Bọ Rùa

Logo.png

Phi Vụ Ngoại Tình - Chap 61



Cậu ta hỏi vậy là có ý gì? Quả nhiên cậu ta muốn anh bỏ đứa bé đi phải không?

Yeon Woo nhìn Cha Hyun bằng ánh mắt nhuốm đầy sợ hãi. Cứ ngỡ biểu cảm của cậu ta sẽ lạnh lùng sắc bén, nhưng lại điềm tĩnh đến bất ngờ. Có thể là suy nghĩ điên rồ, nhưng dường như cậu ta đang chờ đợi anh nói rằng mình sẽ sinh đứa bé.

Yeon Woo im lặng trong chốc lát rồi vài giây sau anh mới thận trọng gật đầu.

“Ừ.”

“Được.”

Cha Hyun bình thản chấp nhận. Đó không phải là thái độ hoàn toàn phớt lờ lời nói của anh như lần trước.

“Còn cậu thì sao? Đã đi kiểm tra chưa?”

Yeon Woo hỏi về việc kiểm tra ống dẫn tinh.

“Sẽ làm. Sắp rồi.”

“…”

“Anh vẫn chắc chắn cha ruột của đứa bé đó là tôi à?”

Dù nghe lại câu hỏi mà cả hai từng tranh cãi một trận, Yeon Woo cũng không hoảng hốt. Có lẽ vì anh đã trải qua tình huống còn bi thảm hơn thế này nên ngược lại, anh không hề có chút xao động nào.

“Chắc chắn.”

Cha Hyun im lặng nhìn Yeon Woo trong giây lát rồi cậu ta mới chậm rãi nói.

“Ừ. Chuyện đó sau này làm xét nghiệm quan hệ cha con sẽ rõ thôi.”

Yeon Woo nuốt nước bọt, dè dặt quan sát sắc mặt của Cha Hyun. Rồi anh cất lời hỏi điều mà mình tò mò nhất.

“…Nếu kết quả là con của cậu thì cậu sẽ làm gì?”

“Lúc đó thì phải chịu trách nhiệm thôi.”

Trước câu trả lời không ngờ tới, biểu cảm của Yeon Woo rạng rỡ hẳn lên.

“Chịu trách nhiệm nghĩa là sao…”

“Trước đó. Lo cho sức khỏe của anh trước đi.”

Cha Hyun dứt khoát ngắt lời Yeon Woo.

“Cứ thế này thì cả anh và đứa bé đều nguy hiểm. Chuyện khác để sau hãy nghĩ.”

“…”

Đó không phải là lời nói vô lý. Tình trạng cơ thể anh vốn đã không ra gì vì gắng sức quá độ, lại còn đột ngột phải lo liệu tang lễ cho bố. Anh có thể trụ được đến giờ và nói chuyện được thế này, có lẽ cũng là nhờ có nước ép hoa quả và bánh ngọt mà Cha Hyun đã mua tới.

Yeon Woo vẫn còn điều muốn nói nhưng anh tạm thời gật đầu. Thực ra anh đã chuẩn bị tinh thần cho cả tình huống tồi tệ nhất, là cậu ta sẽ chối bỏ trách nhiệm đến cùng. Nhưng vừa rồi, Cha Hyun rõ ràng đã chừa lại một con đường cho việc chấp nhận sự tồn tại của đứa bé.

Tạm thời, anh quyết định thấy biết ơn chỉ với bấy nhiêu đó.

“Tang lễ đã xong. Còn thủ tục nào cần xử lý nữa không?”

Yeon Woo lắc đầu.

“Không.”

Mọi chuyện với bố anh giờ đã thật sự kết thúc rồi. Anh đã cầu mong không biết bao nhiêu lần rằng ông ấy đừng xuất hiện trước mặt mình nữa, vậy mà khi mọi chuyện thực sự thành ra thế này, anh chỉ thấy trống rỗng.

