Bọ Rùa

Logo.png

Sweet Shot [Novel] - Chap 9

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Sweet Shot, Chương 09


Những lời vượt quá giới hạn khiến bầu không khí trong nhóm trở nên ngột ngạt. Không chỉ Chae Rin mà ngay cả Ha Min cũng không thể bỏ qua những lời lẽ thiếu tôn trọng đó.

"Này…"

Ha Min từ đầu đã giữ thái độ ôn hòa cuối cùng cũng lên tiếng. Khuôn mặt vốn đang cố gắng giữ nụ cười hòa giải của cậu giờ đã cau lại.

"…Cậu không nên nói những lời tùy tiện như vậy."

Giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết, ánh mắt thẳng thắn và nghiêm túc. Những lời đó khiến Jun Seong, người từ lúc đến đã liên tục tỏ thái độ trịch thượng thoáng chững lại.

"Người chửi trước là cô ta mà!"

Jun Seong lớn tiếng chỉ vào Chae Rin nói như thể đang vô cùng oan ức. Trước lời nói trẻ con và thiếu lý lẽ ấy, Ha Min chỉ biết thở dài rồi quay sang Chae Rin mong cố gắng làm dịu tình hình.

"Lần sau Chae Rin hãy dùng lời lẽ nhẹ nhàng hơn một chút…"

"Cậu ta nói nhảm quá nhiều."

Chae Rin trả lời cộc lốc và cố gắng nuốt xuống cơn bực tức. Ha Min liếc nhìn cả hai bên, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử vì lo rằng tình hình có thể leo thang thành cãi vã. Nhưng Chae Rin với dáng vẻ kiên định không nhượng bộ, Jun Seong đành nuốt lại những lời định nói và chỉ lầm bầm một câu chửi thề.

“…Mẹ kiếp…”

Ha Min có linh cảm rằng buổi làm việc nhóm này, và có lẽ cả quá trình làm bài tập sau này sẽ chẳng suôn sẻ chút nào.


***


Một ngày dài khép lại bằng buổi tối uống rượu cùng Tae In. Không có ca làm thêm, cũng chẳng còn buổi họp nhóm khó chịu, nên dù ngày dài nhưng tâm trạng của Ha Min vẫn không quá tệ. Dù Cha Jun Seong cả buổi họp cứ giữ bộ mặt cau có, Ha Min vẫn cố lờ đi và tự nhủ rằng chỉ cần làm xong việc của mình là được. Tuy vậy cậu không thể hoàn toàn bỏ qua sự khó chịu khi phải ở cạnh một người như thế, đặc biệt khi tâm trí cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau những tổn thương trong quá khứ.

“Này, đỉnh chưa!”

Tae In bất ngờ lôi cậu đến một quán cocktail bar ở Phường Cheongdam, nói rằng sẽ giúp Ha Min đổi gió. Đó là một nơi sang trọng, tầm nhìn thẳng ra quang cảnh thành phố rực rỡ. Với biệt danh “tân binh quán nhậu” mà bạn cùng lớp đặt cho, Ha Min bị Tae In dẫn tới đây với lời tuyên bố rằng cậu phải học cách uống rượu cho ra trò. Nơi này vừa lịch sự vừa hoa lệ, kết hợp hoàn hảo giữa ánh đèn, giai điệu nhạc jazz dịu dàng và hương thơm thoang thoảng tạo nên một bầu không khí trưởng thành.

Tae In thực sự biết cách chọn thời điểm. Một ngày dài như hôm nay thì đây là nơi lý tưởng để thư giãn. Ánh mắt Ha Min bị cuốn hút bởi khung cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn trải dài bên dưới.

“Quán này là của bạn anh Tae Rim. Lần trước tớ đã đến thử, đỉnh thật sự.”

Một lounge bar ở Phường Cheongdam với tầm nhìn toàn thành phố, đúng là câu “người thế nào, ngựa thế đấy” chẳng sai.

"…Đắt đỏ lắm."

“Có tớ đây, cậu còn lo cái gì?”

Tae In cười nhếch mép, lôi một chiếc thẻ đen từ trong ví như thể rút ra vũ khí bí mật nào đó. Cử chỉ của cậu trông vừa hài hước vừa trẻ con khiến Ha Min chỉ biết nhìn với ánh mắt khó hiểu.

