“Không, ý tôi là cậu không cần phải ăn món này. Cứ ăn cơm bình thường đi.”
“Trước mặt người không ngửi được mùi thì ăn cơm cái gì. Thôi được rồi.”
Cha Hyun gắt lên như vừa nghe thấy điều gì đó kỳ quặc. Rồi cậu ta chuyển ánh mắt sang đồ ăn được dọn ra trước mặt Yeon Woo.
Súp khoai tây sền sệt được mang ra cùng với bánh mì lúa mạch nướng giòn nóng hổi. Và mỳ lạnh được đựng trong chiếc bát có kích cỡ vừa phải cũng được dọn lên trông thật ngon mắt.
“Mời cậu dùng thử.”
Theo lời người giúp việc, Yeon Woo cầm thìa lên. Thoạt tiên, món ăn gần như không có mùi nên có vẻ không sao. Anh thấy hồi hộp không biết khi cho vào miệng sẽ thế nào.
“…”
Anh thấy áp lực ngay từ bây. Giờ, nhỡ đâu lại nôn ra thì thật có lỗi với người đã tốn công chuẩn bị.
Nhận lấy ánh mắt của Cha Hyun và người giúp việc đang đổ dồn vào mình, Yeon Woo thận trọng múc một thìa súp khoai tây. Món súp có độ ấm vừa phải, rất dễ ăn. Không hề có vị gia vị nồng gắt mà chỉ có vị thanh đạm. Người bình thường ăn có thể sẽ thấy nhạt nhẽo, nhưng hiện tại lại rất hợp khẩu vị của Yeon Woo.
“Thấy sao ạ, thưa cậu?”
“Ngon ạ.”
Yeon Woo nuốt thìa súp xuống rồi nhìn người giúp việc mỉm cười. Thấy vậy, cô ấy cũng cười đáp lại và gật đầu.
“Tôi đã ngâm khoai tây trong nước khá lâu để loại bỏ bớt tinh bột. Tôi cũng cho một ít hành tây xay và sữa đậu nành vào nên món ăn sẽ thanh mát mà không bị ngấy.”
Khi có thức ăn tử tế vào bụng, cơn đói mới bắt đầu kéo đến một cách thực sự. Vì khổ sở bởi mùi thức ăn tanh nồng mà suốt thời gian qua anh không thể ăn uống tử tế, nếu thuận theo lòng mình, có lẽ anh có thể húp hết cả năm bát súp khoai tây cũng nên.
Sau khi xác nhận Yeon Woo ăn ngon miệng, Cha Hyun lúc này mới bắt đầu dùng bữa.
“Ôi chà, có vẻ hợp khẩu vị rồi. Cậu cứ ăn từ từ thôi. Nếu thiếu tôi sẽ lấy thêm.”
Người giúp việc tỏ ra hài lòng rồi mang trà pha với chanh ngâm đường tự làm ở nhà và táo ra làm món tráng miệng.
“Cảm ơn cô. Tôi ăn ngon miệng lắm ạ.”
Yeon Woo ăn sạch bát súp đầy ắp cùng với mỳ lạnh, rồi uống trà. Hương vị tươi mát kích thích vị giác một cách vừa phải. Trước đó anh chỉ toàn nôn khan nên ruột gan trống rỗng, bây giờ mới thấy như được sống lại.
“Tôi từng chăm sóc mấy bà bầu rồi. Lần sau tôi sẽ làm súp bí đỏ cho cậu nhé. Món đó ăn lúc ốm nghén nặng cũng tốt lắm.”
“Vâng.”
“Nếu cậu muốn ăn gì thì cứ nói bất cứ lúc nào nhé.”
“Tôi sẽ nói ạ.”
Cha Hyun cũng dùng bữa xong với tốc độ tương tự Yeon Woo và uống trà chanh. Cậu ta cũng ăn táo tráng miệng rất ngon lành.
Yeon Woo nhìn Cha Hyun đang ăn cùng một loại thức ăn với khẩu phần y hệt mình bằng ánh mắt đầy ái ngại.
“Cậu ăn cơm cũng được mà… Ăn như vậy có thực sự ổn không?”
“Ừ.”
Cha Hyun nhún vai. Ăn xong, cậu ta đứng dậy ngay. Không biết từ lúc nào, điện thoại đã ở trên tay cậu ta. Màn hình đang sáng lên như có cuộc gọi đến.
“Tôi phải ra ngoài một lát, anh đợi ở đây.”
“À…, ừ.”
“Đừng có không thoải mái như thế, nghỉ ngơi đi.”
