Bọ Rùa

Logo.png

Tháng 3 [Novel] - Chap 16

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Tháng 3, Chương 16


"Ah... ah...!"

Dường như không thể chịu đựng được nữa, Se Hwa cúi gục đầu về phía trước. Những sợi tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi bết lại, quấn quanh chiếc cổ trắng ngần. Sự tương phản giữa hai màu sắc ấy khiến Gi Tae Jeong không khỏi nín thở, nghiến chặt răng. Nhịp độ mạnh mẽ của anh giống như những cú đá dứt khoát ngày hôm qua, từng cú đẩy sâu khiến Se Hwa rùng mình, dạ dày khó chịu đến mức muốn nôn khan.

Se Hwa gần như mất hết sức lực, cơ thể mềm nhũn, chỉ còn biết phó mặc cho bàn tay rắn chắc của Gi Tae Jeong giữ lấy, lắc lư theo từng chuyển động. Nếu như thường ngày anh sẽ quát tháo bắt cậu dang rộng chân hơn, hoặc nhấn mạnh sự nhục nhã của tình cảnh này với cậu. Nhưng khi thấy cậu đang ngơ ngác trước những biến đổi lạ lùng của cơ thể, anh quyết định tạm bỏ qua.

"Sắp... ra rồi... ah, ah...!"

Bức tường bên trong mềm mại bám chặt lấy dương vật đang cương cứng của Gi Tae Jeong như một chiếc giác hút, mút chặt lấy nó trong sự ấm áp và đàn hồi khó cưỡng. Đặc biệt, mỗi khi anh thúc mạnh vào nơi nhạy cảm nhất, Se Hwa lại bật ra tiếng nức nở, không rõ vì đau đớn hay khoái cảm. Cơ bắp trên lưng cậu căng cứng, kéo thành những đường nét mượt mà trước khi trở nên run rẩy dữ dội. Những đường cong căng thẳng và co rút vì kích thích của cậu trông thật đẹp, nó như một tác phẩm nghệ thuật sống động.

Gi Tae Jeong áp sát phần thân trên vào tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi của Se Hwa, nhịp nhàng xoay hông với những cú thúc nhỏ nhưng sâu. Dù biết cơ thể cậu không thể hoàn toàn tiếp nhận toàn bộ dương vật to lớn của mình, nhưng anh vẫn cố gắng tiến sâu nhất có thể. Lực cắn trên cổ và vai cậu càng lúc càng mạnh, đến mức để lại vệt máu rỉ ra từ những dấu răng. 

"A, aaa, ah!"

"...Haa."

Cuối cùng, Gi Tae Jeong cũng đạt đến cao trào.

Chất lỏng tràn ra từ nơi giao hợp, nhỏ xuống thành từng giọt nặng nề trên tấm ga trải giường. Nhiệt huyết bùng lên trong từng mạch máu như muốn phá vỡ lớp da căng cứng. Gi Tae Jeong ngửa đầu ra sau, nhìn lên trần nhà và hít một hơi thật sâu, cảm giác cơ thể mình đang dần lắng xuống. Đôi tay anh nắm chặt rồi thả lỏng nhiều lần, như để giữ lại chút lí trí còn sót lại giữa cơn hưng phấn vừa qua.

Một chút tỉnh táo quay trở lại khi Gi Tae Jeong nghe thấy tiếng nức nở khẽ khàng từ bên dưới. Làn da trắng mịn màng của Se Hwa giờ đây đã loang lổ những dấu vết đỏ rực do anh để lại. Vùng cổ bị cắn đến bầm dập và cặp mông bị cơ thể anh đè ép giờ mang một sắc hồng đậm, đầy mời gọi. Dù nhìn từ góc độ nào, cơ thể ấy cũng thật gợi cảm đến mức đáng nguyền rủa.

"Cưng tiêu rồi đấy. Nhìn thế này, ai cũng nghĩ cưng vừa bị đụ cho bầm dập mất thôi."

