Bọ Rùa

Logo.png

Nhật Ký Rình Mò - Chap 42

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Nhật Ký Rình Mò, Chương 42


Lo lắng không biết cậu ấy có bị thương nặng không, tôi đứng ngồi không yên, một lúc lâu sau Kwon Oh mới thốt ra được một câu như vậy.

Nghe vô lý quá nên tôi bật ra tiếng cười xì ngay lập tức. Nhìn kỹ lại, tôi thấy một giọt máu nhỏ đọng lại trên môi dưới của Kwon Oh.

"Môi cậu..."

"Chết, không có thời gian. Phải chọn ảnh thôi."

"Hả?"

"Chọn gì nào? Cậu thích cái nào?"

Kwon Oh đột nhiên hối thúc tôi nhìn vào màn hình. Đúng như lời cậu ấy nói, trên màn hình, thời gian đã định đang đếm ngược. Bị cuốn theo, tôi cũng trở nên gấp gáp, lướt nhanh qua các bức ảnh.

"Ơ, ơ? Khoan, khoan đã."

"Nhanh lên. Chọn bốn tấm ảnh đi."

Cậu ấy đã chọn sẵn tấm ảnh cậu ấy nhe răng ra vẻ tinh nghịch cắn vào dái tai tôi và tấm ảnh hôn nhau rồi, nhưng lại hỏi cứ như trao toàn quyền lựa chọn cho tôi vậy.

Nhưng tôi cũng thích hai tấm ảnh đó, nên tôi để nguyên và chọn thêm ảnh trong số còn lại.

Tiếp theo, màn hình chuyển sang giao diện trang trí ảnh, Kwon Oh chạm vào màn hình vài lần rồi giơ hai tay lên ​​như bỏ cuộc, đặt ra sau gáy.

"Tớ không giỏi cái này lắm. Jeong Ha làm đi. Cậu là sinh viên mỹ thuật mà."

Giờ đây, thời gian in ảnh còn lại thật sự rất ít, tôi vội vàng thêm vào vài biểu tượng cảm xúc.

Thế là vừa kịp lúc hết giờ.

"Ồ, đúng là sinh viên mỹ thuật có khác. Có gu đấy."

Một lát sau, Kwon Oh cảm thán, hài lòng ngắm nhìn bức ảnh được in ra từ máy.

Chúng tôi vui vẻ chia nhau mỗi người một tấm ảnh. Rồi cùng nhau xếp hàng mua cà phê take-away ở một quán cà phê nghe nói có món Einspanner rất ngon, sau đó sánh bước đi trên con hẻm nhỏ yên tĩnh phía sau khu phố sầm uất.

Khi tôi nói rằng đây là ly cà phê ngon nhất mà tôi từng uống gần đây, Kwon Oh cười bảo may quá, bỏ công tìm kiếm trên Instagram cũng đáng. Và cậu ấy nói thêm vốn dĩ đến đây là vì tôi thích cà phê, thực tế thì cậu ấy không sành về cà phê cho lắm.

Đó là một sự thật bất ngờ. Tôi thấy cậu ấy uống cà phê khá thường xuyên mà.

"Vậy cái này cũng không ngon à?"

"Ngọt ngào nên cũng ngon. Nhưng tớ không biết nó có ngon hơn hẳn các quán cà phê khác không."

Kwon Oh vừa nói vừa liếm lớp kem trên cốc Einspanner.

"Nhưng nếu Jeong Ha đến nhà tớ chơi thì tớ có thể pha cho cậu."

"Không cần cầu kỳ thế đâu... Mua uống là được mà."

"Không sao. Tớ sẽ làm cho cậu, nên cậu lại đến chơi nhé. Đến rồi ngủ lại luôn."

“…….”

Sao cậu ấy có thể nói ngủ lại một cách thản nhiên như vậy chứ? Mặt dày thật.

"Cậu không thích à?"

Tôi lắc đầu.

"Lần sau Kwon Oh cứ chọn món cậu thích mà ăn."

"Tớ là fan đồ Hàn."

Nhắc mới nhớ, cậu ấy bảo nấu đồ Hàn giỏi. Chẳng lẽ cậu ấy không thích mấy món như pizza hay pasta?

"Vậy nên lần trước ở tiệm pizza cậu mới không ăn mấy à?"

Tôi giả vờ hỏi bâng quơ, khéo léo nhắc lại chuyện đã để bụng từ trước.

"Pizza? À, tớ chỉ không nấu được thôi, chứ ăn thì không sao cả. Với cả lúc đó..."

Kwon Oh hơi nhíu một bên lông mày như đang lục lại ký ức, dừng bước.

"Lúc đó thì sao?"

"Lúc đó tớ chỉ thấy mỗi môi cậu nên chẳng có tâm trí nào mà ăn uống."

“…….”