Cậu ta gõ nhẹ dưới cằm Yeon Woo, rồi lập tức hạ ánh mắt xuống phía bụng dưới. Không giống như lúc nhìn Yeon Woo, ánh mắt cậu ta đã lạnh đi.
“Tôi đi đây.”
Yeon Woo không nhận ra điều này nên đã gật đầu.
“Trưởng phòng chu đáo thật đấy. Món nhạt nhẽo thế này mà ngài ấy cũng ăn cùng.”
Cha Hyun vừa ra ngoài, người giúp việc bắt đầu dọn dẹp và bắt chuyện với Yeon Woo.
“…Cũng đúng ạ.”
Yeon Woo đang ngồi ở bàn ăn uống thêm một tách trà chanh mà cô ấy đã pha.
“Hôm nay đến đây tôi đã căng thẳng đến mức tay ướt đẫm mồ hôi… Hóa ra tôi lo lắng vô ích rồi.”
“Lo lắng chuyện gì ạ?”
Yeon Woo nghiêng đầu thắc mắc, người giúp việc đang xếp đĩa vào máy rửa bát liền cười ngượng ngùng.
“À. Không, chuyện đó…”
“…”
“…”
“Nếu cô thấy không thoải mái thì không cần nói cũng được ạ.”
Thấy anh nói không sao, người giúp việc liền xua tay.
“Cũng không phải chuyện gì to tát đâu, thực ra là tôi nghe đồn tính cách của Trưởng phòng… khó tính lắm.”
“À.”
“Quả nhiên tin đồn không đáng tin mà. Hô hô. Có người chu đáo như vậy ở bên cạnh, chắc cậu thấy vững tâm lắm nhỉ.”
Chắc là tin đồn đó đúng đấy. Yeon Woo không buồn đính chính, chỉ miễn cưỡng gật đầu.
“…Vâng, đúng vậy ạ.”
Thực ra, chuyện hôm nay đối với Yeon Woo cũng thật bất ngờ. Ở nhà tang lễ, coi như là cậu ta ngạc nhiên và thương hại nên mới chăm sóc anh đi, nhưng việc bảo anh đến nhà ở hẳn cho đến khi sinh, rồi cả việc cậu ta ăn giống hệt đồ ăn của Yeon Woo nữa…
Biết đâu cậu ta sắp tìm lại được ký ức rồi? Hoặc là không giống như trước đây, cậu ta đã bắt đầu có chút tình cảm với mình…
Yeon Woo đang tự mình suy diễn lung tung, bỗng chốc lại thấy phiền muộn. Kể cả nếu đúng là như vậy thì cũng không phải là không có vấn đề. Sự thật là Cha Hyun vẫn là người đàn ông sắp kết hôn, điều đó đâu có thay đổi.
‘…Nếu kết quả là con của cậu thì cậu sẽ làm gì?’
‘Lúc đó thì phải chịu trách nhiệm thôi.’
Nhưng rõ ràng cậu ta đã tự tuyên bố nếu là con của mình thì sẽ chịu trách nhiệm, vậy nên tin tưởng cũng được mà, phải không?
Yeon Woo cẩn thận nhẩm tính ngày tháng. Bây giờ là tháng 4, vậy đứa bé sẽ ra đời vào tháng 12. Muộn nhất cũng là trong năm nay, và thời điểm có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con sẽ là trước khi Cha Hyun tổ chức đám cưới.
Điều đó có nghĩa là vẫn còn cơ hội để lòng Cha Hyun thay đổi.
Mặc dù trước đây cậu ta đã chọn người khác thay vì Hong Yeon Woo, nhưng bây giờ khi đã có đứa bé… thì cũng không biết chừng.
Yeon Woo đưa tay xoa trán rồi thở dài. Thú thực, anh không biết liệu thế này có đúng hay không.
Anh vừa không thể đoán trước được hành động của Cha Hyun, vừa không biết liệu cứ tin lời cậu ta vô điều kiện có đúng đắn hay không.
“Cậu mệt à?”
“À. Không ạ.”
Yeon Woo đột nhiên buông tiếng thở dài, người giúp việc lo lắng lại gần.
“Chỉ là tôi đang nghĩ vài chuyện…”
“Cậu nói là mang thai được mấy tuần rồi nhỉ?”
“Sắp được 3 tháng rồi ạ.”
“Trời ơi, vậy mà gầy thế này sao? Phải ăn nhiều vào mới được. Trưởng phòng lo lắng cũng phải.”
“Trông tệ đến mức đó ạ.”