“Anh đưa thẻ cho tớ.”

“Anh?”

“Ừ, tớ xin tiền để đưa cậu đi ăn cái gì đó ngon thế là ảnh đưa tớ luôn cái thẻ này.”

Tae In khoe khoang đầy tự hào.

"Đừng lấy tên tớ ra làm cái cớ như vậy chứ."

Ha Min nghiêm mặt đáp lại nhưng Tae In chẳng hề nao núng.

"Không lấy tên cậu thì anh ấy sẽ không cho đâu. Lần trước tớ bảo cần mượn tiền để mua quà sinh nhật cho cậu, anh ấy đưa tớ hẳn tấm séc luôn đấy."

"Này, cậu cũng đâu phải thiếu tiền."

"Tiền của tớ là tiền của bố mẹ. Còn tiền của anh ấy là tiền của anh ấy."

"Dù vậy cũng không được."

"Mà thật sự sinh nhật cậu sắp đến rồi còn gì? Tớ đâu có nói xạo."

Ha Min khẽ chớp mắt, vẻ mặt như vừa sực nhớ ra điều gì. Phải không nhỉ? Thời gian trôi nhanh quá….

Ha Min gõ nhẹ lên bàn vài cái rồi chống cằm. Sinh nhật năm ngoái cậu còn đang ở trong quân đội nên không có cơ hội để tổ chức. Lần về nhà sau đó trong kỳ nghỉ mẹ mới làm bữa cơm mừng sinh nhật muộn cho cậu. Ngoài những lần mẹ làm sinh nhật hồi còn trung học thì cậu cũng chẳng có kỷ niệm nào đáng nhớ. Trước khi Tae In chuyển nhà đi, bọn cậu còn tặng quà qua lại và trải qua nhiều lần sinh nhật cùng nhau.

"Sinh nhật ai cơ?"

"Ơ, anh cũng ở đây à?"

Giọng nói của một người đàn ông lạ mặt cắt ngang cuộc trò chuyện khiến Ha Min giật mình quay lại khi nghe thấy. Một người đàn ông đẹp trai với mái tóc nâu nhạt đang đặt tay lên lưng ghế nơi cậu đang ngồi. Bộ trang phục với áo sơ mi vừa vặn ôm sát ngực và vai, quần tây cùng thắt lưng, trông hoàn hảo từ đầu đến chân. Hương nước hoa gỗ mạnh mẽ thoang thoảng trong không khí khiến ai nhìn cũng biết đây là một người đàn ông trưởng thành và thành thục. 

"Anh nghe nói Tae Rim và Hee Jae sẽ đến, nên ghé qua một chút. Còn đây là ai thế?"

"À, đây là bạn thân của em, Song Ha Min. Còn anh này là chủ ở đây, bạn anh tớ. Nhưng mà anh Tae Rim cũng tới đây á? Chết tiệt, đúng lúc ghê."

Người đàn ông được giới thiệu là chủ quán, và là bạn của Tae Rim. Ha Min vội cúi đầu chào.

"Chào anh, em là Song Ha Min."

"Chào, tôi là Kim Sa Hyun, bạn của Tae Rim. À, em cũng quen Tae Rim sao?"

Sa Hyun vừa cười giới thiệu, vừa quay sang hỏi Tae In với vẻ thắc mắc.

"Tất nhiên rồi, bạn thân em mà. Thậm chí anh ấy còn thích cậu ấy hơn cả em nữa!"

"Thật sao? Giờ anh mới biết đấy."

Người đàn ông tên Sa Hyun đưa ánh mắt quan sát từ đầu đến chân Ha Min. Khí chất của anh ta hoàn toàn khác so với Tae Rim. Từ mùi nước hoa, trang phục, cách nói chuyện, cho đến ánh mắt soi xét người đối diện, tất cả đều không hề tầm thường.

"Cái tên đó thế mà lại giấu kín một người như thế này."

Sa Hyun bật cười, lẩm bẩm một mình. Đúng lúc đó cánh cửa quán bật mở, một cặp đôi bước vào. Ai cũng có thể đoán được người đến là ai.

