Bọ Rùa

Logo.png

Nhật Ký Rình Mò - Chap 47

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Nhật Ký Rình Mò, Chương 47


Nhân tiện, Choi Kyung Won có biết chuyện gia đình của Ju Kwon Oh không mà lại có thể vô tư nhắc đến mẹ cậu ấy như vậy? Vừa tự vấn về những ngày tháng nông nổi đã qua, tôi chợt nảy ra thắc mắc.

Ngay từ đầu, nguồn cơn khiến tôi hóng hớt được chuyện về mẹ của Ju Kwon Oh cũng là từ Choi Kyung Won.

"Chuyện này Choi Kyung Won cũng biết à?"

"Chuyện mẹ tớ ly hôn rồi bỏ nhà đi, sống với gia đình khác ấy hả? Không."

"Tớ từng nghe Choi Kyung Won nhắc đến mẹ cậu... nên tớ cứ tưởng cậu ta cũng biết."

"Cậu ta không biết. Chuyện này tớ chưa từng nói với ai."

Khoan đã. Không ai biết ư? Vậy là cậu ấy chỉ kể cho mình tôi thôi sao.

Cảm giác tội lỗi càng thêm nặng nề.

"Thật sao?"

"Thật, Jeong Ha là người đầu tiên tớ kể đấy."

"..."

"Sao lại có vẻ mặt không tin thế? Trông tớ giống kẻ hay nói dối lắm à?"

"Không... Chỉ là, hơi bất ngờ."

"Bất ngờ gì cơ?"

"Tớ thấy cảm kích, và...ừm, thấy có lỗi khi cậu kể cho tớ nghe chuyện này."

"Đã bảo không cần phải thấy có lỗi mà. À, mà sao tự dưng tớ lại nói đến chuyện này nhỉ…?"

Chúng tôi nằm nghiêng đối diện nhau trên giường, hai đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nhau.

Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy, lại vừa ánh lên vẻ lấp lánh của Ju Kwon Oh. Đôi mắt ấy tựa như một tinh thể được mài giũa từ hắc diện thạch, một loại khoáng vật tối màu.

Có lẽ vì đã biết quá sâu về chuyện riêng tư của cậu ấy. Giây phút này, tôi không chỉ hối hận mà còn căm ghét chính bản thân mình vì đã đeo lên đủ loại kính màu, tùy tiện phán xét Ju Kwon Oh dựa trên tính cách và vẻ bề ngoài của cậu ấy, sao cho vừa ý mình.

Rồi Ju Kwon Oh, dù đã đọc được cuốn sổ của tôi, nhưng vẫn thật lòng đối đãi với tôi, không hề làm khó hay bêu riếu tôi, mà vẫn giữ chừng mực, bỗng trở nên thật người lớn trong mắt tôi.

Sau một thoáng chần chừ, tôi cẩn trọng mở lời.

"Này, bức tranh đó... tớ hoàn thành nhé?"

"Cái bức mà Jeong Ha vẽ tớ ấy hả?"

"Ừ. Dáng vẻ từ phía sau."

"..."

"Nếu cậu miêu tả lại những gì cậu nhớ, tớ sẽ cố gắng hết sức để vẽ theo phong cách mà mẹ cậu đã vẽ..."

"Thôi, không cần đâu. Giờ tớ không còn tò mò nữa."

Ju Kwon Oh đáp lời trước cả khi tôi kịp nói hết câu.

"... Ừ."

Thái độ dứt khoát của cậu ấy không khiến tôi thấy buồn hay tiếc nuối. Chưa chắc đó đã là bức tranh chứa đựng kỷ niệm đẹp đẽ gì, có lẽ với Ju Kwon Oh thì bây giờ nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Nếu cậu muốn vẽ, thì hãy vẽ đằng trước của tớ ấy."

Ju Kwon Oh vừa nói vừa ôm lấy mặt tôi.

Thật ra đó chính là điều tôi mong muốn nhất, nên tôi gật đầu không chút do dự.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện về đối phương. Thật kỳ lạ, cứ ở bên Ju Kwon Oh là lại có những chủ đề trò chuyện mới mẻ không ngừng tuôn ra.

