Bọ Rùa

Logo.png

Sweet Shot [Novel] - Chap 160

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

“Rồi cả chuyện không cho anh đi MT nữa, không phải là hơi quá à? Tụi mình cũng năm tư rồi, em cũng sắp đi thực tập nên chuyến đi chung được của cả đám năm ngoái là lần cuối. Vậy mà anh ấy cũng nhất quyết không cho anh đi.”

Eun Soo một khi đã bắt đầu nói là trút ra hết những lời dồn nén. Hoàn toàn không ngờ rằng những người xung quanh lại cảm thấy như vậy, Ha Min có lẽ đã rất bối rối nên chỉ biết há hốc miệng nhìn Eun Soo ngây người.

“Như vậy là… quản… thúc… sao…?”

Đây là lần đầu yêu đương nên thật ra Ha Min hoàn toàn không biết điều gì là đúng, điều gì là sai. Khác với cậu là kẻ gà mờ chẳng biết tí gì về yêu đương, anh ấy lại dày dạn kinh nghiệm nên khi hẹn hò, cậu hoàn toàn nghe theo lời anh. Thật ra dù có đôi lúc cảm thấy hơi bất công nhưng chỉ cần được ở bên anh ấy thì cậu lại thấy chẳng sao cả.

“Quản thúc thì cũng là quản thúc rồi… nhưng mà hơi…”

Eun Soo trầm ngâm suy nghĩ rồi vuốt cằm.

“Phải nói là ghen tuông dữ dội thì đúng hơn nhỉ.”

“Ghen tuông…?”

“Vâng. Theo em thấy thì vị tiền bối đó ghen hơi bị dữ đấy ạ.”

“……Anh ấy? Không phải đâu…”

“Không phải gì mà không phải. Cái kiểu ghen tuông kỳ lạ đó em đã cảm nhận được từ trước khi anh ấy hẹn hò với anh rồi cơ?”

Eun Soo tròn mắt đáp trả. Eun Soo đã phải chịu đựng nỗi khổ không tên từ trước khi hai người họ hẹn hò, có vẻ cảm thấy hơi bất công trước phản ứng lắc đầu phủ nhận của Ha Min.

“Anh ấy có hơi… nhiều thứ không thích thật, nhưng kiểu người g… ghen tuông này nọ thì không phải đâu… Kinh nghiệm yêu đương của anh ấy cũng nhiều nên chắc không…”

“À không phải. Không phải ghen tuông mà là ám ảnh chiếm hữu?”

“Hả?”

Ha Min hoàn toàn không thể hiểu nổi Eun Soo đang nói gì. Ghen tuông? Ám ảnh chiếm hữu? Đó là những từ không hề phù hợp với người anh luôn ung dung và tràn đầy tự tin. Trong số những người cậu từng gặp, anh là người trưởng thành nhất. Là một người chu đáo và chín chắn, luôn bao dung cả những lúc cậu phạm lỗi. Dĩ nhiên anh có khía cạnh hơi dai dẳng, và trước đây thỉnh thoảng cũng có việc dồn ép cậu, nhưng đó chỉ đơn thuần là vì giai đoạn mới bắt đầu thôi. Giờ họ đã hẹn hò mấy năm rồi, và khi mối quan hệ bắt đầu ổn định thì những dáng vẻ đó không còn thấy nữa.

“Không phải thế đâu.”

“Cá cược không ạ?”

“Cá cược…?”

“Xem lời em nói là sai hay đúng.”

Eun Soo dùng bút gõ gõ xuống trang sách rồi nở nụ cười đắc ý. Nếu anh không tin thì chỉ còn cách cho anh thấy thôi. Eun Soo nói thêm với vẻ đắc thắng hướng về phía người đang ngẩn ra kia.

“Xem sự ám ảnh chiếm hữu của vị tiền bối đó có thật sự nghiêm trọng hay không.”

**

“Ư, Eun Soo à. Cái này thì hơi…”

Ha Min đứng ngồi không yên, nhìn cô ấy đầy lo lắng.

“Anh không thích ạ? Nếu anh nói không thích thì em không làm đâu.”