“Khoảng 3 tháng là phải bắt đầu lên cân rồi chứ. Cứ thế này hỏng hết người đấy. Nếu có muốn ăn gì thì cứ thoải mái nói cho tôi biết nhé. Rõ chưa?”
“Tôi sẽ nói ạ. Cảm ơn cô.”
Cứ lặng lẽ lắng nghe người giúp việc tự mình nói chuyện, Yeon Woo cũng biết thêm được vài điều. Cô ấy có khá nhiều kinh nghiệm chăm sóc những người mang thai bị ốm nghén nặng như Yeon Woo. Vì vậy, có vẻ cô ấy cũng có nhiều kiến thức liên quan.
Vốn dĩ cô ấy đã nhận làm ở nhà khác, nhưng nghe nói nhờ Cha Hyun trả thêm một khoản tiền đáng kể nên cô ấy mới đến chăm sóc Yeon Woo.
Yeon Woo vừa đáp lại cho phải phép những lời của người giúp việc cứ nói không ngừng như rà trúng đài, vừa bất chợt tò mò không biết Cha Hyun đã đi đâu.
***
Ngồi ở ghế lái, Cha Hyun mở tờ kết quả kiểm tra nhận được ở bệnh viện. Cậu ta bình tĩnh đọc nội dung ghi trên giấy rồi lấy một điếu thuốc ra ngậm lên miệng.
Ca phẫu thuật thắt ống dẫn tinh đã bị hỏng. Đúng như lời Yeon Woo nói.
Nghĩa là, khả năng Yeon Woo thật sự mang thai con của cậu ta là có tồn tại.
Nhưng cậu ta không những không có ký ức nào về việc làm Yeon Woo mang thai, mà trong quá trình này, còn có nhiều điểm đáng nghi vấn về hành vi của Yeon Woo.
Một trong số đó là việc cậu ta đã bảo đừng liên lạc, vậy mà anh lại hiên ngang đẫm mùi Pheromone của Han Jeong Ho.
Hơn nữa, Omega nam có xác suất mang thai thấp. Dù có lỡ mang thai đi nữa, thì thông thường cũng là trong kỳ Heat hoặc Rut.
Theo như điều tra, nghe nói Yeon Woo phát hiện là Omega vào năm lớp 12, một Omega phát hiện muộn như vậy thì việc mang thai còn khó hơn nhiều so với người bình thường.
Không chỉ vậy. Khác với lời khẳng định của Yeon Woo là mang thai trong kỳ Heat lần này, kết quả kiểm tra cho thấy thời điểm đứa bé được hình thành thực tế còn sớm hơn thế rất nhiều. Khi đó cả Yeon Woo và cậu ta đều không trong kỳ phát tình, nên khả năng cao là anh đã mang thai khi trải qua kỳ Rut với một Alpha khác.
Cha Hyun rít một hơi thuốc rồi gấp qua quýt tờ kết quả xét nghiệm, ném sang ghế phụ. Nghĩ đến việc Yeon Woo đã ngủ với Alpha khác, tâm trạng cậu ta trở nên cực kỳ tồi tệ.
Đây có lẽ là cảm giác đến từ sự khó chịu khi phải chia sẻ Omega của mình với một Alpha khác.
“Trưởng phòng.”
Đúng lúc đó, thư ký tiến về phía xe của Cha Hyun. Như muốn hỏi có chuyện gì, Cha Hyun hạ cửa kính xe xuống rồi nghiêng đầu ra ngoài.
“Theo như ngài dặn, tôi đã điều tra bên trong căn hộ officetel của anh Hong Yeon Woo. Đây là tài liệu tìm thấy ở đó ạ.”
Anh ta mở chiếc phong bì màu nâu mà người thư ký đưa, thứ đập vào mắt đầu tiên là một tấm danh thiếp.
— Kim Dae Min
Là trợ lý của mẹ cậu ta. Việc Yeon Woo giữ danh thiếp của ông ta thật thú vị.
Lật xem tài liệu đập vào mắt ngay sau đó, nội dung bên trong còn thú vị hơn cả tấm danh thiếp.
Tóm tắt lại, đó là các mục liên quan đến ‘Những thứ Hong Yeon Woo nhận được đổi lại việc chia tay Baek Cha Hyun’.
Nào là căn hộ, nào là đầu tư mở quán cà phê mới, cho đến cả việc sắp xếp một buổi xem mắt với một Alpha có địa vị ra trò.
Cha Hyun rít thêm một hơi thuốc, nhả khói qua kẽ răng rồi cười khẩy.
Đúng y như cậu ta suy nghĩ.
Vì vậy, cậu ta chẳng ngạc nhiên, cũng chẳng tức giận.