Đây tuyệt đối không phải là một cảm giác tốt đẹp gì. Anh vừa oán giận vừa thấy tủi thân cho người bố đã ra đi theo cách như vậy cho đến tận phút cuối cùng.

Dù vậy, khi nhận ra cuối cùng tang lễ cũng đã kết thúc bình an vô sự, một chút cảm giác nhẹ nhõm thoáng lướt qua anh.

“Nếu còn gì thì nói đi. Tôi sẽ giúp. Chẳng hạn như di vật, hoặc cũng có thể còn nợ nần gì đó chưa trả.”

Cha Hyun đã đoán đúng. Ngay ngày đầu tiên của tang lễ, những người quen từng đánh bạc với bố anh đã tìm đến và yêu cầu trả lại số tiền ông ấy đã vay lúc sinh thời.

May mắn là số tiền không lớn nên Yeon Woo đã trả rồi. Anh vừa thấy bất an sợ rằng nếu từ chối họ sẽ gây náo loạn, vừa không muốn tạo ra cảnh hỗn loạn như vậy cho đến tận phút cuối cùng.

Yeon Woo quyết định không nói cho Cha Hyun biết về chuyện đó.

“Không đâu. Giờ hết thật rồi.”

“Vậy thì may.”

Lời của Cha Hyun còn chưa dứt, đã có người nhấn chuông. Trước khi Yeon Woo kịp hỏi là ai, cậu ta đã đứng dậy đi về phía cửa chính.

“Có ai đến à?”

Cha Hyun vừa kiểm tra điện thoại nội bộ vừa gật đầu.

“Trong nhà không có gì cho anh ăn nên tôi gọi người đến.”

“À.”

“Nếu thấy không thoải mái thì vào kia ngồi đi.”

Cha Hyun vừa mở cửa chính, một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông lạ mặt liền bước vào. Khác với người phụ nữ mặc áo khoác cardigan cùng chiếc váy dài đến mắt cá chân, người đàn ông lại mặc âu phục bảnh bao.

“Chào Trưởng phòng. Vì gấp gáp nên tôi chủ yếu mua rau củ và trái cây, nhưng tôi nghĩ không thể thiếu thịt nên cũng đã chuẩn bị mỗi loại một ít ạ.”

Người phụ nữ tươi cười niềm nở chào Cha Hyun. Rồi bà cùng người đàn ông đi cùng bắt đầu chuyển đủ loại nguyên liệu nấu ăn vào căn hộ.

“Đây là gì thế?”

Đủ loại nguyên liệu chất đống trong bếp, nhiều đến mức lấp đầy ngăn rau củ và tủ lạnh mà vẫn còn dư. Yeon Woo vừa bước tới, Cha Hyun liền nhún vai.

“Là gì nữa, là đồ cho anh ăn chứ gì.”

“Ừm, nhưng đâu cần nhiều thế này.”

Yeon Woo nhìn những người kia thoăn thoắt lấp đầy tủ lạnh rồi nói.

“Với lại, đằng nào tôi cũng phải về lại căn hộ officetel…”

“Định về cái chỗ chật hẹp đó rồi lại nhịn đói một mình à?”

Cha Hyun ngắt lời Yeon Woo.

“Nhưng ở đây thì làm sao ăn hết được từng này. Chắc một tháng cũng không ăn hết nổi mất.”

“Thế nên tạm thời cứ ở đây đi.”

Cậu ta đặt tay lên vai Yeon Woo và nhìn thẳng vào mắt anh. Lời nói đột ngột khiến Yeon Woo bối rối ngước nhìn Cha Hyun.

“Hả?”

“Tôi bảo anh ở đây cho đến khi sinh đứa bé.”

Yeon Woo không biết phải nói gì nên nhất thời chưa tìm được lời đáp.

“Không cần phải làm đến mức đó đâu…”

“Đương nhiên là phải làm đến mức đó rồi. Chẳng phải lúc nào anh cũng bảo cha ruột của đứa bé là tôi à?”

“…”

Lời nói đó không sai, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy có gì đó thật lạ lẫm.

