
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Nhật Ký Rình Mò, Chương 5
Lưng tôi ngay lập tức trở nên cứng ngắc.
Tôi không thể nói lời nào, môi như dính chặt lại, chỉ biết cúi đầu xuống. Rồi tôi cố gắng lắc đầu thật khẽ.
Chỉ cần lơ là một chút thôi, tôi sợ rằng tiếng hét sẽ bật ra khỏi miệng mất.
Cuốn sổ của tôi, lại do Ju Kwon Oh giữ. Tại sao lại là Ju Kwon Oh! Tạo sao!
"Mọi người tập trung đủ rồi, chúng ta bắt đầu họp nhé?"
"Vâng, được ạ."
"Xin lỗi, nhưng tớ có hẹn sau 30 phút nữa. Chúng ta kết thúc sớm một chút nha."
"Aishh, Choi Kyung Won lại đi đâu nữa à?"
"Anh lúc nào cũng bận rộn nhỉ?"
Tôi không thể tập trung vào cuộc trò chuyện của các thành viên trong nhóm. Trạng thái của tôi gần như là hồn lìa khỏi xác.
Ánh mắt Ju Kwon Oh nhìn tôi vừa nãy, rõ ràng là gần như ghê tởm.
Ju Kwon Oh thích phụ nữ. Việc một người đàn ông lén lút ghi lại thông tin về cậu ta từ phía sau, đương nhiên sẽ khiến cậu ta cảm thấy khó chịu trước tiên. Đó là phản ứng bình thường của một người bình thường.
Đâu chỉ có ghi lại thông tin? Tôi còn vẽ tranh nữa. Góc nghiêng, phía sau lưng, góc xéo phía sau, chính diện, trang phục, tất cả.
Trong đời, đây là lần đầu tiên tôi bị người khác nhìn thấu bí mật sâu kín của mình đến mức này.
"Tìm hiểu thì thấy không có nhiều thứ có thể áp dụng mô hình kinh doanh vào ngành công nghiệp văn hóa nghệ thuật."
"Đúng vậy. Dạo này thì mảng mỹ thuật hiện đại là dễ nhất, nhưng..."
"Em nghĩ các nhóm khác cũng sẽ làm về cái đó."
"Anh cũng nghĩ vậy. Nếu nội dung trùng lặp thì sẽ rất khó xử."
"Và khả năng ứng dụng vào kinh doanh cũng quan trọng nữa."
Tôi gần như bất tỉnh, chỉ cố gắng duy trì tư thế ngồi.
"Ryu Jeong Ha, cậu nghĩ thế nào?"
Đột nhiên, mũi tên chĩa về phía tôi. Hơn nữa còn là Ju Kwon Oh chỉ đích danh tôi.
Tôi nuốt nước bọt. Cổ họng tôi khô khốc, cảm giác như đang nuốt đất vậy.
"..."
"Cậu là sinh viên mỹ thuật mà. Mỹ thuật thì chẳng phải là thuộc về nghệ thuật sao?"
Cậu ta giả vờ dùng một giọng nói vô hại, nhìn chằm chằm vào tôi.
Từ "sinh viên mỹ thuật" được nhấn mạnh một cách kỳ lạ, nghe cứ như cậu ta đang trách móc những bức vẽ trong cuốn sổ của tôi ấy.
"Ơ? Đúng rồi. Anh Jeong Ha học khoa Hội họa mà."
"Đúng vậy. Jeong Ha à, nếu cậu có ý kiến thì cứ nói nhé. Bọn mình nói chuyện với nhau nhiều quá rồi."
Shin Ji Ye và Choi Kyung Won quay sang nhìn tôi, nói.
Thêm cả ánh mắt công kích của Ju Kwon Oh, tổng cộng có ba cặp mắt sáng quắc hướng về phía tôi, tôi vô thức nắm chặt tay, hơi cúi đầu xuống.
Tôi ghét việc bị chú ý như thế này, nhưng nhờ đã học được cách đối phó trong quá trình học ở trường, tôi đã nhanh chóng mở lời.
"Tớ cũng có tìm hiểu một chút... Đây là danh sách các ngành công nghiệp văn hóa nghệ thuật mà các doanh nghiệp đang tài trợ... dạo gần đây. Cái này."
