
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Nhật Ký Rình Mò, Chương 48
Hay là mình cứ nhanh chóng đến đưa đồ ăn vặt cho cậu ấy rồi về nhỉ?
Tôi mải mê suy nghĩ, mắt vẫn dõi theo Ju Kwon Oh đang sôi nổi trò chuyện với các bạn học. Nếu là chuyện phiếm thì không sao, nhưng nếu đang học thì tôi không muốn làm phiền...
Vừa mân mê túi đồ ăn vặt trong tay, tôi vừa nép mình sau giá sách gần bàn của nhóm Ju Kwon Oh nhất. Nội dung cuộc trò chuyện không rõ ràng, nhưng một vài từ vẫn lọt vào tai tôi.
"Nghe nói lần này lại tuyển người hướng dẫn và người được hướng dẫn... cuối cùng cũng vì môn Hành vi người tiêu dùng..."
"...Nếu muốn đăng ký... tuần sau... Giáo sư đó chắc không dễ giới thiệu đâu?"
"A! ...Điểm số..."
Nghe loáng thoáng, tôi không thể biết được đây là nội dung học tập hay chỉ là chuyện phiếm. Tôi đứng sau giá sách, nhìn chằm chằm vào Ju Kwon Oh qua khe hở giữa các kệ sách, rồi gửi Kakaotalk.
[Tôi: Cậu đang làm gì thế? Có bận lắm không?]
Vì đã xác nhận là cậu ấy đang đi cùng nhóm, tôi định gọi cậu ấy ra ngoài rồi đưa đồ ăn vặt là xong.
Ngay khi tôi gửi Kakaotalk, tôi thấy Ju Kwon Oh dừng nói và cầm điện thoại lên, có lẽ là do cảm nhận được tiếng rung từ điện thoại trên bàn. Tôi định bụng sẽ trả lời bảo cậu ấy ra trước cửa thư viện ngay khi cậu ấy đọc tin nhắn.
Nhưng đúng lúc đó, hai nữ sinh tiến về phía Ju Kwon Oh và vỗ nhẹ vào vai cậu ấy.
Cậu ấy vừa định kiểm tra điện thoại thì liền ngẩng đầu lên một cách tự nhiên, hướng ánh mắt về phía người vừa gọi mình.
Tôi lặng lẽ quan sát hai nữ sinh vừa cười vừa trò chuyện với Ju Kwon Oh. Lần này, giọng họ quá nhỏ nên tôi hoàn toàn không nghe được họ đang nói gì.
Thỉnh thoảng, chỉ có tiếng cười lanh lảnh của nữ sinh kia là đâm xuyên vào tai tôi.
"A, gì thế!"
Đột nhiên nữ sinh kia cười đùa, đánh nhẹ vào vai Ju Kwon Oh. Rồi sau đó, cô ấy đưa điện thoại của mình cho Ju Kwon Oh. Cậu ấy nhận lấy điện thoại một cách tự nhiên và nhập gì đó vào.
Chắc là cho số điện thoại rồi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy cảnh này, nên cũng không còn lạ lẫm gì.
"..."
Tôi chăm chú quan sát biểu cảm của Ju Kwon Oh. Cậu ấy rõ ràng đang cười.
Sau khi trao đổi số điện thoại xong, hai nữ sinh chào Ju Kwon Oh và nhóm của cậu ấy rồi rời khỏi thư viện.
"Này. Lần trước sao mày lại bỏ về thế? Nghe nói Seo Yu Jeong buồn lắm đấy."
Có lẽ là do ảnh hưởng của hai nữ sinh, tâm trạng của những người bạn nam đi cùng cậu ấy bỗng trở nên phấn chấn hẳn lên. Nhờ đó, lần này tôi nghe rất rõ giọng nói của họ.
Người được nhắc đến là Seo Yu Jeong. Tôi cũng biết người này. Thậm chí, tôi còn trực tiếp gặp mặt cô ấy trong buổi tiệc liên hoan. Tôi cũng biết rằng cô ấy đã thẳng thắn bày tỏ với mọi người xung quanh rằng mình thích Ju Kwon Oh.
