
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Tháng 3, Chương 13
Cơn run rẩy không ngừng lan tỏa khắp cơ thể cậu trước yêu cầu thô tục và trần trụi ấy. Nếu anh ta bảo cậu dạng chân ra thì có lẽ cậu còn chịu đựng được, nhưng đằng này… lại muốn cậu ngồi lên mặt anh ta sao? Cậu phải làm cái gì đây?
“Nếu không thích thì cứ nói không muốn đi.”
Gi Tae Jeong đã nhanh chóng xử lý xong phần ăn của mình và đứng dậy. Dáng điệu chậm rãi, ung dung như một con thú săn mồi đã no bụng.
“Nhưng nhớ cho kỹ, vụ này là do cậu gợi ý. Và nếu tôi thắng hoàn toàn, thì khi đó chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở việc cậu bị chơi tơi tả đâu.”
Lời đề nghị hôm qua, rằng chỉ cần ngủ với anh ta thì cậu muốn gì cũng được, giờ đây đã trở thành lời đe dọa trắng trợn rằng anh ta sẽ chơi cậu cho tới chết. Có vẻ vụ cá cược vụng về này đã châm ngòi cho ngọn lửa trong lòng Gi Tae Jeong.
“Cho đến khi cậu thật sự có thai. Hiểu chứ?”
Chắc chắn anh ta đã nắm rõ mọi đặc điểm thể trạng của cậu rồi. Vậy tại sao cứ liên tục nói những điều làm cậu bối rối như thế?
Chỉ cần tuyên bố sẽ chơi đùa với cậu cho đến khi chán cũng đã đủ để khiến cậu kinh hãi. Cậu biết rõ Gi Tae Jeong là người hoàn toàn có thể làm được điều đó. Nhưng khi anh ta nhắc đến chuyện như "có thai" với vẻ thích thú như vậy thì cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi. Liệu có phải anh ta thực sự muốn ngủ với cậu, hay chỉ coi cậu như con mồi đang giãy giụa mà anh ta đang vờn với móng vuốt của mình?
Một nỗi mệt mỏi sâu sắc trào dâng trong Se Hwa. Đám người ở Nhà chứa nói không sai. Cứ im lặng thì mọi chuyện còn đỡ, nhưng cứ nhất định phải lao đầu đến tận cùng để rồi tự tìm đường chết thì chỉ có cậu… một kẻ ngu ngốc cứ ngỡ rằng đó là ý chí và nghị lực.
“Sao cứ thích chống đối vậy nhỉ? Mà sao lại run rẩy thế kia?”
Gi Tae Jeong vỗ nhẹ vào má cậu bằng mu bàn tay.
Tại sao lại chống đối ư? Nhưng nếu không làm gì thì cậu đã bị xé nát thành từng mảnh rồi. Vậy thì phải sống như thế nào mới đúng đây? Nếu càng giãy giụa thì cậu càng chìm sâu, còn nếu đứng im thì cái cổ này rồi cũng sẽ bị bẻ gãy. Rốt cuộc phải làm gì để cuộc đời cậu mới có thể được bình yên? Tại sao những kẻ như lão chủ Nhà chứa, những tên côn đồ, hay thậm chí là Mo Ran có thể sống yên ổn ở một nơi như địa ngục này, còn bất hạnh thì cứ đổ ập lên đầu cậu? Tại sao?
“Ở Nhà chứa có rất nhiều người vừa đẹp vừa giỏi làm tình. Nếu anh thích đàn ông thì cũng có những người bẩm sinh phù hợp hơn tôi rất nhiều…”
Se Hwa mở miệng, gần như cam chịu.
Được thôi, làm cũng được. Dù sao anh ta đã nói sẽ không "đưa vào", chỉ cần dùng miệng. Có vẻ anh ta là kiểu người thích kiểm soát mọi thứ trong tay nên chắc sẽ giữ lời.
Hơn nữa, cậu đâu phải chưa từng thử qua chuyện này. Se Hwa cố gắng tìm kiếm điều tích cực để tự an ủi bản thân. So với gã khách đầu tiên đã cưỡng đoạt cậu, Gi Tae Jeong thực sự là một "ân huệ" đáng cảm tạ. Nếu không phải vì hoàn cảnh như thế này thì có lẽ cậu đã líu ríu đi theo anh ta, đỏ mặt và nói rằng cậu đã rung động vì anh ta mất rồi.
Vậy nên hôm nay, cậu quyết định ngoan ngoãn phục tùng và nghĩ cách khác sau. Nhưng…
"Vậy thì sao? Tôi nên gọi một thằng trai bao khác đến để đụ thay vì cậu?”
