Bọ Rùa

Logo.png

Sweet Shot [Novel] - Chap 101

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Sweet Shot, Chương 101 

 

 

Hee Jae là một trong số ít người trực tiếp chứng kiến vụ việc ngày hôm đó. Tất nhiên, vì viên đạn xuyên thẳng qua vai nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng coi như anh đã phế đi một bên vai mà gã ta vẫn thường dùng để huých người khác. 

Vụ nổ súng khiến khu vực đó náo loạn, nhưng như mọi khi, mọi thứ rồi cũng nhanh chóng lắng xuống. Không có việc gì là không thể giải quyết bằng tiền. Một khoản tiền bồi thường kếch xù đã bịt miệng tất cả những ai cần phải im lặng, và sau đó Hee Jae không còn thấy Tae Rim đâu nữa. 

Có lẽ vì đã gây ra một vụ tai nạn nghiêm trọng nên gia đình đã can thiệp, nhưng chẳng bao lâu sau anh lại xuất hiện như trước. Vẫn tham gia những bữa tiệc xa hoa, cặp kè với phụ nữ, đến giảng đường như một sinh viên kiểu mẫu như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

Sau vụ đó, Tae Rim được gán cho biệt danh “Thằng điên”. Nhờ đó, số lượng những tên da trắng ngu ngốc dám gây sự với anh giảm đi đáng kể. Son Hee Jae nghĩ Lee Tae Rim là một tên điên, nhưng mặt khác cô lại cảm thấy phấn khích. Ở bên cạnh anh, cô có cảm giác vượt trội và không ai có thể coi thường mình. Tất nhiên, đó là câu chuyện của những ngày tuổi trẻ nông nổi. 

Chìm trong dòng ký ức cũ, Hee Jae bất giác nở một nụ cười nhạt, rồi lên tiếng với Tae Rim vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ. 

"Sa Hyun đã đóng cửa quán ở Cheongdam và quyết định cùng tôi quay lại Mỹ." 

Một câu chuyện mang tính cập nhật đời thường. Tae Rim cũng phản ứng theo cách đời thường nhất có thể. 

"Kết hôn à?" 

"Không hẳn, nhưng nếu đã định từ bỏ cả cuộc sống ở Hàn thì cũng coi như vậy đi." 

"Tốt rồi." 

"Còn cậu thì sao?" 

Câu hỏi đột ngột khiến Tae Rim liếc nhìn cô bằng ánh mắt hờ hững. 

"Cậu không về sao?" 

"Chưa." 

Sau khi trả lời, Tae Rim chần chừ một lúc rồi nói tiếp. 

"Tôi sẽ ở lại thêm một thời gian." 

"Không phải cậu nói sẽ về ngay khi tốt nghiệp sao?" 

"Kế hoạch thay đổi rồi." 

Trước dáng vẻ không bình thường, Hee Jae nheo mắt và đánh giá. 

"Vì cậu nhóc đó à?" 

Lời nói như một mũi dao đâm thẳng vào trọng tâm. Và phản ứng của Tae Rim chính là bằng chứng rõ ràng nhất. 

"Có vẻ hai người đang hẹn hò nhỉ?" 

Cậu nhóc mà Tae Rim từng viện cớ là em trai, người mà anh lúc nào cũng chăm sóc cẩn thận. Chỉ cần nhìn cách anh đối xử với cậu nhóc đó, Hee Jae đã cảm nhận được điều gì đó khác biệt. Bầu không khí giữa hai người, sự thay đổi trong cảm xúc và ánh mắt của Lee Tae Rim vốn luôn điềm tĩnh và thờ ơ. 

Trước lời nói phỏng đoán của Hee Jae, Tae Rim im lặng. Hee Jae vẽ ra một nụ cười như đã biết trước, vuốt cằm với vẻ mặt rất thích thú. 

"Cậu từng nói sẽ không bao giờ động vào đàn ông. Nếu đám gay từng theo đuổi cậu biết chuyện này, chắc sẽ khóc ròng mất." 

Giọng điệu Hee Jae vừa trêu chọc vừa có chút mỉa mai. Cô không thể không cảm thấy khó chịu với Lee Tae Rim vì đã luôn khăng khăng phủ nhận. 

