Bọ Rùa

Logo.png

Phi Vụ Ngoại Tình - Chap 65



“Nếu tôi ngủ trên giường thì cậu nghỉ ở đâu.”

Trước khi cánh cửa phòng đóng lại hoàn toàn, Yeon Woo cố gắng lái sang chuyện khác.

“Tôi tự biết lo nên đừng bận tâm.”

Cậu ta nói là sẵn sàng nhường phòng ngủ, giục anh mau vào trong.

Căn phòng ngủ mà trước đây anh từng dùng chung với Cha Hyun lọt vào tầm mắt Yeon Woo. Dường như không có gì thay đổi, nhưng những chi tiết nhỏ đã khác so với lúc chung sống cứ liên tục níu giữ ánh mắt anh.

Nơi này không còn trông ấm cúng và thoải mái như trước nữa. Có lẽ là vì bây giờ nó không còn là ‘căn phòng của chúng ta’ mà là căn phòng của ‘Baek Cha Hyun’.

“Này, hay là tôi ngủ ở sofa phòng khách nhé?”

“Tôi đã bảo vào trong cơ mà.”

“…”

“Đừng có làm cái vẻ mặt không thoải mái đó. Đằng nào thì trước đây chẳng phải anh cũng đã ngủ ở đây rồi sao.”

Nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi còn gì. Họ không còn là mối quan hệ có thể chung giường nữa, và anh cũng không ở cái thân phận có thể chiếm lấy chỗ của Cha Hyun.

“Trước đây thì…”

“A, thôi được rồi. Đừng trả lời. Nghe xong chắc tôi phát cáu mất.”

Cha Hyun thất thường ngắt lời Yeon Woo. Cuối cùng, cậu ta đợi xác nhận Yeon Woo đã nằm xuống giường rồi mới tắt đèn phòng ngủ và đi ra ngoài.

“…”

Yeon Woo không thể rũ bỏ được cảm giác kỳ lạ này. Rằng anh đang ở lại trong không gian từng chung sống một thời, nhưng bây giờ lại với một mối quan hệ hoàn toàn khác.

“Nhưng mà thật sự không có cảm giác gì cả.”

Yeon Woo lặng lẽ nhìn trần nhà, đặt tay lên bụng mình rồi lẩm bẩm. Bụng vẫn còn phẳng lì, và sờ thử thế này cũng không thấy có gì thay đổi, nên sự thật là mình đã mang thai mãi mà vẫn không cảm thấy thực tế chút nào.

Thở dài một hơi, Yeon Woo lập tức bỏ tay ra khỏi bụng. Anh kiểm tra điện thoại trước khi ngủ và thấy có báo cáo ngắn từ nhân viên làm thêm về việc mở và đóng cửa.

[Anh ơi! Hôm nay em với bạn mới đã mở cửa suôn sẻ rồi ạ!!] 

[(Ảnh)] 

[Tụi em dọn dẹp đóng cửa với xử lý đồ hỏng hết rồi nhưng mà chắc là anh phải đến đặt hàng thôi ạ ㅠㅠ]

Nhìn bức ảnh cửa hàng được dọn dẹp sạch sẽ, anh thấy mình đã đúng khi tuyển thêm một nhân viên làm thêm mới cách đây không lâu. Dạo gần đây, số ngày đi làm của anh giảm đi vì chuyện cá nhân, nên việc tuyển người để phòng hờ đã trở thành một lựa chọn đúng đắn.

Nghĩ lại thì, từ thứ Hai có lẽ anh cũng nên bắt đầu đi làm lại. Nhìn cái cách Cha Hyun bảo anh đổi cả số điện thoại và tạm thời ở lại nhà này, anh thấy nghi ngờ liệu cậu ta có cho phép anh đi làm hay không. Dường như cậu ta muốn kiểm soát toàn bộ cuộc sống của Yeon Woo.

Trước khi mất trí nhớ, cậu ta cũng có khuynh hướng đó, nhưng thường là sẽ thỏa hiệp ở mức độ không quá đà. Sau tai nạn Cha Hyun trở nên bất chấp hơn, xét một cách nào đó thì cũng là điều đương nhiên.

Sắp tới có vẻ như anh sẽ lại phải đấu khẩu với Cha Hyun về chuyện đi làm, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi. Nếu cãi nhau trong tình huống này thì hoàn toàn chỉ có anh là người chịu thiệt…

À. Không phải. Không được cãi nhau. Sẽ rất khó thuyết phục Cha Hyun bằng cách đó. Trước đây đã vậy, mà Cha Hyun của bây... giờ thì lại càng thế. Thà rằng phải tìm cách nào đó dỗ ngọt cậu ta thì hơn.

