ra sữa không nhỉ? Sữa đó tôi bú hết nhé? Tôi không muốn cho con bú đâu."

Bản chất con người là vậy, càng ngăn cản thì lại càng hứng thú. Se Hwa há hốc mồm, như thể bị sốc bởi những lời tục tĩu mà cả đời cậu chưa từng nghe thấy. Nhưng thực ra câu nói đó không phải để kích thích, mà là để cậu gục ngã và sụp đổ hoàn toàn.

"Có vẻ sẽ rất ngọt đấy. Mồ hôi cũng ngọt, nước dịch chảy ra từ lỗ sau cũng ngọt. Vậy thì sữa sẽ ngọt đến mức nào đây..."

Khi anh đặt những nụ hôn quanh gò má cậu, đồng thời dụi quy đầu dương vật vào khe mông, gương mặt Se Hwa chồng chất thêm những tầng kinh hoàng.

Gi Tae Jeong cảm thấy có chút khó xử, liếm nhẹ môi khô để xoa dịu sự bối rối. Kế hoạch ban đầu là kết thúc mọi chuyện nhanh chóng và gọn ghẽ. Nhưng khi Se Hwa cố gắng phản kháng, lôi chuyện cá cược ra để thoát thân khiến cậu trở nên đáng yêu đến mức anh phải trì hoãn một chút. Tuy vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ báo cho lão chủ Nhà chứa này cách để Lee Se Hwa trở về đúng vị trí ban đầu của mình.

Nhưng mà cậu cứ phản ứng khiến người ta càng muốn trêu chọc. Và thật lòng mà nói, cậu rất đẹp, đẹp đến mức chết tiệt. Nếu sau này phải giết Lee Se Hwa chắc anh cũng sẽ cảm thấy hơi tiếc nuối.

Dù là cơ thể nam hay nữ, việc phẫu thuật ở tháng thứ 5 hoặc 6 khi mang thai đã trở thành thông lệ. Trong thế giới này, việc lấy thai nhi ra sớm nhất có thể và đặt nó vào hệ thống nuôi cấy đã trở thành thước đo của sự giàu có và niềm tự hào. Hệ thống nuôi ấp được thiết kế để tái tạo hoàn hảo môi trường trong tử cung, đồng thời nâng cấp sự kết hợp gen lên mức tối ưu, là sản phẩm xuất khẩu chủ lực của đất nước này. Chính nhờ nó, mặt hàng đang được bán đắt như tôm tươi trên toàn thế giới, quân đội mới có thể mua một lượng lớn vũ khí khổng lồ.

Những gì Gi Tae Jeong biết về việc mang thai chỉ có chừng đó. Vì vậy, anh không chắc khi nào là thích hợp cho việc ép sẩy thai. Có lẽ khoảng 3 hoặc 4 tháng? Nếu muốn thu thập đủ tài liệu cần thiết và chuẩn bị cho phiên tòa, dù có gấp gáp đến đâu, cũng sẽ cần ít nhất ngần ấy thời gian.

“Nếu tôi nói rằng mình đã có con với một tay vận chuyển ma túy, và còn là cư dân 4 won ngoài thành, thì mấy lão già cấp trên chắc sẽ ngã ngửa ra mất.”

Cơ thể Se Hwa vốn đang mềm nhũn đắm chìm trong khoái cảm, bỗng nhiên giật mình cứng đờ trước lời nói buột miệng của anh. Gi Tae Jeong cũng sực tỉnh bởi chính giọng nói của mình, ánh mắt mơ hồ ban nãy lập tức lấy lại sự sắc sảo. Ừm, Gi Tae Jeong chưa bao giờ cụ thể hóa suy nghĩ đó chi tiết đến mức này, nhưng càng ngẫm lại những lời mình vừa nói thì anh càng thấy thú vị.

"Ừ nhỉ... tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng tôi cũng muốn thấy nó sẽ xảy ra như thế nào, chắc họ sẽ không bao giờ bảo tôi cưới con gái mình nữa."