"Thôi, chuyện cũ rồi nhắc lại làm gì. Chẳng phải cậu ta đang tán tỉnh ai đó rồi sao."
"Là ai thế? Có ảnh không?"
Cuộc trò chuyện chuyển sang một chủ đề bất ngờ. Nghe thấy chuyện của mình được nhắc đến từ miệng những người trong nhóm, tôi đứng ngây người.
"Không biết. Kim Jae Yu nghe nói Ju Kwon Oh bảo là có người cậu ta thích. Nhưng mà bị từ chối rồi đúng không?"
"Woa, xinh đến mức nào vậy?"
"Này, Ju Kwon Oh. Nói nhanh đi. Chuyện thế nào rồi?"
Nhóm bạn huých nhẹ vào người Ju Kwon Oh, nghiêng người về phía cậu. Dù trung tâm học tập này cho phép thảo luận, nhưng giọng của họ vẫn quá lớn, đủ để âm thanh lan ra xung quanh.
Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của Ju Kwon Oh. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng thời gian dường như trôi chậm lại như đang quay chậm.
Ju Kwon Oh nãy giờ chỉ lắng nghe với vẻ mặt chán chường, gãi gãi cổ rồi nhăn mặt.
"Nói gì vậy, làm gì có."
"Gì cơ? Chẳng phải có sao. Người mà mày tỏ tình rồi theo đuổi ấy."
"Làm gì có ai? Chỉ là nói đùa thôi."
Ju Kwon Oh nói bằng giọng trầm thấp. Nhìn thế nào cũng là vẻ mặt khó chịu, giọng điệu rõ ràng đang mỉa mai đối phương.
Nghe vậy, nhóm bạn vừa nãy còn đùa giỡn liền ồ lên một tiếng, dò xét thái độ của Ju Kwon Oh.
"...Gì vậy? Mới đó mà đã thay đổi ý định rồi à."
Bầu không khí trở nên gượng gạo một cách kỳ lạ. Nhóm bạn đang cười đùa liền nhanh chóng chuyển sang một chủ đề mới.
Nhưng tai tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa. Tôi đứng sững tại chỗ như thể thời gian đã ngừng trôi vì quá sốc, một lúc lâu sau vẫn không thể cử động.
Dù có nghiền ngẫm lại lời Ju Kwon Oh vừa nói bao nhiêu lần, tôi cũng chỉ có thể đi đến kết luận rằng cậu ấy đã phủ nhận những gì cậu ấy đã nói trong buổi nhậu có tôi.
Cậu ấy không thích tôi...
Lúc đó, có tin nhắn Kakaotalk mới. Là Ju Kwon Oh.
[Ju Kwon Oh: À không bận lắm]
[Ju Kwon Oh: Jeong Ha thì sao]
[Ju Kwon Oh: ?]
Tôi rời mắt khỏi màn hình, nhìn lại Ju Kwon Oh thì thấy cậu ấy đã cầm điện thoại trong tay từ lúc nào.
Tôi không biết phải tiếp nhận sự khác biệt giữa những lời cậu ấy vừa nói và tin nhắn vừa gửi như thế nào.
Nếu là bình thường, tôi sẽ nghĩ rằng chắc hẳn phải có lý do khác khiến cậu ấy trả lời như vậy, và sẽ cố gắng suy nghĩ thấu đáo hơn... nhưng vì vừa mới thấy Ju Kwon Oh không do dự mà cho người con gái khác số điện thoại, nên đầu óc tôi càng thêm rối bời.
Là sao nhỉ? Những gì cậu ấy thể hiện với tôi, không thể nào tất cả đều là giả dối được...
"Mình không muốn hiểu lầm."
Trước mắt, tôi không đủ tự tin để tiếp tục ở lại đây, cũng không đủ tự tin để đến gần Ju Kwon Oh như chưa nghe thấy gì. Tôi quên cả việc trả sách, cứ thế quay lưng bước đi.
Khi đang đi về phía cửa ra để rời khỏi tòa nhà thư viện trung tâm, tôi tình cờ chạm mặt những người đã thấy ở hành lang.
Đó là nữ sinh mà Ju Kwon Oh đã cho số điện thoại và bạn của cô ấy.