Eun Soo cầm điện thoại của Ha Min, thản nhiên nói. Lời đó là thật lòng. Eun Soo thực sự không bao giờ làm chuyện mà đối phương không thích. Nhưng, vấn đề là…

“Không thích cái gì mà không thích!”

Là Tae In đang vô cùng tức tối. Sau khi nghe kể lại cuộc nói chuyện với Eun Soo, Tae In nói rằng sẽ rất thú vị rồi nhiệt liệt đồng ý và tham gia vào cuộc thử nghiệm này. Cậu ta giật phắt lấy điện thoại của Ha Min rồi trừng mắt.

“Tae In à…”

Ha Min gọi cậu ta bằng giọng khó xử. Nhưng Tae In rất cương quyết.

“Cậu cũng lạ thật đấy. Cậu không biết là Lee Tae Rim ghen tuông dữ lắm à?”

“…Đã bảo không phải mà.”

“Ghen tuông, ám ảnh chiếm hữu cực kỳ. Thế nên mới không cho cậu đi du lịch lấy một lần nào. Đến đi riêng với tớ mà cũng không cho phép còn gì.”

“……Chuyện đó……”

Ha Min không dám trả lời thẳng mà ngập ngừng. Tae In vốn dĩ rất ham chơi nên đã mấy lần rủ cậu đi du lịch riêng tư nhưng cậu đều đành phải từ chối. Dĩ nhiên là vì anh trai cậu phản đối, nhưng anh ấy quá kiên quyết nên Ha Min cũng hơi khó xử. Cá nhân Ha Min cũng từng có lúc muốn đi chơi với Tae In một chuyến. Bởi vì từ sau khi gặp lại, hai người chưa từng có thời gian riêng tư nào cả. Miệng thì cứ nói thân thiết này nọ, nhưng từ sau khi cậu hẹn hò với anh trai cậu ấy thì đến cơ hội đi chơi tử tế còn chẳng có.

“Đó là bệnh đấy.”

“Bệnh gì.”

“Chẳng có kiểu làm quá nào như thế cả.”

Tae In lắc đầu với vẻ mặt bất mãn.

“Tóm lại hôm nay cậu cứ đừng nghĩ ngợi gì cả mà chơi thôi, được chứ?”

“Nhưng mà… ít nhất cũng phải nhắn cho anh ấy một tiếng chứ.”

“Cậu không định cá cược nữa à?”

“……”

“Mà cậu cũng lạ thật. Sống mà bị kiểm soát chặt như thế thì được à? Từ hồi cậu hẹn hò với anh tớ, cậu có đi chơi tử tế với bọn này được lần nào không? Dù người yêu quan trọng hơn bạn bè thật đấy, nhưng cậu không nhớ tụi nó đã quan tâm cậu thế nào suốt thời gian qua à?”

Ha Min liền lộ vẻ mặt tiu nghỉu, liếc nhìn Eun Soo và Chae Rin đang thản nhiên nghịch điện thoại như không phải chuyện của mình. Lời cậu ấy nói không sai. Hồi sinh viên năm nhất, chính họ là những người đã chủ động quan tâm chăm sóc và thân thiết với cậu khi cậu còn là một đứa chẳng biết gì và luôn rụt rè. Và Tae In cũng không hề sai. Cũng đúng là từ sau khi hẹn hò, cậu đã lơ là bạn bè.

“……Xin lỗi.”

Ha Min khẽ nói với cảm giác tự trách trong lòng.

“Aizz, sao anh cứ nói mấy lời vô ích thế.”

Chae Rin vốn đang không quan tâm liền tỏ vẻ bực bội, đá nhẹ vào ống quyển của Tae In.

“Gì chứ. Anh nói đúng mà.”

“Không phải đâu anh. Anh đừng xin lỗi. Tụi em là con nít chắc? Không được đi chơi cùng là dỗi hờn hay sao?”

Eun Soo vội vàng xua tay rồi quay sang trách móc Tae In. Tae In đáp trả với vẻ mặt láu cá.

“…Tớ thì có dỗi đấy?”

“Thiệt tình. Anh này cũng ngấm ngầm ám ảnh anh Ha Min ghê lắm cơ.”

