Bọ Rùa

Logo.png

Nhật Ký Rình Mò - Chap 4

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Nhật Ký Rình Mò, Chương 4


"Điên mất. Điên thật rồi, thật sự."

"Cái gì vậy? Nói đi chứ."

"Tớ phải quay lại giảng đường một lát. Để quên đồ."

Tuy nhiên, khi tôi quay lại giảng đường và kiểm tra chỗ mình đã ngồi thì không còn lại gì cả. Tôi lục soát xung quanh kỹ lưỡng nhưng không thấy cuốn sổ đâu.

Không thể có chuyện gì tuyệt vọng hơn thế này. Trên sổ còn ghi cả tên tôi nữa...

Nhìn chiếc bàn trống trơn, tôi cảm thấy như trời đất sụp đổ.

Ai đó đã nhặt được chăng?

Tôi đứng ngây người tại chỗ một lúc, rồi lê bước ra khỏi giảng đường một cách uể oải. Trong lúc đó, có lẽ Kim Jae Hyun đã đi trước nên tôi không thấy cậu ta đâu.

Tôi vừa một mình lững thững bước xuống cầu thang vừa suy nghĩ xem phải làm thế nào, thì ngay khi ra khỏi tòa nhà, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Ryu Jeong Ha?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ju Kwon Oh đang đứng đó, nhìn thẳng vào tôi.

Cậu ta đang hút thuốc ở khu vực hút thuốc trước tòa nhà.

Giọng nói của Ju Kwon Oh thì quen thuộc, nhưng việc cậu ta gọi tên tôi bằng giọng nói đó lại thật xa lạ.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta như một kẻ tội đồ, cẩn thận tiến lại gần.

"Đúng tên cậu rồi nhỉ. Ryu Jeong Ha."

Cậu ta nói rõ ràng từng chữ tên tôi, như thể muốn xác nhận điều gì đó.

"Ừ."

"Sao lại quay lại thế? Vừa nãy cậu về rồi mà."

Tại sao cậu ta lại hỏi tôi những điều này? Lại còn đúng vào lúc này nữa chứ.

Các giác quan đang cực kỳ nhạy cảm của tôi dựng đứng lên như những chiếc gai nhọn.

"Tìm... đồ một chút..."

Tôi gắng gượng thốt ra câu trả lời.

Ju Kwon Oh, cao hơn tôi nửa cái đầu, nhìn xuống tôi, người không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ta, rồi nhả ra một làn khói thuốc.

"Tìm thấy chưa?"

Nghe câu hỏi trầm thấp đó, không hiểu sao tôi lại thấy lạnh sống lưng.

"Không. ...Vậy, tớ đi trước đây."

Tôi không thèm nhìn biểu cảm của Ju Kwon Oh, quay người đi. Vừa đi về phía tòa nhà của khoa Nghệ thuật, tôi vừa ước mình có thể độn thổ cho xong.

Khả năng Ju Kwon Oh đã nhìn thấy cuốn sổ mà tôi để quên là bao nhiêu?

Tôi thử dựng lại tình huống trong đầu. Và thật đáng tiếc, trong số những sinh viên tham gia lớp học tự chọn, người có khả năng cao nhất sẽ nhặt và kiểm tra cuốn sổ nằm chỏng chơ trên chỗ tôi ngồi là Ju Kwon Oh, hoặc Choi Kyung Won, một kết luận thật kinh khủng.

Trước hết là vì chỗ ngồi gần, và họ biết tôi luôn ngồi ở đó. Hơn nữa, giờ chúng tôi đã là người cùng một nhóm.

"Phải làm sao đây?"

Phải làm sao đây? Tôi cứ lẩm bẩm câu đó mãi.

Viết tên lên tất cả mọi đồ vật, từ bút vẽ, tạp dề, sổ ghi chép, màu vẽ... là thói quen lâu năm của tôi, hình thành từ khi tôi chuẩn bị thi vào trường Mỹ thuật. Đương nhiên, tôi cũng đã viết tên Ryu Jeong Ha lên cuốn sổ nên không thể chối cãi rằng đó không phải là của tôi.

Ju Kwon Oh có thật sự đã nhìn thấy cuốn sổ đó không? Cũng có thể là chưa mà. Nếu chưa thấy thì sao tự dưng lại bắt chuyện. Vì hôm nay đã họp nhóm cùng nhau sao? Cho dù nó có nằm trong tay cậu ta, thì trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cậu ta không thể xem hết nội dung trong đó được.

Nếu Ju Kwon Oh không lấy đi, thì vẫn là một vấn đề lớn. Dù thế nào đi nữa thì chắc chắn tôi cũng sẽ bị đồn là gay. Không chỉ vậy, tôi còn có thể bị coi là một kẻ biến thái rình rập nữa.

"Jeong Ha. Sao mặt cậu tái mét thế? Bị khó tiêu à?"

Bae Yu Rim phát hiện ra tôi bước vào phòng thực hành của khoa Hội họa, liền lên tiếng hỏi.