Cùng lúc đó, đủ loại suy nghĩ ồ ạt kéo đến. Lẽ nào cậu ta nói vậy là để mỉa mai? Hay là muốn thăm dò anh? Nếu không phải thì là thương hại sao?

Dù thế nào đi nữa, việc bảo sống chung cho đến khi đứa bé ra đời quả là có hơi đột ngột.

Mới lúc nào còn khăng khăng phủ nhận rằng mình không thể nào là cha ruột, cớ gì bây giờ lại đột ngột thừa nhận dễ dàng như vậy?

Đáng lẽ đây là tình huống nên vui mừng, nhưng Yeon Woo ngược lại càng thấy bất an. Bởi vì anh không thể hiểu nổi suy nghĩ của Cha Hyun.

“Nói xem nào, Hong Yeon Woo. Không phải con tôi à?”

“…Phải mà.”

“Vậy thì ở đây đi.”

Đây không phải là hỏi ý kiến của anh. Cậu ta đã tự đưa ra kết luận, và anh phải tuân theo. Theo bản năng, Yeon Woo chấp nhận sự thật rằng mình không có quyền lựa chọn.

Yeon Woo ngập ngừng rồi nói.

“Để tôi về căn hộ officetel lấy chút đồ đã.”

Nhưng Cha Hyun không cho phép.

“Với cái cơ thể đó? Tôi sẽ sai người làm, có cần gì thì cứ nói.”

“Chỉ cần quần áo là được rồi…”

“Thà mua mới còn hơn. Đằng nào thì bụng cũng sắp to lên rồi còn gì.”

Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này? Thái độ của Cha Hyun mới gặp lại sau vài ngày quá khác biệt so với trước đây, khiến Yeon Woo vô cùng hoang mang.

Chẳng phải lúc cùng nhau đến bệnh viện, cả lúc siêu âm, cậu ta đều hành xử như thể đó là chuyện không liên quan đến mình hay sao?

“Cậu… lý do cậu đột ngột như vậy là gì?”

Yeon Woo nói như yêu cầu cậu ta giải thích cho tình huống đảo ngược này. Cha Hyun thản nhiên đáp lại như đã lường trước câu hỏi đó.

“Tôi không muốn để anh một mình cho đến khi sinh đứa bé. Và nếu thứ trong bụng anh thật sự là con tôi, thì làm thế này là đúng.”

“…”

“Đừng nghĩ sâu xa, Hong Yeon Woo. Ở bệnh viện, tôi cũng đã rất bối rối.”

Anh có nên tin ngay lời này không? Nhưng nếu không tin thì biết làm thế nào đây? Cha Hyun cũng chẳng có lý do gì để phải bày mưu tính kế với anh hết.

“Chẳng phải lúc nào cậu cũng nói là phải đợi kết quả xét nghiệm quan hệ cha con sao…”

“Thì đấy, trước khi có kết quả xét nghiệm, không phải là không ai biết đó là con của ai sao? Vậy thì vẫn còn khả năng tôi là cha ruột.”

“…”

Dù vẫn khó mà chấp nhận được Cha Hyun đột ngột thay đổi, nhưng tình hình hiện tại vẫn tốt hơn là việc cậu ta ghê tởm và không thèm ngó ngàng gì đến đứa bé.

Như lời Cha Hyun nói, cậu ta cũng là con người nên có thể đã bối rối. Với lại, anh cũng không dám nghĩ đến việc sinh con một mình. Có Cha Hyun ở bên cạnh chắc chắn vẫn tốt hơn. Nếu nhớ lại cảm giác an tâm mà anh cảm nhận được ngay khi thấy cậu ta ở nhà tang lễ.

“Thằng khốn Han Jeong Ho đó biết anh có thai không?”

“…Không.”

“Đừng có nói. Sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện liên lạc.”