Gi Tae Jeong đưa tay vuốt ve vùng nhạy cảm của cậu, giọng nói mang đầy vẻ trêu đùa. Đối với anh, đây vừa là một trò chơi vừa là một công thức cho tình dục. Anh tiếp tục đùa cợt, hỏi rằng liệu cậu sẽ cho kẻ khác nhìn thấy tình trạng này chứ, hay thậm chí đòi hỏi một cách ngang ngược rằng từ giờ chỉ mình anh được làm thế. Vừa nói, anh lại tiếp tục đẩy dương vật vào bên trong, thậm chí còn kiên nhẫn và dai dẳng hơn lúc ban đầu…

".....cái này?"

Gi Tae Jeong liếm môi như thể chuẩn bị tiếp tục thọc sâu vào lớp nội vách mềm mại, thì Se Hwa bất chợt lầm bầm điều gì đó rất nhỏ nhẹ.

“Gì cơ?”

Khi anh cúi người xuống để ghé sát mặt vào, vòng eo thon gọn của cậu khẽ run lên. Có vẻ như vì góc độ thay đổi khiến cậu cảm thấy khó chịu, bởi vì bên trong vẫn đang bị thứ dương vật to lớn của anh lấp đầy.

"Không nghe rõ."

"Tôi... thật sự như thế sao..."

Giọng cậu nghẹn ngào, nuốt nước mắt như thể để kìm nén nỗi đau và tủi thân. Câu hỏi bật ra từ miệng cậu với giọng điệu run rẩy, như một đứa trẻ đang chịu ấm ức.

"Tôi... trông giống như đĩ rẻ tiền sao?"

Vừa hỏi xong, nước mắt cậu lại bắt đầurơi lã chã, từng giọt từng giọt chảy dài trên gò má. Kỳ lạ là, so với hôm qua, khi cậu bị đá mạnh đến mức tưởng như muốn nôn ra, vẻ mặt cậu bây giờ còn đau khổ và tủi thân hơn nhiều.

"... Lại là cái suy nghĩ kỳ cục gì nữa đây?"

"Lúc nãy anh đã nói mà. Đĩ rẻ tiền thì ai cũng nhận ra. Nhìn cái là biết ngay..."

"Gì cơ?"

Gi Tae Jeong sững người lại, nhất thời không biết phải nói gì vì quá đỗi ngạc nhiên.

"Này. Tôi gọi cậu là đĩ rẻ tiền khi nào?"

"Nhưng mà... khi anh chạm vào tôi..."

"Thế tôi có nói cậu giống mấy kẻ khác, bị chơi cho nát bấy cái lỗ phía sau hay không?"

"...Cái đó..."

"Khi tôi nói muốn chịch cậu, thì cậu lại bảo đi tìm trai mại dâm khác đúng không? Tôi chỉ nói lý do vì sao tôi không muốn, vậy mà sao cậu lại suy diễn ra như thế hả?"

"Thì... điều đó đúng là vậy, nhưng... nhưng không có nghĩa là tôi... không phải... không phải như thế..."

Đến đoạn mà theo ngữ cảnh có thể hiểu là anh đang ám chỉ cậu như một ‘đĩ rẻ tiền’, giọng cậu nhỏ dần, lạc đi đến mức gần như không nghe thấy. Có vẻ như Se Hwa thực sự không thích những lời đánh giá như vậy.

"Tôi bảo cậu còn trẻ, vậy mà cậu lại nghĩ mình thực sự là một đứa con nít sao?"

Cách Se Hwa hiểu sai lời anh thật khiến người ta phải bất ngờ, nhưng... có lẽ là do vừa lên đỉnh xong? Nên dáng vẻ yếu đuối của cậu lúc này lại chẳng làm anh khó chịu. Vì vậy, Gi Tae Jeong quyết định sẽ rộng lượng một chút. Thay vì giơ tay tát hay tiếp tục đâm vào, anh chọn cách im lặng, chờ đợi tiếng khóc của cậu lắng xuống.

Mỗi khi Se Hwa cố nén tiếng nức nở, đôi môi cậu run rẩy và chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu khẽ nhăn lại. Đồng thời, cái lỗ đang cắn chặt lấy dương vật của anh liên tục co thắt, thả lỏng rồi siết chặt theo nhịp. Màn hình TV đã tắt không phản chiếu rõ mọi thứ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn còn ướt đẫm nước mắt của Se Hwa dường như mang cùng sắc hồng nhợt nhạt với cơ thể đang bị ép chặt vào cơ bụng của anh.

