Bọ Rùa

Logo.png

Sweet Shot [Novel] - Chap 58

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Sweet Shot, Chương 58


Tae Rim khẽ thì thầm. Thật lòng mà nói, anh chọn rạp chiếu phim tối om là để nắm tay, sờ đùi, và ôm ấp cậu. Kế hoạch của anh đã bị hai kẻ không biết điều kia phá hỏng, vậy nên anh tự nhủ với lòng rằng chỉ cần nắm tay là đủ. Vốn dĩ anh cũng không định đi xem phim cùng, nhưng thấy Ha Min vui vẻ khi gặp lại bạn bè, anh đành thuận theo. Bản thân anh đã nhượng bộ nhiều như vậy, nên việc này cũng có thể chấp nhận được.

“….”

Ha Min không phản kháng nữa, cậu im lặng nhìn thẳng về phía trước. Mỗi khi màn hình sáng lên, khuôn mặt ửng hồng của Ha Min lại hiện rõ. Ngắm nhìn biểu cảm đó cũng đủ thú vị. Không, phải nói là vô cùng thích thú mới đúng.

***

Tae Rim chửi thề không thành tiếng. Anh chỉ nhượng bộ đến khi xem phim xong mà thôi.

Sau đó, anh đã lên kế hoạch đi ăn tối ở một nơi có cảnh đêm tuyệt đẹp, rồi đi hóng gió.

"Không phải người ta vẫn nói lấy rượu giải rượu sao ạ?"

Hai người bạn bước vào quán rượu khi trời còn chưa tối hẳn, hào hứng khui rượu soju. Sau khi xem phim xong, cả hai tranh cãi xem nên đi hát karaoke hay ăn gà uống bia, cuối cùng lại thành ra đến đây. Đáng lẽ anh chỉ cần phớt lờ, kéo Ha Min đi là xong, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đắn đo, không nỡ từ chối bạn bè của cậu, Tae Rim lại mềm lòng.

Khi Tae Rim ngỏ ý thuận theo, Ha Min liền nở nụ cười rạng rỡ. Cậu vừa thích đi chơi với bạn, vừa thích ở bên anh, suy nghĩ đơn giản ấy lộ rõ trên gương mặt.

“Anh Ha Min uống bia, còn tiền bối thì sao ạ?”

Chỉ qua vài cuộc điện thoại, Eun Soo đã trở nên thoải mái với Tae Rim, không chút ngại ngùng hỏi han. Tae Rim mỉm cười, lắc đầu.

"Anh phải lái xe."

"A~ tiếc quá."

Woo Kyung hùa theo như một khán giả nhiệt tình. Vốn dĩ Tae Rim cảm thấy những buổi tụ tập thế này rất nhàm chán. Cái thời anh hào hứng với những cuộc nhậu nhẹt cùng đám trẻ kém mình đến 5 tuổi đã qua lâu rồi.

"Hay là em cũng không uống nữa nhé...?"

Thấy chỉ có Tae Rim không uống, Ha Min mở to đôi mắt trong veo hỏi. Tae Rim bật cười, dịu dàng vuốt tóc cậu.

“Cứ uống đi. Nhưng uống ít thôi.”

Nghe được câu trả lời vừa ý, Ha Min ngoan ngoãn gật đầu. May mắn là trông cậu có vẻ vui. Kế hoạch tuy đổ bể, nhưng mục tiêu giúp cậu thay đổi tâm trạng xem ra đã đạt được, dù bản thân anh vẫn chưa hoàn toàn hài lòng.

“À, hôm qua anh có nghe gì không?”

Woo Kyung vừa rót rượu vào ly vừa lên tiếng, như chợt nhớ ra điều gì đó. Ha Min bất ngờ, mở to mắt.

"Hả?"

“Hôm qua Cha Jun Seong phải vào viện cấp cứu đấy.”

"Sao cơ?”

Đôi mắt Ha Min mở to hết cỡ. Cậu có vẻ rất ngạc nhiên trước tin tức đột ngột này.

"Tự dưng có xe cấp cứu đến, em giật cả mình. Nghe nói cậu ta bất tỉnh nằm ngay trên đường.”

"Sao... sao lại thế...?"

“Em không biết. Có người bảo bị móc túi, cũng có tin đồn bị bọn côn đồ trấn lột rồi đánh cho.”

"Cậu ta bị thương nặng lắm à...?"

"Ôi anh ơi, sao anh lại lo cho thằng đó làm gì chứ?”

Woo Kyung nghĩ rằng Ha Min sẽ vui khi nghe tin này, nhưng không ngờ cậu lại tỏ ra lo lắng, cau mày. Woo Kyung ngạc nhiên hỏi, Ha Min vội lắc đầu.

"Không, không phải lo lắng... chỉ là nghe nói cậu ta bị thương nên..."

Ha Min thể hiện lòng trắc ẩn, một đức tính mà con người ai cũng có. Điểm yếu, mà cũng là điểm mạnh của Ha Min chính là cậu không phân biệt đối tượng để thể hiện lòng trắc ẩn của mình.

