Bọ Rùa

Logo.png

Phi Vụ Ngoại Tình - Chap 64



“…”

Dù có hơi bối rối, nhưng vốn dĩ cả hai đã thống nhất là sẽ làm bất cứ khi nào Cha Hyun muốn, nên việc cậu ta nói ra những lời này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đó cũng không phải là một yêu cầu quá đáng.

Ngược lại, vì chuyện mang thai mà anh không thể thực hiện hợp đồng một cách tử tế, nên dù cậu ta có nổi giận thì Yeon Woo cũng ở trong tình thế không thể nói gì.

“Chắc là chừng đó thì không sao đâu…? Tôi sẽ làm.”

Và… dù có hơi thảm hại, nhưng Yeon Woo bây giờ đang rất cần thiện ý của Cha Hyun. Chừng nào vẫn còn hy vọng rằng cậu ta có thể sẽ chấp nhận đứa bé là con ruột của mình, anh không muốn làm trái ý cậu ta.

“Được. Chuyện đó đằng nào cũng sắp phải đi khám thai rồi, lúc đó hỏi lại xem sao là được chứ gì.”

Hài lòng với câu trả lời của Yeon Woo, Cha Hyun dùng tay bao lấy phần gáy thon dài của anh rồi khẽ xoa nắn.

“À. Với lại anh đổi số điện thoại đi.”

Cứ ngỡ cậu ta sẽ hôn mình lần nữa, nhưng Cha Hyun lại chợt nói như vừa nhớ ra điều gì. Yeon Woo ngẩng đầu lên.

“Sao thế?”

“Nhân dịp này cắt đứt liên lạc với đám Alpha khác luôn. Tiện thể gạt phắt luôn mấy đứa dai dẳng gọi tới như thằng khốn Han Jeong Ho đó.”

Bàn tay Cha Hyun đang nắm lấy gáy Yeon Woo khẽ siết mạnh.

“Bụng mang dạ chửa rồi mà, đâu cần phải lằng nhằng chỗ này chỗ kia như trước nữa, đúng không?”

Cổ họng trở nên ngột ngạt, Yeon Woo gạt tay Cha Hyun ra. Tâm trạng đang tốt đẹp cho đến vừa rồi thoáng chốc đã rơi thẳng xuống đáy.

“...Tôi không có mối quan hệ riêng tư với Alpha nào như cậu nghĩ. Với lại, nếu đổi số thì mấy người liên lạc công việc ở quán cà phê biết làm thế nào.”

Trong quá trình vận hành Neobel, anh không chỉ phải trao đổi với nhân viên làm thêm mà còn phải liên lạc thường xuyên với các bên cung cấp hàng. Anh tò mò không biết liệu Cha Hyun có muốn anh cắt đứt luôn cả mối liên hệ với bọn họ hay không.

Nếu cậu ta thật sự bảo làm vậy, thì lúc đó anh phải phản ứng thế nào đây. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy tối tăm mặt mũi.

“Bên đó thì đổi số xong liên lạc, trao đổi lại số là được mà.”

“À…”

May mắn là có vẻ như cậu ta không có ý định đưa ra yêu cầu cực đoan như Yeon Woo đã lo lắng.

“Sao. Vì Han Jeong Ho nên không muốn đổi à?”

“Không phải. Nếu cậu muốn thì tôi sẽ đổi. …Số điện thoại.”

Yeon Woo gật đầu. Dù gì câu trả lời mà anh phải nói ra cũng đã được định sẵn. Ngay cả khi Cha Hyun có bảo anh hãy dọn dẹp tất cả các mối quan hệ với những người xung quanh thì anh cũng không có lý do gì để từ chối.

Anh chợt thấy xa lạ với chính bản thân mình đang cho rằng việc thuận theo sự áp đặt của Cha Hyun là điều đương nhiên, nhưng đồng thời cũng không thể nghĩ ra được giải pháp nào khác.

Bởi lẽ một khi Yeon Woo đã quyết định sinh con, thì cho đến khi đứa bé ra đời và được Cha Hyun thừa nhận sau khi xét nghiệm quan hệ cha con, anh vẫn sẽ liên tục ở trong vị thế của kẻ bề dưới chịu sự nghi ngờ.

Nói cho cùng, việc đổi số điện thoại cũng chẳng là gì. Tuy có phiền phức và ngột ngạt, nhưng vẫn còn tốt hơn là để đứa bé bị nuôi lớn như một đứa con ngoài giá thú giống anh.

“Cơm thì sao?”

Cha Hyun tỏ ra hài lòng trước thái độ ngoan ngoãn của Yeon Woo, gõ nhẹ dưới cằm anh. Yeon Woo nghiêng đầu một lát như đang nhẩm tính thời gian.

“Lúc nãy ăn rồi mà.”

“Đó là chuyện của mấy tiếng trước.”