Tôi đưa ra tờ giấy đã in sẵn từ trước, lúc đó, tôi mới cảm thấy ánh mắt của mọi người tản ra.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giải thích. May mắn là có vẻ như nội dung không đi chệch khỏi chủ đề của bài tập thuyết trình môn tự chọn, nên ba người họ đã tỏ ra hứng thú.
"Đa dạng hơn em nghĩ đấy ạ?"
“Ố ồ. Nếu chọn chủ đề từ đây thì chắc sẽ không bị trùng với các nhóm khác. Nhưng mà, có danh sách này sao?"
"Đúng vậy ạ. Em còn không nghĩ đến việc tìm những thứ như thế này."
"Lần trước giáo sư chuyên ngành có nhắc đến, tớ nhớ ra... Cũng có khá nhiều doanh nghiệp hợp tác với trường Mỹ thuật..."
Dù lời nói có hơi ngắt quãng, nhưng tôi vẫn đưa ra được câu trả lời khá ổn thỏa.
Ju Kwon Oh đang chăm chú đọc danh sách của tôi, ngẩng đầu lên muộn hơn một chút.
"Tôi cũng thấy hay đấy. Đúng là người học chuyên ngành này có khác, thông tin khác bọt hẳn."
Thật bất ngờ khi tôi lại nhận được lời khen từ cậu ta. Nhưng Ju Kwon Oh đã lồng ghép ý chính vào câu nói tiếp theo.
"Vì Ryu Jeong Ha cậu am hiểu về lĩnh vực này, nên cậu có thể chọn chủ đề tổng thể và từ khóa, rồi chia mục lục ra được không? Nếu vậy, bọn tôi có thể tham khảo để tìm hiểu các trường hợp cụ thể, chắc sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi."
Ánh mắt của cậu ta vẫn dán chặt vào tôi khi tiếp tục đưa ra ý kiến. Khác với vẻ mặt tươi tắn, những lời cậu ta nói ra lại mang đầy gai góc.
Gần như là bảo tôi phải tự mình tìm hiểu hết, thế mà lại nói vòng vo một cách tử tế như vậy...
"Một mình Jeong Ha làm mục lục thì có nhiều quá không? Chúng ta có thể chia nhau ra làm mà."
Cũng may là Choi Kyung Won đã lên tiếng nói đỡ giúp tôi.
"Không phải cậu ấy đã tìm hiểu rồi nên là người hiểu rõ nội dung nhất sao? Đúng không?"
Tuy nhiên, Ju Kwon Oh có vẻ không có ý định lùi bước. Cậu ta nhất quyết muốn đổ hết việc tìm tài liệu cho bài tập nhóm lên đầu tôi.
"Ừ, ừm..."
Thay vì phản kháng, tôi gật đầu.
Bây giờ nếu Ju Kwon Oh muốn cho tôi nếm mùi đau khổ, thì việc của tôi là vui vẻ đón nhận. Nói thật, tôi đã thấy biết ơn vì cậu ta không trực tiếp mắng tôi là thằng đồng tính bẩn thỉu rồi.
Tìm hiểu tài liệu đến mức này, chỉ cần thức trắng một đêm là xong.
"Nếu thấy khó khăn thì cứ nói nhé, anh."
"Không sao. Tớ sẽ làm."
"Vậy thì Jeong Ha sẽ tìm hiểu, chia mục lục rồi gửi tài liệu, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu làm nhé."
"...Được."
Ngay khi vừa dứt lời, Choi Kyung Won nói là có hẹn nên phải đi sớm, liền đứng bật dậy, đeo túi lên vai. Thế là, bầu không khí tan họp nhanh chóng tản theo.
Tôi nhét lại tập tài liệu in đã lấy ra vào túi, nhìn quanh quất.
Vấn đề của tôi bây giờ không phải là việc bị đổ hết trách nhiệm tìm tài liệu, mà là làm thế nào để lấy lại cuốn sổ đang nằm trong tay Ju Kwon Oh.
Dựa vào cảm giác mà tôi cảm nhận được hôm nay, rõ ràng là Ju Kwon Oh đã xem nội dung trong cuốn sổ đó, và càng rõ ràng hơn qua thái độ vừa rồi của cậu ta, là cậu ta chắc chắn không nghĩ tốt đẹp gì.
"Vậy tớ cũng đi đây."
Tôi vội vàng rời khỏi giảng đường, để tránh phải đối mặt với Ju Kwon Oh một mình.