"Hết khóc chưa?"

"...…"

"Có phải yếu sinh lý đâu mà khóc lóc đến thế, làm gì mà nghiêm trọng vậy chứ..."

Gi Tae Jeong khẽ chép miệng, nhưng bàn tay anh lại nhẹ nhàng vuốt dọc theo tấm lưng gầy ướt đẫm mồ hôi của Se Hwa. Cậu run rẩy khi cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào. Mỗi lần cậu mím môi, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng cơ thể vẫn không ngừng đáp ứng anh một cách bản năng.

"Tôi ghét nhất là kiểu trả lời chậm chạp hoặc không biết điều, nhưng thực ra tôi không thấy phiền khi cậu mạnh dạn như vậy."

"...Dạ?"

"Ý tôi là, nếu sau này không muốn bị ăn đòn nữa, thì cứ ngoan ngoãn và dễ thương như khi đòi chơi cá cược ấy. Tôi thấy khá thú vị."

"Dễ... thương?"

"Ừ. Đừng có tỏ ra tự phụ, mà hãy dễ thương. Hiểu ý tôi không?"

"...Vâng."

Se Hwa đúng là một kẻ kỳ lạ. Cậu có thể rơi nước mắt tức tưởi và phản kháng dữ dội khi bị coi là ”đĩ rẻ tiền", nhưng lại ngoan ngoãn đồng ý lời yêu cầu kỳ quặc của anh chỉ để tìm cách sinh tồn.

"Nhưng mà, đã ai từng gọi cậu là đĩ rẻ tiền chưa? Sao lại phản ứng mạnh vậy?"

Se Hwa ngập ngừng, ánh mắt lảng tránh. Nhưng khi nhận ra ánh nhìn chăm chú của Gi Tae Jeong, cậu giật mình và nhanh chóng mở miệng. Có vẻ như cậu đã học được cách không lề mề khi được hỏi.

"...Mọi người đều nghĩ như vậy. Một phần là do tôi cố tình để họ hiểu lầm. Kỳ thực…"

Se Hwa bắt đầu nói, nhưng rồi lại ngập ngừng. 

"...Dù sao thì, việc đó khiến họ mất cảnh giác. Càng xem thường tôi thì tôi càng dễ cướp khách từ tay của họ. Dù biết rõ những tin đồn ấy lan truyền, tôi cũng không cố gắng đính chính. Vì với những người thực sự quan trọng, họ đều biết sự thật rồi."

Có vẻ như cậu không nói hết những gì mình muốn, nhưng Se Hwa đang cố gắng điều chỉnh lời nói của mình theo ý thích của Gi Tae Jeong. Giọng cậu vẫn còn hơi nghẹn ngào, nhưng tốc độ trả lời nhanh hơn, lời lẽ khéo léo hơn và không có chút ngạo mạn nào. Vì vậy Gi Tae Jeong quyết định im lặng mà không vặn hỏi thêm. 

Anh thật sự không ghét dáng vẻ hiện tại của cậu. Quan sát Se Hwa cố gắng giữ mình sống sót theo cách đặc biệt ấy làm anh cảm thấy thú vị. Những kẻ khác chỉ biết vùng vẫy để bảo toàn mạng sống, nhưng cậu lại mang trong mình khát vọng về một cuộc sống bình thường – một điều tưởng như nhỏ bé nhưng lại không hợp với một kẻ dám phạm tội cấp độ một như cậu. Cậu có lòng tự trọng, nhưng không hẳn là quá nhiều. Cậu nhạy bén nhưng cũng có phần khờ khạo. Mâu thuẫn đến mức khó hiểu, và dù từng trải qua nhiều điều nhưng cậu vẫn để lộ nét ngây ngô như một đứa trẻ.

"Bất chấp những tin đồn trong Nhà, khách hàng thực sự để cậu yên sao?"

"Hả? A...!"

Khi Gi Tae Jeong rút dương vật được chôn bên trong vách tường khỏi cơ thể cậu, một âm thanh ‘póc’ dễ thương và kỳ lạ vang lên.