“Ám ảnh cái gì. Anh bất bình nên mới nói thế, bất bình hiểu chưa. Thật ra anh là người chơi thân với Ha Min trước mà. Nếu không thì hai người bọn họ vốn dĩ có quen biết nhau đâu chứ?”

Tae In có vẻ bất bình lắm nên còn chống cả tay lên hông rồi bắn một tràng liên thanh. Dù bị các hậu bối trách móc, cậu chàng vẫn không hề nao núng mà quay lại nhìn Ha Min bằng ánh mắt cương quyết.

“Tóm lại hôm nay tịch thu điện thoại của cậu.”

“……Lỡ anh ấy giận thì sao.”

“Không liên lạc được một ngày mà đã nổi giận thì đó mới là vấn đề đấy, hiểu chưa?”

Cậu ấy chỉ ra đúng điểm mấu chốt của vấn đề. Ha Min không thể hiểu nổi, nhưng mặt khác, cậu lại tự hỏi ‘lẽ nào đúng là vậy?’, rồi bị thuyết phục một cách kỳ lạ.

“Với lại hai người hẹn hò cũng hơn hai năm rồi còn gì, chẳng lẽ đến mức độ tin tưởng đó cũng không có sao.”

…Lời này cũng đúng. Bản thân cậu thì dù một ngày không liên lạc được với anh cũng không thấy bất an. Thật ra vì hơn hai năm qua đã dính lấy nhau quá nhiều nên cậu còn nghĩ có lẽ anh cũng cần thời gian riêng tư. Nhưng đó là một chuyện khác, còn bản thân việc lấy anh ra để cá cược đã khiến lòng cậu không vui rồi.

“Nhưng mà……”

“Suốt thời gian qua cậu cũng đâu có đến xem biểu diễn của tớ, đúng không?”

Thấy cậu vẫn còn ngần ngừ, Tae In chọc đúng vào điểm yếu của Ha Min.

“……Xin lỗi.”

“Hôm nay tớ với Chae Rin đi ghi hình sân khấu cho chương trình phát sóng. Cậu phải đi cùng đấy.”

“……Biết rồi.”

Cuối cùng, Ha Min là người thua cuộc. Dù Tae In có ép buộc thì những chuyện cậu có lỗi với cậu ấy còn nhiều hơn thế nên cậu chẳng còn lời nào để nói. Cuối cùng Ha Min đành ngoan ngoãn gật đầu.

“Xong việc tớ đãi cậu món ngon. Còn nhiều người muốn giới thiệu cho cậu nữa.”

Tae In vừa quàng vai bá cổ cậu vừa nói với vẻ cực kỳ phấn khích. Từ khi bắt đầu công việc liên quan đến phát sóng, mạng lưới quan hệ của Tae In đã mở rộng hơn trước rất nhiều. Cậu ấy bắt đầu được nhiều người biết mặt, đủ để những ai cần biết đều biết. Nhìn Tae In có nhiều bạn bè và người quen như vậy lại phấn khích đến thế chỉ vì được đi chơi cùng mình, Ha Min thừa nhận rằng suốt thời gian qua bản thân đã quá lạnh nhạt.

Hơn nữa, cậu cũng nợ Tae In rất nhiều. Bởi vì dù nói là bạn bè mà cậu đã đơn phương cắt đứt liên lạc suốt mấy năm trời chỉ vì lý do của bản thân. Chuyện đó hẳn hẳn đã khiến cậu ấy buồn lắm, thế mà Tae In vẫn hoàn toàn thông cảm cho cậu. Đối với Tae In, cậu luôn chỉ nhận được sự thấu hiểu.

Cuối cùng Ha Min quyết định nghe theo ý cậu chàng và ngoan ngoãn đi theo sau Tae In.

**

Nơi ghi hình có quy mô hoành tráng hơn cậu nghĩ. Không phải là trường quay riêng biệt mà quay ngay tại phòng làm việc của Tae In, nhưng người thì đông thật đông, mà thiết bị cũng cực kỳ khủng. Khác hẳn một trời một vực so với quy mô phát sóng sơ sài trước đây.

“Cậu ngồi đây đi.”