Tất nhiên, đó chỉ là một ý tưởng thoáng qua trong đầu. Điều quan trọng là việc Lee Se Hwa mang thai. Đứa trẻ phải bị loại bỏ bằng mọi giá. Ngay cả khi điều đó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của Se Hwa nếu xử lý không đúng thời điểm, thì anh cũng mặc kệ.

Mà cho dù ý định của Gi Tae Jeong thế nào, Lee Se Hwa cũng sẽ đồng ý với việc loại bỏ đứa trẻ. Vì hơn ai hết, cậu hiểu rõ một cuộc đời sinh ra dưới đáy xã hội sẽ bi thảm đến mức nào.

"Ồ? Hơi khô rồi nhỉ? Muốn tôi liếm thêm không?"

"Hả? Không! Tôi không muốn..., không, chỉ là... làm nhanh đi, chỉ cần..."

Có lẽ sợ bị mắng, Se Hwa nuốt lại lời từ chối và chỉ lắc đầu.

"Gì thế? Muốn nó đến vậy à?"

Khi anh cọ dương vật cương cứng dọc từ khe mông đến đáy chậu, cái lỗ ướt át đang mở ra liền khép chặt lại ngay lập tức. Để giúp cậu thư giãn, anh vặn nhẹ đầu ngực khiến một tiếng rên ngọt ngào thoát ra từ đôi môi đỏ mọng. Nó gợi tình và ngọt ngào đến mức khiến Gi Tae Jeong không thể kìm chế thêm, bắt đầu mạnh mẽ chuyển động hông.

Đầu dương vật cứng rắn bất ngờ đâm sâu vào bên trong. Dù trước đó đã được mở rộng bằng bốn ngón tay, và cơ thể đã thay đổi để có thể mang thai khiến chất dịch chảy ra liên tục, nhưng bên dưới vẫn chật chội vô cùng.

"…A, ư, a…!"

Se Hwa cong lưng thành hình vòng cung, phát ra những tiếng thở hổn hển. Khi mới đưa vào, cậu không thể thở đúng cách và căng cứng cơ thể. Nhưng khi anh bắt đầu di chuyển, thử nhấp nhẹ hông để tiến vào sâu hơn, cậu nhanh chóng lắc đầu từ chối. Những giọt mồ hôi lấm tấm đọng trên mái tóc hơi dài chưa được cắt tỉa gọn gàng rơi vương vãi khắp nơi. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của chiếc đèn huỳnh quang rẻ tiền, làn da ẩm ướt ánh lên một vẻ bóng bẩy đầy quyến rũ.

"Mẹ kiếp, ngay cả chuyện này mà cưng cũng gợi cảm đến vậy sao?"

Gi Tae Jeong nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của Se Hwa trên màn hình đã tắt của chiếc TV, với gương mặt đẫm nước mắt và đôi môi run rẩy không khép lại được. Anh nghĩ, chỉ có như thế anh mới có thể giữ trọn vẹn hình ảnh này mãi trong tâm trí.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt đó, Se Hwa khó nhọc ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ hiện tại của mình phản chiếu trên màn hình, cậu giật mình. Và sau đó bắt gặp ánh mắt mãnh liệt của Gi Tae Jeong, cậu lại thêm một lần sững sờ. Cuối cùng, như thể đã hoàn toàn buông xuôi, cậu cúi gằm mặt xuống, giọng nói run rẩy cầu xin.

"Giám đốc... xin anh, làm ơn, chuyện này không... không phải... a...!"

Dù rõ ràng anh đã nói rằng gọi là ‘giám đốc’ sẽ khiến anh bị kích thích, cậu vẫn gọi như vậy. Gi Tae Jeong định tìm cớ bắt lỗi nhưng lại thôi. Mà cũng đúng, nếu không gọi là ‘giám đốc’ thì còn gọi là gì được chứ? Nếu Lee Se Hwa gọi anh là ‘chuẩn tướng’ hay gì đó tương tự. Nếu một người với diện mạo như thế này là cấp dưới trong đội của anh thì...

"Haa, a!"

Hmm. Nghĩ đến đó, anh tự nhủ chuyện đó cũng sẽ chẳng dễ chịu gì.