"Tới rồi à?"

Ánh mắt của Sa Hyun cuối cùng cũng rời khỏi Ha Min. Tae Rim cùng bạn gái sánh đôi bên nhau bước vào.

"À, này, hay tụi mình đi chỗ khác đi?"

"……"

"Nhiều chỗ để đi thế mà hôm nay lại chọn đúng chỗ này, phiền phức ghê."

Nhìn cặp đôi đang tiến lại gần, Tae In lẩm bẩm với vẻ không hài lòng. Tuy nhiên, Ha Min hoàn toàn không nghe thấy. Cậu như thất thần, ánh mắt dán chặt vào người đang bước đến.

Ánh mắt Ha Min và Tae Rim chạm nhau thoáng qua trong không trung. Tae Rim có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Ha Min, nhưng ngay lập tức mỉm cười dịu dàng. Đôi mắt cong lên, và nốt ruồi dưới mắt anh như khẽ lay động.

Người lên tiếng trước là bạn gái của Tae Rim, người cùng anh đi vào.

"Gì thế này, Tae In cũng ở đây à?"

"Vâng, chào chị."

"Còn đây là ai?"

Đó là cô gái Ha Min từng gặp ở cửa hàng tiện lợi không lâu trước đây. Giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy chính là bạn gái của Tae Rim. Ha Min khẽ ngậm miệng lại, tâm trạng rối bời. Cậu vừa cảm thấy vui vì tình cờ gặp Tae Rim ở nơi không ngờ tới, nhưng đồng thời lại đau lòng khi phải đối mặt với bạn gái của anh ấy… một cảm giác lẫn lộn đan xen trong lòng cậu.

"À, chị chưa gặp cậu ấy nhỉ? Đây là bạn thân của em…"

"Không cần đâu."

Tae In định giới thiệu Ha Min với cô gái ấy, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Tae Rim đột nhiên vòng tay kéo mặt Ha Min vào sát người mình. Khuôn mặt Ha Min chạm vào vùng bụng của Tae Rim. Một mùi hương dễ chịu thoảng qua như mùi nước hoa, nhưng không phải kiểu quá nồng hay nhân tạo, mà vô cùng tự nhiên và thoải mái.

"Tôi không muốn giới thiệu em ấy cho bất kỳ ai hết."

Tae Rim ôm mặt Ha Min tinh nghịch nói.

"Cái gì vậy? Anh làm sao thế?" 

Tae In phản ứng lại với vẻ không thể tin nổi, ánh mắt ngập tràn sự khó hiểu.

"Tôi chào hỏi rồi mà."

Người lên tiếng lần này là Kim Sa Hyun, bạn của Tae Rim.

"Cái gì đây? Ai mà lại làm như thế chứ?"

Bạn gái của Tae Rim ngơ ngác nhìn Tae In, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ riêng Ha Min là cứng đờ người, như hóa đá tại chỗ. Qua lớp vải áo sơ mi, cậu cảm nhận được những đường nét cơ bắp rắn chắc đang ép nhẹ lên má mình, và mùi hương dịu nhẹ phảng phất khiến đầu óc cậu như quay cuồng.

"Sao lại uống rượu ở đây? Bảo là sẽ dẫn đi ăn món ngon cơ mà."

Tae Rim trách móc Tae In nhưng vẫn không buông vòng tay đang ôm lấy Ha Min.

"Anh đừng xen vào."

"Em ấy vốn đã gầy đến mức khiến anh lo lắng rồi. Phải dắt đi ăn mấy món như thịt, đồ bổ dưỡng mới phải chứ."

Vừa nói Tae Rim vừa nới lỏng vòng tay, nhưng bàn tay anh lại tự nhiên vuốt ve gò má của Ha Min. Anh khẽ mân mê khuôn mặt gầy gò với vẻ đầy xót xa. Khoảng cách gần gũi và những cái chạm nhẹ nhàng khiến phần bụng dưới của Ha Min khẽ nhói lên một cách lạ lùng.

"Ôi trời, cậu ấy đẹp trai quá. Rốt cuộc là ai thế?"