Tae In vừa để nhân viên trang điểm làm việc vừa kéo Ha Min ngồi xuống ghế bên cạnh mình. Chae Rin cũng đang được trang điểm ngay bên cạnh đó, còn Eun Soo thì có vẻ thấy mới lạ và thú vị nên đang thích thú ngắm nhìn.

“Ồ, anh Ha Min, lâu rồi không gặp!”

Woo Kyung đến để cùng ghi âm cũng vui vẻ chào đón khi thấy Ha Min. Nói thêm là Woo Kyung vì vừa mới xuất ngũ nên đang là sinh viên bảo lưu trước khi quay lại trường. Nhìn làn da rám nắng có vẻ cậu nhóc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ quân ngũ.

“Lâu rồi không gặp. Em khỏe không?”

Ha Min hỏi với gương mặt vui mừng, cười toe toét.

“Khỏe là cái chắc. Sướng rơn rồi còn gì. Thằng này ngày nào cũng nhậu nhẹt.”

Tae In đứng bên cạnh trả lời thay rồi trách móc.

“Phải tận hưởng cuộc sống của người tự do chứ anh. Anh có đi quân đội đâu mà biết! Chỉ có anh Ha Min mới hiểu thôi.”

Shin Woo Kyung hùng hổ đáp trả. Tae In được miễn nghĩa vụ vì vấn đề bệnh tim hồi nhỏ, chỉ nhún vai ra vẻ ‘thì sao nào’.

Nghĩ lại thì cậu có nghe nói cậu nhóc đã xuất ngũ nhưng đúng là chưa gặp mặt lần nào. Cậu lại một lần nữa nhận ra mình đã lơ là những người xung quanh đến mức nào suốt thời gian qua.

“Mà này~, anh à, dạo này chẳng thấy mặt mũi anh đâu?”

Woo Kyung nói tiếp ra vẻ tủi thân, Ha Min liền cười gượng rồi khẽ đáp.

“Xin lỗi em. Từ hồi không gặp có vẻ em lại cao hơn rồi.”

“Em cao thêm được chút, hai xăng-ti đấy. Ngầu chưa.”

“Ừm. Thân hình trông cũng ổn hơn thì phải?”

“Anh cũng tinh mắt đấy. Dạo này em đang tập tăng cơ. Hồi sắp xuất ngũ ở đơn vị chẳng có gì làm nên chỉ toàn tập thể dục thôi, mà thấy cũng hay hay nên em định tập nghiêm túc thử xem.”

Woo Kyung giơ tay lên rồi nắm chặt nắm đấm lại. Cậu nhóc khoe cơ bắp rồi ra vẻ ta đây.

“Cậu ta này dạo này lên sóng chương trình của anh Tae In xong cũng được chú ý chút ít nên mới phấn khích làm vậy đấy ạ.”

Eun Soo đang ngắm nghía thiết bị liền chen vào một câu.

“Vậy à? Dạo này nổi tiếng lắm hả?”

Thấy Ha Min hỏi với đôi mắt sáng lấp lánh, Woo Kyung liền khụ một tiếng, hắng giọng rồi nhún vai.

“Cũng có vài cái DM, này nọ.”

“Oaa.”

“Rồi trên Instagram cũng có vài người liên hệ nhờ quảng cáo chút đỉnh, ờm… cỡ đó thôi?”

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

KemmKemm

Hay quá sốp oi🥰😍

Tunn2303Tunn2303

Ra chương mới nhanh đi

khangKhang

1k like

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

tym rung rinh vì người

my loveMy love

bánh cuốn nè

FindboyFindboy

Hay nha hay nha 🥰

Quá là đỉnhQuá là đỉnh

Biết là ẻm tổn thương nma cứ trốn tránh hoài vậy t đọc cũng hơi bực nhẹ à nha 😭 t nhà ngoại nma thấy bực những khúc này quá, kiểu không muốn giải thích cho cờ đỏ nhưng mà cờ đỏ cho thời gian nên không nói gì thì Ha Min lại tự ovtk nghĩ là lỗi do mình tán cờ đỏ trước. Ui là trời 😭

loileLoile

nicee

XJin_owi.XJin_owi.

+1 yêu thích😛

HồngHồng

Đúng hay luôn nha