"Nhấc mông lên. Siết chặt lỗ lại. Làm vậy tinh dịch mới không chảy ra ngoài."

Anh đè cổ cậu xuống, ép cậu nằm sấp trên giường, trong khi tay kia giữ lấy hông và kéo cậu về phía mình. Cái lỗ phía sau bị kéo căng không ngừng co thắt, nhưng không thể khép lại hoàn toàn. Dáng vẻ lóng ngóng của Se Hwa trong nỗ lực siết chặt khiến Gi Tae Jeong không khỏi bật cười.

"Chắc không phải là hoàn toàn không có cơ sở để những lời đồn đó lan truyền. Mà tôi cũng không phải đang bảo cậu là đĩ rẻ tiền đâu. Chỉ là, ở đây kiểu phục vụ như vậy cũng khá phổ biến. Tôi chỉ tò mò nên mới hỏi thôi."

Se Hwa gật nhẹ đầu, như đã hiểu, gương mặt nghiêng nghiêng lộ ra vẻ dịu dàng và có chút ngại ngùng, hoàn toàn đối lập với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu.

"Hồi mới làm việc này, tôi có bị ép buộc một lần... nhưng từ đó về sau thì không còn. Trừ khi đó là người cấp bậc quá cao, khó mà từ chối."

Bị ép buộc… Gi Tae Jeong tưởng tượng cảnh Se Hwa khóc lóc, cầu xin người khác dừng lại. Cơ thể cậu lúc đó chắc hẳn chưa mềm mại và ẩm ướt như bây giờ. Ý nghĩ rằng những kẻ khác đã chạm vào cậu, đã cưỡng ép cậu khiến anh bất giác cảm thấy khó chịu. Sau khi kết thúc công việc này anh sẽ giết hết bọn chúng. Phải xóa sổ cái ổ tội phạm này, sạch sẽ không còn một tên nào. Mẹ kiếp. Nếu biết bên ngoài thành có thứ thế này, anh đã sớm nhặt về và tận hưởng cho thỏa thích từ lâu rồi.

"Vì tôi đã thấy nhiều người gặp phải những chuyện kinh khủng sau khi bắt đầu phục vụ khách hàng vì mục đích kinh doanh... nên khi có những kẻ nghe tin đồn rồi lại gần ve vãn, tôi chỉ tiêm cho chúng một mũi là xong."

"...Gì?"

Đầu óc đang mải nghĩ đến cảnh bắt và giết hết lũ khốn ở Nhà chứa, Gi Tae Jeong lập tức lấy lại tập trung khi nghe những gì Se Hwa nói.

"Cậu đã làm gì với bọn chúng?"

"Tôi... chỉ tiêm cho họ thôi."

"Cậu? Ép buộc sao?"

"Ừm... Có lẽ vậy, vì chắc chắn họ không hề muốn."

"Chuyện đó có thể ư?"

Gi Tae Jeong nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cơ thể mảnh mai đang cuộn tròn trước mặt anh. Se Hwa không phải dạng gầy yếu, khung xương của cậu khá chắc chắn và đẹp, với đường nét dài và thẳng. Nhưng anh không nghĩ cơ thể đó lại đủ sức mạnh để khống chế và tiêm thuốc cho những kẻ cứng đầu đó.

"Anh đã nghe tin đồn về tôi rồi mà."

Má của Se Hwa áp chặt xuống ga giường, khiến giọng nói của cậu nghe nghèn nghẹt, lời nói như bị nuốt vào trong. Giọng cậu lẩm bẩm ‘Anh đã gọi tôi là một bông hoa nổi tiếng,’ nghe như một tiếng thì thầm ướt át, đầy khiêu khích và dâm dục.

"Thực ra, tôi giỏi làm điều đó hơn là làm tình."


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

khangKhang

hay vlll

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

mê mẩn oy

my loveMy love

truyện cuốn

Cute boyCute boy

Hóng thêm chap

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chương mới đây

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

hay vl ước ra 10 chap 1 ngày

Nhu PhanNhu Phan

Mê quáaaaa

HồngHồng

Ultr, mê eeeee

KemmKemm

Nicee🫶🏻