Bọ Rùa

Logo.png

Tháng 3 [Novel] - Chap 10

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Tháng 3, Chương 10


"Thưa... thưa Chuẩn tướng! Xin ngài đợi một chút...!"

Thế giới trước mắt Se Hwa như xoay tròn, cơ thể cậu chao đảo tựa như một con quay bị ném đi trước khi cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mắt. Bị ném thẳng lên giường, Se Hwa lập tức kìm nén hơi thở, cố gắng giữ im lặng.

Trong căn phòng nhỏ gắn liền với văn phòng này quá sơ sài để gọi là phòng ngủ, nhưng cũng chẳng đủ tiện nghi để coi là nơi nghỉ ngơi. Chiếc giường nước lớn đặt chính giữa căn phòng trông quá phô trương và lạc lõng. Bức tường đối diện treo một chiếc TV màn hình lớn, trông hoàn toàn không hợp với bố cục căn phòng. Bên cạnh chiếc ghế sofa nhỏ với kiểu dáng kỳ lạ và có phần đáng ngờ là phòng tắm với cửa trượt được gắn gương toàn thân. Toàn bộ căn phòng từ cách bố trí đến thiết kế, đều gợi lên cảm giác như thể nó chỉ được tạo ra để phục vụ cho mục đích tình dục.

"A!"

Gi Tae Jeong bất ngờ túm lấy tóc cậu, như thể không chịu nổi dáng vẻ lấm lét của cậu khi liếc nhìn xung quanh. Se Hwa hét lên đầy sợ hãi nhưng ngay lập tức im bặt, thận trọng liếc nhìn biểu cảm của anh ta. Với một kẻ sẵn sàng xử lý cả thuộc hạ của mình thì chắc chắn sẽ không ngần ngại xé xác một người như cậu.

"Chờ... chờ đã, anh... anh đang làm gì vậy...!"

Gi Tae Jeong đột ngột cúi người, đưa tay xuống phần thân dưới của ccậu.

"Cậu vừa xuất tinh à?"

"T-tại sao anh lại hỏi... chuyện đó... đột ngột như vậy...?"

Đôi mắt khi nãy còn ánh lên sát khí như muốn giết người, giờ đây lại lấp lánh sự thích thú. Gi Tae Jeong khẽ nhếch môi cười, như thể cảnh tượng Se Hwa hổn hển đáp lời là một trò tiêu khiển đầy hấp dẫn với anh ta.

“Hừm... khó mà phân biệt được. Ướt hết cả rồi. Đây là nước, hay tinh dịch?”

"Xin hãy bỏ tay ra... ah, làm ơn..."

“Tôi đang hỏi nghiêm túc đây. Nếu giá trị của cậu chỉ là để đi loanh quanh và phun ra thứ tinh dịch loãng như nước thế này…”

Gi Tae Jeong khẽ liếc nhìn biểu cảm của cậu rồi thản nhiên đưa ngón tay cái ướt nhẹp lên miệng liếm nhẹ một cách đầy khiêu khích, và buông một câu đùa thô tục: “Cậu biết đấy, bắn nhiều thì tinh dịch cũng loãng đi mà.”

“Có lẽ sắp tới chúng ta sẽ mệt mỏi hơn đấy, cả hai chúng ta.”

“Tôi chưa bao giờ… làm việc kiểu đó... để kiếm sống cả.”

“Cũng đúng.”

Gi Tae Jeong gật đầu như đồng ý với lời của cậu.

“Nếu đúng như thế thì chắc giờ cậu đã phải ngồi xe lăn rồi. Cậu nói từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ rời khỏi nơi này, đúng không?”

“... …”

“Từ đó đến giờ mà cứ bị chơi ở chỗ đó liên tục thì chẳng đời nào cậu còn có thể đi lại bình thường trên đôi chân này. Tôi hỏi thừa rồi. Xin lỗi nhé.”

Lời xin lỗi cất lên nhẹ bẫng, không chứa nổi dù chỉ một gram sự hối lỗi. Se Hwa chỉ muốn bật khóc. Cảm giác nhục nhã trào dâng trong cậu, nó còn lớn hơn cả khi bị dội nước đến mức không thể kiềm chế được mà xuất tinh. Ngay cả khi cậu bật khóc trước mặt hắn thì đó cũng chỉ là phản xạ tự nhiên vì đau đớn. 

