Bọ Rùa

Logo.png

Sweet Shot [Novel] - Chap 93

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Sweet Shot, Chương 93


"Em dậy rồi à?"

Anh thản nhiên lên tiếng chào, rút điếu thuốc chưa châm lửa ra khỏi miệng.

"À, vâng. ...Em có thể giúp gì không...?"

Tình huống trước mắt trông có vẻ thực sự cần giúp đỡ. Chưa nói đến chuyện nấu ăn, ít nhất cũng phải dọn dẹp lại một chút mới được.

"Thôi. Em đừng vào bếp. Ra phòng khách đi. Chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài.”

"Món đó... không phải làm xong rồi sao?"

Món ăn được xào trong chảo tuy hình thức có vẻ vụng về, nhưng dù sao thì hình như cũng đã làm xong. Ha Min dè dặt hỏi, anh liền bật cười.

"Anh không đảm bảo được hương vị đâu."

“…Nhưng gọi đồ bên ngoài cũng mất thời gian.”

"..."

“Với lại, dù sao cũng đã làm rồi… Em vẫn muốn ăn thử.”

Thực ra cậu muốn nếm thử món ăn đầu tiên mà anh làm. Cậu chưa từng ăn một bữa cơm riêng tư, đàng hoàng với anh. Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ vất vả của anh, không ăn cũng có vẻ hơi không phải phép.

Trước sự bướng bỉnh của cậu, Tae Rim trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.

“Được rồi. Vậy em ra phòng khách đi, chúng ta ăn ở đó.”

Ha Min cũng biết đại khái là không thể ăn ở bàn ăn được, nên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Cậu quay lại phòng khách, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ. Không hiểu sao anh cứ không cho cậu động tay động chân vào việc gì khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Vì vậy, trước mắt cậu chỉ nghe theo những gì anh bảo.

Cậu đang định đứng dậy để ít nhất cũng giúp bê đồ ăn ra thì đã thấy anh bước vào phòng khách. Ha Min đang bồn chồn không yên như khách đến nhà người khác, vội vàng đứng dậy định nhận lấy đồ ăn, nhưng anh lại tự tay đặt đồ ăn xuống trước mặt cậu. Ngay sau đó, anh mang ra món salad được bày biện đẹp mắt rồi mới ngồi xuống sofa.

Món mì Ý trông có vẻ vụng về lúc trước, sau khi được chuyển sang cái đĩa khác thì trông có vẻ ổn hơn. Sợi mì hòa cùng hải sản, nhìn chung cũng có chút ra dáng một món ăn đàng hoàng. Ngồi vào bàn trước mặt, Ha Min liếc nhìn anh đang uống rượu sau khi bày đồ ăn ra.

"Anh không ăn sao?"

Tae Rim trông chẳng giống người đang chuẩn bị ăn tối, mà như thể chỉ đang tận hưởng khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi.

"Anh sẽ ăn. Em ăn trước đi."

"Vâng. Em ăn đây."

"Nếu không ngon thì đừng cố ăn hết."

“Nhìn cũng ngon mà…”

Ha Min khẽ mỉm cười, lẩm bẩm rồi cầm nĩa lên, cuộn một ít mì và đưa vào miệng.

"..."

…Không ngon chút nào.

Sợi mì chưa chín hẳn, gia vị cũng chẳng ngấm. Nhạt nhẽo nhưng lại có vị mặn kỳ lạ đến khó hiểu. Ha Min vốn háo hức đưa vào miệng, nhưng rồi động tác nhai dần chậm lại. Nhận ra điều đó, Tae Rim đang uống rượu cũng quay sang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.

“Anh đã bảo đừng cố ăn rồi mà. Nhổ ra đi.”

Ha Min mở to mắt khi thấy anh đưa chiếc đĩa rỗng đến trước mặt mình, nhưng cậu lập tức lắc đầu. Khó khăn lắm mới nuốt trôi miếng đầu tiên, cậu vờ như không có chuyện gì, thản nhiên đáp.

“Cũng… ăn được mà.”

Trước lời nói dối trắng trợn, Tae Rim khẽ cau mày. Và như để kiểm chứng, anh cho một ít mì của mình vào miệng. Anh tùy tiện cuộn mì hai ba vòng bằng nĩa rồi cho vào miệng, vẻ mặt liền cứng đờ lại.

“…Aish, chết tiệt.”

Có vẻ mùi vị tệ đến mức không thể chịu nổi, anh bực bội đặt mạnh chiếc nĩa xuống bàn.

"Đừng ăn nữa."

Vẻ mặt có phần bị sốc của anh khiến Ha Min không nhịn được mà bật cười.. Anh dần quay lại khi nghe thấy tiếng cười "phụt" của cậu. Ha Min đang cười vu vơ, liền cố ý dừng lại khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh. Vì sợ bị hiểu lầm là đang cười nhạo, cậu vội vàng thu lại nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm của anh vẫn không rời đi.