Cứ thế, chẳng biết từ lúc nào, những cảm xúc nặng nề, mơ hồ còn sót lại như lớp cặn đã tan biến hết.

Vào một buổi chiều ánh nắng lười biếng len lỏi qua khung cửa sổ, chúng tôi ôm nhau lăn lộn trên giường rồi lại làm tình.

***

Vài ngày trôi qua.

Sau "buổi hẹn hò đầu tiên" hoàn hảo, tôi đã nghĩ buổi gặp thứ hai cũng sẽ thuận lợi, nhưng thật đáng ngạc nhiên là mọi chuyện vẫn còn mờ mịt.

Có nhiều lý do cho việc này. Trước hết, cả tôi và Ju Kwon Oh đều quá bận rộn với công việc riêng.

Tôi chủ yếu dành thời gian ở phòng thực hành vì cùng lúc phải nộp bài tập chuyên ngành, nghiên cứu về phối màu, và cả kỳ thi Lịch sử Mỹ thuật Phương Tây đang đến gần.

Thỉnh thoảng, tôi cũng ghé qua thư viện để mượn sách hoặc khi đã chán ngấy việc vẽ vời và muốn trốn chạy bằng cách học thuộc lòng các môn lý thuyết.

Trường hợp của Ju Kwon Oh cũng tương tự. Cậu ấy có vẻ quay cuồng với hàng loạt bài kiểm tra nhỏ, bài tập chuyên ngành, và các buổi học nhóm trong tuần.

Hơn nữa, thật không may là tuần này lớp học về Mô hình Kinh doanh và Công nghiệp Văn hóa Nghệ thuật lại bị hoãn, nên lịch trình có thể gặp Ju Kwon Oh một cách "hợp pháp" của tôi cũng biến mất.

Chỉ riêng việc đó thôi cũng đủ khiến tôi mệt mỏi, thế mà trong giờ học chuyên ngành, tôi còn nhận được phản hồi hoàn toàn trái ngược so với lúc phác thảo từ giáo sư.

"Em Jeong Ha này, càng ngày tôi càng thấy em đi chệch hướng đấy? Sao lại thành ra thế này nhỉ? Lúc mới phác thảo thì bố cục có vẻ ổn, nhưng đến khi lên màu thì cảm giác lại chết hẳn. Thay vì dùng màu nước, hay là thử phối thêm sáp dầu xem sao, có thể sẽ làm nổi bật được cảm xúc hơn đấy. Em nghĩ thế nào?"

Giáo sư vốn là người dễ tính trong việc nhận xét, vậy mà lại nói như thế, chứng tỏ bức tranh của tôi thực sự có vấn đề.

Sau khi nghe những lời đó, tôi cảm thấy bức tranh của mình thật sự rất tầm thường. Cảm giác tương phản giữa những bông hoa nhiệt đới sặc sỡ nở rộ trên nền tuyết trắng và con tuần lộc chẳng hề gây ấn tượng mạnh mẽ như tôi mong đợi. Có lẽ vì muốn nhấn mạnh cả hai, nên rốt cuộc lại chẳng ra đâu vào đâu.

Tôi như bị dội một gáo nước lạnh, bừng tỉnh. Nhìn xung quanh, tôi thấy mọi người đã gần hoàn thành bài tập, chỉ có tôi là vẫn dậm chân tại chỗ. Vừa nhận ra điều đó, nỗi lo lắng liền bủa vây lấy tôi.

Có lẽ việc dậm chân tại chỗ này là đương nhiên. Không thể khác được. Bởi vì trong thời gian qua, tôi đã vui vẻ đi chơi với Ju Kwon Oh mà hầu như không hề động đến bức tranh!

Trong khi đó, bức tranh của tôi ngày càng trở nên nhỏ bé, mờ nhạt trước những tấm toan được lấp đầy bởi các chủ đề và kỹ thuật điêu luyện...

"Ôi, Ryu Jeong Ha! Thẳng vai lên nào. Đừng quá lo lắng, từ bây giờ hãy tập trung cao độ vào làm đêm đi."

"Đúng vậy. Tớ cũng đã bị phê bình nhiều trong buổi nhận xét lần trước đấy."