Cha Hyun cảnh cáo. Yeon Woo cứ mỗi lần nghe đến chuyện này là lại thấy ngột ngạt trong lòng. Vốn dĩ anh và Jeong Ho chẳng có quan hệ gì, dù cho Cha Hyun vẫn không tin.

“Tôi đã nói là Han Jeong Ho không hề liên quan gì đến chuyện này mà. Tôi biết là cậu nghi ngờ, nhưng…”

“Trưởng phòng. Xin lỗi vì đã cắt ngang cuộc trò chuyện ạ. Chúng tôi sắp xếp xong cả rồi, ngài còn cần gì nữa không ạ?”

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi người đàn ông lúc nãy đã mang đầy ắp đồ đạc vào. Cha Hyun ra hiệu bằng mắt bảo Yeon Woo đợi một lát rồi lập tức đi về phía bếp.

Yeon Woo cuối cùng vẫn không rũ bỏ được cảm giác khó chịu và cứ ngẫm nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi. Phải chi ký ức của cậu ta quay về dù chỉ một chút thôi thì có lẽ anh đã thấy nhẹ nhõm hơn. Còn bây giờ, anh hoàn toàn không thể biết được ý định của cậu ta nên chỉ thấy nghi ngờ.

Quả nhiên là cậu ta thấy mình đáng thương sao? Vì nghe nói anh đột ngột mang thai mà còn bị bỏ đói.

Yeon Woo xoay trở quan sát gương mặt mình trong chiếc gương trên tường. Rõ ràng là đã hốc hác đi nhiều, nhưng anh không rõ liệu có đến mức khiến Cha Hyun thay đổi suy nghĩ hay không.

“Ra đây ăn cơm đi.”

Đúng lúc đó, Cha Hyun đã đi vào bếp quay lại và gọi Yeon Woo.

“Anh cứ ngủ suốt nên chẳng ăn được gì còn gì.”

“À, ừ.”

Anh ngượng ngùng đi theo cậu ta ra khỏi phòng khách, người phụ nữ đang bận rộn ở bồn rửa bát nhìn thấy Yeon Woo liền mỉm cười.

“Mau lại đây. Tôi mải dọn dẹp nên chào hỏi hơi muộn. Nghe nói cậu bị ốm nghén nặng nên Trưởng phòng đã nhờ tôi chuẩn bị bữa ăn. Rất vui được gặp cậu.”

“…Chào cô.”

“Trời ơi, con trai gì mà mặt mũi thanh tú thế này? Nhưng mà gầy quá. Nghe nói trong người không được khỏe, chắc là vất vả nhiều rồi. Phải ăn uống bồi bổ cẩn thận vào.”

“…”

Cô ấy sẽ làm việc ở đây một thời gian, cứ tự mình luyên thuyên dù Yeon Woo không đáp lời. Người đàn ông mặc âu phục có vẻ đã rời đi nên không thấy đâu nữa.

“Tôi có mang đến đủ loại trà chanh, trà gừng, trà thảo mộca au, cậu cứ uống thứ gì thấy thèm nhé. Uống mấy loại đó tốt hơn nước lọc đấy.”

“Vâng.”

“Tôi có làm súp khoai tây với mỳ lạnh ở nhà mang đến, cậu ăn thử xem nhé? Lại đây ngồi đi.”

Người giúp việc giải thích rằng đồ ăn lạnh ít mùi hơn nên mỳ sẽ dễ ăn hơn, rồi kéo ghế bàn ăn ra cho Yeon Woo. Yeon Woo đang đứng lúng túng liền cúi nhẹ đầu rồi ngồi xuống.

Ngay sau đó, Cha Hyun cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Yeon Woo.

“Cho tôi món giống vậy.”

Cậu ta nói với người giúp việc đang lấy đĩa và bày thức ăn trong bếp.

“Sao cậu cũng ăn?”

“Tôi cũng phải ăn chứ. Bảo tôi nhịn à?”

Cha Hyun hỏi vặn lại với giọng điệu như nghe thấy chuyện nực cười trước câu hỏi của Yeon Woo.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.