
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Tháng 3, Chương 12
“Cá cược?”
Đôi mày thanh tú của Gi Tae Jeong khẽ nhíu lại, như thể khó chịu trước thái độ của Se Hwa. Có phải cậu đã quá trớn rồi không? Se Hwa len lén liếc mắt thăm dò, tay cẩn thận xé nhỏ chiếc bánh mì dưới gầm bàn. Nếu anh ta lại đánh mình nữa… tốt nhất mình nên giấu vài miếng bánh vào túi áo choàng, phòng khi bữa ăn này kết thúc tại đây.
"Cậu đang làm gì đấy?"
Gi Tae Jeong ngả người ra sau, ánh mắt như không tin nổi nhìn xuống phía dưới. Có vẻ như anh ta đã nhận ra hành động mờ ám của Se Hwa.
“Cậu có đúng là dân chuyên nghiệp thật không? Sao làm cái gì cũng để lộ rõ mồn một vậy?”
"Tôi chuyên về… ma túy hơn là đánh bạc…"
“Thế nên cậu đang giấu ma túy dưới bàn à?”
"... ..."
“Phải bị đánh nữa mới chịu trả lời đúng không?”
“Không phải… tôi chỉ định giấu bánh mì thôi. Tôi sợ anh sẽ không cho tôi ăn vì tôi lỡ nói điều gì không đúng ý anh.”
"Cậu…!"
Gi Tae Jeong mở miệng định phát cáu nhưng rồi lại cắn chặt môi. Bàn tay đang đặt trên bàn cũng giật giật nhưng có vẻ anh ta sẽ không ra tay. Thấy thế, Se Hwa mới dám từ từ ngẩng chiếc cổ đang rụt lại như con rùa của mình. Dù khuôn mặt Gi Tae Jeong nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng, cậu vẫn kịp nhìn thấy một nụ cười thoáng qua. Có lẽ lần này anh ta sẽ không đánh cậu.
“Tôi sẽ không lật bàn đâu. Cứ ăn hết đi.”
Se Hwa liếc nhìn Gi Tae Jeong với ánh mắt ngờ vực. Thấy vậy, anh ta tặc lưỡi khi cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt.
"Tôi không thực hiện những giao dịch mơ hồ kiểu như đáp ứng điều ước. Nếu cậu thắng, tôi sẽ tha cho cậu và cũng không lấy đi số tiền từ Thiếu úy Kim. Nhưng nếu tôi thắng..."
Những lời tiếp theo chẳng cần đoán cũng biết là gì. Anh ta muốn biến cậu thành món đồ chơi thôi.
Hôm qua Gi Tae Jeong đã nói gì nhỉ? Rằng cậu phải làm bất cứ điều gì anh ta yêu cầu. Anh ta thậm chí còn bảo sẽ thử xem cậu có thể lên đỉnh bao nhiêu lần trước mặt mọi người. Một kẻ vừa biến thái vừa tàn nhẫn như anh ta, có khi sẽ tự tay vạch mông cậu ra cho cấp dưới của mình chơi… Nhưng mà…
"...Được, tôi đồng ý."
Se Hwa cũng có niềm tin của riêng mình.
Cuộc đối thoại vừa rồi khiến cậu càng chắc chắn. Chừng nào Gi Tae Jeong còn muốn thứ gì đó từ Thiếu úy Kim thì anh ta sẽ không thể giết cậu. Ngay cả khi có được công thức, thì hiện tại chỉ mình cậu có thể chế tạo loại thuốc đó. Vì vậy, dù anh ta có cố đe dọa bằng cách nào, cuối cùng người chiến thắng vẫn sẽ là cậu. Cờ bạc vốn dĩ là trò chơi mà người liều lĩnh hơn sẽ là kẻ thua cuộc.
"Điểm số tính thế nào? Đừng nói là định chơi bài thật nhé?"
“Cũng tùy... Mỗi một lần giúp đỡ đối phương giải quyết được một vấn đề thì sẽ được tính một điểm. Nhưng chỉ giới hạn vào những chuyện liên quan đến Thiếu úy Kim và ma túy.”
"Giúp đỡ..."