Cô bạn gái ngạc nhiên thốt lên khi cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Ha Min sau khi Tae Rim buông tay.

"Em trai mà anh quý nhất."

Câu trả lời đến từ Tae Rim, người đang khẽ xoa đầu Ha Min.

"Cậu cũng có thứ trân quý à?"

Kim Sa Hyun bật cười mỉa mai hỏi. Giọng điệu của anh ta như thể không thể nào tin được điều vừa nghe.

"Tất nhiên, tôi không muốn để lộ những gì mình trân quý."

Tae Rim đáp lại một cách thản nhiên khi được hỏi tại sao anh chưa bao giờ nhắc đến Ha Min trước đây với những người thân cận. Mặc dù Ha Min hiểu rằng đó lời nói đó không có ý gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy tai mình nóng bừng.

…Anh ấy quý mình.

Dù đã nghe bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần lại Ha Min vẫn cảm thấy vui sướng lạ thường.

"Các anh chị lớn tuổi có thể ngồi bàn khác được không? Hôm nay em chỉ muốn uống riêng với bạn thân của mình thôi."

Tae In nói, chẳng hề để tâm đến những lời của anh trai mình. Có vẻ cậu cảm thấy phiền khi phải ngồi lại giao du với bạn bè của anh.

Dù Tae In có nói gì, Tae Rim vẫn thản nhiên ngồi xuống cạnh Ha Min, trong khi bạn gái anh ngồi cạnh Sa Hyun. Tae In thở dài một hơi, cầm cốc nước đá uống cạn.

"Hôm nay không đi làm sao?"

Ngồi cạnh Ha Min, Tae Rim xoay người về phía cậu, chân vắt chéo và chống cằm một cách uể oải. Ánh mắt dịu dàng nhìn cậu mỉm cười rồi hỏi.

"…Dạ. Em chỉ làm một tuần ba buổi thôi."

"Vậy cũng nhiều rồi."

Trong khi nói, Tae Rim nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại vài sợi tóc mái lòa xòa trên trán Ha Min. Hành động tự nhiên như dòng nước chảy ấy khiến Ha Min thoáng khựng lại, nhưng cậu nhanh chóng mỉm cười để che giấu. Nhìn vào nụ cười đó, Tae Rim hỏi với vẻ quan tâm.

"Có thứ gì em muốn không?"

"Dạ?"

"Sắp đến sinh nhật em rồi mà."

"À… không, không cần đâu ạ."

Lời nói bất ngờ của Tae Rim khiến Ha Min khẽ ngẩn người, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ha Min lắc đầu khăng khăng từ chối, tuy nhiên Tae Rim vẫn không chịu bỏ cuộc.

"Hay để anh cho em tiền tiêu vặt nhé?"

"Em nói là không sao mà…"

"À, cái đó không đủ thành ý nhỉ?"

Không phải ý đó… Ha Min khẽ thở dài. Những hành động nhiệt tình muốn làm gì đó cho cậu của Tae Rim không hề khiến cậu thoải mái. Chúng chỉ đơn thuần là sự quan tâm dành cho "một đứa em trai mà anh yêu quý" mà thôi.

"Nhìn thế này cứ như anh em ruột ấy nhỉ."

"Ngay cả với em ruột anh ấy cũng chẳng vậy đâu."

Tae In đáp lại câu trêu đùa hài hước của Sa Hyun.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Ra chương mới nhanh đi

khangKhang

1k like

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

tym rung rinh vì người

my loveMy love

bánh cuốn nè

FindboyFindboy

Hay nha hay nha 🥰

Quá là đỉnhQuá là đỉnh

Biết là ẻm tổn thương nma cứ trốn tránh hoài vậy t đọc cũng hơi bực nhẹ à nha 😭 t nhà ngoại nma thấy bực những khúc này quá, kiểu không muốn giải thích cho cờ đỏ nhưng mà cờ đỏ cho thời gian nên không nói gì thì Ha Min lại tự ovtk nghĩ là lỗi do mình tán cờ đỏ trước. Ui là trời 😭

loileLoile

nicee

XJin_owi.XJin_owi.

+1 yêu thích😛

HồngHồng

Đúng hay luôn nha

Bé HeoBé Heo

Này hay nè