Nhưng dù bị châm chọc, Tae Rim cũng chẳng tỏ ra phản ứng gì đặc biệt, và không hiểu sao lại có vẻ u ám. Anh chậm rãi lau mồ hôi, mở miệng. 

"Không hẹn hò." 

Khuôn mặt Tae Rim khi nói câu đó như chìm trong vực sâu. Bầu không khí trở nên nặng nề hơn trước, Hee Jae ngạc nhiên hỏi lại một cách nhẹ nhàng. 

"Sao thế? Mới đó mà đã chán rồi à?" 

Nhưng câu nói có vẻ bâng quơ ấy lại khiến Tae Rim lần đầu tiên quay đầu lại, ánh mắt xoáy sâu vào Hee Jae, sắc bén một cách bất thường. 

"Cậu tò mò đến thế làm gì?" 

Đây chính là chủ đề nhạy cảm nhất đối với anh lúc này, Song Ha Min. Đã ba ngày kể từ khi Tae Rim tuyên bố sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa. Ba ngày trôi qua mà vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào. Anh không ngờ thời gian lại có thể dài đến thế. Tất cả chỉ vì anh đang chờ đợi. Anh không giỏi chờ đợi. Vốn dĩ anh chưa từng chờ đợi ai cả. Anh không thể diễn tả được cảm giác lo lắng và bất an này, nhưng sáng nay anh đã nhận ra. Phải, anh đang nông nóng. Nôn nóng chờ đợi một tin nhắn. 

Ba ngày nay anh không ngủ đủ mười tiếng, tình trạng càng tồi tệ hơn, và anh đang rất bối rối trước những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua trong đời. Vì vậy, anh phải làm gì đó, và anh không còn cách nào khác là vắt kiệt sức mình để không phải suy nghĩ gì cả. 

"Thì phải tò mò chứ. Dạo này cậu không tham gia các buổi tụ tập, lại còn trúng thầu căn biệt thự ở Cheongdam. Cậu biết không? Mấy người cũng nhắm đến căn đó mà đã lan tin khắp nơi rồi. Ai cũng bảo cậu chuẩn bị dọn về sống chung với ai đó." 

"Chẳng có gì làm thôi." 

Tae Rim chép miệng, nhếch môi cười nhạt. 

"Có tin đồn cậu chết rồi nữa kìa." 

"Cứ nói vậy đi. Bảo rằng tôi bị đâm chết ở đâu đó cũng được." 

"Đùa à." 

Câu nói đùa được thốt ra với khuôn mặt vô vị như vậy lại có phần lạnh lẽo. Hee Jae lắc đầu như thể thấy nhạt nhẽo, rồi quay lại chủ đề chính. 

"Nhìn dáng vẻ của cậu thì có vẻ như cậu đang sốt ruột thì phải." 

"..." 

Thấy Tae Rim không nói gì, Hee Jae không nhịn được mà bật cười chế giễu. Nếu ngay cả anh cũng gặp trục trặc trong chuyện tình cảm, thì đúng là chuyện đáng cười. Một kẻ như Tae Rim, người chưa từng rơi vào thế yếu trong bất kỳ mối quan hệ nào, giờ đây lại trông giống như một kẻ thất bại. Hình ảnh đó thật sự thú vị, thậm chí có phần hả hê đáng đời. 

"Vui lắm à?" 

Thấy Hee Jae không giấu nổi nụ cười, Tae Rim thản nhiên hỏi, giọng điệu chẳng hề dao động. Anh không buồn để tâm đến sự trêu chọc của cô, chỉ lặng lẽ bước xuống khỏi máy chạy bộ, rồi quay người đi về phía khu vực tập tạ. Vẻ mặt Hee Jae đuổi theo sau anh, lộ rõ vẻ tinh nghịch. 

"Sao? Cậu bé đó không thích cậu à?" 

"..." 

"Hay là… cậu ta không vừa ý với cái tính lăng nhăng của cậu?" 

