Bọ Rùa

Logo.png

Nhật Ký Rình Mò - Chap 46

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Nhật Ký Rình Mò, Chương 46


Tôi vẫn cho rằng Ju Kwon Oh có thể dễ dàng rút lại sự quan tâm mà cậu ấy đã dành cho tôi bất cứ lúc nào, vì vậy càng thích cậu ấy, tôi càng cảm thấy choáng ngợp, và mặt khác, tôi cũng thấy buồn bã.

Nếu chỉ là thoáng qua thì không sao, nhưng việc Ju Kwon Oh thật lòng dành tình cảm cho một người như tôi trong một thời gian dài chẳng phải là điều kỳ diệu sao. Sớm muộn gì sự hứng thú và tình cảm cũng sẽ phai nhạt.

"Cảm ơn cậu, Kwon Oh."

"Lần sau tớ lại làm cho cậu ăn. Đến nhà tớ chơi đi."

"Lại câu đó. Lúc nào cũng bảo đến nhà..."

"Phải đến nhà thì mới có thể riêng tư hai đứa chứ."

Ju Kwon Oh nói một cách thẳng thắn, không hề che giấu ý đồ xấu xa.

"Hai đứa thì định làm gì?"

"Hái đào."

"...Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi à."

"Jeong Ha, cậu có biết không? Khi chưa từng ăn thử thì không biết mùi vị nên có thể nhịn được, nhưng một khi đã ăn rồi thì vốn dĩ sẽ liên tục nghĩ đến. Không thể quay lại như trước khi ăn được."

"Cậu có biết mình đúng là đồ biến thái không?"

Cùng tuổi hai mươi mốt với tôi, làm sao cậu ấy có thể thốt ra những lời đó mà không hề thay đổi biểu cảm chứ. Có khi nào bên trong cậu ấy là một ông chú không?

"Đây là tiếng rung à?"

Đang ngồi đối diện nhau vừa ăn sáng muộn vừa nói chuyện phiếm, Ju Kwon Oh đột nhiên nghiêng đầu. Nghe cậu ấy nói, tôi cũng tập trung lắng nghe, quả nhiên có tiếng rung vo ve ở đâu đó.

"Có điện thoại gọi cho cậu thì phải."

Điện thoại của tôi đang ở trên bàn ăn, nên nếu có điện thoại thì chắc chắn là của Ju Kwon Oh.

"Đợi một chút."

Cậu ấy đứng dậy, bắt đầu lục lọi chiếc áo đã mặc hôm qua. Lấy điện thoại ra và kiểm tra người gọi, Ju Kwon Oh nhăn mặt.

"Ừ, sao."

Tôi im lặng múc sốt mì Ý ăn, nghe cậu ấy nói chuyện điện thoại.

"Cuối tuần chơi board game gì chứ? Thôi, không đi."

“…….”

"Không biết. Tự đi mà chơi với nhau."

Có vẻ là điện thoại của thành viên câu lạc bộ. Nhắc mới nhớ, Ju Kwon Oh là thành viên của câu lạc bộ board game.

Có vẻ người gọi điện là con trai. Giọng cậu ấy không chỉ lạnh lùng mà còn không có chút thành ý nào.

"Tao bận một thời gian. Cúp máy đây."

Nghĩ lại thì, lần đầu tiên ở lớp học chung, cậu ấy cũng đối xử với tôi y hệt như vậy. Giọng điệu thờ ơ, lạnh nhạt cứ như đang ném ra từng chữ một.

Và bây giờ thì...

"Cậu ăn xong chưa? Có muốn ăn thêm không? Vẫn còn thừa này."

Giọng nói của cậu ấy khi nói chuyện với tôi sau khi cúp máy ngọt ngào như muốn làm tan chảy cả tai tôi. Tôi gãi gãi dái tai, gật đầu.

Ju Kwon Oh mang đĩa của tôi đi, múc mì Ý từ chảo vào, cứ như cậu ấy là chủ nhà vậy.

"Còn cậu?"

"Tớ cũng định ăn thêm."

Thế là cả hai chúng tôi, mỗi người ăn hết hai đĩa mì Ý.

"Đồ ăn Jeong Ha ăn vào đi đâu hết vậy? Ăn nhiều mà sao không béo lên nhỉ?"

"Do thức khuya làm bài tập nên cũng có nhiều lúc bỏ bữa..."

"Phải cho cậu ăn nhiều mới được."

"Câu lạc bộ có vui không?"

"Cũng... bình thường."

Ju Kwon Oh đáp lại một cách thờ ơ. Tôi nhớ lại những bức ảnh của các thành viên câu lạc bộ board game mà tôi đã xem vài lần trên Instagram.

Tỷ lệ nam nữ luôn gần như ngang bằng nhau.

"Có vẻ cậu thân với các thành viên trong câu lạc bộ. Đông người lắm nhỉ?"

"Sao cậu biết?"

"Tớ thấy trên Instagram."

