Bọ Rùa

Logo.png

Tháng 3 [Novel] - Chap 11

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Tháng 3, Chương 11


Dù cố gắng giữ vững tinh thần nhưng cơ thể mệt mỏi của Se Hwa dần không chống đỡ nổi. Cuối cùng, cậu bò dậy, nằm co ro trên chiếc ghế sofa. Chiếc ghế trông thật kỳ lạ với kích thước quá khổ, thiết kế sâu và tay vịn rộng đến bất thường. Nó không giống một món đồ nội thất thông thường mà giống như một công cụ đặc biệt phục vụ cho mục đích nào đó. Dù vậy nó vẫn thoải mái hơn so với chiếc giường nước và cậu đã có thể chợp mắt một chút khi trời đang dần sáng.

"Cưng à."

Lúc cậu đang cuộn mình mơ màng ngủ trong tư thế bào thai, cánh cửa bất ngờ bật mở với một tiếng động lớn.

"Vẫn còn ngủ sao?"

Bị đánh thức, Se Hwa giật mình và lăn thẳng từ trên ghế xuống sàn nhà. Cảnh tượng đó khiến Gi Tae Jeong bật cười. Dù biết điều này có vẻ vô lý, nhưng Se Hwa vẫn không khỏi bực bội khi thầm công nhận rằng khuôn mặt đó thực sự hoàn mỹ. Làm sao một người với tính cách như vậy lại sở hữu vẻ ngoài hiền lành, tử tế, như thể bước ra từ các chương trình tuyên truyền? Nghĩ đến đó, Se Hwa đột nhiên nhận ra một điều: cậu chưa từng thấy Gi Tae Jeong xuất hiện trên bất kỳ bản tin hay chương trình truyền thông nào. Một người đàn ông đạt tới cấp Chuẩn tướng ở độ tuổi trẻ như vậy, lại còn đẹp trai, chẳng phải quân đội nên tận dụng anh ta để làm công cụ tuyên truyền sao?

"À, tôi quên chưa tháo cái này cho cậu."

Gi Tae Jeong tặc lưỡi khi nhìn vẻ lôi thôi của Se Hwa. Ngăn lại những suy nghĩ không đâu, Se Hwa nhanh chóng chìa cánh tay ra.

"Sao lại chổng mông lên thế kia? Muốn tôi xử cậu ngay bây giờ à?"

"…Không, không phải vậy! Tôi... tôi chưa tắm, sợ lại gần sẽ có mùi…"

Gi Tae Jeong đưa đồng hồ của mình lại gần còng tay, một tiếng "tách" vang lên và chiếc còng được mở ra.

"Chưa tắm mà định quyến rũ tôi sao? Cậu có sở thích kiểu đó à? Tôi thì thích sạch sẽ hơn."

Se Hwa nhìn anh ta với vẻ không tin nổi, nhưng Gi Tae Jeong chỉ trợn mắt, ra hiệu anh ta đang đùa thôi.

"Đi tắm đi. Quần áo cứ để lại bên trong."

Ý là bảo cậu ra ngoài mà không mặc đồ? Se Hwa nheo mắt đầy nghi hoặc nhưng Gi Tae Jeong lại chỉ về phía phòng tắm.

"Đằng sau cửa có một chiếc áo choàng, cứ mặc tạm vào."

Anh ta tặc lưỡi với vẻ chán ngán như không thể chịu nổi bộ dạng của cậu ngày hôm qua.

"Vậy còn quần áo…"

"Chờ chút."

Gi Tae Jeong ngắt lời, lục lọi trong túi áo khoác và lấy ra một viên thuốc nhỏ. Theo phản xạ Se Hwa rùng mình lùi lại khiến anh ta cau mày. Lo sợ bị đánh ngay từ sáng sớm, cậu từ từ tiến lại gần. Gi Tae Jeong hài lòng và vỗ nhẹ vào má cậu như thể cậu đã làm rất tốt.

"Thuốc này tốt cho nội thương, uống đi. Lượng hôm qua không đủ đâu."

