Bọ Rùa

Logo.png

Phi Vụ Ngoại Tình - Chap 63



Và rồi những nghi vấn về con người tên Hong Yeon Woo mà cậu ta tò mò bấy lâu nay bắt đầu được ghép lại như những mảnh ghép hình.

Hóa ra anh ta đã được sắp đặt để nhận đủ thứ từ mẹ cậu ta. Chỉ đơn thuần là cái giá cho việc chia tay với cậu ta.

Thế nhưng đúng lúc cậu ta bị tai nạn mất trí nhớ, lại thêm việc anh ta mang thai một đứa bé không rõ cha là ai. Toàn bộ cái giá đã được hứa hẹn hẳn là đã tan thành mây khói, và anh ta thấy tiếc nếu cứ thế để vuột mất chứ gì.

Có vẻ như Yeon Woo đã phán đoán rằng, nhân cơ hội này, việc khẳng định đó là con của Baek Cha Hyun sẽ giúp anh ta giành được nhiều thứ hơn.

“Ra là muốn mấy thứ này đây mà.”

Khóe miệng Cha Hyun đang ngậm điếu thuốc vẽ nên một đường cong rõ rệt.

Mọi thứ quá rõ ràng nên ngược lại cũng thấy may. Mấy thứ này thì trong khả năng của cậu ta, cậu ta có thể cho bao nhiêu mà chẳng được. Đương nhiên là ngoại trừ việc giới thiệu Alpha.

Cha Hyun ném mẩu thuốc lá đã ngắn đi tự lúc nào ra ngoài cửa sổ, rồi hất cằm ra hiệu cho người thư ký đi đi.

Khi cậu ta vò nát tập tài liệu đang cầm trong tay, hình ảnh của Yeon Woo mà cậu ta thấy ở nhà tang lễ lại thoáng hiện trong đầu.

Đôi mắt sưng húp vì khóc và dáng vẻ gầy gò đến mức khiến người ta không nỡ nhìn. Cú sốc mà cậu ta nhận được lúc đó vẫn chưa thể quên được. Khi nghe nói Yeon Woo không ăn được cơm vì ốm nghén, cậu ta thậm chí còn thấy chướng mắt đứa bé còn chưa ra đời.

Rõ ràng là cậu ta đang để tâm đến Hong Yeon Woo. Dù đã mơ hồ nhận ra, nhưng sau tang lễ, cảm xúc của cậu ta càng trở nên rõ ràng hơn. Đến mức cậu ta muốn giữ anh ở bên cạnh mình ngay cả sau khi kết hôn với Oh Yoo Min.

Muốn vậy thì thà rằng sự tồn tại của đứa bé có khi lại có lợi cho cậu ta. Nếu là đứa con mà Yeon Woo sinh ra, dù không phải con mình nhưng cậu ta cũng sẵn lòng chăm sóc thật tốt. Nếu nhờ vậy mà Yeon Woo không thể tự mình rời bỏ cậu ta, thì còn gì tốt bằng.

Rõ ràng ban đầu cậu ta đã rất tức giận Yeon Woo vì cố tìm cách lừa dối mình, nhưng bây giờ thì sao cũng được, không quan trọng nữa. Ngược lại, không phải con của cậu ta thì lại càng thấy thoải mái hơn.

Bởi vì nếu đó thật sự là con của mình, thì dù cậu ta có muốn hay không, nó cũng sẽ bị cuốn vào hoặc bị lợi dụng trong cuộc chiến tranh giành của gia tộc. Cậu ta không muốn thấy cảnh đó nên mới đi thắt ống dẫn tinh, vậy mà đùng một cái lại có con thì chỉ thấy oan ức mà thôi.

Cậu ta đã nghĩ sau khi xét nghiệm quan hệ cha con, chỉ cần xác định chắc chắn mình không phải cha ruột, cậu ta sẽ chu cấp cho Yeon Woo đang suy sụp tinh thần một chỗ ở thích hợp và môi trường cần thiết cho đứa bé.