"Hay là nhân dịp này, cậu thử thêm chất liệu khác theo như lời khuyên của giáo sư xem sao?"

Thấy tôi ủ rũ, mất hết tinh thần, các bạn cùng khóa liền lên tiếng an ủi.

"Tớ đã biết ngay từ lúc cậu mải đi chơi vì hẹn hò rồi mà. Không tránh được đâu. Vốn dĩ tình yêu và điểm số là hai thứ trao đổi ngang giá."

Chỉ có Kim Jae Hyeon vừa đẩy gọng kính một cách sắc sảo, vừa ném vào tôi những lời phê bình thẳng thắn và thực tế.

"Điên à, cậu im lặng chút đi."

"Sao chứ? Tớ chỉ nói sự thật thôi mà..."

Tệ hơn nữa, vừa chấp nhận sự thật rằng mình đang tụt lại phía sau trong khoa, thì tình trạng sức khỏe của tôi cũng trở nên tồi tệ. Có lẽ do căng thẳng, suốt cả buổi chiều tôi phải chịu đựng những cơn đau đầu và khó tiêu nhẹ.

[Ju Kwon Oh: (Ảnh)]

[Ju Kwon Oh: Đang học nhóm ở thư việnㅋ]

[Ju Kwon Oh: Jeong Ha thì sao?]

[Ju Kwon Oh: Gửi ảnh cho tớ đi]

Mặc dù buổi gặp thứ hai của chúng tôi vẫn đang bị hoãn, nhưng trong thời gian đó, tôi và Ju Kwon Oh vẫn thường xuyên liên lạc.

Hạn nộp bài đang đến gần với tốc độ chóng mặt, nên nếu muốn nộp một bức tranh hoàn thiện để được đánh giá, tôi không thể lãng phí dù chỉ một ngày.

Dù đang trong tình trạng "nước sôi lửa bỏng", nhưng những lúc nhắn tin ngắn ngủi với Ju Kwon Oh thì những dây thần kinh căng thẳng của tôi lại được thả lỏng hoàn toàn.

Tôi mở bức ảnh hiện lên trong khung chat. Trong ảnh là vở ghi, tài liệu in và dụng cụ viết của Ju Kwon Oh. Bản in chứa đầy những thuật ngữ kinh doanh mà tôi không hiểu rõ.

Tôi ngồi tại chỗ, chụp lại toan vẽ và phòng thực hành. Việc chụp ảnh trong sinh hoạt hàng ngày để gửi cho Ju Kwon Oh giờ đây đã trở nên quen thuộc.

Sau khi chụp toan vẽ, tôi định tắt máy ảnh, nhưng sau một thoáng do dự, tôi chụp thêm một bức ảnh selfie. Tôi định bụng nếu ảnh không đẹp thì sẽ không gửi, nhưng không ngờ lại bắt được một biểu cảm khá tự nhiên.

Sau vài giây cân nhắc xem có nên gửi hay không, cuối cùng tôi gửi ảnh toan vẽ và ảnh selfie cho Ju Kwon Oh.

[Tôi: (Ảnh)]

[Tôi: (Ảnh)]

[Tôi: Hôm nay cũng ở phòng thực hành..ㅠ]

[Tôi: Dự là sẽ bị nhốt ở đây cả ngày, không nhúc nhích được đi đâu]

Số 1 trên tin nhắn biến mất ngay lập tức.

[Ju Kwon Oh: Điên mất]

[Ju Kwon Oh: Dễ thương quá đi]

[Ju Kwon Oh: Sao lại đáng yêu thế này]

[Ju Kwon Oh: ?]

Bật cười trước lời khen có phần hơi quá, tôi đặt hẳn cây cọ đang cầm một cách nghiêm túc xuống và tập trung vào Kakaotalk.

[Tôi: ㅋㅋㅋ]

[Tôi: Học nhóm xong còn lâu không?]

[Ju Kwon Oh: Vẫn còn một chút nữa]

[Ju Kwon Oh: Còn phải làm bài tập khác nữa]

[Tôi: Hả, lâu thế cơ áㅠ]

[Ju Kwon Oh: Ừ]

[Ju Kwon Oh: Muốn đến xem mặt quả đào mọng nước quá]

[Ju Kwon Oh: Buồn ghê]

[Tôi: Sao tớ lại là quả đào mọng nước chứ]

[Ju Kwon Oh: Cho vào miệng thì không cần nhai cũng tan luôn]

[Ju Kwon Oh: Tớ đã ăn thử rồi]

[Tôi: ...]