Điều này thì cậu không thể hiểu nổi. Tại sao anh ta lại cố chấp với cơ thể của cậu đến vậy?
Nhìn lại những gì anh ta nói trước đây, cậu có cảm giác rằng anh ta muốn làm tình với cậu nhiều hơn là thu thập những manh mối về việc buôn ma túy. Trong khi đó anh ta sẵn sàng xâm nhập vào tận Nhà chứa bên ngoài thành vì vụ án của Thiếu úy Kim.
“Ý tôi không phải thế… Tôi không thể nào giỏi như những người được sinh ra để làm việc này. Tôi rất vụng về… hơn nữa…”
“Hơn nữa làm sao?”
Nơi này đầy rẫy những người như lời Gi Tae Jeong nói - những gã trai mại dâm có kỹ năng làm tình, thậm chí có thể mang thai. Anh ta không thể không biết điều đó, vậy tại sao…
“Tại sao anh lại cứ khăng khăng muốn làm chuyện đó với tôi? Có lý do nào đặc biệt không?”
"Thắc mắc của cậu chỉ có vậy thôi sao? Chỉ thế thôi à?"
Gi Tae Jeong đứng nghiêng người với dáng vẻ ngạo mạn, hỏi lại khi vừa nghe Se Hwa nói xong.
"Vâng? Tôi… Ư… khụ…!"
Chuyện xảy ra quá nhanh. Chiếc miếng dán quấn quanh cổ bị anh ta giật mạnh như một cái dây thòng lọng, khiến cơ thể Se Hwa nhào về phía trước. Miếng dán khá bền, thậm chí ngay cả khi bị dội nước cũng không hề nhão nhoẹt, nhưng chỉ qua một cú giật của Gi Tae Jeong thì nó đã trở nên rách bươm, tả tơi.
"Cưng à."
Cùng với một tiếng gọi dịu nhàng, cơ thể Se Hwa bị ném mạnh rơi thẳng xuống giường như một tờ giấy. Cậu chỉ còn biết ho sặc sụa, không ngừng hít thở.
Không để cậu kịp lấy lại hơi, Gi Tae Jeong lập tức xoay người cậu lại. Đôi bàn tay to lớn của anh ta banh rộng đầu gối rồi nhấc hông của cậu lên. Chiếc áo choàng đang mặc trượt xuống dọc sống lưng, để lộ cơ thể trần trụi dưới ánh sáng. Trong phút chốc, tầm nhìn của cậu trở nên mờ mịt, tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy chỉ là một mảnh vải rẻ tiền, còn chiếc giường nước thì cứ rung chuyển như những cơn sóng... Đầu óc cậu trở nên hỗn loạn.
"Cậu có biết tại sao người ta gọi 'đĩ' là giẻ lau không?"
Không mặc gì bên dưới, cơ thể trần trụi của cậu hoàn toàn lộ ra trước mắt anh ta. Khi nhận ra ánh mắt của Gi Tae Jeong đang dán vào cơ thể mình, Se Hwa do dự vặn vẹo cơ thể như muốn trốn thoát.
"Ở đây này. Chỉ cần nhìn vào cái lỗ phía dưới là biết ngay thôi ."
Như muốn ngăn cậu chống cự, Gi Tae Jeong giữ chặt hai bên mông của cậu rồi tách ra như tách một quả táo. Tư thế này khiến cho lỗ hậu phơi bày hoàn toàn, không có lấy một nếp nhăn.
Thật sự anh ta định làm như thế này sao? Xem cậu như một cái lỗ để có thể tùy tiện đâm vào? Nếu chỉ cần như vậy, thì tại sao nhất định phải là cậu?
Se Hwa cúi người xuống, vừa bối rối vừa xấu hổ, cố hết sức thu mình lại. Nhưng mọi nỗ lực trở nên vô ích khi Gi Tae Jeong bất ngờ đánh mạnh vào mông khiến cậu cứng đờ người ở tư thế khó xử ấy.
"Tôi vô tình biết được có khá nhiều gián điệp xâm nhập vào căn cứ dưới hình thức bán dâm."
"A, ư...!"
"Những kẻ thật sự làm nghề này thường có những vết xước xung quanh lỗ, hoặc những vết bầm tím chẳng bao giờ tan, hay dấu tay hằn lên… Nếu không thì bọn chúng cũng biết cách tự co bóp cái lỗ đấy, vừa làm vừa nũng nịu. Trong đầu chúng chỉ luôn nghĩ làm thế nào để mông mình lắc sao cho thật hấp dẫn, làm người khác phải nứng lên."
