Ngoại truyện 1 - 10
Không cần nói đến tình huống đặc biệt là một cặp với rồng, cậu vẫn nghiễm nhiên là bạn đời của Amon. Tất cả mọi người ở Trastasa đều nghĩ như vậy, và chính Nain cũng đã nghĩ thế từ rất lâu rồi. Ngày đầu tiên gặp gỡ Amon và tất cả những cảm xúc tha thiết sau đó vẫn còn đọng lại trong tim cậu như một ký ức quý giá. Thế nhưng cậu lại hèn nhát vờ như không biết, vờ như không phải để mặc cho thời gian trôi đi. Cứ như vậy, mười năm trôi vèo qua như thể chỉ mới một năm.
Tuy phải tha thiết cầu xin Amon tha thứ, nhưng đến nước này rồi cậu lại không muốn buông tay Gwen. Cậu vẫn thấy mọi thứ thật nặng nề. Đúng là Iu đã an ủi cậu rất nhiều, nhưng lại không thể trở thành chỗ dựa cho cậu như hắn được. Bản thân cậu lại là một kẻ ích kỷ đến thế.
Nain mím môi, cụp mắt xuống. Việc này cốt là để chắc chắn cho sự an toàn của Gwen trước, rồi mới đến việc cầu xin sự tha thứ của Amon. Cảm giác tội lỗi và sợ hãi dấy lên khiến cậu không biết phải mở lời thế nào. Khi cậu còn đang đắn đo thì ngón tay cái của Amon đã chặn lên môi cậu.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy Amon đang nhìn mình bằng ánh mắt như thể nhìn thấu mọi thứ.
“Nếu ngươi định nói về việc đã trao trái tim mình cho con người đó, và sẻ chia tình cảm với hắn.”
Nhìn đôi môi được tạo tác hoàn hảo kia đang mấp máy, Nain định cắn chặt môi mình lần nữa nhưng cuối cùng lại cắn phải ngón tay cái của Amon. Không thể làm gì khác, cậu khựng lại rồi cúi gằm đầu.
“Chỉ cần ngươi có thể tiếp tục sống, ta không bận tâm đến bất cứ điều gì.”
Nghe Amon nói vậy, Nain không những không yên lòng mà trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Cơn trầm uất kinh niên cùng với những con sóng lòng cuộn trào. Thật sự là một cảm xúc không thể diễn tả thành lời khiến ánh mắt cậu dao động.
“Cớ sao ngay cả việc để thần hoàn toàn căm ghét ngài, ngài cũng không cho phép…”
“Ta đáng ghét lắm sao?”
“Vâng, đáng ghét lắm. Thần oán hận ngài.”
Nain dụi trán vào lồng ngực đang dần lạnh đi của Amon. Cậu vừa trách bản thân tham lam muốn có cả bạn đời lẫn người tình, lại vừa tự hợp lý hóa bằng ý chí muốn được sống. Cậu thấy không vui vì dường như mình đang lấy tính mạng ra để hành xử quá tùy tiện. Cậu đã mong mình là một kẻ trơ tráo, nhưng việc đó cũng chẳng dễ dàng gì.
“Phải chi cảm xúc của thần chỉ đơn thuần có vậy thì tốt biết mấy.”
Căm ghét hay yêu thương, bất cứ điều gì cũng được, giá như cậu có thể toàn tâm toàn ý với một người thì tốt biết bao. Nain mân mê chiếc lông vũ vẫn chưa tan biến, cố gắng xoa dịu trái tim đang xao động của mình. Trong lúc ôm Nain vào lòng và tỉ mỉ vuốt ve từng đường nét trên người cậu, Amon đưa ngón tay của Nain lên môi ngậm lấy. Ngay sau đó, ngài khẽ mút nhẹ rồi dùng đầu lưỡi liếm dọc theo đốt ngón tay.
Nain khẽ thở dài, mặc cho Amon muốn làm gì thì làm, thay vào đó cậu lại cắn vào tay ngài. Dù cậu cắn mạnh đến mức hằn lại dấu răng, nhưng đối phương chẳng những không đau mà còn có vẻ vui thích. Hành động càng lúc càng trở nên đậm sâu hơn, Nain chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.
Cứ như thế, đêm ở nơi chí thánh của Amon mỗi lúc một sâu.