"Em thấy ăn được mà..."

Ha Min rụt rè, lại cho thức ăn vào miệng. Lần đầu có thể thấy lạ, nhưng ăn vài lần sẽ quen.

"Sao em lại cười?"

Vừa tránh ánh mắt anh, vừa nhai đầy mì trong miệng, cậu nghe anh khẽ hỏi. Trước câu hỏi bất ngờ, Ha Min mở to mắt. Chẳng lẽ anh cảm thấy bị cậu cười nhạo? Hay thấy khó chịu vì điều đó? Nghĩ vậy, cậu có chút bối rối, chớp mắt vài lần.

Anh cúi người, chống khuỷu tay lên đùi. Đó là tư thế để đến gần cậu, người đang ngồi dưới sàn và ăn. Nụ cười đó thực sự chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nên cậu làm bộ như không có chuyện gì.

"Em… có cười đâu."

“Có mà. Còn cười rất đẹp nữa.”

Thức ăn suýt chút nữa mắc nghẹn ở cổ. Cậu cảm giác nhiệt độ cơ thể mình đột ngột tăng lên từ đâu đó bên trong. Nhưng Ha Min vẫn giữ vẻ bình thản, vờ như không có gì.

"...Lâu rồi mới thấy em cười như vậy."

Giọng nói trầm ấm của anh nhẹ nhàng vang lên, khiến tai cậu như có gì đó tê rần. Ha Min kiên quyết giữ ánh mắt mình trên đĩa thức ăn, chậm rãi lên tiếng.

“Chỉ là….”

"..."

"Em chỉ nghĩ... hóa ra cũng có việc anh không làm được."

Cậu ngoan ngoãn trả lời, muốn trốn tránh ánh mắt dai dẳng của anh. Vì những lời lẽ sỗ sàng có chút xấu hổ, cậu cố tình càng nhiệt tình cho thức ăn vào miệng. Được một lúc, sau khoảng lặng ngắn ngủi, giọng nói bình thản của anh vang lên.

"Có rất nhiều việc anh không làm được."

Anh thẳng lưng, tựa người vào lưng ghế sofa. Giọng nói như gió thoảng vang vọng trong phòng khách rộng lớn. Động tác cầm nĩa của Ha Min thoáng chững lại.

“Vậy nên anh cũng chẳng thể hiểu được lòng em.”

"..."

"Và đối xử với em khốn nạn như vậy."

Anh bật ra một tiếng cười gần giống như tự giễu. Không rõ lời này là nói với ai, hay chỉ đơn thuần là tự than với chính mình.

Giọng nói tự trách móc khiến khuôn mặt Ha Min dần cứng lại. Đây vốn là một chủ đề chẳng dễ dàng để nhắc đến.

“…Dù sao thì….”

"..."

“…mọi chuyện cũng qua rồi mà.”

Trước câu trả lời như thể mọi chuyện đã thực sự trôi qua, bàn tay đang cầm ly rượu vang của Tae Rim siết chặt lại. Những đường gân xanh nổi lên một cách đáng sợ trên mu bàn tay.

Ha Min khó khăn nuốt thức ăn đang nhai dở, khẽ khều con tôm vô tội trên đĩa. Bầu không khí kỳ lạ lại bao trùm xung quanh. Ha Min cố gắng làm ngơ, nhanh chóng ăn hết phần thức ăn trước mặt. Ngay cả món salad mua sẵn ở siêu thị cũng được cậu ăn một cách nghiêm túc.

Thực ra, cậu không có gì để đáp lại. Cậu không muốn tỏ ra như mình đã từng bị tổn thương, cũng không muốn khơi lại chuyện cũ để phân định ai đúng ai sai. Nói không có gì là dối lòng, vì suy cho cùng cậu cũng là con người. Nhưng khi buông bỏ được rồi, cậu chợt nhận ra tất cả đều không còn quan trọng nữa. Vốn dĩ, ngay từ đầu, tất cả đâu phải là lỗi của anh. Mối quan hệ này được gây dựng bởi chính những lựa chọn thiếu suy nghĩ của bản thân, nên cậu cũng chẳng thể oán trách ai khác.

Trong sự im lặng kéo dài, Ha Min cuối cùng cũng ăn xong, khẽ nói "Em ăn xong rồi ạ", rồi cầm bát đĩa đứng dậy. Giữa cậu và anh, giờ đây giống như đang thực hiện một nhiệm vụ phải hoàn thành, giả vờ như mọi thứ vẫn như trước đây. Và để giữ trọn vai diễn ấy, Ha Min chỉ muốn phớt lờ tất cả những điều không cần thiết. Cậu định rời đi. Nhưng đột nhiên, cánh tay cậu bị giữ lại.

Cánh tay bị nắm chặt, một lực siết mạnh mẽ.

“Ha Min à.”