“Em cũng không rõ bị thương thế nào… nhưng nói chung là cũng đáng đời. Suốt ngày gây sự với anh, đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy.”

“Đã là con người thì phải sống lương thiện."

Eun Soo ngồi bên cạnh góp lời. Tae Rim đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện từ trước, chỉ im lặng, bỏ mấy hạt đậu phộng, món nhắm cơ bản vào miệng nhai.

"À, mà em nghe nói thằng đó bị bỏng thuốc lá thì phải. Chắc phải đi phẫu thuật để xóa sẹo đấy anh ạ?"

"Thế cơ à?"

Trước lời kể của Woo Kyung, nãy giờ im lặng, Tae Rim đang nhai đậu phộng liền buông một câu bâng quơ với giọng điệu hơi giả tạo. Ha Min vô tình nghe thấy, quay sang nhìn Tae Rim, bắt gặp ánh mắt anh đang mỉm cười dịu dàng, anh liền lên tiếng.

"A―"

Thấy anh ra hiệu bảo mình há miệng, Ha Min ngơ ngác làm theo, Tae Rim liền đút cho cậu một hạt lạc.

Ha Min ngượng ngùng nhai hạt lạc thơm ngon vừa được đút cho, Tae Rim cười lớn. 

"Muốn ăn nữa không?"

Anh ân cần hỏi, trông có vẻ rất vui.


***


Bầu không khí trên bàn nhậu nóng lên nhanh hơn dự kiến. Dù có Tae Rim, một người hoàn toàn không hợp với nơi này, góp mặt, nhưng nhờ hai người bạn ham vui, Ha Min cũng thoải mái cười đùa, nhấm nháp chút rượu. Thấy anh có vẻ không hứng thú lắm, nhưng vẫn cố gắng hòa nhập nên Ha Min càng vui vẻ hơn.

Ha Min lén nhìn anh, đôi mắt đã lờ đờ vì hơi men, anh liền tự nhiên đút đồ nhắm cho cậu. Động tác đút đồ ăn cũng rất gọn gàng, dứt khoát. Có vẻ anh rất hài lòng khi Ha Min ngoan ngoãn ăn, nên cậu chỉ việc nhận lấy và bỏ vào miệng.

"Mà hai người thân nhau từ bao giờ thế ạ?"

Chủ đề câu chuyện đã thay đổi vài lần, từ chửi giáo sư đến đám của Cha Jun Seong. Rồi lại chuyển đến chủ đề này. Thấy Ha Min ngoan ngoãn nhận đồ ăn Tae Rim đút, Woo Kyung đột nhiên hỏi. Ha Min đang nhai thức ăn, nghe vậy liền mở to mắt.

"Đúng rồi, em thấy anh còn đi với anh Tae Rim nhiều hơn cả anh Tae In ấy."

Thế à…. Ha Min chớp mắt, vẻ mặt thoáng ngơ ngác.

"Chuẩn rồi. Bảo là bạn thân từ bé với  anhTae In, nhưng em toàn thấy anh đi với tiền bối thôi."

Thế à…. Ha Min lại chớp mắt, vẻ mặt càng ngơ ngẩn hơn.

"Ơ? Anh Ha Min, mắt anh đờ ra rồi kìa."

Thấy Ha Min ngây ngô, thất thần, Eun Soo chỉ tay, phì cười. Gương mặt trắng trẻo ửng hồng, đôi mắt trong veo đã lờ đờ. Eun Soo đã chứng kiến Ha Min say vài lần, nên chỉ cần nhìn mặt là nhận ra ngay.

"Không có mà."

Qua mấy lần nhậu nhẹt, tửu lượng của Ha Min đã tăng lên đáng kể. Cậu trợn mắt cãi lại.

"Không phải, ý em là, sao hai người lại thân nhau đến thế cơ?"

Theo Tae Rim thấy, cả ba người đều đã ngà ngà say. Số chai rỗng đã chất đầy một nửa bàn, cũng đúng thôi. Tae Rim liếc nhìn Woo Kyung đang lè nhè vì hơi men, thản nhiên trả lời.

"Vì em ấy là người tốt bụng nhất khu phố."

Anh chống cằm, lơ đãng nhìn Ha Min đang ngồi ngây ra.

"Anh đã rất quý em ấy vì em ấy tốt bụng."

Hồi còn sống ở khu phố đó, Tae Rim, dù có là ai đi chăng nữa, cũng phải trải qua thời niên thiếu nổi loạn.

Ngày ngày chứng kiến em trai đau ốm, ông nội nằm liệt giường, cộng thêm sự can thiệp và áp đặt quá mức từ cha mẹ, anh đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực. Vốn dĩ đã vô tâm, lạnh lùng, Tae Rim lại càng trở nên tệ hơn. Mỗi khi cha mẹ vắng nhà, anh lại hút thuốc, bạn gái thì thay đổi liên tục, thỉnh thoảng còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với những bạn học chướng mắt. Trong những ngày tháng nổi loạn ấy, lần đầu tiên Tae Rim nhìn thấy Ha Min, anh đã rất ngạc nhiên.

