Bọ Rùa

Logo.png

Sweet Shot [Novel] - Chap 57

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Sweet Shot, Chương 57


***


Sau khi cho cậu ăn bữa sáng muộn được gọi bằng dịch vụ phòng, Ha Min hỏi liệu cậu có thể thay quần áo rồi đi được không. Tae Rim không quan tâm, nhưng Ha Min không muốn mặc bộ quần áo bẩn thỉu ngày hôm qua đến một buổi hẹn hò như thế này với anh.

Trước lời nói của Ha Min rằng cậu muốn về nhà thay quần áo vì cảm thấy quần áo hôm qua đã bẩn, anh chỉ mỉm cười không đáp và lái xe đến trung tâm mua sắm. Lấy cớ là sắp đến giờ chiếu phim, anh chọn cho cậu một bộ quần áo lịch sự và đưa thẻ cho nhân viên thanh toán. Anh biết cậu sẽ cảm thấy ngại ngùng nên cố tình tránh những cửa hàng đồ hiệu đắt tiền.

"Vậy thì mua bỏng ngô cho anh nhé."

Giờ thì Tae Rim đã hiểu Ha Min phần nào. Cứ ép cậu nhận quà, với tính cách hay trốn tránh thì cậu sẽ càng thu mình lại. Vì vậy, cần phải có sự thỏa hiệp và yêu cầu hợp lý để giúp cậu trút bỏ gánh nặng trong lòng.

"Vậy thì em mua bỏng ngô cho anh nhé."

Tae Rim giờ đây đã hiểu Ha Min hơn một chút. Cứ tặng quà cho cậu một cách vô tội vạ, cậu sẽ lại càng thu mình và trốn tránh. Vì vậy cần phải có sự trao đổi, yêu cầu hợp lý. Để giúp cậu trút bỏ gánh nặng trong lòng.

Có vẻ như anh đã đoán đúng, Ha Min liền bật dậy và vội vàng hỏi.

"Vị gì ạ?"

"Hmm... vị em thích ấy."

"Ơ... em thích tất cả các vị..."

"Vị em thích nhất ấy?"

Ha Min trông có vẻ không cam tâm chỉ vì một hộp bỏng ngô, nhưng dù sao trông cậu cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Rồi cậu nhanh chóng tiến về phía quầy bán hàng. Với vẻ mặt nghiêm trọng, cậu lướt qua menu và dõng dạc gọi món. Sau đó cậu mang hai hộp bỏng ngô cỡ lớn nhất đến, đưa cho anh một hộp.

"Đây là của anh. Còn đây là của em."

Việc mua hai hộp cỡ lớn riêng biệt trông thật ngốc nghếch. Tae Rim bật cười khi nhìn hộp bỏng ngô cỡ lớn trước mặt. Nhưng Ha Min ngây thơ lại tỏ ra rất vui vẻ.

"Hai hộp này là hai vị khác nhau... đây là vị truyền thống, còn của em là vị caramel."

"Ừm."

"Mình ăn chung nhé."

Ha Min nở một nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Tae Rim ngây người nhìn nụ cười của cậu. Anh vô thức bị thu hút bởi nụ cười thuần khiết ấy.

"Anh Ha Min!"

Một giọng nói vui mừng vang lên từ phía xa. Ha Min giật mình quay đầu về phía phát ra âm thanh.

"Eun Soo à―."

Khuôn mặt vốn đã rạng rỡ lại càng tươi tắn hơn. Cậu bật dậy vẫy tay khi nhận ra bạn mình. Ngược lại, Tae Rim tặc lưỡi. Một vị khách không mời mà đến đã xuất hiện.

"Anh cũng đến xem phim ạ?! Ơ? À... chào tiền bối ạ."

Eun Soo cũng nhận ra Tae Rim đang ngồi đối diện, cúi đầu chào với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Woa, không ngờ lại gặp anh ở đây~. Em gọi điện thoại mà anh không nghe máy, em tưởng anh đang ngủ chứ!"

Eun Soo và Woo Kyung lần lượt xuất hiện. Phát hiện ra Ha Min, họ tự nhiên ngồi xuống hai bên cạnh cậu.

"Gì đây? Anh đi xem phim với tiền bối ạ? Hay là hai người đang hẹn..."

"Ơ! Woo Kyung à, em… em ăn trưa chưa?"

Ha Min giật mình chen ngang trước câu hỏi vô ý của Woo Kyung, rằng cậu đi xem phim với trai trong khi đã có bạn gái sao? Cậu không muốn khơi ra những lời nói dối không đáng có trước mặt anh. Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài cùng với anh, đi cạnh nhau như thế này. Theo bản năng, cậu cảm thấy bất an, sợ rằng bí mật của mình sẽ bị bại lộ, những lời nói cứ thế thốt ra khỏi miệng. Dù biết đó là một hành động hèn nhát, nhưng miệng cậu lại nhanh hơn cả đầu óc. Ha Min vô thức nhìn Tae Rim. Tae Rim tỏ ra thờ ơ trước sự xuất hiện đột ngột của đám bạn cậu. Nhận ra rằng anh không nghe thấy, Ha Min khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ, ừm. Ăn rồi. Em với Ha Eun Soo đi ăn canh giải rượu, rồi chán quá nên rủ nhau đi xem phim."