Tôi khẽ lắc đầu. Thậm chí tôi còn không có sức để lên tiếng. Tôi đã đến gặp cả trợ giảng để tìm, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy cuốn sổ.

Rốt cuộc nó đã bốc hơi đi đâu? Cho dù thế giới có sụp đổ, thì cũng không thể buồn hơn thế này.

Một dạng cảm xúc tuyệt vọng nào đó, bắt nguồn từ "sự kiện đó" mà tôi đã chứng kiến từ xa hồi cấp hai, dường như đang đè nặng lên tôi.

Năm lớp 8. Có một học sinh mà tôi còn không biết mặt, một ngày nọ bị ép buộc công khai là thích người cùng giới.

Nghe được tin đồn, bố mẹ và giáo viên đã khuyên chúng tôi không nên đến gần cậu ấy. Chỉ đến khi cậu học sinh đó không thể chịu đựng được sự xấu hổ và cuối cùng phải chuyển trường, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ đó, tôi không bao giờ tiết lộ cho bất kỳ ai biết mình thích giới tính nào. Tôi định sẽ giữ kín chuyện đó suốt đời.

Nhưng một khi đã làm mất cuốn sổ thì quyết tâm đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Vì mức độ nghiêm trọng của tình hình, bài tập mà tôi đã rất tập trung gần đây cũng không lọt vào mắt tôi.

Tôi ngồi trước giá vẽ, nhìn chằm chằm vào tác phẩm đã vẽ trên tấm toan một cách vô hồn. Bối cảnh là một không gian ảo nào đó mà tôi đã tùy ý tưởng tượng ra, nhưng nhân vật chính đang ngồi quay lưng ở đó là Ju Kwon Oh.

Nếu ai đó nhìn thấy cuốn sổ đó, họ sẽ biết chủ nhân của cuốn sổ là tôi, và như vậy, khả năng cao là họ cũng sẽ nhận ra nhân vật chính trong bài tập thực hành của tôi là Ju Kwon Oh.

"Jeong Ha! Cậu không mặc áo khoác làm việc à? Sao lại ngẩn người ra thế?"

"Đúng vậy. Cậu ốm hả? Hay là có chuyện gì xảy ra khi cậu quay lại giảng đường lúc nãy?"

Các bạn cùng khóa trong phòng thực hành bắt đầu chú ý đến tôi, người đã ngồi im không nhúc nhích từ nãy đến giờ. Tôi biết mình phải trả lời gì đó, nhưng chỉ có một tiếng thở dài thườn thượt thoát ra khỏi miệng.

"Hoàn toàn mất hồn vía rồi. Vì bài tập à?"

"Vẽ đẹp mà, sao vậy? Chắc giáo sư cũng sẽ bảo chỉ cần chỉnh sửa chi tiết rồi cứ thế nộp là được thôi."

"Đúng vậy. Góc độ này có vẻ không phổ biến lắm."

"Ồ, là gì vậy? Cho tớ xem với."

Các bạn cùng khóa, tay cầm bút vẽ, xúm lại xung quanh tôi, người đang ủ rũ như con gà rù.

"...Cái này chỉ là vẽ thử thôi. Tớ sẽ không nộp bài này."

Thực ra, không phải là không nộp, mà là không thể nộp được nữa.

"Cậu làm quá rồi. Đẹp thế này cơ mà."

"Này, Kim Jae Hyun. Cất bút đi, màu vẽ dính vào áo Ryu Jeong Ha rồi kìa."

"À, xin lỗi nhé?"

Lúc này tôi mới cúi đầu xuống, xác nhận vết màu vẽ từ cây bút mà Kim Jae Hyun cầm đã bắn lên. Dù sao thì cũng là màu tối nên không rõ lắm, nhưng tôi không thể cứ mặc thường phục ở nơi có nhiều người cùng làm việc được.

"Tớ đi thay áo khoác làm việc đây."

Trong khi tôi đi vào góc phòng thực hành để thay chiếc áo khoác làm việc lấy ra từ tủ đồ, giọng nói của Bae Yu Rim và Kim Jae Hyun lần lượt vang lên từ phía sau.

"Jeong Ha, nếu cậu thấy không khỏe thì nói nhé. Tớ sẽ cho cậu thuốc."

"Không khỏe thì phải bảo về nhà chứ, sao lại cho thuốc."

"Nếu chỉ có chúng ta làm việc thâu đêm thì thật bất công. Tất cả cùng nhau bị bệnh rồi cùng nhau về chứ."

"Bae Yu Rim sao lại có nhân cách như vậy nhỉ?"

"Ừ, như mặt cậu đó."

"Aish, trẻ con thật. Mà, tớ cũng thuộc dạng khá khẩm chứ bộ?"

"Ai nói thế?"

"Mẹ tớ. Có ý kiến gì không?"

"Trên đời này có nhiều tiêu chuẩn thẩm mỹ khác nhau. Tớ tôn trọng… ý kiến của mẹ cậu..."

"Gì vậy, Bae Yu Rim? Cái biểu cảm đó là sao?"