***
Khi Nain mở mắt sau khi thiếp đi trên giường của Amon, cảnh tượng hiện ra trước mắt cậu là một vùng tuyết trắng xóa. Vẫn còn mơ màng vì chưa tỉnh ngủ hẳn, cậu kinh ngạc mở to mắt. Đôi mắt màu vàng kim lấp lánh và tỏa sáng với vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Gwen nhận ra Nain đã tỉnh giấc liền thân mật bắt chuyện.
“Ngài Nain, ngài dậy rồi sao? Một ngày mới thật tuyệt phải không ạ?”
“...Gwen.”
Cậu vừa ngồi dậy, Gwen đã đưa tới thứ hắn đang cầm trong tay, cứ như thể đã đoán trước được lúc cậu tỉnh giấc. Đó là một tách ca cao đang bốc hơi nghi ngút. Nain bây giờ đã biết tên của thức uống này là ca cao, nhưng theo thói quen cậu vẫn toàn gọi nó là coco. Đó là vì mỗi lần như vậy, Gwen lại tỏ ra rất thích.
Vừa nhấp một ngụm thức uống Gwen đưa, vị ngọt ngào cùng hơi ấm dễ chịu liền lan tỏa khắp cơ thể cậu. Gwen mỉm cười, đặt một ly nước có màu tương tự như ca cao xuống bàn. Đó là một thức uống có vị đắng nhẹ gọi là cà phê.
“Trong lúc ngài Nain ngủ, tuyết đã bắt đầu rơi từ lúc rạng đông.”
“Thì ra đây là tuyết.”
Nain mải tập trung vào cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ đến nỗi quên cả việc uống ca cao. Ngôi nhà dựng bằng những khúc gỗ, tiếng lửa trại cháy tí tách, tất cả đều mang một bầu không khí lạ lẫm mà quyến rũ. Phải đến khi ung dung uống cạn tách ca cao, Nain mới dời ánh mắt khỏi khung cảnh tuyết rơi bên ngoài. Gwen đã ngắm nhìn Nain trong suốt lúc cậu ngắm tuyết, bắt gặp ánh mắt của cậu và mỉm cười dịu dàng.
“Bữa sáng ngài có muốn dùng gì không ạ?”
“Thứ gì do ngươi làm ta cũng đều thích cả.”
“Vậy thì thần sẽ tùy ý chuẩn bị một bữa ăn thật ngon ạ.”
Gwen hôn lên má Nain rồi cầm tách rỗng đứng dậy. Nain chậm rãi nhìn quanh căn nhà gỗ nhỏ hẹp đến mức không thể so sánh được với nơi chí thánh ở Trastasa. Nó nhỏ đến mức cậu có thể ngồi trên giường quan sát Gwen chuẩn bị bữa ăn. Dù vậy, căn nhà nhỏ này lại không hề cho cảm giác ngột ngạt, mà ngược lại rất ấm cúng.
Bữa ăn do Gwen chuẩn bị khá đơn giản. Có thịt hun khói nướng kỹ, trứng chiên, bánh mì trắng mềm và mứt táo ngào đường. Đây là một bữa ăn ngon đến độ hợp cả khẩu vị của Nain khi đã quen với những món ăn do các tư tế ở Trastasa dốc hết tâm huyết chế biến từ những nguyên liệu đắt tiền.
“Việc nghiên cứu của ngươi thế nào rồi?”
Nain vừa hỏi vừa nhìn về phía đống giấy tờ chất cao ngất ở một góc nhà, cùng những ma đạo cụ kỳ lạ đến mức không thể tưởng tượng nổi chúng hoạt động ra sao. Trong lúc dùng bữa cùng cậu, những con vật màu hồng như thỏ, chim và mèo đang được Gwen điều khiển vẫn cần mẫn điều chỉnh ma đạo cụ và lục lọi trong đống giấy. Gwen đưa ánh mắt vừa yêu vừa hận về phía thành quả nghiên cứu của mình rồi đáp.
“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ. Mọi chuyện vẫn tiến triển tốt như thường lệ…”
Nhưng cái đuôi câu bị kéo dài ra cho thấy mọi việc không hề suôn sẻ như hắn nghĩ, và điều đó làm Nain bật cười. Theo cậu thấy, ma pháp của Gwen đã vượt qua mức tuyệt vời để đạt đến ngưỡng được coi là kỳ tích rồi, vậy mà bản thân hắn dường như vẫn chưa hài lòng.