Se Hwa siết chặt chiếc áo choàng trong tay, toàn thân căng thẳng đến độ mông cậu khẽ rung lên từng hồi, như một con thỏ nhỏ đang run rẩy vì sợ hãi.
"Kể cả một đĩ hạng sang được quyền chọn khách cũng không phải ngoại lệ. Vì vậy, người ta gọi đĩ là giẻ lau. Dù có giặt sạch thế nào thì cũng không thể che giấu được."
Đó là một chủ đề mà Se Hwa chưa từng một lần để tâm. Dù sao cậu cũng không phải là người kiếm sống bằng cách bán thân. Nhưng khi nghe những lời của Gi Tae Jeong, trái tim cậu như bị bóp nghẹt.
Từ trước đến nay, ít nhất cậu đã ngủ hơn mười lần với khách. Cậu đã trải qua những lần bị đối xử thô bạo, để lại những vết xước và bầm tím như những gì Gi Tae Jeong vừa mô tả. Việc cậu có một cơ thể chưa từng được yêu thương… rõ ràng đến thế sao? Đến mức chỉ cần nhìn vào cũng đủ biết nó rẻ mạt và có thể mặc sức chà đạp như vậy?
"Tôi ghét loại đĩ như vậy. Nhưng cái loại cố tỏ ra thanh cao thì càng khiến tôi buồn nôn hơn."
"Ư... a...!"
Khác hẳn với sự thô bạo trước đó, Gi Tae Jeong rõ ràng có vẻ rất giỏi làm tình khi anh ta xoa bóp mông cậu một cách đầy thoải mái. Động tác vuốt ve nhẹ nhàng đến mức khó có thể tưởng tượng được rằng đó chính là người đã đánh cậu dã man ngày hôm qua và bóp nát quả táo cách đây ít phút.
"A... ưm..."
Bàn tay rắn chắc trượt vào khe mông và khoảng hở giữa đùi, nhẹ nhàng xoa nắn dương vật của cậu. Khi hơi ấm từ lòng bàn tay bao trùm lấy cái bìu, Se Hwa không kìm được mà đôi chân khẽ run, như mất hết sức lực. Những tiếng rên rỉ ngọt ngào tựa như mật đường tan chảy cứ liên tục bật ra từ môi Se Hwa, buộc cậu phải nhét góc áo choàng vào miệng để ngăn lại. Cậu không muốn để lộ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bản thân đang cảm thấy thoải mái, đặc biệt là sau khi vừa nghe Gi Tae Jeong buông những lời miệt thị về cơ thể mình.
"Làm mấy chuyện thừa thãi thật."
Khi Se Hwa phát ra một âm thanh trầm đục như tiếng khóc bị nghẹn, Gi Tae Jeong cuối cùng cũng lột chiếc áo choàng ra khỏi người cậu. Động tác thô bạo chẳng khác gì xé bỏ, không chút ngập ngừng hay thương xót.
"Dù sao thì, sở thích của tôi là như thế này…"
Chiếc đùi rắn chắc như đá của Gi Tae Jeong ấn chặt lên mông của Se Hwa. Lớp da mềm mại của cậu bị ép lại, tạo thành những nếp nhăn như kem tươi. Anh ta phát ra một âm thanh từ cổ họng như đang tận hưởng sự đụng chạm đó.
"Nếu phải rên... thì người đó chỉ có thể là cậu."
Khi cơ thể họ áp sát vào nhau, Gi Tae Jeong đưa tay luồn xuống dưới phần thân trên bị đè ép của Se Hwa. Bàn tay vừa chạm vào nơi nhạy cảm trước đó giờ đây mạnh mẽ bóp lấy lồng ngực phẳng lì của cậu.
"A... chuyện này... sao lại... A...!"
"Có lý do để tôi phải xuất tinh vào cái lỗ của cậu"
Đôi tay thô ráp với những vết chai sần mạnh mẽ vân vê lấy đầu ngực mềm mại của Se Hwa. Khối thịt nhỏ mà cậu thường chẳng mấy để ý giờ đây lập tức căng lên, trở nên đầy đặn chỉ qua vài động tác của Gi Tae Jeong.
"Vậy nên đừng kêu tôi đi kiếm người khác để đụ nữa, cưng à. Tôi buồn lắm đấy."
Còn tiếp.
hay vlll
mê mẩn oy
truyện cuốn
Hóng thêm chap
Nào ra chương mới đây
niceee
hay vl ước ra 10 chap 1 ngày
Mê quáaaaa
Ultr, mê eeeee
Nicee🫶🏻