Yeon Woo không biết thân biết phận, có vẻ như còn đang thèm muốn cả vị trí bạn đời của cậu ta, nhưng chỉ cần nắm trong tay khoản bồi thường xứng đáng và được dỗ dành, anh ta sẽ dễ dàng quên đi chuyện cậu ta kết hôn với Oh Yoo Min thôi. Vốn dĩ, Hong Yeon Woo cũng đâu có ở cái vị thế có thể đòi hỏi vị trí bạn đời của cậu ta.

Chỉ là, vì đã quyết định sẽ sống cùng anh ta trong thời gian này, nên cậu ta cũng có ý định vờ như chiều theo cảm xúc của anh ta. Dù sao thì trước mắt, việc hồi phục sức khỏe là ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa anh ta còn nói chân có vấn đề, nên cũng phải để ý đến chuyện đó.

“Phiền phức hơn mình nghĩ nhỉ.”

Dù sao thời gian trôi qua rồi Yeon Woo cũng sẽ nhận ra thôi. Rằng việc nuôi dạy đứa bé bên cạnh cậu ta, dù không cần kết hôn mới là có lợi.

Cha Hyun bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ rồi cho xe chạy. Sau khi gỡ rối và sắp xếp ổn thỏa những thứ vốn đang rối như một cuộn tơ ở đâu đó trong tâm trí suốt thời gian qua, đầu óc cậu ta thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Về đến bãi đỗ xe của căn hộ, Cha Hyun mở cửa xe bước ra. Đang lúc đi về phía thang máy, cậu ta chợt nhận ra mùi thuốc lá đã ám vào người mình.

“A, chết tiệt.”

Cậu ta chợt nhớ ra trên đường quay về Seoul, Yeon Woo đã không chịu nổi mùi thuốc lá mà nôn khan.

Nghe nói khi mang thai, tất cả các dây thần kinh, bao gồm cả khứu giác đều trở nên nhạy cảm. Suốt thời gian qua cậu ta cũng thỉnh thoảng hút thuốc trong xe, nên có khi không chỉ quần áo mà cả trong xe cũng đã ám mùi rồi.

Cứ tưởng tượng cảnh mình đi vào nhà thế này rồi Yeon Woo lại ốm nghén trở lại, trong lòng cậu ta tự dưng thấy khó chịu. Bữa ăn đã khó khăn lắm mới ăn được, giờ mà nôn ra hết thì phiền phức thật.

Dù thấy phiền phức nhưng Cha Hyun vẫn đổi hướng, đi về phía khách sạn gần căn hộ. Cậu ta vội vàng lấy đại một phòng, tắm rửa xong đi ra thì quần áo đã yêu cầu ở quầy lễ tân cũng đã được mang đến phòng.

Thay quần áo mới xong, cậu ta vứt luôn bộ quần áo ám mùi thuốc lá ở lại phòng.

“Thư ký Lee.”

— Vâng, thưa Trưởng phòng.

Cha Hyun vừa lái xe rời khách sạn vừa gọi điện cho thư ký.

“Xử lý hết mấy chiếc xe tôi đang có rồi mua xe mới đi.”

— Xe thì... ý ngài là xe nào ạ…

“Tất cả.”

Cha Hyun trả lời ngắn gọn. Người thư ký nhanh chóng hiểu ra chỉ thị.

— Tôi hiểu rồi ạ. Có cần chuẩn bị loại xe giống như xe cũ không ạ?

“Giống thì tốt, nhưng lấy loại tương tự cũng không sao.”

— Nhưng mà xe có vấn đề gì ạ? Có điểm nào ngài không hài lòng sao…

“Bị ám mùi thuốc lá nên không dùng được nữa. Tóm lại, hãy thu xếp để có xe mới nhanh nhất có thể.”

— Tôi hiểu rồi ạ.