Gi Tae Jeong lẩm bẩm như đang cân nhắc. Trong khi đó, anh dùng tay không bẻ đôi quả táo, không rõ là do tâm trạng khó chịu hay chỉ là hành động vô thức. Thấy vậy Se Hwa lại cầm mẩu bánh, đắn đo liệu có nên giấu đi không. Lúc này mà ăn vào thì cũng sẽ ói ra hết khi bị đánh thôi.
"Cậu còn trẻ nên chỉ toàn làm những giao dịch lỗ vốn."
Lực tay anh ta mạnh đến độ lớp vỏ táo trượt đi dưới đầu ngón tay, để lộ phần ruột quả mềm nhũn trồi ra ngoài. Nhìn nước táo chảy dọc theo ngón tay Gi Tae Jeong, Se Hwa có một cảm giác kỳ lạ khó tả. Trong những hành động của anh ta dường như luôn ẩn chứa một sự ám chỉ mà cậu không muốn hiểu.
"Nếu vậy sao hôm qua không chấp nhận lời đề nghị của tôi? Với tình hình này thì cậu sẽ chẳng được gì, chỉ còn cách ngoan ngoãn dạng chân ra cho tôi thôi."
Gi Tae Jeong cắn một miếng táo, tay với lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn cạnh giường. Anh bật loa ngoài, bấm một dãy số nội bộ và ngay lập tức một giọng nói khàn khàn vang lên.
"Chủ tịch."
- Ồ… Giám đốc Ki.
Là ông chủ.
“Ông đi làm sớm thế?”
- Không, tôi thức trắng cả đêm đây. Đang vắt óc lên kế hoạch cho công trình. Giờ chuẩn bị về nhà. Sao? Có chuyện gì à?
“Về cái người mà ông đã giao cho tôi.”
- Tháng Ba á? Sao thế?
"Tôi nghe nói cậu ta có nợ."
Đang cẩn thận nhét từng mẩu bánh vào túi áo, Se Hwa lập tức ngẩng phắt đầu lên. Nợ? Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này ở đây?
- Ờ đúng rồi, cái thằng nhãi đó. Trả được chút đỉnh rồi nên dạo này tỏ vẻ nghênh ngang lắm.
“Tôi có thể trả nốt phần còn lại được không?”
-Cái gì? Cậu định trả giúp nó á?
“Tôi sẽ tính cả lãi suất, và trả thật hậu hĩnh cho ông.”
- Cậu định trả thay nó làm gì?
“Tháng Ba phải không? Dịch vụ của cậu ta… thực sự rất chu đáo.”
Gi Tae Jeong ném mạnh quả táo nát bấy sang một bên với vẻ không thèm bận tâm. Một tiếng "bộp" vang lên khi thứ trái cây đã từng được anh nhấm nháp trong miệng rơi xuống rồi vỡ tung tóe trên mặt bàn.
"Tôi rất hài lòng."
Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua mặt bàn rồi dừng lại ngay giữa cơ thể Se Hwa. Cụ thể hơn là nơi vạt áo choàng hé mở để lộ phần ngực. Cậu cứ nghĩ mình đã buộc dây rất chặt nhưng không hiểu sao nó lại bung ra thế này… Khi Se Hwa nhảy dựng lên, kéo chặt cổ áo cho chỉnh tề thì Gi Tae Jeong cũng dời mắt đi, để lại một nụ cười mơ hồ, khó đoán.
- Cái gì? Cậu ngủ với nó thật à? Thằng nhãi cứng đầu đó, làm thế nào… Mà thôi, không quan trọng. Nhưng cậu biết nó dính dáng đến mấy gã sĩ quan quân đội không? Định xử lý thế nào đây?
“Ông còn nhớ người môi giới bất động sản lần trước không? Chính là mảnh đất ở khu vực 3 sao ấy."
- Nhớ chứ! Nhưng người đó chỉ là thượng sĩ thôi. Còn Tháng Ba thì đang dây dưa với một thiếu úy.
“Thực ra tôi cũng định sớm báo với ông... Trong số những người muốn gặp ông, có một người là Thiếu úy Park Seong Hak."
- Thiếu úy?
Nếu là Thiếu úy họ Park, rất có thể là phụ tá riêng của Gi Tae Jeong.
