
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Nhật Ký Rình Mò, Chương 59
"Nhiều việc quá nhỉ. Cậu học hết tất cả những thứ đó à?"
"Chỉ là giúp đỡ bố và anh trai nên dần dần tớ cũng làm được thôi. Nhưng tớ không có khiếu làm việc ở công xưởng, nên hầu hết các vấn đề ở đó đều do bố và anh trai tớ giải quyết."
"Có nguy hiểm không? Cậu phải ở đó bao lâu?"
"Khoảng hai ngày. Vì lượng hàng sản xuất trong kỳ nghỉ nhiều nên tớ thường đến đó giúp một lần. Dạo này máy móc làm hết nên không có gì nguy hiểm cả."
"Vậy thì tốt rồi... Cơ mà tớ hơi tò mò."
"Tò mò gì cơ? Công xưởng á?"
Ju Kwon Oh bật ra tiếng cười cứ như vừa nghe được một điều gì đó vô lý.
Tôi gật đầu. Nhưng thật ra tôi tò mò không phải về công xưởng, mà là về việc Ju Kwon Oh làm gì ở đó.
Cậu ấy nói rằng mình không có khiếu làm việc này, nhưng cách đây không lâu tại phòng trọ của tôi, cậu ấy đã sửa cái bàn chân lệch một cách vô cùng thành thạo.
"Dù sao thì, đừng có bỏ bữa trong hai ngày tớ vắng mặt đấy."
"Không có đâu..."
"Sao tự dưng lại ủ rũ thế kia?"
"Không biết nữa."
Tôi đảo viên kẹo trong miệng, uể oải đáp.
Nghĩ đến việc phải trải qua hai ngày tới mà không có Ju Kwon Oh, tôi chợt mất hết cả hứng thú.
Cảm giác cứng rắn và lạnh lẽo của chiếc nhẫn mỗi khi tôi cử động tay, giống như một điểm tựa đã níu kéo tâm trạng tôi không rơi xuống vực thẳm.
"Dù sao thì tớ sẽ cố gắng giải quyết nhanh chóng rồi về, hôm nay cậu cũng về nghỉ sớm đi."
Ju Kwon Oh vừa xem giờ vừa đứng dậy khỏi xích đu.
"Cậu về nhà bằng gì? Giờ này chắc không còn xe buýt đâu nhỉ?"
"Tớ bắt taxi là được."
Nếu là bình thường thì giờ này chúng tôi vẫn còn đang ở nhà, cùng nhau chuyện trò hoặc làm đồ ăn khuya rồi chơi đùa.
Việc cậu ấy phải về nhà ngay để giúp đỡ công việc của bố là điều đương nhiên, tôi hiểu, nhưng không thể phủ nhận cảm giác hụt hẫng này.
"Vào nhà đi. Mai tớ sẽ liên lạc."
Ju Kwon Oh vừa nói vừa tiễn tôi đến tận cửa ra vào khu nhà trọ, dẫn lên cầu thang.
"...Phải buông tay thì tớ mới vào được chứ."
Nói là bảo tôi vào đi, nhưng Ju Kwon Oh vẫn nắm chặt tay tôi không rời.
"Phải rồi nhỉ."
Cậu ấy cười toe toét, đẩy tôi vào phía tường rồi giật lấy cây kẹo mút trong miệng tôi. Sau đó, cậu ấy chầm chậm cúi xuống hôn tôi.
À. Không được làm thế này ở ngoài.
Trong đầu tôi, đèn cảnh báo đã bật sáng nhưng tôi không thể nào đẩy cậu ấy ra.
Tôi vòng tay qua cổ Ju Kwon Oh, dự đoán rằng đầu mình sắp chạm vào bức tường lạnh lẽo, nhưng bàn tay ấm áp của Ju Kwon Oh đã ôm lấy đầu tôi.
Chúng tôi hôn nhau trong góc tối tăm của tòa nhà, nơi dẫn ra hành lang. Hơi thở và đầu lưỡi của Ju Kwon Oh có vị ngọt của kẹo.