Trước câu nói xoáy vào tim đen, lông mày Tae Rim vốn không muốn phản ứng, khẽ nhúc nhích. Anh cau mày nhìn Hee Jae, Hee Jae nhún vai với vẻ mặt thản nhiên. 

"Sao lại lườm tôi? Tôi nói sai chỗ nào à?" 

Giả bộ ngây thơ, Hee Jae chớp mắt nhìn anh đầy khiêu khích. Tae Rim chỉ hừ nhẹ mũi, tỏ vẻ mệt mỏi không muốn nói chuyện, rồi bước đi trước. 

"Kích thước 'cậu nhỏ' của cậu cả khu Upper East Side đều biết đấy." 

Tae Rim đã yên vị trên máy tập tạ, cau mày nhìn sang. Đáp lại ánh mắt đó, Hee Jae vẫn vô tư đối diện với vẻ mặt tinh quái. Cô không hề có ý định lùi bước, ngược lại dường như sự tò mò càng lúc càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Tae Rim thở ra một hơi dài. 

"Tôi không có tâm trạng đùa với cậu." 

"Từ bao giờ mà cậu lại mất phong độ thế này hả? Một câu nói đùa cũng không cười nổi sao, Lee Tae Rim?" 

"…Biến đi." 

Tae Rim lạnh lùng đáp, điều chỉnh trọng lượng tạ rồi quay mặt đi. Ngay cả những cuộc trò chuyện mà bình thường anh sẽ cười đáp lại, giờ đây cũng khiến anh cảm thấy phiền muộn, Tae Rim có quá nhiều suy nghĩ, và thậm chí không có cả sự thoải mái. Quá khứ ăn chơi bừa bãi không đáng để bàn tán, nhưng nó lại khiến anh khó chịu, và hơn nữa nó còn khiến anh bực bội hơn, đầu óc đau nhức. Hơn hết, tình trạng của anh không thể cười nổi trước những câu nói đùa, như Son Hee Jae đã nói mới là điều khiến anh bức bối nhất. Bởi vì trong đầu anh, tất cả chỉ xoay quanh một điều duy nhất. Một người duy nhất. 

Tae Rim đưa tay xoa mặt, khẽ nhắm mắt lại rồi thở ra thật sâu. Trước bầu không khí nặng nề, Hee Jae đang cười nhếch mép, khẽ nhìn sắc mặt anh. 

"Trông cậu như không ngủ được vậy." 

Trong tất cả những người từng bên cạnh Tae Rim, Hee Jae là người hiểu anh nhất. Nhìn sơ qua cũng đủ nhận ra tình trạng của anh lúc này không ổn chút nào. Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra khiến anh không ngủ được, Hee Jae dựa người vào máy, nói với giọng điệu đã gạt bỏ hoàn toàn vẻ tinh nghịch. 

"Nói thật đi, cậu bị đá rồi à?" 

Nhìn phản ứng của Tae Rim, Hee Jae không khỏi kinh ngạc. Những câu trêu đùa ban nãy dường như đã trở thành sự thật. Bị đá đã đành, nhưng bị đá đến mức mất ngủ mấy ngày liền… thật không giống Lee Tae Rim chút nào. Lee Tae Rim mà Hee Jae biết là một kẻ không hề tỏ ra xúc động gì vào ngày ông nội ruột của anh qua đời. Ban ngày, anh mang gương mặt đạo mạo, giả vờ đau buồn trước mặt người thân, nhưng ngay khi màn đêm buông xuống, anh lập tức lao vào những bữa tiệc thâu đêm, sát phạt trên bàn poker như chẳng có chuyện gì xảy ra. 

Trước ánh mắt Hee Jae đang nhìn mình như đang nhìn một kẻ lập dị, Tae Rim nhìn cô với vẻ mặt mệt mỏi thay vì tỏ ra gay gắt. Trước dáng vẻ anh không thể trả lời, Hee Jae thở dài một tiếng. 

"Rốt cuộc cậu đã làm gì mà bị đá thế?" 

Tae Rim vuốt mặt, lẩm bẩm bằng một giọng trầm thấp như làn khói dày đặc. 

"…Không biết có phải bị đá không." 

"..." 

"Hay là không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa." 