Họ đi song song với nhau, cùng hướng với tôi.
"Cậu có thấy cậu ấy cười không? A, đúng gu của tớ luôn."
"Định khi nào liên lạc đây?"
Hai người đang nói về chuyện vừa xảy ra. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch vì bất an.
Tôi vừa muốn bịt tai lại, vừa muốn nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
"Chắc là tối nay. Hẹn gặp riêng thì có hơi sớm quá không? Cậu thấy sao?"
"Có thể sẽ hơi áp lực đấy. Cứ nhắn tin qua lại một thời gian, nếu thấy không khí ổn thì hẵng nói."
"Vậy hay là rủ cậu ấy đến chỗ bọn mình tụ tập vào thứ Tư nhỉ? Như thế cũng không phải là gặp riêng hai người."
"Nghe hay đấy. Nhưng mà hình như có khá nhiều người đã từng hẹn hò với Ju Kwon Oh rồi thì phải. Không sao chứ?"
"Có sao đâu. Hiện tại không có là được."
Cô gái nở một nụ cười đầy tự tin.
Nhìn thấy nụ cười đó, không hiểu sao tôi lại càng thấy rụt rè hơn.
Dù đã tận mắt thấy Ju Kwon Oh cho số điện thoại, và dù đã nghe được đại khái tình hình qua lời nói của cô gái kia, tôi vẫn không muốn loại bỏ khả năng có hiểu lầm gì đó. Dù sao thì hai người họ vẫn chưa xác nhận sẽ gặp nhau mà.
Nhưng tại sao cậu ấy lại thay đổi câu trả lời, nói với bạn bè rằng mình không thích ai cả? Hay là có chuyện gì khác mà tôi chưa kịp nhận ra? Hay là Ju Kwon Oh thật sự...
Đầu óc rối bời, tôi không thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cứ liếc nhìn hai nữ sinh đang đi trước. Một người mặc áo croptop và quần ống ôm màu trắng, người còn lại mặc áo blouse và váy dài.
Mỗi khi tiếng cười của họ lọt vào tai, tim tôi lại như rơi tõm xuống đáy vực.
[Ju Kwon Oh: Sao không trả lời]
[Ju Kwon Oh: Vẫn còn ở phòng thực hành à?]
Nhìn tin nhắn Kakaotalk mới đến, tôi càng thêm bối rối. Tôi không muốn nghi ngờ, nhưng khổ nỗi lại tận mắt chứng kiến nên thật khó để bỏ qua mọi chuyện một cách dễ dàng.
Ju Kwon Oh thật khó hiểu...
Buồn bã, tôi mở lon nước giải khát đã mua định bụng đưa cho Ju Kwon Oh ra uống để giải tỏa cơn bực dọc trong lòng. Rồi tôi ngồi trên ghế đá ở lối đi dạo một lúc lâu, sau đó mới quay lại phòng thực hành và kiểm tra điện thoại.
[Tôi: Ừ ở phòng thực hành]
[Ju Kwon Oh: Không phải cậu nên nghỉ ngơi một chút sao?]
[Tôi: Giáo sư bảo tôi phải tô màu lại...]
[Tôi: Dạo này đầu óc quay cuồng]
[Ju Kwon Oh: Gì cơ? Tô màu lại á?]
[Ju Kwon Oh: Điên à, rõ ràng là rất đẹp màㅡㅡ]
[Ju Kwon Oh: Vậy là phải vẽ lại hoàn toàn từ đầu hả]
[Ju Kwon Oh: ?]
[Tôi: Không phải thế... Chỉ cần dùng giấy nhám chà những phần hỏng rồi sơn lót lại là vẽ đượcㅎㅎ]
[Ju Kwon Oh: À ha may quá ㅋ]
[Ju Kwon Oh: Dù sao thì cũng là một ông chú buồn cười]
[Ju Kwon Oh: Biết cái gì mà bắt Jeong Ha vẽ lại chứ]
[Tôi: ㅋㅋㅋㅋ]
[Tôi: Buồn quá ㅠㅠ]
[Ju Kwon Oh: Tớ cũng chẳng giúp được gì]
[Tôi: Không sao, dạo này cậu cũng bận rộn lắm mà]
[Ju Kwon Oh: Thì đúng là thế]
[Ju Kwon Oh: Bài tập dồn lạiㅜ]
[Ju Kwon Oh: Nhớ cậu]
Tôi cũng muốn nói là, tớ cũng nhớ cậu, nhưng vì chuyện xảy ra ở thư viện nên tôi khó mà trả lời ngay được. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình là người thua cuộc.