Cậu chào hỏi tất cả mọi người một cách lễ phép, lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, luôn lo lắng người bạn bị bệnh sẽ ngã khi chơi cùng, và mỗi khi Tae In đau ốm phải nằm liệt giường, cậu đều đặn viết thư đến đọc cho Tae In nghe. Nội dung bức thư ngốc nghếch ấy đại loại là mong Tae In mau khỏe lại, làm bạn với nhau suốt đời. Đọc xong, cậu lại nắm tay Tae In, khóc nức nở.

Mỗi khi chơi trong vườn, sợ bạn mình vấp ngã, cậu đều tự tay dọn dẹp những chướng ngại vật, gần gũi, thân thiện với người làm trong nhà, còn giúp đỡ việc nhà. Một đứa trẻ đặc biệt, đến mức Tae Rim vốn chẳng mấy quan tâm đến người khác, cũng phải chú ý. Hơn nữa, cậu còn lén lút bám theo anh mỗi ngày, dù mọi người đều thấy khó chịu với anh, thường gọi anh là "anh", khoe anh những bức tranh mình vẽ, hoặc dúi vào tay anh những món ăn vặt đầy ắp trong túi.

Chợt nhớ về kỷ niệm xưa, Tae Rim bật cười, xoa đầu Ha Min. Hồi đó cậu mũm mĩm, suốt ngày lẽo đẽo theo anh gọi "anh", "anh". Còn bây giờ thì ngược lại. Giờ đây, nếu anh không theo đuổi, cậu có vẻ chẳng hề có ý định đến gần.

"Anh ấy tốt bụng thật mà. Em công nhận."

Trước câu trả lời ngắn gọn của Tae Rim, Woo Kyung gật gù đồng tình, uống cạn ly rượu. Rồi đột nhiên, cậu ta nói thêm với vẻ bực bội.

"Tốt bụng thì có tốt bụng, nhưng đôi khi em thấy anh ấy cứ như bị khờ ấy. Như lần làm bài tập nhóm vừa rồi, nếu không có Kang Chae, chắc anh ấy đã ghi tên cả đám kia vào nộp rồi."

Chủ đề càng lúc càng đi sâu hơn.

"Với cả, anh ấy cho mọi người xem vở ghi với bài tập suốt."

"Cùng nhau làm thì tốt mà…"

"Đúng là không biết giữ miếng cho bản thân gì cả."

Woo Kyung lắc đầu ngao ngán, trách móc. Dù bị nói vậy, Ha Min vẫn chỉ cười ngây ngô, hai tay ôm chặt ly bia. Có vẻ cậu say thật rồi, nụ cười vốn đã đơn thuần nay càng ngây ngô hơn. Tae Rim im lặng quan sát, rồi tự nhiên giật lấy ly bia Ha Min đang ôm khư khư. Cậu liền nhìn theo ly bia xa dần với ánh mắt tội nghiệp.

"Mà làm sao một người như anh lại hoàn thành nghĩa vụ quân sự được nhỉ?"

Chủ đề lần này là quân đội. Với tính cách mềm yếu, thậm chí có phần nhu nhược của Ha Min, việc cậu đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự đúng là khiến người ta ngạc nhiên.

"Tiền bối cũng đi nghĩa vụ rồi ạ?"

Woo Kyung lễ phép hỏi Tae Rim. Anh mỉm cười, trả lời ngắn gọn.

"Anh có quốc tịch Mỹ."

Câu trả lời đánh trúng trọng tâm khiến Woo Kyung ngạc nhiên gật đầu. "Trời, ghen tị ghê." Cậu ta buột miệng, rồi hỏi luôn.

"Vậy là trong đây chỉ có Ha Min hyung đi nghĩa vụ thôi à?"

"A, chán ngắt, lại nói chuyện quân đội."

Eun Soo vừa ngoáy tai vừa càu nhàu với vẻ khó chịu.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Ra chương mới nhanh đi

khangKhang

1k like

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

tym rung rinh vì người

my loveMy love

bánh cuốn nè

FindboyFindboy

Hay nha hay nha 🥰

Quá là đỉnhQuá là đỉnh

Biết là ẻm tổn thương nma cứ trốn tránh hoài vậy t đọc cũng hơi bực nhẹ à nha 😭 t nhà ngoại nma thấy bực những khúc này quá, kiểu không muốn giải thích cho cờ đỏ nhưng mà cờ đỏ cho thời gian nên không nói gì thì Ha Min lại tự ovtk nghĩ là lỗi do mình tán cờ đỏ trước. Ui là trời 😭

loileLoile

nicee

XJin_owi.XJin_owi.

+1 yêu thích😛

HồngHồng

Đúng hay luôn nha

Bé HeoBé Heo

Này hay nè