"À, đúng rồi. Cậu theo dõi tớ mà."

Ju Kwon Oh đang uống Coca-Cola, dừng lại, đặt cốc xuống rồi cười toe toét.

Vì đó là sự thật nên tôi không có gì để phản bác, tôi gật đầu.

"Hồi năm nhất thì thấy vui nên hay đi chơi cùng. Dạo này thì bình thường. Dù sao thì đi chơi cũng toàn những trò giống nhau."

"Ở đó có nhiều bạn nữ không?"

"Nửa nọ nửa kia?"

"Nói thật đi. Cậu tham gia câu lạc bộ là để gặp con gái đúng không."

"Ừ."

"T… tớ đoán vậy."

Trước câu trả lời không chút do dự, tôi ỉu xìu. Rồi tôi chọc chọc vào đĩa mì Ý một cách vô cớ.

Nhìn tôi như vậy, Ju Kwon Oh cười khúc khích.

"Đương nhiên bây giờ thì không."

“…….”

"Sao môi lại trề ra thế kia?"

"Nhắc mới nhớ, lần trước Gyeong Won bảo cậu vốn rất quan tâm đến các buổi tụ tập nam nữ..."

"Gì cơ? Khi nào. Thằng đó đúng là phải dán băng keo vào mồm mới được."

Khi tôi nhắc đến nội dung mà Choi Kyung Won tiết lộ, biểu cảm thoải mái của Ju Kwon Oh thay đổi đột ngột. Cậu ấy phủ nhận và nổi cáu. Tiếng nghiến răng ken két vang lên rõ ràng.

Vì là chuyện nghe lỏm được hồi đầu học kỳ nên không chính xác lắm, nhưng dù sao thì Choi Kyung Won cũng đã nói những lời tương tự. Hơn nữa, đó cũng không phải là nội dung gì mới mẻ. Trong thời gian qua tôi cũng đã thấy và nghe được không ít.

"Cậu ta còn nói gì nữa? Thằng đó đúng là chuyên đi ba hoa mấy chuyện không đâu vào đâu."

"Hừm."

"Tớ đã bảo bây giờ không phải thế mà. Mối quan tâm của tớ chỉ có mỗi quả đào thôi, sao cậu không hiểu điều này chứ."

Trong giọng điệu biện minh, vừa có sự tinh nghịch vừa có cả sự oan ức.

Tôi không thay đổi vẻ mặt ủ rũ, hỏi.

"Trong câu lạc bộ cậu có thân với ai không?"

"Trong số các bạn nữ thì thỉnh thoảng có liên lạc với một vài người."

"Cậu cũng từng được tỏ tình rồi đúng không?"

"Ừ."

“…….”

"Ghen à?"

"...Ừ. Nhưng cậu đẹp trai thế kia thì cũng chẳng trách được."

"Phản ứng sao nhạt nhẽo thế?"

"Không trách được mà. Là sự thật."

"Dù vậy thì cũng phải ghen mạnh hơn chứ."

Tôi gượng cười. Khi cậu ấy thẳng thắn thừa nhận không che giấu, tôi lại chẳng biết nói gì. Cảm giác như chính tôi lại là người bị lép vế.

Có khi nào mình không nên hỏi những chuyện này không...

"Nếu hôm nay cậu không đi chơi vì tớ... thì cậu có thể đi mà."

"Cậu thật sự muốn tớ đi à?"

"...Không."

"Tớ cũng thích ở bên Jeong Ha hơn."

Ju Kwon Oh liên tục đưa ra những câu trả lời như đáp án đúng, khiến tôi không có cơ hội nào để buồn. Chắc chắn là hồ ly tinh rồi.

Ăn xong, chúng tôi cho đĩa vào bồn rửa. Tôi nói mình sẽ rửa bát, nhưng Ju Kwon Oh một mực từ chối.

Cuối cùng Ju Kwon Oh một mình rửa bát xong, cả hai cùng nhau ra ngoài hút thuốc.

Rồi quay về nhà, bật nhạc, lấy những bức ảnh đã chụp hôm qua ra xem lại và chơi đùa.

Chủ đề trò chuyện tiếp theo rất vụn vặt và bình thường. Lớp học, định hướng tương lai, hình mẫu lý tưởng, sở thích, vân vân.

"Cậu không hay về nhà à?"

"Khi nào nhớ thì về. Dù sao thì bố và anh trai tớ cũng bận, không có thời gian. Còn Jeong Ha?"

"Tớ cũng thỉnh thoảng. Mà có về thì cũng về trong ngày."

Tôi không có mối quan hệ xấu với bố mẹ, nhưng cũng không phải là quá gắn bó.

"Cậu không thân với mẹ à?"

"Ừ. Hơi xa cách."

"Thường thì các bà mẹ hay thích con trai hơn chứ nhỉ?"

Ju Kwon Oh nghiêng đầu, có vẻ ngạc nhiên.

"Thế à? Mẹ tớ hợp với chị gái hơn."