Cúp điện thoại, cậu ta cũng vừa về đến bãi đỗ xe của căn hộ. Cha Hyun hài lòng bước ra khỏi xe rồi đóng cửa lại.

Vừa vào căn hộ, Cha Hyun thấy Yeon Woo đang khá bận rộn đi đi lại lại trong phòng khách. Cậu ta đã sai người đi mua quần áo cho anh mặc, có vẻ như đồ đặt mua đã được giao tới.

“Cậu về rồi à? Này, đống quần áo này này.”

Yeon Woo phát hiện ra Cha Hyun, liền lên tiếng gọi rồi bước tới.

“Tôi để chúng vào phòng thay đồ trong phòng nhỏ được không? Vốn dĩ trước đây tôi vẫn dùng bên đó, nhưng nếu cậu không thích thì…”

“Đó là khi nào. Lúc sống chung với tôi trước khi bị tai nạn à?”

Cha Hyun đút tay vào túi quần, đứng nghiêng nghiêng rồi hỏi.

“Ờ, ừ.”

Nghe giọng nói trầm xuống của Cha Hyun, Yeon Woo bất giác dè dặt quan sát sắc mặt cậu ta.

Lẽ nào cậu ta khó chịu vì mình nói muốn dùng phòng thay đồ sao? Trong phòng lớn cũng có một cái rồi nên mình mới nói là sẽ dùng cái ở bên phòng nhỏ mà.

“Nếu cậu muốn dùng thì tôi để đồ vào tủ quần áo cũng được.”

“Hong Yeon Woo.”

Cha Hyun lạnh lùng gọi tên, Yeon Woo liền nhìn thẳng vào mắt cậu ta như muốn hỏi tại sao.

“Từ giờ đừng có nhắc đến chuyện trước đây trước mặt tôi nữa.”

“Hả? …Ờ.”

“Vì tôi không muốn nghe.”

“…Tôi biết rồi.”

Bị bất ngờ trước lời nói không lường trước được, Yeon Woo bối rối đáp theo phản xạ.

Lúc vào nhà cậu ta trông có vẻ tâm trạng tốt, vậy mà đột nhiên lại sa sầm hẳn. Có vẻ như anh đã lỡ lời nói điều không nên.

Yeon Woo cẩn thận đi theo Cha Hyun đang cởi áo khoác ngoài với vẻ phiền phức rồi đi vào phòng ngủ.

“Mà cậu đi đâu về thế?”

“Hỏi làm gì.”

Cha Hyun hờ hững đáp.

“Tại tôi ngửi thấy mùi thơm.”

Nói mới để ý, tóc mái của Cha Hyun bị ướt, dường như cậu ta mới tắm không lâu. Nhìn mái tóc vẫn còn đẫm nước rủ nặng xuống, Yeon Woo bỗng tò mò về lịch trình vừa rồi của cậu ta.

“…Có vẻ như cậu tắm ở ngoài rồi.”

Đã đi đâu về nhỉ? Vào giờ này mà phải ra ngoài tắm… À, lẽ nào là đi gặp Oh Yoo Min?

Giả thiết gây khó chịu nhất lập tức nảy ra. Anh muốn hỏi thẳng Cha Hyun, nhưng bây giờ anh không có tư cách đó.

Yeon Woo lập tức cố ý gạt đi suy nghĩ tiêu cực.

“Làm đổ đồ lên áo nên phải đi tắm.”

“À. Ra vậy.”

Một câu trả lời hợp lý ngoài dự kiến. Yeon Woo nhanh chóng chấp nhận rồi thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, anh thấy ngượng ngùng vì có cảm giác mình vừa vượt quá thân phận mà tra hỏi Cha Hyun.

“Tôi thấy tóc cậu ướt nên mới hỏi thôi.”

“À. Quên vuốt lên mất.”

Cha Hyun vừa vuốt ngược mái tóc xõa xuống vừa bực bội lẩm bẩm.

