Bọ Rùa

Logo.png

Sweet Shot [Novel] - Chap 140

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

#Ngoại truyện 1 (2)

Dù cảm thấy bất lịch sự trước câu hỏi trống không chẳng đầu chẳng cuối cùng hành động đột nhiên túm lấy cánh tay, nhưng trước vẻ ngoài kiêu căng và thô lỗ của gã, người nhân viên chỉ tránh ánh mắt đi và ngoan ngoãn trả lời.

“…Anh ấy tan làm rồi ạ.”

Người nhân viên chỉ ném lại câu đó rồi vụt chạy đi mất. Bởi vì từ gã tỏa ra nồng nặc mùi của một kẻ phiền phức không nên dây vào.

“Đúng lúc thật, chết tiệt.”

Mất công vô ích, Kwon Dae Woo dùng chân đá mạnh vào cửa quán cà phê rồi bước ra ngoài. Tiếng động lớn loảng xoảng khiến ánh mắt của mọi người xung quanh và cả ánh nhìn khó chịu của nhân viên đổ dồn về phía gã, nhưng Kwon Dae Woo chẳng thèm để tâm.

“Aiss, tìm thằng chó chết này ở đâu bây giờ...”

Nghĩ đến việc ngày mai lại phải ra ngoài tìm Song Ha Min, lòng gã thấy bức bối. Trong đầu gã lúc này chỉ có ham muốn được đấm thẳng vào mặt nó và không thương tiếc mà giẫm đạp lên nó ngay lập tức.

Cuối cùng, vì không biết đi đâu, Kwon Dae Woo gọi điện cho đám bạn học cũ. Gã nói tâm trạng đang như cứt nên phải đi làm vài ly và bảo chúng nó ra ngoài ngay lập tức.

Gã có vài nhóm bạn hay tụ tập, nhưng hơn một nửa đã từ chối vì sợ hãi sau vụ bị tố cáo. Lũ khốn nhát gan. Kwon Dae Woo vừa chửi thầm mấy thằng bạn chết nhát vừa chậc lưỡi liên tục.

Khu phố sầm uất nơi có quán cà phê đó nổi tiếng là nơi giới trẻ hay lui tới dạo gần đây. Nó nằm ở khu vực hoàn toàn trái ngược với nhà chính của Kwon Dae Woo nên gã ít khi đến, nhưng tiện đã ra ngoài, gã liền ra vẻ ta đây rằng phải đi tuần tra một vòng rồi hướng đến cái lounge bar nổi tiếng mà gã đã để ý trước đó.

Gã đã xem quảng cáo mấy lần nói rằng nơi này do một ông chủ trẻ đẹp trai điều hành. Dù gã đã chê bai mấy bình luận bàn tán về mặt ông chủ là thật thảm hại, nhưng ngoài điểm đó ra thì gã khá ưng. Vì trông nó đắt tiền.

Điều đó là quan trọng nhất đối với Kwon Dae Woo. Trông đắt tiền và sang trọng. Để khoe mẽ thì đó chắc chắn là điều kiện tiên quyết.

Gạt mấy đứa thân nhất sang một bên, gã gọi mấy thằng bạn học cũ chỉ cần bao rượu là sẽ lết xác ra ngay. Đó là vài nhóm bạn đã từng cố gắng lấy lòng gã thời cấp ba khi gã đang ở đỉnh cao phong độ. Tuy là loại ký sinh trùng ăn bám nên gã không hay tụ tập cùng, nhưng lại là những đứa dễ điều khiển.

“Tao đến đây rồi, nổi tiếng mà. Ông chủ ấy. Nghe nói nổi tiếng trên SNS nên còn có cả fan nữa.”

Vài đứa trong đám đã tụ tập dường như đã biết quán mà Kwon Dae Woo gọi đến. Kwon Dae Woo chẳng quan tâm. Có lẽ vì nghĩ rằng phải làm vài ly thì cơn nóng giận đang bùng cháy trong lòng mới dịu đi, nên vừa ngồi xuống chỗ được nhân viên dẫn đến, gã đã lập tức ra lệnh mang năm chai rượu đắt nhất ra đây.

Người nhân viên dù khẽ cau mày tỏ vẻ khó chịu một cách kín đáo trước hành vi bất lịch sự, nhưng bọn họ lại chẳng thèm để tâm như thể đó là chuyện thường ngày, mắt chỉ dán vào năm chai rượu đắt tiền rồi hú hét phấn khích, “Ồồồ―”.

“Fan? Kiểu fan nữ ấy hả?”

“Thì mấy đứa đến để tán tỉnh ấy mà.”

“Thôi đi mày. Tao biết bạn gái ông chủ, xinh vãi cả đái. Đẳng cấp khác hẳn luôn.”

“Bạn gái cũng nổi tiếng à?”