"À, vậy à...? Tốt quá."

Ha Min đáp lại với một nụ cười gượng gạo.

"Anh, anh xem phim gì thế? Cho em xem vé với."

Eun Soo vừa thản nhiên bốc bỏng ngô ăn vừa hỏi. Thấy tay Eun Soo nhanh nhẹn bốc bỏng ngô, Tae Rim khó chịu, bắt chéo chân.

"Vé?... anh ơi, phim mình xem là phim gì ấy nhỉ?"

Tae Rim là người đặt vé, Ha Min không quan tâm đến thể loại phim. Chỉ cần được xem phim cùng anh là đủ rồi, nên cậu cũng không hỏi.

Ha Min cuống quýt hỏi, Tae Rim cố gắng mỉm cười, mở ứng dụng trên điện thoại ra đưa cho cậu xem.

"Ơ? Trùng với phim bọn em xem này! Vậy mình xem chung luôn đi ạ!"

Sau khi kiểm tra tên phim và giờ chiếu, Eun Soo hào hứng vỗ vai Ha Min. Trước lời nói đầy phấn khích của Eun Soo, Tae Rim cau mày và nghĩ thầm ‘xem chung cái con khỉ…’ Tae Rim khó chịu ra mặt, nhưng...

"Ừ, hay quá."

Ha Min lại thực sự vui mừng, mỉm cười hưởng ứng. Nụ cười ngây ngô, không hề hay biết của cậu khiến cơn giận của Tae Rim dịu xuống. Khuôn mặt cậu vừa ngây ngô vừa đáng yêu đến lạ.

"Woa, hai người cũng đi xem phim cùng nhau cơ đấy. Mà sao lại mua tận hai hộp bỏng ngô thế ạ?"

Lần này, Woo Kyung vô tư bốc bỏng ngô phần của Tae Rim ăn rồi hỏi. Tae Rim nhíu mày, mỉm cười, giật lấy hộp bỏng ngô trên tay Woo Kyung.

"Của anh mà."

"A... À―! Em xin lỗi ạ."

Nghe Tae Rim khẳng định chủ quyền, Woo Kyung ngượng ngùng xin lỗi. Trông cậu ta cứ nghĩ rằng người giàu có như Tae Rim sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này. Bầu không khí đột ngột nặng nề, Ha Min bối rối, đưa hộp bỏng ngô của mình cho Woo Kyung.

"E… em ăn của anh này."

"Ơ? Thật ạ?"

"Ừm."

Ha Min cười ngượng nghịu đáp lại. Cuối cùng, việc cậu đưa phần của mình cho người khác càng khiến anh khó chịu hơn. Đúng là tốt bụng quá mức mà.... Tae Rim liếc nhìn Woo Kyung với ánh mắt khó chịu.

"Em cảm ơn anh nhé, anh~ là tuyệt nhất."

Woo Kyung nịnh bợ, ôm lấy cánh tay Ha Min. Rồi cậu ta liếc Tae Rim, buông một câu bông đùa.

"Em cứ tưởng tiền bối hào phóng lắm, không ngờ... có chút keo kiệt đấy ạ."

Cái thằng nhóc này nói gì vậy, điên à.

Tae Rim cố nuốt những lời sắp tuôn ra khỏi miệng, chỉ cười nhạt đáp lại.

"Không phải đâu..."

Người lên tiếng phản bác lại lời nói đùa của Woo Kyung không ai khác chính là Ha Min.

"Anh ấy không keo kiệt đâu... Anh ấy đã mua vé xem phim cho anh và cả bộ quần áo này nữa đấy”. 

Woo Kyung bật cười trước những lời lẽ như đang cố gắng thuyết phục cậu ta một cách nghiêm túc của Ha Min. Cậu ta cười phá lên, vỗ vai Ha Min rồi nói.

"À, em đùa thôi mà, đùa thôi~. Cả khoa mình đều biết tiền bối hào phóng thế nào. Nhờ có anh mà hôm qua bọn em được ăn liên hoan tăng 1 và tăng 2 đấy ạ."

Cách gọi thân mật từ "tiền bối" đã chuyển sang "anh" một cách tự nhiên. Dù bên cạnh có nói gì, Tae Rim vẫn chăm chú nhìn Ha Min. Anh hài lòng khi thấy cậu đứng ra phản bác lại lời nói của Woo Kyung. Rồi anh bất giác mỉm cười, giật lại hộp bỏng ngô trên tay Woo Kyung. Bị giật mất hộp bỏng ngô, cậu ta ngơ ngác chớp mắt.

"Cầm lấy mà mua."