[Tôi: Cậu cũng gửi ảnh cho tớ đi]

[Ju Kwon Oh: ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ]

[Ju Kwon Oh: (Ảnh)]

Chưa đến một phút sau, Ju Kwon Oh đã gửi ảnh. Đó là một bức ảnh selfie cậu ấy chống cằm, nhìn xuống máy ảnh và nhếch một bên khóe miệng.

Đẹp trai thật...

Tôi ngẩn ngơ nhìn màn hình, mặt đỏ bừng rồi lưu ảnh lại. Muộn màng nhận ra có thể có ai đó đã thấy dáng vẻ này của mình, tôi vội nhìn quanh, nhưng may mắn là không có ai đang nhìn tôi cả. Vì vậy, tôi lại mở bức ảnh ra và tha hồ ngắm nghía.

Nhân tiện, tôi xem kỹ lại bức ảnh cậu ấy gửi lúc đầu, thấy bối cảnh có vẻ là một nơi tôi biết. Chiếc bàn với những tờ giấy in đặt trên đó và cửa sổ tròn phía trước. Đó là phía trước của trung tâm học tập ở tầng hai của thư viện trung tâm. Vì sách mỹ thuật chủ yếu ở khu vực đó nên tôi đã đến đó rất nhiều lần, nên nơi này rất quen thuộc.

Vừa hay tôi có sách cần trả lại thư viện, tôi nảy ra ý định lén đến đó, ít nhất cũng được nhìn mặt cậu ấy một lát.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi chỗ để đến tủ đồ lấy sách, nhưng bức tranh còn dang dở cứ vương vấn trong tâm trí. Tôi thoáng do dự, nhưng rồi tự biện minh rằng chỉ đi xem một chút rồi về thôi nên chắc không sao đâu. Hơn nữa, đằng nào tôi cũng phải trả sách.

Khi bước ra khỏi tòa nhà, tôi cảm thấy tình trạng tồi tệ lúc trước đã được cải thiện đôi chút. Đầu vẫn còn hơi đau, nhưng cảm giác buồn nôn đã dịu đi nhiều.

Trên đường đi, tôi ghé qua máy bán hàng tự động, mua một lon nước giải khát và vài món ăn vặt đơn giản.

Nếu mình không nói mà đến, chắc cậu ấy sẽ ngạc nhiên lắm nhỉ?

Tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của Ju Kwon Oh, khóe miệng tôi cũng bất giác cong lên.

Bước vào thư viện trung tâm, đúng như dự đoán, Ju Kwon Oh đang ngồi ở chiếc bàn lớn của trung tâm học tập ở tầng hai.

Nhưng có vẻ như họ đang thảo luận, xung quanh cậu ấy, cả hai bên và phía trước, đều có những người khác ngồi cùng.

Tôi mừng rỡ định tiến lại gần chiếc bàn nơi Ju Kwon Oh đang ngồi, nhưng rồi khựng lại.

"...Đúng rồi. Cậu ấy nói là học nhóm mà."

Thường thì học nhóm sẽ có nhiều người, nên việc có những sinh viên khác ngoài Ju Kwon Oh là điều đương nhiên.

Chỉ mải mê với Kakaotalk và phấn khích với ý nghĩ được gặp Ju Kwon Oh, tôi có chút bối rối trước khung cảnh không như mong đợi này.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

LuciusLucius

team ơi, dạo này ko thấy team update nữa, ko biết team drop hay chỉ tạm nghỉ thế ạ :(

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chap mới vậy

FindboyFindboy

greatttt...

khangKhang

100 đỉm

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

hay nhứt cái néch

my loveMy love

like mạnh

Cute boyCute boy

Ghiền rồi nha

loileLoile

xuat sacc

XJin_owi.XJin_owi.

đẹp trai vãi ò😍😍😍

KemmKemm

💯❤️‍🔥 quá tuyệt vời