“Ngôi sao Instagram đấy. Cho mày ID nhé?”

Đám bạn học cũ chụm đầu vào nhau nghịch điện thoại. Chẳng buồn quan tâm chúng nó làm gì, Kwon Dae Woo chỉ chụp lại mấy chai rượu tây đã được bày sẵn.

Sau đó gã rót thẳng vào ly rồi uống cạn, đoạn thờ ơ rút điện thoại ra gõ gõ vào màn hình. Màn hình SNS của Song Ha Min mà gã đã xem suốt mấy ngày qua hiện lên. Số người theo dõi đã tăng hơn một trăm người so với sáng nay. Chết tiệt. Tay Kwon Dae Woo đang cầm ly run lên dữ dội.

“Mà hình như ông chủ đó cũng quen biết với Lee Tae In thì phải?”

“Lee Tae In? À, cái thằng dạo này làm phát sóng trên YouTube ấy hả?”

“Ừ ừ. Nổi tiếng vãi lìn mà. Nhờ cái mặt tiền ấy.”

“Aiss, nó không chỉ nhờ mặt tiền đâu, mà là vì nó giàu vãi cả đái ra ấy.”

“Nó có quay video haul à?”

(Video haul là một kiểu video phổ biến trên các nền tảng như YouTube, TikTok... giới thiệu và chia sẻ những món đồ mà họ vừa mới mua, có thể là quần áo, mỹ phẩm, đồ ăn, đồ dùng học tập, v.v.)

“Không, không phải kiểu video đó, chỉ là mấy thứ nó mặc, đeo, mang trên người đều là đồ đắt vãi ln ấy mà. Đúng không, Dae Woo?”

Biết quá đi chứ. Kwon Dae Woo biết rõ hơn bất cứ ai.

“Tao thấy ông chủ đó bình luận trên Instagram của Lee Tae In rồi.”

“Hả? Xem ra bọn nó quen biết nhau hết à.”

“Đỉnh hơn nữa là, nghe nói Lee Tae In đó với Song Ha Min lại còn thân nhau nữa.”

“Song Ha Min?”

“Ừ, thằng lợn trường mình ấy. Nhà mở tiệm tạp hóa nhỏ đó.”

Chuyện Song Ha Min xuất hiện trên kênh của Lee Tae In đã lan truyền rộng rãi trong đám bọn họ. Cả chuyện sau khi xem xong đã gọi nó đến buổi tụ tập một lần rồi cả đám của Kwon Dae Woo bị chơi một vố nữa.

Ba bốn đứa bạn học cũ đang khơi chuyện Song Ha Min liền liếc trộm Kwon Dae Woo chỉ đang ngồi nốc rượu, rồi dò xét sắc mặt gã.

“Buồn cười vãi. Sao Song Ha Min lại quen được nhỉ?”

“Xem trên kênh thấy bảo hai đứa là bạn thân?”

“Thằng lợn đó, chẳng phải là thằng nghèo rớt mùng tơi sao?”

“Chắc dạo này hội nhà giàu cũng chơi với cả bọn ăn mày ấy mà.”

Tiếng cười khúc khích và nói chuyện ồn ào của bọn họ khiến khách ở các bàn khác lần lượt ngoái nhìn. Dù đó là ánh mắt như thể đang nhìn kẻ gây phiền phức nhưng bọn họ chẳng thèm để tâm.

“À mà thằng lợn đó, nó giảm cân đỉnh vãi đúng không?”

“Oa, tao xem video mà sốc vãi lìn luôn, chắc tao không nhận ra nổi.”

“Tao cũng thế. Mẹ kiếp, cứ tưởng là người trùng tên.”

Đứa nào cũng vậy. Chỉ có một mình Kwon Dae Woo là nhận ra. Đó là vì Kwon Dae Woo cũng đã xem đi xem lại cùng một video đó không biết bao nhiêu lần.

“Thằng đó đổi đời rồi.”

“Ừ thì cũng đẹp trai thật. Trông cứ như thực tập sinh nào ấy, vãi.”

“Aiss, chết tiệt, có lẽ nên đối xử tốt với nó một chút nhỉ?”

“Điên à, mày vẫn còn xem đi xem lại cái video nó nhảy dang tay dang chân đấy thôi. Bảo là buồn cười vãi lìn.”

“À đúng rồi. Hay là tung cái đó lên mạng nhỉ?”

“Cái đoạn mỡ nó rung lắc trông buồn cười vãi.”

Tiếng cười khúc khích len lỏi như mùi hôi thối bao trùm lấy cả quán. Đến mức có vài khách hàng khó chịu vì bọn họ mà lần lượt rời đi. Các bartender và nhân viên đứng quầy bar cũng đang ngấm ngầm trừng mắt nhìn.

“À đúng rồi. Này Dae Woo, nghe nói người tố cáo bọn mày là Song Ha Min hả, thật không?”