Phải rồi. Hai ngày chắc không sao đâu. Nghĩ vậy, tôi càng ôm chặt Ju Kwon Oh, đôi môi vẫn không rời.
Trong lòng cậu ấy thật ấm áp, dễ chịu. Nếu là trong vòng tay Ju Kwon Oh thì dù có ở dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, tôi cũng thấy hạnh phúc.
"Ha, giờ thì mau vào đi."
Tôi lắc đầu, vòng tay vẫn không buông cậu ấy ra. Tôi không muốn rời xa cậu ấy. Trước đây tôi đã sống thế nào khi không có Ju Kwon Oh nhỉ? Tôi thậm chí còn không nhớ nổi.
Ju Kwon Oh mới bảo tôi vào nhà, lại đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, ấn nhẹ rồi ôm tôi chặt hơn.
Vùi mặt vào ngực Ju Kwon Oh, hít hà mùi hương của cậu ấy, tôi chợt nảy ra một ý tưởng khá hay. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ju Kwon Oh.
"Tớ muốn nhìn cậu bắt taxi ở ngoài đường lớn rồi mới vào."
"Không được. Muộn lắm rồi."
"Dù sao thì từ đây ra đó cũng chưa đến năm phút mà."
Thật lòng, tôi muốn gọi taxi đến trước cửa khu nhà trọ để tiễn Ju Kwon Oh đi, nhưng con hẻm này quá hẹp, xe không thể vào được. Mỗi lần muốn bắt taxi chúng tôi đều phải vất vả đi bộ ra đường lớn.
"Cứ vào đi."
Ju Kwon Oh kiên quyết lắc đầu.
"Sao? Cậu không thích à?"
"Suỵt. Tớ bắt taxi rồi thì cậu phải đi bộ một mình về đây. Nguy hiểm lắm."
"Kwon Oh à, tớ cũng là con trai mà..."
Tôi lẩm bẩm, vẻ không thể tin nổi.
"Ai bảo không phải."
"Thế nên, ai lại đi gây sự với một thằng con trai như tớ giữa đường chứ. Dù có là ban đêm đi nữa."
"Có đấy. Nếu một quả đào mọng nước như Ryu Jeong Ha cứ lăn lông lốc ngoài đường, thì bọn khốn sẽ sáng mắt lên mà nhặt về mất."
"Đừng có đùa nữa."
"Tớ nói thật đấy."
"Tớ cũng nói thật mà. Tớ muốn nhìn cậu lên taxi rồi mới về nhà."
"Aish, đứa nhóc này bướng bỉnh quá, phải làm sao đây?"
Ju Kwon Oh thở dài. Ai không biết lại tưởng cậu ấy sắp đi nước ngoài không bằng. Có cần phải thiết tha đến mức này không?
Nhưng trong lòng tôi cũng thiết tha không kém, khiến chính tôi cũng bối rối.
Vì Ju Kwon Oh luôn đưa tôi về, nên lần này tôi nhất quyết phải nhìn cậu ấy đi mới được.
Thời gian càng lúc càng muộn, và có lẽ Ju Kwon Oh cũng không thể trì hoãn mãi được.
"..."
"..."
Trong lúc chúng tôi mỗi người một ý, không ai chịu nhường ai, giằng co trong im lặng giữa đêm khuya, thì tiếng chuông mở khóa mật mã cửa chung của khu nhà vang lên.
Âm thanh máy móc văng vẳng trên hành lang khiến chúng tôi đang dính chặt lấy nhau vội vàng tách ra.
Một cư dân sống trong cùng tòa nhà với chúng tôi, liếc nhìn hai đứa đang đứng sát nhau ở góc cửa ra vào với ánh mắt cảnh giác, rồi bước lên lầu.
Mãi cho đến khi người cư dân đó mở khóa cửa và vào nhà, tôi vẫn đứng yên không nhúc nhích, Ju Kwon Oh cuối cùng thở dài rồi lên tiếng:
"Tớ thua rồi. Ra đường lớn thôi. Cứ thế này thì thức trắng đêm mất."