“Chúng ta có thể lấy Thiếu úy Park làm cái cớ. Cứ nói chúng ta không có quyền, họ sẽ tự mang tiền đến. Nếu lỡ giao dịch bị chuyển sang cho Thiếu úy Park, thì người chịu thiệt hại sẽ là Thiếu úy Kim.”
- Nhỡ đâu chúng ta bị phát hiện ở giữa giở trò, rồi cả hai bên cùng quay sang chơi chúng ta thì sao...
"Cả Thiếu úy Kim lẫn Thiếu úy Park đều có điểm yếu. Và người đang nắm giữ những điểm yếu đó chính là chúng ta."
- Thế... thế à?
“Đúng vậy. Đừng lo gì cả.”
Với lời khẳng định chắc nịch đó, Gi Tae Jeong kết thúc cuộc gọi, đồng thời chốt hạ rằng anh sẽ tự mình trả hết số nợ của Tháng Ba. Se Hwa im lặng nhìn thiết bị liên lạc, đôi mắt dõi theo màn hình nhỏ cho đến khi nó tắt hẳn.
Hoàn toàn không phải thế này… những gì cậu đã tính toán. Kế hoạch của cậu là từng bước thả mồi nhử khiến anh ta bị cuốn vào. Chẳng hạn như tiết lộ những quy trình sản xuất ma túy mà trước đây anh ta chưa từng biết, hay giới thiệu những thuật ngữ bí mật thường dùng trong các mạng lưới buôn lậu trái phép.
Nhưng chỉ với một cuộc điện thoại, Gi Tae Jeong đã xóa sổ hoàn toàn gánh nặng mà cả đời cậu phải mang. Anh ta xử lý tất cả một cách dễ dàng đến mức như thể chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.
"Thiếu úy Park."
Không dừng lại ở đó, Gi Tae Jeong bấm nút gọi trên chiếc đồng hồ, động tác nhanh nhẹn như không muốn để cậu có cơ hội lên tiếng.
- Vâng, thưa Chuẩn tướng.
"Nhân tiện ra ngoài, tìm hiểu một trường học đi."
- Trường học ạ?
"Cậu ta nói muốn đi học. Muốn thử sống một cuộc đời bình thường, vừa học vừa làm thêm."
- À... nếu là trường ngoài thành, ngài có yêu cầu cụ thể nào không? Trường dự bị cho đại học hay trường nghề?"
“Trường ngoài thành? Đây là mệnh lệnh dưới danh nghĩa của tôi, nên đã làm thì làm cho đàng hoàng."
- Ngài định cấp căn cước mới cho Lee Se Hwa sao?"
"Ừ. 5 sao thì có lẽ hơi quá… 2 hoặc 3 sao chắc là đủ rồi nhỉ?"
- Tôi sẽ chuẩn bị. À, còn về hợp đồng mà ngài nhắc hôm qua...
“Cứ chuẩn bị trước đi. Đừng báo với lão chủ vội. Bây giờ mọi thứ đang trở nên thú vị.”
Cuộc gọi đột ngột bị cắt đứt. Gi Tae Jeong cắn một miếng táo, nghiêng đầu nhìn như thể đã đoán trước được phản ứng của cậu.
Se Hwa chậm rãi xoa bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên vạt áo choàng. Những giọt mồ hôi cứ tuôn ra mà cậu không cách nào kiểm soát được. Tiếng táo bị nhai vụn trong miệng anh ta khiến cậu liên tưởng đến chính cuộc đời mình. Cậu chưa bao giờ hé răng về mong muốn có được một danh phận mới, nhưng Gi Tae Jeong dường như đã đọc thấu nó mà không cần suy nghĩ nhiều.
"...Làm sao mà anh biết... chuyện đó?"
“Biết chuyện gì? Rằng cậu định xin thẻ căn cước mới từ Thiếu úy Kim?”
"... ..."
"Cậu hỏi làm sao tôi biết ư?"
"... ..."
"Cưng à."
Gi Tae Jeong vươn tay, chạm nhẹ lên môi cậu như đang ve vãn. Những giọt nước táo từ ngón tay thấm vào đôi môi khô khốc khiến cậu vô thức nuốt nước bọt.
“Một kẻ chẳng bòn rút được bao nhiêu tiền từ Thiếu úy Kim, chỉ muốn trả hết nợ để rời khỏi cái nơi đầy rẫy tội ác này và sống một cuộc đời bình thường. Theo cậu nghĩ, người như thế cần nhất điều gì?”