"Lần đầu nhìn thấy cưng, khi cưng bước đi nhẹ nhàng qua những vũng nước... ngay lúc đó tôi đã nghĩ tôi muốn đụ cưng như thế này rồi."

Khi đẩy phần to nhất ở đầu vào, Lee Se Hwa hét lên một âm thanh gần như tiếng thét. Nghĩ rằng có thể đã bị rách, anh kiểm tra nhưng may mắn thay, không hề có máu. Và cho dù có vấn đề xảy ra, thì anh vẫn sẽ tiếp tục làm tình cho đến khi cậu mang thai. Nhưng anh cũng không muốn mỗi lần đều phải nhìn thấy cảnh cậu khóc lóc. Cảnh tượng đổ máu trên chiến trường đã quá đủ với anh rồi.

"... Cưng thực sự rất đẹp."

Chỉ với một lời khen "đẹp", khuôn mặt đang cau có như thể ghét bỏ cả thế giới của Se Hwa trở nên ngoan ngoãn hơn đôi chút. Biểu cảm tan chảy ngọt ngào cùng những tiếng rên yếu ớt khiến cậu trông như thể vừa nhận được lời tỏ tình từ anh. Gi Tae Jeong cố nén cười, tiếp tục vuốt ve cơ thể trần trụi quyến rũ của cậu khắp mọi nơi.

Dù mới vừa trách Lee Se Hwa một trận, nhưng thật lòng mà nói, sự ngây thơ của cậu vượt xa những gì anh tưởng tượng, đến mức làm anh thấy phiền lòng. Khi biết tay vận chuyển mà Thiếu úy Kim dùng vốn là một kẻ bán ma túy khét tiếng sinh ra và lớn lên trong Nhà chứa, anh đã mặc định rằng đó phải là một kẻ am hiểu đủ mọi loại tội ác.

Nhưng không, thật bất ngờ. Lúc nãy khi anh buột miệng đùa rằng sẽ dùng thân phận thấp hèn của cậu để làm cái cớ chống lại áp lực hôn nhân, cậu chỉ biết sững người rồi rơi nước mắt lã chã vì bất ngờ. Hay cả chuyện sáng nay, chỉ vì anh chuẩn bị bữa sáng mà cậu cảm động đến mức nghịch ngợm những ngón tay của mình cả buổi... 

"Làm ơn..., Giám đốc, đau quá, sắp rách rồi, hức!"

"Không rách đâu."

Chính vì không hiểu chuyện đời như thế, cậu mới bị những kẻ như anh hay Thiếu úy Kim lợi dụng.

Trên nắm tay của Lee Se Hwa, người đang cuộn mình như con mèo, nổi rõ lên những đường gân xanh. Có lẽ vì làn da quá trắng, nên màu của những mạch máu trông cũng nhạt hơn so với người khác.

Khi anh vỗ vào mông để bảo cậu thả lỏng cho bớt đau, phần thành bên trong vốn đã chật hẹp lại co thắt mạnh hơn. Se Hwa hít một hơi thật sâu như muốn giảm bớt áp lực. Nhưng đồng thời, nơi mềm mại ấy cũng co lại rồi thả lỏng liên tục... Cái quái gì đây, cậu ta có phải đang cố tình không? Mỗi lần lặp lại sự co bóp như vậy, dương vật đang cắm vào lại được đẩy vào sâu hơn từng chút. Cảm giác lớp thịt mềm mại bên trong ôm chặt và nuốt lấy khiến Gi Tae Jeong cuối cùng cũng mất hết bình tĩnh, cau mày nhăn nhó.

“Mẹ kiếp, cưng học cách nuốt cặc đàn ông như thế này ở đâu vậy hả?”


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

khangKhang

hay vlll

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

mê mẩn oy

my loveMy love

truyện cuốn

Cute boyCute boy

Hóng thêm chap

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chương mới đây

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

hay vl ước ra 10 chap 1 ngày

Nhu PhanNhu Phan

Mê quáaaaa

HồngHồng

Ultr, mê eeeee

KemmKemm

Nicee🫶🏻