Đôi mắt vốn luôn kiêu ngạo đặc trưng nay lại nhìn thẳng vào cậu, không còn vẻ ngạo mạn. Dù cậu không đi đâu xa, nhưng không hiểu sao anh lại có vẻ nôn nóng, khiến Ha Min cảm thấy nặng nề. Không hiểu sao sống lưng cậu lại nóng bừng, cậu thấy áp lực với tình huống hiện tại.

Đôi mắt đen láy đối diện với cậu dường như có chút phẫn uất, có chút tổn thương. Anh cau mày, chẳng buồn che giấu cảm xúc của mình như thường lệ. Gương mặt anh có chút bất ổn, thấp thoáng vẻ bồn chồn hiếm thấy, khiến đồng tử của Ha Min khẽ run lên. Sau một thoáng lặng thinh, anh nghiến chặt hàm rồi chậm rãi lên tiếng.

"...Thà em đánh anh hay mắng chửi anh đi."

Giọng nói anh vang lên khàn khàn, như đang cố gắng dồn nén cảm xúc của chính mình.

“Đừng cứ làm như mọi chuyện đã kết thúc.”

Giọng nói có phần chua xót khiến Ha Min thoáng dao động. Anh nói như vậy, có lẽ anh cũng đã có chút mệt mỏi, vì vậy Ha Min không thể nhẫn tâm gạt tay anh ra.


***


Ánh nắng mặt trời ấm áp đến mức chói chang đổ xuống tấm chăn ga. Những hạt bụi lơ lửng trong ánh nắng. Cảm giác ấm cúng đến mức uể oải khiến Ha Min cuộn tròn trên giường, không thể dậy nổi. Cơ thể cậu nặng trĩu vì sự thoải mái, nhưng tâm trạng lại không mấy tươi tỉnh.

Đây là lần đầu tiên cậu ngủ trọn vẹn trong một căn phòng rộng lớn và sang trọng như thế này, nên cảm giác thật lạ lẫm. Chỉ có cảm giác khó chịu rằng đây không phải là chỗ của mình. Ha Min dụi đôi mắt nặng trĩu, khó khăn ngồi dậy. Chỉ mới ngủ một đêm mà đã cảm thấy mệt mỏi. Cậu tự hỏi liệu mình có thể sống tốt trong một tháng không.

Ha Min mân mê khuôn mặt ngái ngủ, cẩn thận bước ra khỏi phòng. Không phải là quá sớm, nhưng cậu không gây ra tiếng bước chân nào vì sợ đánh thức anh đang ngủ trong phòng khác. Cậu rón rén đi về phía bếp, thì nghe thấy tiếng động từ phía cửa ra vào.

"Em dậy rồi à? Ngủ ngon không?"

Vừa đúng lúc chạm mặt anh vừa đi tập thể dục về, trên người là bộ đồ thể thao đơn giản. Có lẽ anh đã vận động rất mạnh, nên mái tóc luôn được tạo kiểu gọn gàng của anh rũ xuống ướt đẫm, và bộ đồ thể thao mỏng dính mồ hôi ôm sát lấy thân trên săn chắc.

Anh vừa lau mặt bằng khăn, vừa đi về phía tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng. Ngay cả với những cử động nhỏ, cơ lưng dính chặt vào áo cũng rung lên. Không phải là khỏa thân nhưng Ha Min lại cảm thấy ngượng ngùng một cách vô cớ, liền cúi đầu xuống.

"Anh đi tập thể dục về ạ?"

Ha Min hỏi một cách tự nhiên nhất có thể. Đó là hành động cần phải luyện tập nhiều nếu muốn sống chung trong một tháng. Phải thật tự nhiên, bình thường hết mức có thể.

"Ừ. Anh chạy bộ về."

Không biết anh đã chạy bao lâu mà mồ hôi vẫn còn chảy trên cổ.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, một khoảng lặng ngắn ngủi ập đến khiến không khí trở nên nặng nề. Vì vậy, Ha Min đứng ngây ra đó, quên mất cả lý do mình đến đây.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Ra chương mới nhanh đi

khangKhang

1k like

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

tym rung rinh vì người

my loveMy love

bánh cuốn nè

FindboyFindboy

Hay nha hay nha 🥰

Quá là đỉnhQuá là đỉnh

Biết là ẻm tổn thương nma cứ trốn tránh hoài vậy t đọc cũng hơi bực nhẹ à nha 😭 t nhà ngoại nma thấy bực những khúc này quá, kiểu không muốn giải thích cho cờ đỏ nhưng mà cờ đỏ cho thời gian nên không nói gì thì Ha Min lại tự ovtk nghĩ là lỗi do mình tán cờ đỏ trước. Ui là trời 😭

loileLoile

nicee

XJin_owi.XJin_owi.

+1 yêu thích😛

HồngHồng

Đúng hay luôn nha

Bé HeoBé Heo

Này hay nè