Gi Tae Jeong bật cười, nói rằng xung quanh anh ta cũng không thiếu những kẻ ngây thơ giống như cậu. Khuôn mặt anh ta lúc đó giống hệt một vị hoàng tử tốt bụng bước ra từ truyện cổ tích, nhưng ẩn sau vẻ ngoài đó lại là niềm thích thú vặn vẹo khi chính tay đẩy Se Hwa sâu hơn vào vũng lầy.
"Nếu là tôi, tôi đã hét giá cao hơn rồi. Để được nhập tịch vào tầng lớp cư dân 1 sao thì chỉ cần có tiền là được. Làm như vậy có khi còn khiến những kẻ như tôi ít nghi ngờ hơn đấy."
"... ..."
“Sao lại làm vẻ mặt buồn bã thế kia? Tôi đâu có cười cậu ngốc đâu. Chỉ là cậu non quá thôi. Nhìn vào là tôi có thể đọc thấu được cậu rồi. Tất cả mọi thứ. ”
Anh là kẻ đã trải qua đủ mọi cay đắng trên đời, bước qua lằn ranh của cái chết hết lần này đến lần khác và luôn sống sót trở về như một con quái vật bất tử.
Còn cậu chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp bị mắc kẹt trong căn Nhà nhỏ này và nghĩ rằng đây là cả thế giới.
“Dù sao thì, tôi nghĩ giúp đến mức này là rõ ràng rồi nhỉ? Vì tôi đã trả hết nợ cho cậu, nên từ giờ cậu có thể giữ hết số tiền lấy được từ Thiếu úy Kim. Hơn nữa tôi còn cho cậu một thân phận tốt hơn, đủ để sống một cuộc đời bình thường như cậu hằng mong muốn.”
Đôi mắt của Se Hwa run rẩy không thể kiểm soát. Đây là gì? Dù anh ta mỉa mai rằng cậu chỉ là một thằng ngốc dễ đoán, nhưng nếu nhìn vào những gì Gi Tae Jeong đã làm, chẳng phải anh ta sẽ đảm bảo cho cậu sống cuộc sống giống như một con người hay sao?
“Vậy tính ra tôi đã được 2 điểm rồi nhỉ?”
“Giám đốc…”
"Có lẽ hơi bất công một chút. Tôi có quá nhiều có lợi thế so với cậu."
Người đàn ông nhún vai, cắn thêm một miếng táo.
“Hay thế này nhé? Mỗi lần cậu thực hiện một điều ước của đối phương, tôi sẽ bị trừ đi 1 điểm. Ví dụ, nếu tôi muốn một điều gì đó mà cậu đồng ý thực hiện, điểm của tôi sẽ từ 2 xuống còn 1. Làm thêm một điều nữa, sẽ trở lại 0.”
“Anh nói mình không thích những giao dịch với phần thưởng mơ hồ…”
“Đây không phải là giao dịch. Nó không ảnh hưởng gì đến ván cược chính. Nếu cậu không muốn thì cứ từ chối, không thành vấn đề, coi như đây chỉ là một trò chơi có thêm phần thưởng thôi.”
Rộp! Tiếng táo giòn tan vang lên khi cổ họng Gi Tae Jeong chuyển động nhai miếng táo.
“Vậy... điều anh muốn tôi làm là gì?”
"Tôi sẽ không nhét nó vào đâu. Nhưng cậu có thể để tôi bú của cậu được không?"
Một con quỷ đẹp nhất thế gian, cầm trên tay quả táo đỏ rực, nhẹ nhàng đề nghị với cậu bằng giọng nói ngọt ngào và ân cần nhất.
"Ngồi lên mặt tôi đi. Cho tôi bú c*c và cái lỗ của cậu, sau đó bắn tinh lên mặt tôi, tôi sẽ trừ đi 1 điểm."
Còn tiếp.
hay vlll
mê mẩn oy
truyện cuốn
Hóng thêm chap
Nào ra chương mới đây
niceee
hay vl ước ra 10 chap 1 ngày
Mê quáaaaa
Ultr, mê eeeee
Nicee🫶🏻