"Tránh cái mặt ra, để tớ chụp ảnh phòng thực hành."

"Chụp ảnh làm gì nữa."

"Để đăng lên Instagram."

"Mai tớ sẽ bắt đầu phác thảo, nên mai hãy chụp."

"Biết rồi, tránh ra xem nào."

Dù đã mặc áo khoác làm việc và nghe cuộc trò chuyện chí chóe của các bạn cùng khóa, tâm trạng sa sút của tôi vẫn không khá hơn.

Tôi day day thái dương đang nhức buốt, nhìn chằm chằm vào Ju Kwon Oh trong bức tranh trên tấm toan hồi lâu.


***


Ngày hôm sau.

Rốt cuộc vì lo lắng về cuốn sổ bị mất mà cả đêm tôi không tài nào chợp mắt được. Đúng như mong muốn của Bae Yu Rim, tôi đã làm việc thâu đêm, nhưng bức tranh vẫn không có tiến triển gì.

Vì tôi không chắc liệu mình có nên tiếp tục vẽ Ju Kwon Oh nữa hay không.

Có lẽ bây giờ tôi nên thay đổi hoàn toàn bức tranh, nhưng nếu phải lên ý tưởng mới thì hiện tại tôi không có tinh thần để làm việc đó.

Bởi vì hôm nay cũng có buổi họp nhóm cho môn học tự chọn. Tức là, tôi phải gặp lại Ju Kwon Oh.

"Anh Jeong Ha, anh đến sớm vậy ạ?"

Shin Ji Ye mở cửa phòng học trống bước vào, chào hỏi một cách vui vẻ. Ngược lại, tôi, với quầng thâm dưới mắt chỉ gật đầu một cách uể oải.

Nếu có thể, tôi muốn trốn khỏi buổi họp này ngay lập tức. Hay là, bỏ luôn môn tự chọn này nhỉ?

"À này."

Tôi cẩn thận bắt chuyện với Shin Ji Ye đang lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra.

"Vâng ạ?"

"Có khi nào... hôm qua. Sau buổi họp nhóm..."

Tôi định hỏi có thấy cuốn sổ nào ai đó để quên trên bàn không, thì cánh cửa phòng học đang đóng đột nhiên mở toang.

"Xin chào? Ồ, hai người đều đến rồi à? Bọn mình đến muộn nhất rồi."

Hai người bước vào cùng với lời chào đầy năng lượng là Choi Kyung Won và Ju Kwon Oh.

Tôi cúi đầu xuống, rụt vai lại một cách phản xạ.

"Bọn em cũng vừa mới đến thôi. Hôm nay trời hơi lạnh đúng không ạ? Nghe nói sáng sớm có mưa tuyết rơi đấy."

"Thảo nào, tay anh lạnh cóng."

"Tại mày mặc áo mỏng quá đấy. Sao mày không mặc áo khoác ngoài? Sáng lại đi chơi bóng rổ à?"

"Ừ, nhưng mà thua rồi."

"Anh Kwon Oh thích bóng rổ ạ?"

Ba người còn lại, trừ tôi, trò chuyện với nhau một cách tự nhiên. Vốn dĩ tôi đã nhút nhát, lại không có kỹ năng tham gia vào các cuộc trò chuyện, nhưng vì chuyện cuốn sổ mà tôi còn thu mình hơn bình thường.

Tôi im lặng chờ đợi cuộc họp đi vào vấn đề chính, thì Ju Kwon Oh bắt đầu lấy tài liệu cho buổi họp ra khỏi túi.

Tôi nghe thấy tiếng cậu ta đặt tập tài liệu in và sách tham khảo lên bàn, tạch một tiếng. Ánh mắt tôi tự nhiên hướng về phía bàn của cậu ta.

Và trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như trái tim mình ngừng đập. Ngay sau đó, thịch một tiếng, nó rơi xuống đáy vực.

Trên tập tài liệu in mà Ju Kwon Oh lấy ra, cuốn sổ của tôi nằm chễm chệ ở đó.

Mọi suy nghĩ của tôi như bị hỏng hóc, ngừng hoạt động hoàn toàn.

"Sao? Có chuyện gì muốn nói à?"

Cảm nhận được ánh mắt dao động của tôi, Ju Kwon Oh ngẩng đầu lên. Cậu ta nhìn thẳng vào tôi, nhướng mày.

'Sao? Có chuyện gì à, đồ khốn?'

Giống hệt biểu cảm và giọng điệu khi cậu ta đối xử với đám lưu manh vào ngày họp mặt đầu năm, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy Ju Kwon Oh.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

9 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chap mới vậy

FindboyFindboy

greatttt...

khangKhang

100 đỉm

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

hay nhứt cái néch

my loveMy love

like mạnh

Cute boyCute boy

Ghiền rồi nha

loileLoile

xuat sacc

XJin_owi.XJin_owi.

đẹp trai vãi ò😍😍😍

KemmKemm

💯❤️‍🔥 quá tuyệt vời