Nói xong câu "Chẳng phải đã qua một lúc lâu rồi sao", Cha Hyun quay người về phía bếp.

“Chuẩn bị bữa ăn giúp tôi.”

“Vâng, tôi sẽ dọn ra ngay ạ.”

Người giúp việc đang ngồi ở bàn ăn sơ chế rau củ đã rửa sạch, lập tức đứng dậy. Yeon Woo bị tay Cha Hyun kéo đi vào trong bếp.

Mới ăn xong, giả vờ dọn dẹp quần áo được một lát mà giờ lại ăn ngay, anh thấy hơi ngượng ngùng, nhưng dường như ngoài anh ra thì chẳng ai bận tâm đến chuyện đó. Nếu tính theo thời gian thì cũng đến giờ ăn cơm rồi.

“Lúc nãy thấy cậu ăn mỳ lạnh ngon miệng nên tôi có làm thử chút canh giá đỗ lạnh. Không biết có hợp khẩu vị của cậu không.”

“Tôi sẽ ăn thử xem ạ.”

Lần này cũng vậy, anh lại ngồi đối diện với Cha Hyun theo đúng bố cục như khi nãy. Cơm trắng gần như không có mùi hương được dọn ra cùng với canh giá đỗ lạnh, đậu phụ chiên, rau chân vịt trộn và kim chi trắng làm món ăn kèm.

Tương tự, trước mặt Cha Hyun cũng được đặt đồ ăn y hệt Yeon Woo. Và quả nhiên cậu ta vẫn ngồi yên, dường như định xác nhận xem Yeon Woo có thể ăn được hay không rồi mới định cầm đũa lên.

“…Tôi ăn đây ạ.”

Yeon Woo chịu đựng ánh mắt đầy áp lực của Cha Hyun và người giúp việc, múc một thìa canh húp thử. Phải ăn cơm trong bầu không khí này mỗi ngày suốt mấy tháng tới sao. Có lẽ sẽ hơi nặng nề đây…

Mùi giá đỗ chín thoang thoảng bốc lên từ nước canh thanh đạm được nêm nếm rất nhạt.

Không phải là hoàn toàn không có cảm giác khó chịu trong miệng như lúc ăn súp khoai tây và mỳ lạnh. Anh cảm thấy hơi tanh, nhưng chừng này vẫn có thể chịu đựng được.

Nếm thử canh xong, Yeon Woo gắp tiếp miếng đậu phụ chiên.

“…”

“Trời ơi, làm sao đây. Có vẻ không hợp khẩu vị cậu rồi.”

Nhìn biểu cảm của Yeon Woo, người giúp việc ái ngại lẩm bẩm.

Nếu được thì anh đã muốn trả lời là không sao, vẫn ăn được, nhưng vị tanh của đậu phụ lại đậm hơn anh tưởng. Hơn nữa, mùi giá đỗ cũng rất khó chịu.

Một khi cảm giác ghê cổ ập đến, anh cảm thấy dạ dày mình lộn nhào ngay lập tức.

“Tôi xin lỗi. Tôi không ăn được.”

“Có gì mà phải xin lỗi. Đừng cố ăn. Chỉ hại dạ dày thôi.”

“Vâng… Thật sự xin lỗi cô. Cô đã vất vả chuẩn bị…”

Khi Yeon Woo cuối cùng cũng đặt đũa xuống, người giúp việc nhanh chóng lại gần dọn sạch đồ ăn đi. Cô ấy cũng thu dọn luôn cả đĩa thức ăn đặt trước mặt Cha Hyun trước khi mùi kịp lan ra xa hơn. Tất cả chúng đều bị đổ thẳng vào túi rác thực phẩm.

Rốt cuộc Yeon Woo chỉ ăn được một chút salad, cà chua nấu chín và vài miếng dưa lê. Cha Hyun cũng ăn y hệt như vậy.

“Tôi đã bảo cậu cứ ăn cơm bình thường đi mà.”

Yeon Woo áy náy nói với Cha Hyun đang nhai món salad trông thật không hợp chút nào ở phía đối diện.

“Tôi tự biết lo, anh ăn thêm đi.”

“Trưởng phòng cũng đừng cố sức quá ạ. Có cần tôi lấy thêm chút nước sốt salad không ạ?”

Trước lời đề nghị của người giúp việc, Cha Hyun nhìn đĩa salad xanh mướt trước mặt như đang đắn đo giây lát. Rồi cậu ta nhìn sang đĩa của Yeon Woo và lắc đầu.

“Không cần.”

“Chỉ ăn từng đó sao mà no được ạ. Lát nữa tôi sẽ nấu riêng canh cho ngài…”

“Không cần để tâm đến tôi, sau này bữa ăn cứ chuẩn bị theo khẩu vị của bên này là được.”

Trước giọng điệu cứng nhắc như ra lệnh của Cha Hyun, người giúp việc không dám mời mọc thêm nữa mà đành chấp nhận.