Se Hwa lưỡng lự rồi há miệng ra. Nhìn đầu lưỡi thè ra của cậu, Gi Tae Jeong đẩy viên thuốc vào. Thà nhắm mắt nuốt đại còn hơn vô cớ bị túm tóc nhét vào miệng. May mắn thay đó đúng là thuốc thực sự dùng để trị thương, nó có mùi vị tương tự loại cậu dùng ngày hôm qua.

"Tắm rồi ra đây."

Se Hwa cúi đầu cảm ơn người đàn ông đã khiến cậu đau đớn cả đêm qua, rồi bước vào phòng tắm. Chỉ khi đó cậu mới nhận ra, tay cậu đã hoàn toàn tự do sau khi được tháo còng… nhưng khi nãy cậu vẫn há miệng, lè lưỡi chờ Gi Tae Jeong đút viên thuốc vào, giống hệt đêm qua khi cậu phải quỳ xuống liếm thuốc.

"Trời ơi… mình điên thật rồi."

Se Hwa giật mạnh chiếc áo choàng trên cửa, che miệng hét lớn trong sự xấu hổ. Anh ta đã nghĩ gì khi thấy cậu thản nhiên há miệng như vậy?

"Đi chết đi, Lee Se Hwa. Mày đi chết đi..."

Mới một ngày thôi, chỉ chưa đầy 24 giờ và cậu đã bị Gi Tae Jeong ‘thuần hóa’.


***


"…Đây là cái gì?"

"Đồ ăn."

Sau khi cố gắng lau khô người một cách vội vã, Se Hwa bước ra ngoài và thấy một bữa ăn đã được dọn sẵn trên chiếc bàn sofa. Trái cây, các loại bánh mì, ngũ cốc… Theo tiêu chuẩn của cậu thì đây là một bữa ăn tuyệt vời. Nhưng nhìn từ góc độ của một vị tướng như Gi Tae Jeong thì nó có phần quá khiêm tốn. Dù sao thì chỉ có hai phần ăn được phục vụ, nên Se Hwa, người đang từ từ tiến lại gần bàn, chợt lùi lại nửa bước khi nhìn thấy những món ăn quen thuộc. 

"Cái này mang từ nhà hàng của Nhà đến sao?"

"Ừ."

"Vậy tôi không thể ăn được…"

"Có quy định nào cấm à?"

"Không phải quy định, nhưng… tất cả đều là nợ."

Gi Tae Jeong cười như thể đang nghe một chuyện hết sức phi lý, nhưng…

"Mọi thứ ở đây như quần áo, đồ ăn thức uống đều sẽ được tính vào khoản nợ. Kèm theo lãi suất hàng ngày. Nếu cứ tích lũy, số tiền đó sẽ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng..."

Bàn tay đang định xiên miếng táo bằng nĩa của Gi Tae Jeong dừng lại.

"Thế à? Vậy chừng này mất bao nhiêu?"

"Có trái cây tươi thì chắc chắn hơn 100,000 won. À, đây còn không phải trái cây đông lạnh nữa, vậy sẽ đắt hơn."

Gi Tae Jeong liếc nhìn bàn ăn trước mặt rồi tặc lưỡi tỏ vẻ không mấy hài lòng.

"Tính vào tài khoản của tôi, cứ ăn đi."

"Nhưng mà…"

"Còn bao nhiêu việc phải làm, tôi không muốn thấy cậu lả đi vì đói."

Se Hwa ngồi xuống bàn với ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. Nhưng khi thấy đồ ăn trước mặt, cơn thèm ăn của cậu lại trỗi dậy không thể cưỡng lại được. Dù sao thì Gi Tae Jeong cũng là người giám đốc nơi này. Cho dù danh tính thực sự của anh ta là gì, thì cậu nghĩ cũng chẳng ai dám ghi nợ lên đầu anh ta.

Chỉ là thói quen muốn tìm cách hợp lý hóa mọi thứ để được ăn nhiều nhất có thể của cậu, nhưng trong tình cảnh đã đủ xấu hổ thế này, cậu không muốn để lộ thêm sự đói khát đó ra ngoài. Se Hwa bĩu môi như thể đang rất là miễn cưỡng làm theo lời anh ta, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Cậu còn nợ bao nhiêu?"

"Hai trăm triệu won."

"Chỉ riêng tiền gốc?"