Nhưng giờ đây… cậu thực sự chỉ muốn buông xuôi và òa khóc. Tại sao lại hành hạ cậu đến mức này? Chẳng phải anh ta đã biết rõ rằng cậu chỉ là một con tốt trong ván cờ của Thiếu úy Kim sao? Một kẻ lớn lên trong Nhà chứa, chỉ có thể cúi đầu phủ phục và làm mọi điều khi có một nhân vật cấp cao vung tiền trước mặt sai khiến. Anh ta biết tất cả những điều đó… vậy tại sao?

"Cưng à."

Se Hwa cắn môi, cố nén tiếng nức nở và tránh ánh mắt của Gi Tae Jeong. Nhưng ngay lập tức anh ta túm lấy tóc cậu lần nữa, và mạnh hơn trước.

“A!”

“Gọi cậu đấy. Không nghe thấy à?”

“Không, không phải vậy…”

“Vậy sao dám phớt lờ?”

"Đau... đau quá..."

“Cậu chỉ mở miệng khi bị ăn đòn à? Có cần tôi phải làm vậy không? Treo cậu lên rồi đánh nhừ tử nhé, có muốn không?”

"Hức… tôi… tôi sai rồi..."

“Biết sai chỗ nào chưa?”

"Vâng… vâng..."

“Tôi đã nói là tôi ghét điều gì nào?”

"Là thử... lòng kiên nhẫn..."

"Đúng rồi." Anh ta nói, đồng thời thả lỏng bàn tay đang nắm chặt tóc cậu. Sự đau đớn khiến cậu không thể kiềm chế nổi những tiếng ho khan rời rạc dù chưa thực sự bị đánh.

"Cậu đẹp nên lần này tôi bỏ qua."

Như để khẳng định lời nói của mình, Gi Tae Jeong nhẹ nhàng đưa ngón tay dài lau đi những giọt nước mắt lấp lánh còn đọng trên má cậu. Đó chính là bàn tay cách đây không lâu còn quét thứ bột trắng trên tấm kính, và chỉ vài phút trước đã thọc vào quần cậu để tìm tinh dịch.

“Giờ quay lại chuyện khi nãy nào.”

Gi Tae Jeong phẩy phẩy nước trên bàn tay rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Se Hwa. Chiếc giường nước khẽ đung đưa, tạo nên những chuyển động nhẹ nhàng khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những cảnh tượng đầy tục tĩu.

“Dù sao thì bây giờ cậu cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe lời tôi, đúng không? Nếu cậu còn muốn sống.”

Se Hwa định trả lời nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt ra được lời nào. Cậu chỉ có thể gật đầu thật mạnh như để chứng minh sự phục tùng của mình.

“Tôi định sẽ ở đây cho đến khi tóm được Thiếu úy Kim.”

"Nghĩ mà xem, tôi sẽ buồn chán đến mức nào." Gi Tae Jeong vừa nói, vừa ấn ngón tay lên khắp mặt cậu như để nhấn mạnh từng lời đang nói.

“Vậy nên, để tôi không thấy nhàm chán trong thời gian ở đây… hãy chơi với tôi nhé.”

"Chơi... với anh sao?"

"Ừ. Nếu cậu chơi với tôi, tôi sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn."

Dù những ngón tay của Gi Tae Jeong chỉ lười biếng lướt qua đôi má và môi Se Hwa, nhưng ánh mắt anh ta lại bùng cháy một ngọn lửa dục vọng mãnh liệt. Đến mức thật khó để không nhận ra ý nghĩa ẩn sau lời đề nghị ‘chơi đùa’ đó.

"Thiếu úy Kim đã hứa gì với cậu? Tiền? Một ngôi nhà?"

Se Hwa không thể đáp lại, chỉ cảm thấy chán ghét trong lòng. Nếu muốn phát điên thì làm ơn hãy phát điên một cách tao nhã như vẻ bề ngoài của mình đi. Cậu không hiểu tại sao anh ta lại có thói quen nói chuyện giống như một phú ông chưa già mà đã chơi đùa với tiểu thiếp bên cạnh vậy.

"À, đây là một đề nghị nghiêm túc nên cậu cứ trả lời thoải mái. Tôi không có sở thích ép buộc vì nó chỉ làm tôi thấy khó chịu."

