Ngoại truyện 1 - 11
“Trượt tuyết là phải như thế này ạ.”
Gwen lấy một chiếc xe trượt tuyết từ không gian thứ nguyên ra đưa cho Nain, rồi hắn trượt xuống trước để làm mẫu. Dáng vẻ ngồi xổm trượt xuống của hắn trông thật nực cười như một đứa trẻ, nhưng có vẻ rất thú vị. Nain cũng nhanh chóng noi theo Gwen trượt xuống, đôi mắt cậu sáng lấp lánh. Như thể biết trước là Nain sẽ thích, Gwen mỉm cười hỏi cậu.
“Ngài có muốn trượt nữa không ạ?”
“…Ừ.”
Dù nghĩ đây là trò chơi của trẻ con và có chút ngượng ngùng, Nain vẫn gật đầu. Cậu kéo chiếc xe trượt tuyết, leo lên những bậc thang bằng tuyết do Gwen tạo ra. Cậu thở hổn hển leo lên đến đỉnh rồi lại ngồi lên xe trượt xuống. Cứ như thế, cậu lặp đi lặp lại trò chơi đó vài lần. Khi xe trượt của Nain đang lao xuống thì bị chệch hướng giữa chừng, khiến Gwen đang đứng dưới mỉm cười quan sát cũng phải giật mình.
“Ngài Nain!”
Gwen lập tức sử dụng ma pháp nhưng đã chậm một bước, Nain bị văng ra khỏi xe trượt và cắm đầu vào đống tuyết. Gwen chạy tới, vung tay một cái, đống tuyết liền bị hất văng đi.
“Ngài có sao không ạ?”
Gwen lo lắng hỏi, ánh mắt nhìn khắp người cậu từ trên xuống dưới. Nain ngơ ngác để mặc cho Gwen đỡ mình dậy và phủi tuyết trên người, rồi cậu đột nhiên phá lên cười. Đó là một tiếng cười vô cùng trong trẻo, không hề có chút dấu hiệu nào của sự khó chịu hay đau đớn.
“Ta không sao. Không đau chút nào cả. Chắc là do tuyết mềm như bông vậy.”
Trông buồn cười lắm phải không? – cậu vừa nói vừa cười, gương mặt rạng rỡ đến nỗi không thể tìm thấy một nét lo âu nào. Gwen lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt ấy, rồi không thể kìm lòng mà hôn cậu. Hắn hôn lên trán, lên má, lên hàng lông mày, hôn lên mọi nơi có bông tuyết đậu để làm tan đi cái lạnh giá.
“Mãi đến bây giờ… thần mới được thấy ngài cười như vậy. Thật may vì chúng ta đã cùng nhau đi du hành.”
Gwen thì thầm, nhìn cậu bằng ánh mắt chan chứa yêu thương. Giọng nói của hắn chất chứa niềm vui sướng ngập tràn. Ánh mắt và giọng nói xao xuyến của hắn khiến lòng cậu ngứa ngáy khó tả. Nain cắn nhẹ đầu lưỡi, rồi cũng đáp lại bằng một nụ hôn ngọt ngào tương tự.
Sau đó, hai người đã có một khoảng thời gian vui vẻ trong khung cảnh tuyết trắng cho đến khi mặt trời lặn. Trước khi bắt đầu chuyến đi, khả năng chịu lạnh của cơ thể búp bê đã được nâng lên rất nhiều nên nó có thể chơi đùa trong tuyết một thời gian dài. Vốn là một pháp sư, Gwen cũng chẳng hề hấn gì với cái lạnh cỡ này.
Dù vậy, cảm giác được sưởi ấm cơ thể đông cứng trước lò sưởi đang cháy tí tách vẫn rất đặc biệt. Cả hai cùng nhau ngắm nhìn ngọn lửa bập bùng và ăn món hầm được đun nóng hổi. Họ cùng đắp một chiếc chăn, sẻ chia hơi ấm cho nhau và thì thầm kể cho nhau nghe về lịch trình sắp tới.
“Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Ngài có biết về Soblaecheu không ạ? Nơi đó đã từng nổi tiếng là thành phố cảng thịnh vượng nhất phương Bắc đấy ạ.”
“Đã từng?”
“Bây giờ nó vẫn thịnh vượng nhưng không thể gọi là thời hoàng kim được nữa. Kể từ khi một lãnh địa lớn mới được hình thành gần đó, nó đã mất đi rất nhiều dân số. Nhưng chắc chắn ngài sẽ thấy có nhiều điều thú vị để tham quan…”
Khi Gwen dùng những cử chỉ mềm mại và dịu dàng vuốt ve cơ thể cậu, cơn buồn ngủ dần ập đến. Dù đã vui chơi đến mệt lả cả ngày hôm nay mà không hề biết mệt, cơ thể cậu bỗng bị một cơn buồn ngủ và sự mỏi mệt có phần nhân tạo ập tới. Gwen quấn chặt chiếc chăn dày quanh người Nain và nói.
“Mai gặp lại nhé, ngài Nain.”
“Mai gặp lại, Gwen…”
Ngay khi nụ hôn ngọt ngào chạm lên môi, ý thức của cậu cũng dần trôi đi xa. Đã đến lúc tinh thần của Nain vốn đang phiêu du ở phương Bắc xa xôi, quay trở về với cơ thể nguyên bản của mình.
Gwen đứng nhìn ý thức của Nain rời khỏi cơ thể búp bê. Ngay cả sau khi Nain đã hoàn toàn rời đi, con búp bê vẫn hô hấp như một người đang ngủ theo ý chí của Gwen. Dù biết rằng giờ đây nó chỉ còn là một con búp bê đơn thuần, Gwen vẫn trân trọng ôm nó vào lòng như thể ý thức của Nain vẫn còn đó, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên giường.
“Chúc ngài có một giấc mơ đẹp.”
Dù không còn ai lắng nghe, giọng nói của hắn vẫn dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy mọi thứ.
***
Tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp nơi. Khi mở mắt ra, cậu thấy một dải lụa lanh mỏng và dài rủ xuống từ trần nhà cao, nhẹ nhàng bay phấp phới. Cảm giác di chuyển giữa phương Bắc lạnh giá và phương Nam nóng nực vẫn chưa thể nào quen được, Nain chỉ biết nằm im chớp mắt một hồi lâu. Cậu uể oải ngồi dậy khi cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hẳn, các tư tế đang phủ phục chờ đợi cậu tỉnh giấc liền cúi đầu chào.
“Thưa Sha, ngài đã tỉnh giấc. Nếu ngài cho phép, chúng thần xin được chuẩn bị đồ rửa mặt và bữa ăn ạ.”
“Được.”
Nghe được lời cho phép, các tư tế vui vẻ di chuyển. Họ vốn là những tư tế phụng sự Amon. Thế nhưng gần đây Amon không hề ra lệnh bất cứ điều gì và cũng hiếm khi cho phép họ hầu hạ, nên các tư tế cảm thấy vô cùng biết ơn và mãn nguyện khi được hầu hạ Nain vài ngày một lần.
“Ngài Amon đâu rồi?”
“Thưa Sha đang ở ngoài vườn ạ. Có cần chúng thần bẩm báo với Sha không ạ?”
“Không, không cần đâu.”
Một tư tế cẩn thận dùng khăn thấm nước nóng lau người cho cậu. Một người khác cầm chiếc lược bằng đá quý định chải lại mái tóc rối của cậu sau một đêm ngủ thì bỗng khựng lại.
“Thưa Sha, vật trang trí tóc này phải làm sao ạ?”
“Vật trang trí tóc?”
Hôm qua mình có cài trâm ngủ sao? Nain ngạc nhiên quay đầu lại, rồi cậu chợt sững người và chớp mắt. Thứ trên tay tư tế là một chiếc lông vũ của Amon. Cậu nhặt chiếc lông vũ có ánh kim bóng loáng lên và đăm chiêu nhìn nó một lúc lâu. Đó là một chiếc lông vũ độc đáo và quý giá mà không một loài chim nào trên mặt đất có được. Nain hỏi người tư tế đang nhìn cậu dò xét.