"Bao gồm tất cả. Tôi chỉ cần trả hết hai trăm triệu trước khi rời khỏi đây."

"Ăn uống như thế này, rồi quần áo nữa, tất cả có được tính thêm vào không?"

"Có. Phí sử dụng nhà ở, chi phí sinh hoạt, ăn uống, đi lại… tất cả đều được cộng thêm, gọi chung là 'phí phát sinh hàng ngày'."

"Ngay cả khi không ăn không mặc, thì cậu định trả 200 triệu kiểu gì? Giờ cậu cũng đâu còn làm việc được nữa."

Se Hwa vừa xé chiếc bánh mì ấm nóng thành từng mẩu nhỏ vừa dè chừng quan sát nét mặt của Gi Tae Jeong. Dù biết anh ta ghét kiểu thăm dò như vậy nhưng cậu không thể bỏ được thói quen ấy.

Cậu biết rõ Gi Tae Jeong ghét sự ngang bướng hay phản ứng chậm chạp, nhưng nếu cậu tỏ ra yếu thế hoặc lảng tránh ngay lúc này thì mọi thứ sẽ diễn ra đúng như ý anh ta muốn. Chẳng hạn như việc phải nuốt hết cái dương vật to lớn của anh ta một cách đau đớn bằng lỗ hậu trong suốt thời gian anh ta ở đây.

Vậy nên đây giống như một kiểu để giành lại quyền chủ động. Vốn dĩ trong mọi trò chơi, việc ai nắm giữ "lượt đi trước" (tức là người dẫn dắt cuộc chơi hoặc người bắt đầu) luôn là điều quan trọng nhất.

"Nhưng anh vẫn sẽ cho tôi gặp Thiếu úy Kim, đúng không?

Dường như chẳng còn gì để mất, Se Hwa mạo hiểm mở lời. Lời đáp lại có phần táo bạo khiến Tae Jeong nheo mắt nhìn cậu chăm chú.

"Nếu anh cần loại thuốc mà Thiếu úy Kim chế tạo, thì anh phải để tôi đến gặp anh ta. Tôi đã hẹn gặp Thiếu úy Kim thêm ba lần nữa. Nếu vậy..."

"Ba lần đủ để cậu kiếm hai trăm triệu sao?"

"Vâng."

"Tôi không nghĩ các cậu chỉ vận chuyển số hàng trị giá vỏn vẹn 200 triệu… Nhưng dù sao, nếu trả xong hết nợ, cậu định sống kiểu gì với số tiền còn lại? Sau khi rời khỏi đây cậu tính làm gì?"

May mắn thay câu hỏi tiếp theo lại khá bình thường. Không có vẻ gì anh ta muốn chế giễu, như kiểu loại người như cậu thì có thể làm được việc gì. Điều này khiến Se Hwa lấy hết can đảm để trả lời.

"Tôi muốn đi học và sống một cuộc đời bình thường."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Vâng. Tôi sinh ra và lớn lên ở một nơi như thế này… Tôi chỉ tò mò muốn biết cuộc sống của những người bình thường ra sao."

Se Hwa chần chừ, tự hỏi có nên nói thật rằng cậu đã thỏa thuận với Thiếu úy Kim để đổi lấy thẻ cư dân cấp 1 sao hay không. Bầu không khí hiện giờ có cảm giác như có thể thành thật hơn một chút. Nhưng sau một thoáng do dự, Se Hwa quyết định giữ im lặng.

Cũng giống như lời đề nghị của Gi Tae Jeong ngày hôm qua, Thiếu úy Kim cũng hứa hẹn cho cậu tiền và một ngôi nhà. Tuy nhiên Se Hwa chỉ chọn nhận một khoản tiền nhỏ cùng thẻ căn cước công dân. Bởi đối với cậu, việc trở thành cư dân hợp pháp quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều.

Và cách đây không lâu, Gi Tae Jeong phát hiện ra rằng cậu đã nhận được số tiền ít hơn anh ta nghĩ. Nếu cậu thú nhận rằng mình còn được nhận thẻ cư trú từ Thiếu úy Kim… anh ta sẽ nhanh chóng nhận ra mong muốn thực sự của cậu là gì.