Tae Rim vừa nói vừa đưa thẻ của mình ra, thay cho hộp bỏng ngô vừa bị anh giậy mất. Trước nụ cười thân thiện, Woo Kyung là người không biết từ chối là gì, hớn hở cầm thẻ chạy về phía quầy bán hàng.

Eun Soo thì đi đổi chỗ ở máy bán vé tự động, Woo Kyung thì đi mua bỏng ngô. Lúc này chỉ còn lại hai người, Tae Rim ôm hộp bỏng ngô nồng nặc mùi caramel vào lòng Ha Min, cười lớn. Đối diện với ánh mắt hiền lành, có phần ngây ngô của cậu, anh dịu dàng nói.

"Đây, của Ha Min."

Trả lại đúng chủ nhân của nó, Tae Rim hài lòng mỉm cười.

Việc phải ngồi thành một hàng bốn người ngoài ý muốn, khiến anh cực kỳ khó chịu.

Tae Rim duỗi thẳng chân, tùy ý gác tay lên tay vịn, uể oải nhìn màn hình. Nội dung phim là một bộ phim hài lãng mạn nhàm chán. Anh chọn đại một phim, miễn tiện giờ, nên cũng chẳng quan tâm nội dung là gì. Vốn dĩ anh không phải là người thích xem phim, nên một bộ phim hài lãng mạn nhạt nhẽo không đủ để thu hút sự chú ý của anh.

Nhưng có một thứ thú vị hơn. Tae Rim chống cằm, ngay khi phim bắt đầu, anh đã chăm chú quan sát đôi má của Ha Min, người đang mở to mắt theo dõi bộ phim. Khuôn mặt Ha Min lúc sáng lúc tối theo ánh sáng từ màn hình. Mỗi khi mặt cậu sáng lên, đôi mắt long lanh lại càng thêm phần xinh đẹp. Dù nội dung phim rất sáo rỗng, nhàm chán và quen thuộc, nhưng Ha Min lại tập trung đến mức, dù có ai bắt cậu đi mất chắc cậu cũng không hay biết. Thấy cảnh đó còn thú vị hơn cả phim, Tae Rim mải mê ngắm nhìn bên má của Ha Min, người thậm chí còn không nhận ra mình đang bị anh nhìn chằm chằm.

Đã lâu lắm rồi Ha Min mới đi xem phim, cậu mải mê tập trung, rồi đột nhiên cảm nhận được ánh mắt dán chặt vào má mình, bất giác quay đầu lại. Bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm từ nãy đến giờ, Ha Min giật mình, khẽ nghiêng người sang. Thấy khuôn mặt Ha Min kề sát như muốn thì thầm, Tae Rim cũng nghiêng người theo.

"Anh thấy chán à?"

Giọng nói nhẹ nhàng, cẩn thận vang lên bên tai. Tae Rim khẽ cười, ghé sát tai Ha Min, trả lời.

"Thú vị lắm."

Là thật lòng. Ngắm nhìn khuôn mặt Song Ha Min đang xem phim rất thú vị.

Nghe câu trả lời của anh, Ha Min cười nhẹ, như thể cảm thấy may mắn. Thấy cậu cười, Tae Rim lặng lẽ nắm lấy bàn tay Ha Min đang đặt trên tay vịn. Bất ngờ bị nắm tay, Ha Min giật mình, liếc nhìn hai đứa bạn đang ngồi phía bên kia. Tae Rim không hề bận tâm kéo tay vịn lên. Hai người bạn ngồi phía bên kia đã tập trung vào xem phim, không còn tâm trí để ý đến chuyện khác. Hơn nữa, họ còn đang bận ăn bỏng ngô mà Tae Rim đã mua bằng thẻ của mình.

"N… nếu ai nhìn thấy..."

Ha Min cố gắng rụt tay lại, nhưng Tae Rim đã đan chặt các ngón tay vào nhau, không cho cậu thoát. Những ngón tay đan chặt như đang trói buộc bàn tay Ha Min.

"Chẳng phải đến rạp chiếu phim là để làm chuyện này sao."


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Ra chương mới nhanh đi

khangKhang

1k like

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

tym rung rinh vì người

my loveMy love

bánh cuốn nè

FindboyFindboy

Hay nha hay nha 🥰

Quá là đỉnhQuá là đỉnh

Biết là ẻm tổn thương nma cứ trốn tránh hoài vậy t đọc cũng hơi bực nhẹ à nha 😭 t nhà ngoại nma thấy bực những khúc này quá, kiểu không muốn giải thích cho cờ đỏ nhưng mà cờ đỏ cho thời gian nên không nói gì thì Ha Min lại tự ovtk nghĩ là lỗi do mình tán cờ đỏ trước. Ui là trời 😭

loileLoile

nicee

XJin_owi.XJin_owi.

+1 yêu thích😛

HồngHồng

Đúng hay luôn nha

Bé HeoBé Heo

Này hay nè