"A ssa." (Kiểu như "Yeah", "Tuyệt vời")
"Đợi chút. Để tớ gọi taxi."
Ju Kwon Oh bật ứng dụng điện thoại lên và gọi taxi.
Cuối cùng, theo như ý muốn bướng bỉnh của mình, đêm đó tôi đã có thể đi bộ ra đường lớn, tiễn Ju Kwon Oh lên taxi rời đi.
***
Ngày hôm sau.
[Ju Kwon Oh: Đang trên xe buýt đi làm đây]
[Ju Kwon Oh: (Ảnh)]
[Ju Kwon Oh: Làm thêm tốt nhé keke]
[Ju Kwon Oh: Thằng chủ mà giở trò gì thì báo tớ ngay đấyㅋ]
Ju Kwon Oh đã gửi cho tôi một bức ảnh chụp trong xe, đội mũ lưỡi trai sụp xuống từ sáng sớm. Có lẽ đêm qua cậu ấy ngủ không ngon, nên mặt mày cau có hết cả lại.
Tin nhắn KakaoTalk đó đã tiếp thêm chút sinh lực cho buổi sáng ảm đạm của tôi.
Tôi đã quen với việc có Ju Kwon Oh trong cuộc sống hàng ngày của mình từ lúc nào không hay, nên một ngày trôi qua một mình thật tẻ nhạt.
Tôi ăn sáng qua loa, phác thảo một chút ý tưởng cho bài tập vẽ sơn dầu mới ở học kỳ 2, rồi ăn trưa, vậy mà vẫn còn thừa rất nhiều thời gian trước khi đến giờ đi làm thêm.
Tôi quay lại giường nằm ườn ra, nhưng cũng nhanh chóng thấy chán. Dù sao thì ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, nên tôi quyết định đi làm sớm hơn một chút so với bình thường.
"Jeong Ha đến rồi à? Hôm nay lượng đơn hàng điên đảo thật. Nhanh chóng đóng gói rồi dán hóa đơn vận chuyển vào đi."
Ngay khi tôi vừa đến, ông chủ đã giao hết việc đóng gói cho tôi, còn bản thân thì viện cớ phải kiểm kê hàng tồn kho rồi biến mất vào trong kho.
Có lẽ vì chưa phải giờ cao điểm khách hàng qua lại nên con hẻm nơi cửa hàng tọa lạc khá vắng vẻ, tôi cứ thế tập trung vào việc đóng gói suốt một lúc lâu.
Sau khi xử lý hết lượng đơn hàng trên cửa hàng trực tuyến, và tiếp đón những vị khách thỉnh thoảng ghé vào, tôi mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Được sự cho phép của ông chủ, tôi ra cửa sau của cửa hàng hút thuốc và nhắn tin KakaoTalk cho Ju Kwon Oh.
[Tôi: Cậu bận lắm à?]
[Tôi: (Ảnh)]
[Tôi: Đống hàng tớ đóng gói hôm nayㅎㅎ]
[Tôi: Nhiều dã man nhỉ]
Tôi gửi cho Ju Kwon Oh bức ảnh chụp những hộp hàng đã đóng gói xong hôm nay, được xếp ngay ngắn như một tòa tháp.
Đáng tiếc là tin nhắn trả lời không đến ngay lập tức. Vì phải quay lại cửa hàng nên tôi không thể xem điện thoại, và phải một giờ sau, khi ông chủ ra ngoài tôi mới có thể kiểm tra tin nhắn KakaoTalk mới.
[Ju Kwon Oh: Đang làm việc]
[Ju Kwon Oh: Thằng chủ điên à]
[Ju Kwon Oh: Cái này một mình cậu làm hết á]
[Ju Kwon Oh: ?]
Sau khi gửi tin nhắn này, Ju Kwon Oh lại gửi thêm một tràng chửi rủa ông chủ nữa, chính xác là ba mươi phút sau.