"Mẹ tớ có vẻ cũng vậy."

"...Chẳng phải cậu bảo chỉ có anh trai thôi sao?"

"À. Con gái của chú dượng tái hôn với mẹ tớ. Không phải chị gái, là em gái."

Trước những thông tin cá nhân mà Ju Kwon Oh thản nhiên tiết lộ, tôi đơ ra như người bị hỏng.

"À. Xin lỗi."

"Gì cơ? Không cần phải xin lỗi."

"Ừm, cậu không nhớ mẹ à?"

Ju Kwon Oh chớp mắt một cách thờ ơ, rồi lắc đầu.

"Lâu quá rồi nên giờ cũng không hẳn. Hơi ghét một chút, ngoài ra thì không có cảm xúc gì đặc biệt."

"Vậy… vậy à. Tớ không biết phải an ủi cậu thế nào."

Tôi thành thật nói. Mẹ cậu ấy đã ly hôn với bố và rời khỏi nhà, giờ đã có gia đình mới và sống tốt, một người ngoài như tôi thì biết nói gì thêm đây.

"À. Sau khi đỗ Đại học Hàn Quốc, lần đầu tiên mẹ tớ chủ động liên lạc và gặp tớ. Đúng một lần."

"Chắc cậu vui lắm nhỉ?"

"Tớ còn không nhận ra mặt mẹ nữa mà."

Xa cách lâu đến mức không nhận ra mặt mẹ. Với tôi, đó là một tình huống khó mà tưởng tượng được. Nhưng cậu ấy nói bố mẹ đã ly hôn từ lâu, nên tôi mơ hồ nghĩ rằng có lẽ cũng có thể như vậy.

"Lâu ngày gặp lại, hai người đã nói chuyện gì?"

"Mẹ bảo gia đình mới của mẹ không được biết chuyện mẹ gặp tớ, nên đừng liên lạc riêng."

Trong giọng nói của Ju Kwon Oh, có sự buồn bã vầ thất vọng mà cậu ấy chưa kịp che giấu. Cũng phải thôi. Nghe thôi mà tôi đã thấy buồn thay.

Chúng tôi nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ, chìm trong im lặng một lúc.

"...Bác ấy quá đáng quá. Cậu ổn không?"

"Lúc nghe chuyện đó tớ cũng thấy hơi ngơ ngẩn."

Ju Kwon Oh cười gượng một lát, ánh mắt cậu ấy dừng lại ở bức tranh tôi dán trên giá sách. Đó là bản phác thảo ý tưởng cho bài tập cuối kỳ năm ngoái.

"À, tớ có kể với cậu là tớ đã vẽ mẹ tớ rồi đúng không."

"Ừ."

"Hồi nhỏ mẹ tớ đã từng vẽ tớ, bố cục giống hệt với bức tranh bóng lưng mà Jeong Ha vẽ lần trước."

Như thể đột nhiên nhớ ra, tôi xoay người hoàn toàn về phía Ju Kwon Oh, nằm xuống.

"Bây giờ cậu còn giữ bức tranh đó không?"

"Không. Lúc đó còn nhỏ quá nên tớ chỉ xem qua một lần rồi không nghĩ gì nhiều, cứ nghĩ là thế. Biết mẹ sẽ rời khỏi nhà thì tớ đã giữ lại rồi."

"Vậy nên cậu mới đến phòng thực hành để xem tranh à."

"Ừ. Cảm giác rất giống. Mặc dù có thể là do trí nhớ của tớ sai."

“…….”

Tôi im lặng mất mấy giây.

"Ra là vậy."

Và một lúc sau, những gì tôi thốt ra chỉ có vậy.

Giá như tôi hòa đồng và ăn nói tốt hơn một chút. Chẳng phải tôi đã có thể làm Ju Kwon Oh vui lên sao?

"...Dù sao thì cậu cũng không làm gì sai cả. Cậu biết mà, đúng không?"

Tôi do dự, ngả đầu về phía Ju Kwon Oh.

Đột nhiên tôi thấy có lỗi với Ju Kwon Oh quá. Tôi hối hận vì những ngày tháng đã coi cậu ấy như một chủ thể tuyệt vời, ghi chép lại một cách tùy tiện như một câu chuyện phiếm chỉ để thỏa mãn sự tò mò và ham muốn của riêng mình.

Có lẽ tôi không nên dùng cuốn sổ đó nữa.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

LuciusLucius

team ơi, dạo này ko thấy team update nữa, ko biết team drop hay chỉ tạm nghỉ thế ạ :(

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chap mới vậy

FindboyFindboy

greatttt...

khangKhang

100 đỉm

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

hay nhứt cái néch

my loveMy love

like mạnh

Cute boyCute boy

Ghiền rồi nha

loileLoile

xuat sacc

XJin_owi.XJin_owi.

đẹp trai vãi ò😍😍😍

KemmKemm

💯❤️‍🔥 quá tuyệt vời