“Gwen này, ngươi có biết người nào tên Setereu Kasep không? Là một Imu-net.”
“À, ý ngài là Imu-net Kasep ạ. Thần có nói chuyện với ông ta vài lần. Ông ta là một người rất lễ phép.”
“Hôm qua ông ta thấy ngươi rồi hỏi ngươi có phải là vị thần của ma pháp và trí tuệ không đấy.”
Nghe Nain nói, Gwen bật cười “ha ha”. Đó là một phản ứng như thể hắn vừa được nghe một câu chuyện hài hước thật sự. Những tồn tại được con người gọi là thần đều hiểu quá rõ một sự thật rằng bản thân họ không phải là thần.
“Trong mê cung còn có những pháp sư sử dụng ma pháp giỏi hơn thần, vậy mà lại gọi thần là thần ma pháp, quả là một danh xưng ngạo mạn. Nhưng mà, thử làm thần một lần chắc cũng không tệ đâu nhỉ. Vì như vậy thì thần sẽ được xem là có mối quan hệ gần gũi hơn với ngài Nain.”
“Vậy ta sẽ nói lại với Setereu Kasep như thế.”
Cứ thế, hai người vừa trò chuyện vu vơ vừa dùng xong bữa ăn, rồi cùng khoác áo choàng vào. Gwen nhìn Nain bằng ánh mắt dịu dàng, khi thấy cậu đang nóng lòng muốn được tận tay chạm vào tuyết. Hắn cẩn thận quàng khăn choàng, đeo bịt tai và găng tay cho cậu xong xuôi rồi mới mở cửa căn nhà gỗ.
“A…”
Tiếng cảm thán cùng làn hơi ấm áp thoát ra từ khuôn miệng đang há hốc của Nain. Ngay khi vừa bước ra khỏi căn nhà gỗ, những bông tuyết lớn đã nhẹ nhàng rơi xuống, phủ đầy đầu và vai cậu. Nain ngắm nhìn tuyết rơi từ trên trời, rồi lại chạm thử vào lớp tuyết đang ngày một dày thêm. Cậu bước đi trên nền tuyết, lắng nghe âm thanh lạo xạo phát ra rồi còn loạng choạng ngã nhào xuống lớp tuyết mềm. Đôi mắt cậu lấp lánh và tỏa sáng.
Ngắm tuyết rơi qua khung cửa sổ cũng đã rất tuyệt rồi, nhưng hoàn toàn không thể sánh bằng việc được trực tiếp đón nhận và chạm vào tuyết như thế này. Cuối cùng, Nain cởi găng tay ra và bốc thử một nắm tuyết. Cái lạnh buốt đến thấu xương khiến những ngón tay cậu tê dại. Một cảm giác thật sự rất chân thực.
“Cứ như đây thật sự là cơ thể của ta vậy.”
Nain liên tục cảm thán trước ma pháp của Gwen, tay nắm rồi lại xòe ra. Tuyết tan chảy giữa những ngón tay ấm áp của cậu, rồi nhanh chóng biến thành một vệt nước lạnh.
“Ngài có thấy lạnh quá không ạ? Thần tăng nhiệt độ cảm nhận cho ngài nhé?”
“Không cần đâu, lạnh như thế này cũng rất tuyệt. Vì ở Trastasa lúc nào cũng nóng bức.”
Cơ thể Nain đang cử động lúc này không phải là của chính cậu, mà là một con búp bê do Gwen tạo ra. Vì muốn cùng Nain du hành đến phương Bắc, Gwen đã dồn hết tâm huyết để phát triển ra cơ thể búp bê này, một vật thể đáng kinh ngạc có thể khiến mọi cảm giác đều chân thực như đang ở trong cơ thể thật. Nó có thể cảm nhận được mọi giác quan như một cơ thể sống thực thụ, từ đau đớn, đói khát cho đến buồn ngủ.
Tinh thần của cậu đang ở phương Bắc, nơi có tuyết lạnh rơi, còn cơ thể thật của cậu giờ này có lẽ đang say ngủ trên giường của Amon. Đối với Nain, cảm giác cứ như thể cậu vừa thiếp đi trên giường của Amon rồi mở mắt ra đã thấy mình tỉnh dậy trên chiếc giường trong căn nhà gỗ này.