“Sha đã ra ngoài khi nào?”
“Ngài ấy đã ra ngoài trước khi mặt trời mọc, vậy chắc cũng được khoảng hai tiếng rồi ạ.”
Bình thường, lông vũ của Amon sẽ tan biến chỉ sau vài phút cầm trên tay. Nhưng chiếc lông này đã qua hai tiếng mà vẫn còn nguyên, thật là một chuyện kỳ lạ. Người tư tế biết ý không hỏi thêm gì nữa mà chỉ chuyên tâm chải tóc cho cậu. Ngay khi vừa sửa soạn xong, Nain liền đi ra vườn tìm Amon.
Amon lại đang tắm nắng giống như hôm qua. Thật không biết đêm qua ngài ấy có ngủ không nữa. Nain không tiến lại gần nữa mà chỉ đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Amon. Hành động gần đây của Amon giống một vật vô tri hơn là một sinh vật sống. Ngài ấy làm vậy không phải đơn thuần vì thích tắm nắng, mà chỉ là đang cẩn trọng trong cách đối xử với chính Nain.
Như thể vì tất cả những gì ngài ấy đã làm từ trước đến nay đều chỉ mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho Nain, nên bây giờ ngài ấy quyết định sẽ không can dự vào nữa.
Vì vậy trong suốt mười năm qua, Amon đã phớt lờ Nain, cứ như đã phó thác cậu cho Gwen.
Amon cảm nhận được sự hiện diện của Nain và quay đầu lại, nhưng ngài không hề gọi cậu tới hay thậm chí là gọi tên cậu. Ngài chỉ lặng im nhìn cậu không dứt. Ánh mắt đang dò xét xem đối phương có bị tổn thương ở đâu không nhanh chóng thả lỏng, như thể chỉ cần nhìn thôi là đủ. Nain cũng không làm gì, chỉ đứng nhìn Amon. Đôi mắt cùng màu với mắt rồng của cậu trở nên u ám.
Mỗi khi nhìn thấy Amon, cậu lại không thể không nhớ về quá khứ kinh hoàng. Những ký ức bị chôn vùi bởi hương đốt của Iyad nên chưa từng có cơ hội phai mờ, giờ đây vẫn còn âm ỉ cháy bỏng trong lồng ngực cậu như lửa địa ngục. Dù vậy, Nain vẫn bước về phía trước một bước.
Chịu đựng đau đớn và khổ sở, đồng thời tìm ra giá trị của việc tiếp tục sống trong hoàn cảnh đó đã là thói quen và cũng là sở trường của cậu từ lâu.
“Thưa ngài Amon. Ngài có muốn dùng bữa sáng cùng thần không ạ?”
Nghe lời đề nghị của Nain, trong ánh mắt Amon ánh lên một tia khác lạ. Cũng như ngài đã bỏ mặc Nain suốt mười năm, Nain cũng chưa từng chủ động đề nghị Amon làm bất cứ điều gì. Cậu chỉ tìm đến và tiếp xúc với ngài một cách đều đặn vì không thể chống lại bản năng của một bạn đời của rồng mà thôi.
Theo lời một tư tế mà Nain mới nghe được gần đây, suốt thời gian qua Amon không hề ăn uống bất cứ thứ gì. Không chỉ vậy, ngoài việc ngủ ra thì ngài ấy không làm gì hết. Dù ngài là một tồn tại có thể sống mà không cần ăn uống, nhưng đối với Nain được sinh ra và lớn lên như một con người, thì việc nhịn ăn kéo dài đó thật khủng khiếp. Ngay cả Nain cũng có một cơ thể không cần ăn uống giống như Amon, cũng cảm thấy như vậy.
Khi Nain ra lệnh chuẩn bị bữa ăn cho mình và Amon, các tư tế đã vô cùng vui mừng. Đối với những người hầu phụng sự thần linh, việc tự tay chuẩn bị và dâng lên món ăn cho vị thần của mình là một việc vô cùng quan trọng, và vì đây là lần đầu tiên sau mười năm họ được làm việc đó, nên vẻ mặt ai nấy đều tràn ngập sự cảm kích.