Câu này chẳng phải ngầm thừa nhận anh ta từng ép buộc người khác rồi sao? Se Hwa nghĩ, ánh mắt nhìn quanh mà không biết nên đặt vào đâu. Bảo cứ thoải mái trả lời? Hứa sẽ cho bất cứ thứ gì? Ai mà tin được? Thái độ của Gi Tae Jeong quá là mờ ám. Tại sao lại là mình? Tại sao cứ nhất định là mình...?

“Lại đang nghĩ ngợi lung tung rồi.”

Gi Tae Jeong bất ngờ kéo tay Se Hwa và đặt nó lên đùi mình. Trước khi cậu kịp rụt tay lại, anh ta đã phủ bàn tay to lớn của mình lên trên, thậm chí còn đan các ngón tay lại rồi khóa chặt. Anh ta khẽ dịch chuyển tay cả hai, lướt nhẹ qua bắp đùi rắn chắc như đá tảng và rồi cảm giác bên dưới lớp vải trở nên rõ ràng hơn. Thứ bị giấu đi kia bắt đầu phồng lên, như thể muốn xé toạc lớp quần tây sang trọng mà trồi ra.

“Thấy thế nào? Ban đầu có thể hơi khó chịu, nhưng quen rồi thì ai cũng thích.”

Se Hwa cứng họng, ánh mắt bất lực nhìn chằm chằm vào thứ đang lớn dần lên bên trong quần của Gi Tae Jeong. Khó chịu? Hơi thôi á? Nếu nói quá lên thì nó chẳng khác nào một cây dùi cui của cảnh sát. Có khi nào anh ta định dùng nó để tra tấn cậu không? Nếu đúng là vậy thì mấy lời linh tinh về chuyện ‘chơi đùa’ cũng có thể hiểu được. Anh ta muốn giết cậu. Nếu nhét thứ đó vào cơ thể cậu, chắc chắn cậu sẽ chết.

“... Anh bảo… sẽ không cưỡng ép...”

"Tôi không ép mà."

Thằng điên này. Se Hwa nuốt lại câu chửi sắp bật ra, quay mặt đi chỗ khác, một cảm giác chán ghét trào dâng. Cậu ghét việc Gi Tae Jeong giả vờ cho cậu lựa chọn trong khi ép cậu sờ mó của quý của anh ta, đến cách anh ta cố tình nói năng thô tục như một kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng điều cậu ghét nhất chính là cậu vẫn không thể phủ nhận rằng, gương mặt hoàn mỹ và giọng nói trầm ấm vang lên từ cổ họng kia vẫn khiến cậu xao động.

"Nếu thật sự nhét vào, nó có thể chạm đến đây."

Gi Tae Jeong đặt tay lên bụng cậu, từ vùng xương mu đến một điểm cách rốn nửa gang tay. Nếu theo lời anh ta, dương vật của anh ta sẽ dài đến mức đó.

“Thông thường, nếu dùng lỗ hậu sẽ có thể vào sâu hơn.”

“Không thể… hết được đâu, và… tôi vốn dĩ…”

Cậu không phải loại người có thể mang thai. Cơ thể cậu cũng không giống những người đàn ông cùng giới có thể tự động làm ướt phía sau, nên một cuộc giao hợp trơn tru là điều không thể. Dù chỉ là đang giải thích đơn giản sự thật, vậy mà Se Hwa vẫn cảm thấy xấu hổ và nghẹn lời.

"Tôi biết. Dù là cơ thể nam giới có thể mang thai hay một gã trai bao thì cũng chẳng ai có thể nuốt trọn được của tôi. Ý tôi chỉ là chuẩn bị tinh thần rằng nó sẽ vào sâu đến mức đó thôi.”

Bàn tay to lớn đủ để che gần hết khuôn mặt cậu bắt đầu lướt nhẹ trên vùng bụng phẳng lì. Khi chạm đến nơi anh ta đá vào trước đó, cơ thể Se Hwa bất giác co rút lại run rẩy. Dù vẻ mặt Gi Tae Jeong vẫn bình thản, Se Hwa lại có cảm giác như anh ta đang mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng và đầy ám ảnh.

“Tôi… có chút sở thích đặc biệt trong tình dục. Không đến mức đánh đập hay làm chảy máu, nhưng khá là dai. Vì vậy tôi mới cho cậu cơ hội lựa chọn. Nếu đã đồng ý thì cho tới chết cậu cũng đừng hòng thoát. ”

"... ..."