Nhưng anh cũng không nghĩ ra được cách nào hay ho. Vô số suy nghĩ đang làm rối tung đầu óc anh vẫn bị bỏ mặc ở đó mà không được sắp xếp lại.

Yeon Woo quyết định tạm thời gác lại những vấn đề không thể giải quyết ngay được. Bởi lẽ, anh ngày càng khó chống chọi lại cơn buồn ngủ.

Đôi mắt đang chậm rãi chớp của Yeon Woo từ từ nhắm lại, và rồi, tiếng thở đều đặn vang lên.

***

Khi anh mở mắt ra, bốn phía tối om. Là ban đêm chăng?

Yeon Woo quờ tay tìm chiếc đồng hồ điện tử trên nóc tủ ngăn kéo cạnh giường để kiểm tra. Thế nhưng thay vì chạm phải chiếc tủ ngăn kéo như bình thường, anh lại cảm nhận được cảm giác của chăn và của một người.

“Ơ.”

Cảm giác có gì đó kỳ lạ chỉ thoáng qua. Yeon Woo lập tức nhận ra mình đang ở trong căn hộ từng sống chung với Cha Hyun.

Phải rồi. Anh đã quyết định sẽ ở đây tạm thời mà. Trong giây lát anh đã nhầm tưởng đây là căn hộ officetel.

Anh cẩn thận ngồi dậy nhìn sang bên cạnh, và thấy lờ mờ một bóng người to lớn đang nằm ở vị trí bên cạnh. Là Cha Hyun.

…Cậu ta vào đây từ lúc nào?

Yeon Woo bất giác sờ soạng cơ thể mình. May mắn là anh vẫn đang mặc quần áo nguyên vẹn, giống y như lúc ngủ.

Anh thở phào nhẹ nhõm vì sự thật là không có chuyện gì xảy ra, rồi rón rén bước xuống giường. Cha Hyun có lẽ đang ngủ rất say nên không hề nhúc nhích.

Anh cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian, đã 4 giờ 20 phút sáng. Kể từ lúc ngủ thiếp đi hồi ban ngày cho đến tận giờ này mà anh không hề tỉnh giấc lần nào. Dù vậy thay vì cảm thấy sảng khoái, tinh thần anh vẫn còn hơi mơ màng.

Mang thai đúng là không phải chuyện ai cũng làm được. Yeon Woo vừa dụi mắt vừa có suy nghĩ vẩn vơ đó. Và trước khi ra khỏi phòng, anh đã quay lại nhìn Cha Hyun.

Cậu ta đang nằm ngủ ngay ngắn trên giường mà không đắp chăn. Cũng phải thôi. Vì Yeon Woo đã lấy hết chăn quấn chặt quanh người mình rồi còn đâu.

Tuy là mùa xuân nhưng chênh lệch nhiệt độ ngày đêm vẫn còn lớn, ngủ mà không đắp gì thế này thì sẽ lạnh. Cảm thấy áy náy, Yeon Woo khẽ đắp chiếc chăn mình đang chiếm trọn lên người cậu ta. Cho đến tận lúc đó, Cha Hyun vẫn không tỉnh giấc.

Cảm thấy mình không thể ngủ lại được nữa, Yeon Woo cứ thế để cậu ta ở đó rồi đi ra phòng khách. Vừa vào bếp lấy nước uống, anh tưởng như dạ dày đang cuộn lên, nhưng rồi cơn đói lại ập đến ngay lập tức.

Anh nghĩ phải ăn gì đó nên đã lục tủ lạnh, nhưng bên trong toàn là rau củ xanh ngắt và đồ ăn nhạt nhẽo.

“Ừm…”

Toàn là món anh không thích. Bây giờ anh muốn ăn thứ gì đó đậm vị hơn là mấy món này.

Ví dụ như… Tteokbokki chẳng hạn.

Yeon Woo đóng cửa tủ lạnh, kiểm tra lại thời gian một lần nữa. Giữa cái giờ sáng sớm tinh mơ này thì tìm Tteokbokki ở đâu ra. Thời gian còn quá sớm nên tìm một cửa hàng còn mở bán trên ứng dụng giao đồ ăn cũng khó.

Hay là ăn tạm chút hoa quả rồi cố nhịn nhỉ. Yeon Woo vừa đắn đo vừa đi qua đi lại trước tủ lạnh.

Thật kỳ lạ. Bình thường anh cũng không phải là người thèm ăn đến thế, vậy mà hễ nghĩ đến Tteokbokki là lại không tài nào nhịn nổi.

Hơn nữa, không hiểu sao càng đói, dạ dày anh lại càng nôn nao như bị khó tiêu. Cứ như là phải lấp đầy bụng ngay lập tức.

Cuối cùng như bị một lực bất khả kháng lôi kéo, Yeon Woo lấy ví rồi mặc quần áo ra ngoài. Phải ra cửa hàng tiện lợi mua tạm về vậy. Dù sao thì cũng chỉ cách căn hộ 5 phút đi bộ thôi.