Gi Tae Jeong với quyền lực của mình, có thể đưa cậu trở thành cư dân trong thành hoặc ném cậu xuống tận đáy xã hội chỉ với một cái phất tay. Về chuyện này, Se Hwa không muốn bản thân bị ai thao túng. Dù có bị treo lên và đánh đập như một con thú, hay bị mỉa mai bảo rằng chỉ cần dạng chân ra thì cậu cũng không quan tâm. Nhưng chuyện này thì khác…

Ngay cả khi suýt bị anh ta hành hạ tới chết đêm qua, cậu vẫn kiên cường giữ kín bí mật ấy. Dù phải sống một cuộc đời hèn nhát và nô lệ thì cậu vẫn luôn ôm chặt lấy tia hy vọng này. Cho dù đó chỉ là một giấc mơ méo mó với đầy những vết xước bao quanh, nhưng sống chung với nó cũng là một tội lỗi sao? 

"Thưa... Giám đốc."

Hàm của Gi Tae Jeong đang chuyển động đều đặn như một cái máy khi nhai, đột nhiên dừng lại.

"...Giám đốc?"

"Dù sao, anh cũng đến đây với tư cách là giám đốc mà."

Đó là cách xưng hô mà Se Hwa đã chọn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Gọi anh ta là "Chuẩn tướng" trong hoàn cảnh này có vẻ không phù hợp. Quan trọng hơn, Se Hwa không phải là một quân nhân. Cậu sợ rằng mình có thể lại bị đánh nếu tùy tiện gọi anh ta như thế.

"Giám đốc, hử…"

Gi Tae Jeong ngồi trầm ngâm, gõ gõ vào phần tay vịn có hình dạng kỳ quái. Rồi anh ta bật cười như thể vừa được nghe một điều thật ngớ ngẩn. ‘Chết tiệt, thú vị thật’, anh ta lẩm bẩm bằng khẩu hình miệng nhưng Se Hwa quyết định giả vờ như không nhìn thấy.

"Thôi được rồi. Vậy, có chuyện gì?"

Se Hwa hít sâu, cố trấn tĩnh lại khi hình ảnh cậu thè lưỡi nhận viên thuốc từ tay anh bất giác hiện về trong tâm trí. Cậu tự nhủ không được để mình bị dao động mà mất kiểm soát như lần trước.

"Những người trong Nhà thường tổ chức một trò cá cược nhỏ, ai ghi được ba điểm trước thì sẽ thắng."

Lấy hết can đảm, Se Hwa quyết định đặt cược. Khi cậu hỏi liệu mình có thể gặp Thiếu úy Kim không, câu hỏi có phần táo bạo ấy chỉ khiến Gi Tae Jeong mỉm cười. Anh ta không đá cậu, không lật bàn mà chỉ hỏi về số nợ của cậu với vẻ thích thú.

Vậy nên cậu nghĩ đi quá giới hạn một chút chắc không sao. Mục tiêu tốt nhất là khiến Gi Tae Jeong coi cậu như một đối tác giao dịch ngang hàng. Nhưng Se Hwa không kỳ vọng xa vời đến thế. Chỉ cần anh ta xem cậu như một thứ gì đó thú vị cũng được. Hoặc xem cậu như một thuộc hạ có thể sai khiến, chứ không phải chỉ là đối tượng để đánh đập hay công cụ phát tiết tình dục cho anh ta.

"Chỉ là... cá cược nhỏ thôi. Kiểu như cược tiền ăn trong tháng hoặc vài khoản linh tinh."

"Vậy nên?"

Se Hwa giấu tay mình xuống dưới bàn. Cậu không muốn để lộ chiếc bánh mì đã bị bóp nát vì căng thẳng.

"Anh... có muốn cược một lần với tôi không? Ai ghi được 3 điểm trước sẽ được thực hiện một điều ước."


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

khangKhang

hay vlll

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

mê mẩn oy

my loveMy love

truyện cuốn

Cute boyCute boy

Hóng thêm chap

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chương mới đây

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

hay vl ước ra 10 chap 1 ngày

Nhu PhanNhu Phan

Mê quáaaaa

HồngHồng

Ultr, mê eeeee

KemmKemm

Nicee🫶🏻