[Ju Kwon Oh: Coi nhân viên làm thêm là nô lệ à, thằng chó chết]
[Ju Kwon Oh: Ngay từ đầu đã thấy tướng mạo không ưa nổi rồi]
Ghét đến mức nào mà ba mươi phút sau vẫn còn chửi tiếp thế không biết.
Tưởng tượng ra cảnh Ju Kwon Oh cau mày, lẩm bẩm chửi rủa khi gửi tin nhắn KakaoTalk, không hiểu sao tôi lại bật cười.
[Tôi: Bình tĩnh đi]
[Tôi: Dù sao thì bận rộn lại hay]
[Tôi: Không có cậu nên chán quá ㅠㅠ]
Lần này, số 1 biến mất ngay lập tức. Tâm trạng tôi cũng theo đó mà tươi tỉnh hẳn lên.
[Ju Kwon Oh: Gửi ảnh cho tớ đi]
Một yêu cầu không có gì khó khăn. Tôi đứng trước gương trong cửa hàng và chụp ảnh selfie bằng điện thoại. Giờ đã quen rồi, nên tôi còn có thể tạo dáng chữ V một cách không còn ngượng ngùng.
[Tôi: (Ảnh)]
[Ju Kwon Oh: kekeke đáng yêu vãi]
[Ju Kwon Oh: Thêm một tấm nữa]
[Tôi: Không được, giờ tớ phải làm việc rồiㅠ]
[Ju Kwon Oh: Chụp rõ mặt vào]
[Ju Kwon Oh: Thêm một tấm nữa]
[Ju Kwon Oh: !!!!]
Đúng là ngang ngược hết chỗ nói. Gần đây yêu cầu của cậu ấy cũng trở nên đa dạng hơn nhiều.
Tôi kiểm tra xem bên ngoài có khách không, rồi quay lại trước gương. Tôi phóng to khuôn mặt mình hơn so với bức ảnh trước. Biểu cảm có hơi cứng nhắc, nhưng chiếc nhẫn trên bàn tay cầm điện thoại lại rất rõ, nên tôi thấy ưng ý và gửi luôn.
[Tôi: (Ảnh)]
[Tôi: Giờ thì hết nhé]
[Ju Kwon Oh: Ảnh môi đi ㄱㄱ]
Vừa nhìn thấy tin nhắn trả lời đến ngay lập tức, tôi liền cau mày.
A, đúng là phiền phức thật mà. Đi giúp việc mà rảnh rỗi thế à?
[Tôi: Ảnh môi gì chứ...]
[Ju Kwon Oh: Để tối trước khi ngủ còn ngắm chứㅋ]
[Tôi: Không thích. Biến thái]
[Tôi: Cậu cũng gửi ảnh cho tớ đi]
Nói mới nhớ, nãy giờ toàn tôi gửi hai tấm ảnh rồi mà còn chưa nhận được tấm nào của Ju Kwon Oh.
[Ju Kwon Oh: Hiện trường bừa bộn lắm]
[Ju Kwon Oh: Khó coi lắm]
Ju Kwon Oh luôn chụp những bức ảnh tuyệt vời ngay lập tức và gửi đi, không hiểu sao lần này lại từ chối một lần. Trường hợp này thật hiếm gặp.
[Tôi: Không sao]
[Tôi: Đừng có quỵt nha]
[Tôi: Nhanh lên]
[Ju Kwon Oh: Hừm]
[Ju Kwon Oh: Đợi một chút]
Ju Kwon Oh trả lời, không cưỡng lại được sự thúc giục của tôi.
Công xưởng bừa bộn đến thế sao? Phản ứng của cậu ấy càng làm tôi thêm tò mò.
Còn tiếp.
Nào ra chap mới vậy
greatttt...
100 đỉm
hay nhứt cái néch
like mạnh
Ghiền rồi nha
xuat sacc
đẹp trai vãi ò😍😍😍
💯❤️🔥 quá tuyệt vời