Giá mà tôi cũng có thể tự tin hỏi cậu ấy tại sao lại làm như vậy, giống như cách cậu ấy đã từng làm thì tốt biết mấy.
Nhưng nếu không phải là tôi hiểu lầm thì sao? Nếu cậu ấy thực sự đã cho cô gái kia số điện thoại và thực sự có ý định gặp cô ấy thì sao?
Tôi và Ju Kwon Oh vẫn chưa phải là người yêu, nên dù có chất vấn thì có lẽ tôi cũng chỉ tự biến mình thành trò cười mà thôi.
Càng nghĩ, tôi càng ghét cái tính cách đầy mặc cảm tự ti của mình. Tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng mình đang đi đường vòng trong khi hoàn toàn có thể giải quyết mọi chuyện một cách thẳng thắn.
Cảm thấy cơn đau đầu ngày càng dữ dội, tôi uống một viên thuốc đã chuẩn bị sẵn để phòng trường hợp khẩn cấp. Có lẽ vì bụng đói nên thuốc có tác dụng nhanh, nhưng đầu óc tôi lại trở nên mơ màng.
Dù vậy, tôi không thể trì hoãn việc hoàn thành bức tranh thêm nữa. Tôi lấy ra nhiều loại chất liệu khác nhau, trộn màu, suy nghĩ xem nên tô lại phần màu đã cạo ra khỏi toan vẽ bằng cách nào.
Tôi muốn dùng sáp dầu như lời giáo sư nói, nhưng ngoài lần học qua loa trong lớp hồi năm nhất, tôi chưa từng sử dụng nó một cách tử tế. Hay là thử dùng một loại chất liệu khô khác xem sao.
Tôi lấy ra tất cả các vật liệu cá nhân đã cất trong tủ đồ, thử nghiệm đủ kiểu trong một thời gian dài, nhưng vẫn không tìm ra giải pháp nào khả thi.
Cảm thấy bế tắc, tôi định bụng sẽ hỏi ý kiến người khác, nhưng khi nhìn quanh phòng thực hành, tôi thấy mọi người đều đang quá tập trung vào công việc nên không dám mở lời. Hạn nộp bài đang đến gần, nên việc mọi người đều căng thẳng là điều dễ hiểu.
Chẳng có việc gì suôn sẻ cả. Lẩm bẩm trong lòng, tôi lại nhìn tấm toan vẽ vẫn chưa tìm ra lời giải.
Lúc đó, tôi cảm thấy rung động trong túi. Điện thoại rung nhiều lần, không phải tin nhắn mà là cuộc gọi.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi lấy điện thoại ra, nhìn màn hình thì thấy tên Ju Kwon Oh hiện lên. Tinh thần đang mơ màng vì tác dụng của thuốc bỗng chốc tỉnh táo lại.
"A lô?"
- Cậu đang làm gì thế?
"Hả? Tớ chỉ đang ngồi yên thôi."
- Nói dối. Trông có vẻ bận rộn lắm.
Cậu ấy nói như thể đang nhìn thấy tôi, nên tôi tò mò quay đầu nhìn ra phía ngoài phòng thực hành.
"Sao cơ... Ơ?"
Và tôi phát hiện ra Ju Kwon Oh đang đứng trước cửa. Khi ánh mắt chúng tôi va vào nhau, Ju Kwon Oh vẫy tay.
Còn tiếp.
team ơi, dạo này ko thấy team update nữa, ko biết team drop hay chỉ tạm nghỉ thế ạ :(
Nào ra chap mới vậy
greatttt...
100 đỉm
hay nhứt cái néch
like mạnh
Ghiền rồi nha
xuat sacc
đẹp trai vãi ò😍😍😍
💯❤️🔥 quá tuyệt vời