Yeon Woo dùng dĩa xiên miếng dưa lê cuối cùng, vừa ăn vừa dè dặt quan sát sắc mặt Cha Hyun. Bộ dạng của mình thê thảm đến mức khiến cậu ta phải chiều theo đến thế này sao? Được cậu ta chăm sóc, anh thấy biết ơn thật đấy, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy áy náy vì dường như đang khiến Cha Hyun phải chịu khổ cùng mình.

“Ăn xong rồi à?”

Cha Hyun nhìn chiếc đĩa trống trơn của Yeon Woo rồi hỏi. Yeon Woo gật đầu. Mùi canh giá đỗ và đậu phụ không còn, cái dạ dày đang cuộn lên cũng đã đỡ hơn hẳn. Nhờ vậy mà anh đã ăn rau củ và trái cây rất ngon miệng.

“Nếu buồn ngủ thì vào phòng ngủ đi.”

Đúng như lời Cha Hyun nói, Yeon Woo vừa ăn xong là hai mí mắt đã nặng trĩu sụp xuống. Cơn buồn ngủ uể oải ập đến, khiến việc anh vừa mới lo xong tang lễ cho cha dường như trở nên vô nghĩa.

Ăn rồi ngủ, rồi lại ăn, lại ngủ, cứ lặp đi lặp lại. Chuyện này thật sự chỉ đơn thuần là vì mang thai thôi sao? Hay là còn do ảnh hưởng của sự mệt mỏi tích tụ bấy lâu nay đồng loạt kéo đến? Giữa lúc này, Yeon Woo lại cảm thấy cơ thể mình thật thảm hại khi cứ buông thả uể oải như một kẻ vô công rồi nghề.

“Quần áo vẫn chưa dọn dẹp xong…”

“Sai người làm là được chứ gì.”

Cha Hyun đáp lại với giọng điệu nhẹ bẫng.

“Ngủ dậy là đến bệnh viện ngay nên ngủ một giấc cho đẫy vào.”

“Nhanh vậy? Mới đi về chưa được bao lâu mà.”

“Vì chuyện tang lễ nên anh đã gắng sức quá rồi, tôi nghĩ nên đi khám lại thì tốt hơn.”

“Cậu…”

Yeon Woo định hỏi "Chẳng phải cậu không quan tâm đến đứa bé sao", nhưng anh đã kịp ý thức mà cắn chặt môi dưới. Cha Hyun không nhận ra điều đó, đột nhiên nói như vừa sực nhớ ra điều gì.

“À. Lần này đi sẽ làm thêm vài xét nghiệm khác nữa.”

“Xét nghiệm gì?”

Cậu ta thong thả lướt nhìn Yeon Woo đang ngạc nhiên rồi mở miệng.

“Xét nghiệm bệnh lây qua đường tình dục.”

“…”

Yeon Woo nhất thời không nói nên lời.

“Vì sau này sẽ sống chung nên tôi nghĩ làm rõ ràng mọi chuyện ngay từ đầu thì tốt hơn.”

“Chuyện đó… Sao đột nhiên lại…”

Hai từ "bệnh tình dục" mang đến cú sốc quá lớn. Yeon Woo bất giác nhẩm đi nhẩm lại từ đó nhiều lần.

“Bây giờ không phải tôi muốn trách móc quá khứ của anh đâu. Nhưng nếu đã 'cho' hết người này đến người khác, thì thật lòng mà nói, ai biết được anh đã rước về thứ gì, đúng không? Mà tôi thì cực kỳ ghét mấy chuyện không rõ ràng.”

Yeon Woo cảm thấy tim mình như rơi hẫng, anh nín thở trong giây lát. Dù cậu ta không cần nói ra chính xác bằng lời nhưng cậu ta vẫn luôn coi anh như một thứ giẻ rách.

“Sao lại có biểu cảm đó. Có gì giấu giếm à?”

“…”

“Tôi không có ý định lôi chuyện quá khứ ra để chì chiết từng li từng tí xem anh đã buông thả bản thân thế nào, nên nếu có gì khuất tất thì nói ngay bây giờ đi.”

Yeon Woo đang sững sờ ngây dại, chậm rãi lắc đầu.

“Không có, chuyện đó…”

“Tốt. Vậy cứ biết là lát nữa sẽ đi xét nghiệm, vào trong nghỉ ngơi đi.”

Cha Hyun nhẹ nhàng đẩy lưng Yeon Woo đang đứng yên không nhúc nhích, đưa anh vào phòng ngủ.

Nếu chỉ nghe hành động và giọng nói của cậu ta thì chẳng khác gì một người tình dịu dàng. Vì vậy lời nói của cậu ta càng khiến trái tim anh đau đớn hơn.

Không hiểu sao, anh có cảm giác như tất cả thức ăn vừa ăn vào sắp trào ngược ra ngoài đến nơi.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.