Vừa chạy trốn về phòng thực hành của khoa Hội họa, tôi nhìn thấy bức tranh mình đã dừng lại giữa chừng khi đang tô màu.
Dù biết rằng bây giờ tôi không được phép tiếp tục vẽ Ju Kwon Oh theo ý mình nữa, nhưng tôi vẫn chưa thể từ bỏ hoàn toàn.
Cũng phải thôi, vì trong suốt mấy tuần gần đây, mỗi khi có thời gian là tôi lại thức trắng đêm trong phòng thực hành, chỉ tập trung vào bức tranh này. Bức tranh hoàn thiện đã được định hình rõ ràng trong đầu tôi từ lâu.
Cho dù có cất nó đi ngay bây giờ, thì tôi cũng không biết nên vẽ gì tiếp theo.
"Ơ? Jeong Ha! Sao lại di chuyển bức tranh thế? Tớ đang quay video mà."
"Vì không ưng."
"Vẫn chưa khô mà."
"..."
Tôi không trả lời, nhấc bức toan vẽ to bằng thân mình ra khỏi giá vẽ, mang vào kho cất đi. Bae Yu Rim là người chăm chỉ dùng Instagram nhất trong khoa chúng tôi, càu nhàu tiếc nuối vì đoạn video bị cắt giữa chừng.
"Hả, Ryu Jeong Ha định bỏ bức đang vẽ thật à?"
Kim Jae Hyun vừa mặc áo khoác làm việc vừa bước vào phòng thực hành, hỏi tôi khi thấy tôi đang dọn dẹp toan vẽ. Những người khác có vẻ cũng tò mò.
"Vậy cậu định vẽ gì? Chẳng phải cậu sẽ phải cho giáo sư xem lại bản phác thảo sơ bộ từ đầu sao?"
"Đúng vậy. Phiền phức biết bao nhiêu? Vừa bị cằn nhằn nữa. Nếu là tớ thì tớ sẽ cứ làm tiếp cái đang làm."
Bất chấp sự can ngăn của các bạn cùng khóa, tôi vẫn im lặng, kiên quyết dọn dẹp xung quanh.
"Thật sự là cậu sẽ bắt đầu lại từ đầu à? Còn toan vẽ thì sao."
"Khi nào hoàn thành bản phác thảo sơ bộ thì tớ sẽ căng toan vẽ mới."
Nghĩ đến việc phải căng toan vẽ mới, tôi lại thấy đau đầu. Việc căng vải lên đã phức tạp, nhưng việc bả và chà nhám còn phiền phức hơn nhiều.
Tuy nhiên, nếu muốn tiết kiệm tiền thì việc tự căng toan vẽ là hợp lý nhất về mặt chi phí, nên không còn cách nào khác.
"Được rồi, sau này trước khi bắt đầu phác thảo thì nói nhé. Tớ sẽ giúp cậu làm toan vẽ."
Một trong những người bạn cùng khóa nói, có lẽ vì thấy tôi đáng thương. Tôi khẽ gật đầu.
Hôm đó tôi hoàn toàn không có tâm trạng để làm việc thâu đêm, nên đã về phòng trọ sớm. Dù bức tranh sơn dầu, bài tập của môn chuyên ngành khác vẫn còn dang dở nhưng tôi không thể nào tiếp tục vẽ trong tình trạng này.
Tôi mang áo khoác làm việc, chăn, khăn tay,... những thứ tôi luôn để ở phòng thực hành, về phòng trọ sau một thời gian dài và giặt sạch tất cả.
Sau khi ăn tối và nằm dài trên giường, tôi theo thói quen kiểm tra điện thoại thì thấy có thông báo Instagram. Việc các bạn cùng khóa khoa Hội họa tag tôi vào ảnh là chuyện thường ngày, nên tôi mở Instagram lên xem một cách không mấy bận tâm.
Người tag tôi vào story là Bae Yu Rim. Có lẽ hôm nay cô ấy cũng ở lại tòa nhà khoa Nghệ thuật như một bóng ma, nên trong ảnh chỉ toàn những gương mặt quen thuộc.
—(Ảnh) Những người bạn làm việc thâu đêm giống hệt nhau mỗi ngày
—(Ảnh) Món ăn giao hàng ngon tuyệt hôm nay
—(Ảnh) Bức tranh Ryu Jeong Ha đột nhiên bỏ dởㅋㅋㅋTrông có cảm xúc đấy, nhưng có vẻ cậu ấy không hài lòng nên mới ủ rũ thế này..