Một đứa bạn học cũ không có mặt ở câu lạc bộ hôm đó ngừng tán gẫu rồi hỏi Kwon Dae Woo đang ngồi tự rót tự uống một mình. Vừa nghe thấy câu đó, Kwon Dae Woo đang nốc rượu thì dừng lại rồi nghiến răng chửi thề.

Sau đó gã bật dậy khiến cả đám bạn đang ngồi cùng đều nhìn gã như muốn hỏi đi đâu vậy.

“Nhà vệ sinh.”

Kwon Dae Woo nói lý do với vẻ mặt đầy bực bội, lúc đó đám bạn mới xua xua tay bảo gã cứ đi đi.

Đúng là một ngày tâm trạng tồi tệ. Nếu Song Ha Min có ở quán cà phê đó thì có lẽ đã khá hơn một chút. Nếu được nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên khi thấy mình, hay là bộ dạng run lẩy bẩy như trước kia thì…

Ngay cả cuộc nói chuyện của đám bạn học cũ cũng khiến gã bực mình. Nào là ông chủ giỏi giang, nào là Lee Tae In, rồi cả chuyện Song Ha Min đã đổi đời nữa. Gã thấy gai mắt đến mức lục phủ ngũ tạng muốn lộn cả lên.

“Anh vào ngay đây.”

Đó là lúc gã bước vào nhà vệ sinh. Một người đàn ông đang đứng rửa tay ở bồn rửa mặt và trìu mến nói chuyện điện thoại với ai đó.

Kwon Dae Woo vừa bước vào đã khựng lại vì thấy bóng dáng người đàn ông đứng trước bồn rửa mặt trông cao ráo sáng sủa, dù chỉ nhìn thoáng qua cũng nghĩ là người nổi tiếng. Ngay cả đàn ông nhìn vào cũng thấy đó là một ngoại hình cực kỳ tuấn tú.

Người đàn ông mở vòi nước bồn rửa mặt, kẹp điện thoại giữa vai và má rồi nói chuyện. Giọng nói nhẹ nhàng và trìu mến khẽ vang lên.

“Chỉ là giữ thể diện thôi. Đến Mỹ rồi cũng chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Hai nhà cũng biết nhau cả mà.”

Người đàn ông sau khi rửa tay sạch sẽ liền lấy khăn giấy ra lau kỹ lưỡng. Kwon Dae Woo đang đứng tiểu tiện bất giác quét mắt nhìn người đàn ông từ đầu đến chân.

Bởi vì gã vừa nhìn đã nhận ra chiếc áo sơ mi lụa người đàn ông đang mặc có giá cỡ chục triệu won. Và gương mặt đó trông cũng rất quen. Là gương mặt nhìn một lần khó mà quên được… Đó là lúc Kwon Dae Woo đang cau mày đăm chiêu suy nghĩ.

“Ha Min à, đừng ngủ sớm nhé, đợi anh.”

Hai tiếng tên gọi được thốt ra bằng giọng thì thầm nhẹ nhàng khiến Kwon Dae Woo bất giác tiểu lệch ra ngoài. Aiss, chết tiệt. Vì bị dính vào đầu ngón tay, Kwon Dae Woo bực bội chậc lưỡi.

Đến cả cái tên phát ra từ miệng người đàn ông xa lạ này cũng là Ha Min cơ chứ. Dù là một cái tên phổ biến, nhưng dường như nó đã giày vò gã suốt cả ngày hôm nay.

Kwon Dae Woo kéo khóa quần lên rồi cũng đi về phía bồn rửa mặt, thì thấy người đàn ông vừa kết thúc cuộc gọi lúc nãy đã đứng ở phía cửa ra vào nhìn gã chằm chằm. Trước ánh nhìn có phần lộ liễu đó, Kwon Dae Woo bất giác nhăn mặt.

Đúng lúc gã định lên tiếng hỏi “Nhìn cái đéo gì?” thì một thằng bạn trong nhóm đi vào nhà vệ sinh.

“Này Kwon Dae Woo, nghe nói hôm nay mày đi tìm Song Ha Min à?”

Có lẽ đã nghe từ đứa bạn học cũ nào khác, nó hỏi với vẻ mặt đầy hứng thú rồi đi thẳng đến bồn tiểu và kéo khóa quần xuống. Kwon Dae Woo mở vòi nước bồn rửa mặt, thản nhiên đáp.

“Ừ.”

“Thế kết quả thế nào?”

“Công cốc. Nghe nói nó tan làm rồi.”

“À, tiếc nhỉ. Cứ tưởng sẽ được nghe chuyện hay.”

“Mai tao lại đi.”

“Hả? Mày định làm gì?”

Trước câu hỏi về kế hoạch chi tiết, Kwon Dae Woo bật cười khẩy.