“Các tư tế nhìn ngươi mà gọi ngươi là thần ma pháp cũng không có gì lạ cả.”
“Cảm ơn ngài. Ngài Nain vui vẻ làm thần cũng thấy vui lây.”
Gwen vui vẻ mỉm cười, phủi đi những bông tuyết vương trên má Nain. Cử chỉ của hắn vô cùng dịu dàng và mềm mỏng.
Đã lâu lắm rồi Nain mới quên hết cả thể diện, vui chơi thỏa thích như một đứa trẻ mà không hề để ý đến thời gian trôi. Cậu làm theo lời Gwen chỉ, lăn tuyết để nặn người tuyết, rồi lại chiêm ngưỡng tòa lâu đài mà pháp sư kia đã dựng lên ngay tức thì bằng băng và tuyết. Cậu còn ngắm nhìn những con ma thú kỳ lạ vừa nhồm nhoàm ăn tuyết vừa lén lút tiến lại gần hai người rồi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, và chính cậu cũng thử bốc một vốc tuyết cho vào miệng.
“Đúng như lời ngươi nói, tuyết trông giống như những cụm bông nhỏ và lạnh.”
Nain thốt lên đầy thán phục khi nhớ lại lời Gwen từng giải thích cho mình về tuyết. Nghe vậy, Gwen đang nặn một con mèo lớn bằng tuyết liền mỉm cười và tiến lại gần.
“Thật ra nếu nhìn kỹ thì tuyết có hình dáng rất nhọn, không giống như bông đâu ạ. Ngài có muốn xem thử không?”
“Tuyết mà lại có hình dáng nhọn sao?”
“Để thần điều chỉnh thị lực cho ngài một chút. Nào, như thế này…”
Gwen hôn lên thái dương của Nain khi cậu còn đang ngơ ngác. Rồi hắn bắt lấy một bông tuyết đang bay phấp phới từ trên trời rơi xuống. Sau đó, khi hắn dùng ngón tay ấn vào bông tuyết đang lơ lửng giữa không trung, nó liền vỡ tan thành bột tuyết và bay đi khắp nơi.
“Ngài hãy lại gần và nhìn thật kỹ xem ạ.”
Nain lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bông tuyết nhỏ đang lơ lửng giữa không trung, rồi đôi mắt cậu nhanh chóng mở to. Việc mỗi bông tuyết lại có một hình dạng kết tinh khác nhau khiến cậu vừa thấy kỳ diệu vừa thấy thích thú. Vì đây là thân thể búp bê nên sắc mặt cậu không có gì thay đổi rõ rệt, nhưng nếu là cơ thể con người thì chắc chắn đôi má cậu đã ửng lên một sắc hồng xinh đẹp. Đối với Nain đã sống cả đời ở sa mạc với cái nắng chói chang từ khi mới sinh ra, tuyết đơn thuần chỉ là một thứ đẹp đến vô ngần.
Thật ra, cá nhân Gwen không hề thích tuyết rơi. Hắn vừa ghét cay ghét đắng cái lạnh, vừa thấy việc dọn dẹp tuyết tích tụ lại thật phiền phức. Thế nhưng trước mặt Nain, hắn không hề để lộ ra một chút nào, mà chỉ cố gắng làm cho người yêu của mình được vui vẻ hơn dù chỉ là một chút.
“Nếu ngài không phiền, ngài có muốn thử trượt tuyết một lần không ạ?”
“Trượt tuyết?”
“À, ở sa mạc không có thứ gì tương tự sao ạ? Ví dụ như trượt trên các đụn cát chẳng hạn…”
Nói rồi, Gwen liền vận dụng ma lực. Ngay lập tức, một lượng tuyết khổng lồ trỗi dậy như sóng thần rồi nhanh chóng xếp chồng lên nhau một cách ngay ngắn. Trong nháy mắt, lớp tuyết được nén chặt đã làm thay đổi địa hình, tạo thành một ngọn núi nhỏ. Từ trên đỉnh ngọn núi tuyết khổng lồ mà cậu cùng Gwen leo lên, Nain có thể nhìn xuống và thấy những con ma thú và dã thú bị giật mình đang chạy tán loạn khắp nơi.