Tôi giật mình khi nhìn thấy bức ảnh thứ ba. Bức tranh mà tôi đã từ bỏ giữa chừng hôm nay lại chễm chệ trên story Instagram của Bae Yu Rim. Có lẽ là ảnh chụp trước khi tôi mang nó vào kho cất.
"A. Thật áp lực."
Bình thường thì tôi sẽ mặc kệ. Nhưng đó là bức chân dung có người mẫu là Ju Kwon Oh. Vốn dĩ sẽ không ai nhận ra người mẫu trong tranh là Ju Kwon Oh, nhưng nếu cuốn sổ bí mật của tôi bị lộ thì mọi chuyện sẽ khác.
Người nhặt được cuốn sổ là Ju Kwon Oh, và thật không may, cậu ta lại theo dõi Instagram của Bae Yu Rim!
"Ha."
Chỉ nghĩ đến thôi mà nhịp tim tôi đã tăng lên vùn vụt.
Cho dù trên đời này có tồn tại một định luật tàn nhẫn tên là Murphy đi chăng nữa, thì việc mọi chuyện dồn dập xảy ra cùng một lúc như thế này không phải là quá đáng sao?
Có phải tôi đang nghĩ quá nhiều không? Lo lắng về khả năng Ju Kwon Oh xem story của Bae Yu Rim rồi nhìn thấy bức tranh của tôi?
'Chỉ là theo dõi Instagram của nhau thôi?'
'Thỉnh thoảng nhắn tin qua DM cậu ta đều trả lời rất nhiệt tình, nên tớ đã nghĩ nếu nhờ làm người mẫu thì cậu ta sẽ đồng ý. Tiếc thật.'
Nhưng nếu những lời Bae Yu Rim nói là sự thật, thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Vậy thì cuộc sống đại học của tôi thật sự chấm dứt rồi.
Nếu tôi là Ju Kwon Oh, tôi cũng sẽ thấy rùng mình. Một đứa không quen biết lại rình rập mình hàng tuần, vẽ hàng chục bức chân dung mình vào sổ, đã thế lại còn vẽ lên toan để làm bài tập. Hơn nữa, không phải là con gái, mà lại là con trai...
Nghĩ đến đó, tôi không thể điều hòa được nhịp thở đang gấp gáp của mình. Tôi đắn đo không biết có nên gọi điện ngay cho Bae Yu Rim để bảo cô ấy gỡ ảnh xuống không.
Nhưng một kẻ không có tài ăn nói như tôi thì biết lấy lý do gì để nhờ vả một cách tự nhiên đây.
'Sao vậy, nếu cậu không thích thì tớ sẽ xóa ảnh đi. Nhưng mà tại sao? Trước giờ cậu có nói gì về những bức ảnh khác đâu. Có lý do gì khiến cậu không thể chia sẻ riêng bức tranh đó không?'
Chỉ tưởng tượng ra những câu hỏi ngây thơ mà Bae Yu Rim sẽ đặt ra thôi, tôi đã thấy nghẹn thở.
Tôi vò đầu bứt tai một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể liên lạc với Bae Yu Rim.
***
Ngày hôm sau.
Tôi đang lên ý tưởng cho bản phác thảo sơ bộ mới để trình cho giáo sư thì thấy hơi đói, nên đi mua đồ ăn vặt.
Tôi xách túi nilon từ cửa hàng tiện lợi, đi lên tòa nhà khoa Nghệ thuật, thì bắt gặp một bóng lưng quen thuộc trước cửa phòng thực hành.
Theo bản năng, tôi dừng bước chân lại.
"..."
Ju Kwon Oh, sao cậu ta lại ở đây?
Toàn thân tôi cứng đờ như một tên trộm bị bắt quả tang. Cậu ta học khoa Quản trị kinh doanh, nên không có lý do gì để đến tòa nhà khoa Nghệ thuật cả.
Trừ khi cậu ta đến để bắt kẻ biến thái rình rập mình (Ryu Jeong Ha)...
Còn tiếp.
Nào ra chap mới vậy
greatttt...
100 đỉm
hay nhứt cái néch
like mạnh
Ghiền rồi nha
xuat sacc
đẹp trai vãi ò😍😍😍
💯❤️🔥 quá tuyệt vời