Tae Rim thực sự không biết. Anh không biết gì về cảm xúc hiện tại, suy nghĩ của Ha Min và mối quan hệ bế tắc này, Tae Rim không biết gì cả. 

Khởi đầu là sự hứng thú, sau đó là một ham muốn chiếm hữu kỳ lạ. 

Đó là cảm xúc mà anh đã cảm thấy với Song Ha Min, người đã trở thành người lớn từ lúc nào không hay. 

Đứa trẻ non nớt trong ký ức của anh là một sự tồn tại trong sáng, trắng trẻo hơn cả tờ giấy trắng. Không phải là sự ngây thơ đơn thuần, phổ biến mà một đứa trẻ thường có, mà là sự trong trẻo chỉ riêng Song Ha Min mới có. Sự trong trẻo cứ như cậu bé đến từ một thế giới khác, khiến Tae Rim vô thức đôi khi dõi theo bằng ánh mắt. 

Có lẽ vì thế mà suốt những năm tháng sống ở New York, thỉnh thoảng cậu bé lại hiện lên trong tâm trí anh. Cậu dạo này thế nào rồi? Lớn lên ra sao? Những câu hỏi sáo rỗng, vô nghĩa nhưng vẫn bất chợt xuất hiện. Vì vậy anh đã vài lần hỏi thăm Tae In, người liên lạc với anh hai lần một tháng. Ban đầu Tae In kể lể chi tiết mọi chuyện, nhưng khi trở nên bận rộn với việc điều trị, với phẫu thuật và phục hồi chức năng thì anh cũng không còn hỏi riêng nữa. 

Cứ như vậy anh cũng dần quên đi, nhưng thỉnh thoảng hình bóng đó vẫn trở lại như một ảo ảnh. Những khi anh buông thả bản thân quá mức trong những cuộc vui trụy lạc, khi cảm thấy tâm trí mình như đang hao mòn rỉ sét, thì đâu đó hình ảnh cậu lại xuất hiện rõ ràng. Cứ lặp đi lặp lại như một thói quen vô thức, để rồi một ngày anh chợt nhận ra, rằng anh muốn gặp cậu bé đó. 

Anh muốn hỏi thăm xem cậu bé sống có tốt không, và trò chuyện bình thường về việc cậu bé đã sống như thế nào trong thời gian qua. Nhưng khi nhận ra điều đó, cũng là lúc Tae In đã mất liên lạc với Ha Min. Anh không biết số điện thoại, và khi anh quyết định sẽ tự tìm hiểu cũng là lúc anh sắp quay về Hàn Quốc. 

Một cậu bé như em trai mà anh thuần túy muốn gặp. Một đứa trẻ mũm mĩm, trong sáng và tốt bụng. Trong suốt chuyến bay dài trở về, nghĩ về điều đó thôi anh đã cảm thấy có chút phấn khích. Và khi nhận ra bản thân lại có loại tâm trạng này, anh cho rằng đứa trẻ đó chắc chắn là một đứa trẻ đặc biệt đối với anh. Chỉ là một đứa nhóc, vậy mà có thể khiến anh làm những việc anh chưa từng nghĩ đến. Nên anh muốn đối xử tốt với cậu. Muốn quan tâm cậu...

 

Còn tiếp. 

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Ra chương mới nhanh đi

khangKhang

1k like

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

tym rung rinh vì người

my loveMy love

bánh cuốn nè

FindboyFindboy

Hay nha hay nha 🥰

Quá là đỉnhQuá là đỉnh

Biết là ẻm tổn thương nma cứ trốn tránh hoài vậy t đọc cũng hơi bực nhẹ à nha 😭 t nhà ngoại nma thấy bực những khúc này quá, kiểu không muốn giải thích cho cờ đỏ nhưng mà cờ đỏ cho thời gian nên không nói gì thì Ha Min lại tự ovtk nghĩ là lỗi do mình tán cờ đỏ trước. Ui là trời 😭

loileLoile

nicee

XJin_owi.XJin_owi.

+1 yêu thích😛

HồngHồng

Đúng hay luôn nha

Bé HeoBé Heo

Này hay nè