“Làm gì à? Phải xử lý nó chứ.”

“Này, bọn mình không còn là học sinh cấp ba nữa đâu. Cứ làm bừa như hồi ở trường là có chuyện lớn đấy.”

“Vớ vẩn. Nó làm được cái gì? Thằng tàn tật không dám hó hé nửa lời đó dạo này không gặp bọn mình mấy năm nên gan nó to ra rồi chứ gì.”

Kwon Dae Woo cười nhạo rồi nói tiếp với vẻ khinh bỉ.

“Phải dập tắt cái gan đó của nó trước đã. Không biết thân biết phận. Thằng chỉ đáng liếm chân tao.”

Kwon Dae Woo giữ nụ cười đểu cáng trên môi rồi gạt cần vòi nước xuống. Nước ngừng chảy. Rồi gã thờ ơ liếc nhìn về phía cửa ra vào. Người đàn ông lúc nãy đứng sừng sững nhìn gã đã biến mất rồi. Gì vậy, thằng khốn đó. Cảm giác khó chịu không rõ lý do dâng lên, gã bực bội rút mạnh một tờ khăn giấy.

“Mà nghe nói, nó còn giữ hết ảnh bị đánh hồi xưa à?”

“Liên quan đéo gì. Mấy năm trôi qua rồi. Dù nó có kiện thì kiểu gì bọn mình chẳng thắng.”

“Thằng đó trông vậy mà cũng có mặt ghê gớm đấy nhỉ.”

“Vớ vẩn, ghê gớm cái đéo. Hôm đó nó cũng run như cầy sấy còn gì. Thằng bé như cái mắt muỗi.”

“Nhưng mà nghe nói nó tạt rượu vào mặt mày một lần đấy.”

“Aiss chết tiệt, thằng chó nào đi rêu rao thế hả?”

Đối với Kwon Dae Woo đó là chuyện nhục nhã. Việc bị thằng bị bắt nạt mà mình vẫn lôi đi như bao cát tạt rượu vào mặt cũng nhục nhã không kém gì lúc bị điều tra ở sở cảnh sát.

Đáng lẽ lúc đó phải tóm lấy nó đánh cho thừa sống thiếu chết mới phải. Càng nghĩ càng thấy tiếc nuối, Kwon Dae Woo gặm môi dưới, mày nhướng lên, mặt đanh lại vì giận dữ.

Thằng bạn đi cùng giải quyết xong xuôi cũng giũ giũ tay rồi tiến về phía bồn rửa mặt.

“Này, tin đồn lan khắp nơi rồi đấy. Rằng mày bị thằng bị bắt nạt chơi cho một vố.”

“Thằng chó chết này. Thằng chó đẻ nào nói thế?!”

Kwon Dae Woo nổi khùng lên, gân cổ đỏ bừng. Trước vẻ mặt hung dữ của gã, thằng bạn kia thoáng co rúm người lại rồi hạ giọng.

“Không… thì. Tại hôm đó cũng có khá nhiều đứa ở đó mà...”

“Lũ chó chết đi rêu rao khắp nơi. Bảo chúng nó nói mấy lời nhảm nhí đó thêm lần nữa là chết chắc.”

Trước lời nói nghiến răng chửi rủa không thương tiếc, có lẽ vì đã chạm đến lòng tự trọng của gã, thằng bạn kia chỉ lặng lẽ gật đầu. Biết rõ rằng chọc giận Kwon Dae Woo cũng chẳng tốt đẹp gì, nó liền tự động lái sang chuyện khác.

“Thế định làm gì?”

“Cái gì?”

“Song Ha Min ấy.”

“Làm gì à, lần này cũng phải làm y như cũ thôi.”

“Y như cũ?”

“Ừ.”

Kwon Dae Woo trả lời rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Cứ làm y như lần trước thì nó sẽ tự biết đường mà chết như lúc đó thôi.”

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

KemmKemm

Hay quá sốp oi🥰😍

Tunn2303Tunn2303

Ra chương mới nhanh đi

khangKhang

1k like

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

tym rung rinh vì người

my loveMy love

bánh cuốn nè

FindboyFindboy

Hay nha hay nha 🥰

Quá là đỉnhQuá là đỉnh

Biết là ẻm tổn thương nma cứ trốn tránh hoài vậy t đọc cũng hơi bực nhẹ à nha 😭 t nhà ngoại nma thấy bực những khúc này quá, kiểu không muốn giải thích cho cờ đỏ nhưng mà cờ đỏ cho thời gian nên không nói gì thì Ha Min lại tự ovtk nghĩ là lỗi do mình tán cờ đỏ trước. Ui là trời 😭

loileLoile

nicee

XJin_owi.XJin_owi.

+1 yêu thích😛

HồngHồng

Đúng hay luôn nha