Ngay sau đó, các tư tế vội vã dọn bữa ăn lên. Rượu vang thơm nồng, thịt béo ngậy và hoa quả tươi ngon bày đầy trên bàn. Thứ đầu tiên Nain chạm vào là những hạt lựu đỏ mọng trông vô cùng hấp dẫn.
Không phải vì cậu đặc biệt thích lựu nên mới ăn trước. Mục đích của cậu là để củng cố ý nghĩa quan trọng mà quả lựu đã bắt đầu có được đối với các tư tế. Vì vậy, Nain cũng mời Amon ăn lựu trước tiên. Khi nhai những hạt lựu, phần thịt quả chua thanh vỡ ra ngọt lịm trong miệng. Các tư tế đang đứng chờ để hầu hạ đã chăm chú quan sát cảnh Amon và Nain cùng cho hạt lựu vào miệng đầu tiên.
Tiếp theo, cậu cho vào miệng một viên ma thạch. Theo lời khuyên của Gwen, Nain vẫn luôn ăn ma thạch trong mỗi bữa ăn. Vì cơ thể cậu được cấu thành từ ma lực, nên mỗi khi ăn ma thạch, cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình trở nên rắn chắc hơn. Hiệu quả này tương tự như khi cậu uống máu của Amon.
Bữa ăn chung sau một thời gian dài chỉ có sự im lặng, ngoài tiếng dao nĩa va vào nhau. Nain vừa ăn những miếng ma thạch được làm mềm cùng với phần thịt quả ngào đường mật ong, vừa trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, cậu cẩn thận lên tiếng.
“Hôm qua, thần đã được nhìn thấy và chạm vào tuyết, thưa ngài Amon.”
Amon không hỏi Nain đã nhìn thấy tuyết ở đâu và như thế nào. Ngài chỉ lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Nain.
“Đúng như lời ngài Amon đã nói, tuyết lạnh như băng và giống như những hạt cát nhẹ.”
Những cụm bông nhỏ và lạnh, những hạt cát nhẹ và lạnh. Cùng một sự vật nhưng lại có những cách miêu tả khác nhau như vậy, và Nain đều thích cả hai cách diễn đạt đó. Nain kể lại những gì mình đã thấy, đã trải qua và đã nghe được ở phương Bắc ngày hôm qua, nhưng không hề nhắc đến Gwen.
Một vết thương chỉ vừa mới tạm lành sau mười năm, một sự giao tiếp chỉ vừa mới có thể thử lại. Lòng Nain đầy cẩn trọng, và trái tim luôn căng thẳng của cậu đập rất nhanh. Cậu chỉ đang thử một nỗ lực mới, với hy vọng rằng Amon sẽ không bao giờ lặp lại những chuyện như trong quá khứ.
“Cảm ơn ngài Amon đã tạo ra chiếc lông vũ này.”
Kết thúc câu chuyện, Nain mân mê chiếc lông vũ trong lòng và nói lời cảm ơn. Chiếc lông vũ bằng kim loại vừa kỳ diệu vừa xinh đẹp, khác hẳn với lông của những loài chim thông thường, khẽ lay động giữa những ngón tay cậu.
“Thần dùng cái này làm đồ trang sức có được không ạ?”
“Ngươi cứ tùy ý sử dụng theo ý muốn.”
Được Amon cho phép, một nụ cười nhỏ nở trên môi Nain. Amon lặng lẽ quan sát sắc mặt của Nain, và đôi mắt ngài cũng dịu lại. Ngài chậm rãi dùng ánh mắt dõi theo hình bóng rõ ràng của bạn đời mình, và cả gương mặt trông bớt u uất hơn so với trước đây. Nain trân trọng vuốt ve chiếc lông vũ, rồi mỉm cười hỏi.
“Thưa ngài Amon. Lịch trình hôm nay, ngài có muốn đi cùng thần không?”