Sột soạt chuẩn bị ra ngoài xong, Yeon Woo lặng lẽ mở cửa chính rồi ra khỏi nhà. Xong, anh nhấn nút thang máy và chờ đợi.

Hành lang căn hộ tuy có đèn sáng trưng, nhưng vì là rạng sáng không có người qua lại nên thế nào cũng thấy ớn lạnh.

Chẳng mấy chốc thang máy đã nhanh chóng đến tầng Yeon Woo đang đứng. Anh bước thẳng vào trong, nhấn nút tầng 1 rồi đóng cửa lại.

Thế nhưng ngay trước khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, một bàn tay to bỗng thò vào bên trong thang máy.

“Hự!”

“Đi đâu.”

Cửa thang máy phát hiện có vật cản liền mở toang ra lại. Và rồi, dáng vẻ của Cha Hyun hiện ra.

“Ơ, cậu… cậu dậy khi nào vậy?”

Yeon Woo kinh hãi như vừa nhìn thấy ma, quét mắt nhìn Cha Hyun từ trên xuống dưới.

Rõ ràng là vừa mới nãy cậu ta còn đang ngủ cơ mà. Cha Hyun đứng trước mặt anh lại đang trừng trừng nhìn Yeon Woo bằng ánh mắt sáng quắc như chưa từng chợp mắt.

“Tôi hỏi anh đi đâu.”

“À, xin lỗi. Tôi định ra ngoài một lát, đến cửa hàng tiện lợi.”

Giọng nói của cậu ta lạnh lùng quá mức. Yeon Woo hít vào một hơi sâu rồi tránh ánh mắt đi.

Pheromone Alpha tuôn ra từ Cha Hyun nhanh chóng tràn ngập bên trong thang máy. Cảm giác áp bức khiến anh thấy khó thở. Không cần hỏi anh cũng biết Cha Hyun đang hiểu lầm chuyện gì đó.

“Vào cái giờ rạng sáng này?”

“Vì đói bụng… Ha.”

“Nói cho rõ ràng.”

“Tôi đói bụng nên định ra ngoài một lát mua đồ ăn. Với lại, Pheromone của cậu…”

Thấy Yeon Woo khổ sở lẩm bẩm, Cha Hyun lúc này mới quan sát sắc mặt của anh. Trên vầng trán tròn của anh lấm tấm mồ hôi lạnh. Cha Hyun muộn màng nhận ra, lý do anh nói năng lắp bắp và thở hổn hển là vì Pheromone.

Cậu ta vội vàng thu Pheromone của mình lại, rồi vuốt ngược tóc lên.

“Đợi 30 giây.”

“…”

Yeon Woo còn chưa kịp đáp lại, cậu ta đã nhanh chóng đi vào nhà.

Cha Hyun vừa biến mất, thứ Pheromone tưởng như đang bóp nghẹt cơ thể anh cũng nhanh chóng tan đi. Yeon Woo hít sâu một hơi rồi lau đi mồ hôi đọng trên trán. Rồi anh giữ cửa thang máy để nó không đóng lại và đợi Cha Hyun.

Lại có thêm một điểm khác biệt rõ rệt nữa giữa Cha Hyun trước và sau khi mất trí nhớ. Cha Hyun của hiện tại không thể điều khiển được Pheromone. À không, nói là không chịu làm thì đúng hơn là không thể làm. Vì cậu ta chẳng có lý do gì để phải quan tâm đến một người không phải là người yêu của mình.

Mỗi khi nhận ra sự khác biệt phũ phàng đó, anh không thể tránh khỏi cảm giác xót xa trong lòng.

Không lâu sau Cha Hyun quay lại. Cậu ta lấy áo khoác ngoài và chìa khóa xe rồi cùng Yeon Woo bước vào thang máy.

Thang máy chở hai người đi xuống hầm đỗ xe.

“Sau này nếu có việc phải ra ngoài ban đêm thì gọi tôi dậy.”

Cha Hyun nói bằng giọng đều đều không chút gợn sóng.

“Tôi tự đi rồi về cũng được mà. Cửa hàng tiện lợi đi 10 phút là về rồi.”

“Điên à? Anh một mình đi đâu vào giờ này.”

“Nhưng mà…”

“Gọi tôi dậy. Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”

“Ừ.”

“Sửa cái thói hễ tôi nói là cãi lại đi. Tôi không muốn nghe.”

“…Tôi sẽ sửa.”

Yeon Woo gật đầu đáp. Cha Hyun khoanh tay, nhìn chằm chằm vào số tầng đang thay đổi được hiển thị trong thang máy một lúc rồi mới lên tiếng.

“Anh muốn ăn gì.”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.