"Cậu đã thấy cách tôi làm việc rồi, đúng không? Tôi ghét nhất những kẻ chần chừ, lưỡng lự, và càng ghét hơn những kẻ nói đồng ý rồi lại lật lọng. Nếu đã hứa sẽ phục tùng mà đến lúc chỉ biết làm theo ý mình, tôi không ngại lật ngửa cậu ra rồi đâm giữa sòng bạc đâu."

“Để mọi người đặt cược xem cậu có thể chịu nổi bao nhiêu lần bằng cửa sau,” Gi Tae Jeong tiếp tục thì thầm những lời lẽ khủng khiếp rồi nở một nụ cười. Nụ cười ngọt ngào đến mức, nếu không nghe những lời anh ta nói mà chỉ nhìn gương mặt ấy, người ta có thể nhầm lẫn rằng đó là lời thổ lộ tình yêu.

“Nếu tôi nói… tôi không muốn thì sao?”

“Không sao cả. Dù sao giữa chúng ta còn có những việc quan trọng hơn tình dục, đúng không?”

Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Gi Tae Jeong lại không cho thấy bất kỳ khả năng nào rằng Se Hwa có thể từ chối.

“Nhưng nếu cậu đồng ý chơi với tôi, tôi sẽ thêm vào thứ mà cậu mong muốn, ngoài phần thưởng mà Thiếu úy Kim đã hứa.”

Anh ta nghiêng người lại gần, ánh mắt như muốn khóa chặt lấy cậu, khoảng cách gần đến mức tưởng chừng như sắp trao một nụ hôn. Se Hwa giật mình, vội ngả người ra sau khiến chiếc còng tay va vào nhau phát ra tiếng kim loại leng keng khó chịu. Ngay lúc đó, cảm giác bên dưới lòng bàn tay khiến cậu ngây người. Thứ ấy giờ đã hoàn toàn cương cứng, đến mức cậu có thể tưởng tượng từng đường gân nổi lên rõ rệt xuyên qua lớp vải.

“Vậy nên, hãy ngủ với tôi đi cưng à.”

… Đúng là thằng điên mà.


***


Dĩ nhiên, suốt đêm đó Se Hwa không thể nào chợp mắt. Gi Tae Jeong sau khi quăng ra một quả bom lại bất ngờ rời khỏi phòng, bảo cậu cứ nghỉ ngơi. Nhưng cái cảm giác về thứ khổng lồ đó vẫn còn in hằn trong tay cậu, và sự căng thẳng khi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo khiến cậu sợ hãi hơn cả. Sự chờ đợi trước khi rơi xuống vực sâu luôn đáng sợ nhất.

“Ư ư…”

Chiếc còng vẫn lạnh buốt trên cổ tay, và miếng dán trên cổ khiến cậu ngứa ngáy khó chịu. Nếu thực sự muốn cậu nghỉ ngơi, chẳng phải anh ta nên tháo chúng ra sao?

Không thể cởi bộ quần áo ướt sũng, cậu run rẩy nằm trên chiếc giường nước. Tấm trải giường nhẵn bóng, mềm mại nhưng không thấm nước khiến cậu không thể lau khô cơ thể trên đó. Có lẽ thiết kế này nhằm dễ dàng lau sạch bất kỳ thứ chất lỏng nào, dù là máu hay tinh dịch.

Nhưng chính cách bố trí của căn phòng mới là vấn đề. Chiếc giường nước dễ bị tác động đến mức chỉ cần cậu khẽ cựa mình nó đã rung lên từng hồi. Cậu tự hỏi liệu người ta có thể thực sự làm tình trên một chiếc giường dễ dàng dao động như vậy hay không. Đã vậy mỗi lần quay sang, cậu lại bắt gặp mình trong tấm gương lớn treo sát bên cạnh. Nếu nằm thẳng, hình ảnh cậu sẽ phản chiếu hoàn toàn lên màn hình TV đen ngòm, tạo cảm giác như đang bị theo dõi. Thật sự không có lấy một góc khuất nào để cậu có thể thở.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

khangKhang

hay vlll

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

mê mẩn oy

my loveMy love

truyện cuốn

Cute boyCute boy

Hóng thêm chap

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chương mới đây

loileLoile

niceee

XJin_owi.XJin_owi.

hay vl ước ra 10 chap 1 ngày

Nhu PhanNhu Phan

Mê quáaaaa

HồngHồng

Ultr, mê eeeee

KemmKemm

Nicee🫶🏻