Thấy vậy, Yeon Woo mấp máy môi. Ở nhà thì đâu cần phải làm thế.

“Sao? Để tóc mái xuống cũng hợp mà.”

“Trông như trẻ con, ghét.”

“…”

Câu trả lời này khiến Yeon Woo cảm thấy tội lỗi và có trách nhiệm sâu sắc.

4 nǎm trước, sau khi anh nói đùa rằng cậu ta để tóc mái trông rất dễ thương, Cha Hyun chưa bao giờ để tóc mái khi ra ngoài. Cậu ta luôn giữ kiểu tóc để lộ trán, và trước khi mất trí nhớ, việc cậu ta tốn nhiều thời gian nhất vào buổi sáng chính là chải chuốt và cố định tóc gọn gàng ra sau.

Bây giờ Cha Hyun không còn ký ức về lúc đó, nhưng Yeon Woo chắc chắn rằng Cha Hyun vẫn sẽ ghét lời khen "dễ thương". Cậu ta cảnh giác với bất kỳ kiểu tóc nào khiến bản thân trông trẻ con dù chỉ một chút.

“Sao chứ. Thường thì để tóc mái... trông nam tính và ngầu hơn mà.”

Yeon Woo muốn trả lại tự do cho kiểu tóc của Cha Hyun.

Nghe vậy, Cha Hyun đang cởi cúc áo sơ mi liền trân trân nhìn xuống Yeon Woo. Đuôi mắt cậu ta nheo lại như thể không tin nổi.

“Chẳng phải lúc nào anh cũng bảo thế này dễ thương à.”

Cha Hyun lôi lại lời Yeon Woo từng nói ở cầu thang thoát hiểm.

“Đó không phải là nói gương mặt… mà là nói cảm giác tổng thể của cậu kìa. Vuốt lên cũng đẹp trai, nhưng… cậu để tóc mái xuống cũng đủ ngầu và tuyệt vời… Khụ khụ.”

Nói hồi, anh thấy hình như mình đang ca ngợi khuôn mặt của Cha Hyun nên đã hắng giọng.

“Dù sao thì, vẫn ổn mà.”

“À, vậy à?”

“Đ-Đó, đó chỉ là ý kiến của tôi thôi.”

“Có vẻ như sở thích của anh cũng rõ ràng ra phết nhỉ.”

Cha Hyun bước tới với vẻ mặt như vừa nghe được điều gì đó thú vị, cậu ta gõ nhẹ dưới cằm Yeon Woo. Ý bảo anh hãy nhìn cậu ta.

Ngay khi anh vừa ngẩng đầu lên, Cha Hyun ngay lập tức liền cúi xuống hôn lên môi Yeon Woo.

“Ưmm.”

Vì chiếc áo sơ mi cởi dở dang, ba bốn chiếc cúc bị bung ra, nên khi cơ thể họ áp sát vào nhau, Pheromone Alpha của Cha Hyun phả ra nồng đậm. Yeon Woo không hề từ chối hơi thở và chiếc lưỡi đang khuấy đảo trong khoang miệng mình mà chủ động đón nhận.

“Tôi có chuyện này tò mò.”

Cha Hyun tạm thời dứt môi ra, buông lời bằng giọng nói trầm khàn.

“Chuyện gì?”

“Vốn dĩ là không thể làm tình liên tục cho đến khi sinh con à?”

“Chuyện đó… tôi cũng không biết.”

Chắc là không được đâu nhỉ. Chủ đề này thật ngượng ngùng khiến Yeon Woo phải tránh ánh mắt đi. Cha Hyun nhìn xuống đôi môi căng mọng ướt át của Yeon Woo rồi liếm môi.

“Một tuần một lần thúc vào giữa hai đùi chắc cũng không được nhỉ.”

Cha Hyun vừa phả hơi thở nóng bỏng bên tai Yeon Woo vừa nói.

“Hay là, anh có dùng tay không?”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.