"Lúc đó tớ gần như mất trí rồi."

Ánh mắt của Kwon Oh dừng lại trên môi tôi.

"C… cái gì!"

Tôi lo lắng không biết có ai nghe thấy không, vội vàng nhìn xung quanh.

"Ngay cả khi đang học, tớ vẫn cứ nghĩ đến môi của Ryu Jeong Ha. Cậu cứ cắn môi trước mặt tớ, làm tớ muốn ăn đến phát điên. Pizza có vào mắt tớ được không?"

"...."

"Thật lòng thì hôm đó tớ ăn gì cũng chẳng nhớ nữa."

"Tớ... thấy cậu gần như không động vào nên tớ đã nghĩ cậu không thích pizza. Tớ còn tự trách mình đã chọn sai món."

"Thật á? Điên thật, tớ tệ đến mức đó sao?"

Kwon Oh giật mình, nhảy dựng lên.

"C… cậu ngồi đực ra như thế này này, mặt mày chán nản thấy rõ."

Tôi bắt chước dáng vẻ của Kwon Oh lúc đó, vừa giải thích vừa mách tội cậu ấy, Kwon Oh phẫn nộ.

"Dám làm thế trước mặt Jeong Ha á. Thằng điên này."

“…….”

Dù cậu ấy có mắng chửi gay gắt thế nào, tôi vẫn không thể xóa bỏ hết nỗi tủi thân khi đó. Có lẽ đọc được vẻ nghi ngờ trên mặt tôi, Kwon Oh gãi má một cách ngượng ngùng.

"Lúc đó tớ cũng rối bời lắm. Cậu nghĩ xem. Ai mà ngờ được có ngày tớ lại muốn hôn một thằng con trai cơ chứ?"

"Cậu chưa từng có suy nghĩ đó với con trai bao giờ thật à?"

"Ngoài cậu ra thì với thằng khác á? Cậu thật sự nghĩ là có à?"

Kwon Oh nhăn mặt như thể chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm.

Nhưng dù là lần đầu, làm sao Kwon Oh có thể đòi hôn một người con trai khác một cách tự nhiên và tự tin đến vậy? Thậm chí không phải ép buộc, mà còn tán tỉnh tôi nữa.

Xét về mặt đó, Kwon Oh chắc chắn là hiện thân của sự tán tỉnh. Không chỉ con gái, mà còn không phân biệt cả con trai, cậu ấy đều quyến rũ hết.

Chúng tôi vừa đi dạo vừa cãi nhau chí chóe, rồi tùy hứng bước vào một cửa hàng đập vào mắt để xem đồ. Giống như bao cặp đôi hay bạn bè khác.

Trước khi gặp Kwon Oh hôm nay, tôi đã hơi lo lắng không biết liệu hẹn hò với cậu ấy có gượng gạo không. Đúng là lo hão. Kwon Oh không để cho có một khoảnh khắc nào ngượng ngùng, liên tục khơi ra những chủ đề trò chuyện mới. Cậu ấy còn nhiệt tình hưởng ứng cả những câu nói nhạt nhẽo của tôi, tỏ vẻ rất thú vị. Ngay cả những điều đó cũng không hề quá lố, mà giữ ở mức vừa phải, tinh tế.

Vì vậy, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã ước rằng hôm nay thời gian trôi chậm lại, một suy nghĩ thật buồn cười.

Cứ đi loanh quanh như vậy, chẳng mấy chốc bụng đã đói, chúng tôi đến một quán thịt nướng để ăn tối. Dù không phải là quán mà Kwon Oh tìm trước, nhưng đồ ăn ở đây lại cực kỳ ngon.

Kwon Oh không chỉ tự tay nướng thịt, mà còn giành trả tiền. Lần này tôi không thể để cậu ấy trả được, nên đã đứng ra đòi trả, nhưng nhân viên trước quầy thu ngân đã cầm lấy thẻ của Kwon Oh mất rồi.

"Sao cậu lại trả hết thế. Chắc tốn nhiều tiền lắm."

"Jeong Ha đã mua quần áo rồi còn gì."

Cậu ấy cười toe toét một cách mãn nguyện, liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Thế thì liên quan gì. Với cả quần áo là đồ của tớ."

"Mắt tớ được ngắm đã đời, nên cũng liên quan đến tớ."

Cậu ấy huýt sáo, nhét chiếc thẻ mà nhân viên vừa trả lại vào túi.

Ra khỏi quán thịt nướng, bên ngoài trời đã tối hẳn. Không hiểu sao lại có cảm giác như phải chia tay đến nơi, tôi thấy bồn chồn.

Trước khi vào quán thịt, tôi đã nghĩ ngợi làm thế nào để có thể ở bên Kwon Oh lâu hơn. Trong khi ăn, tôi cũng đã đưa ra được quyết định của riêng mình.

Tôi không biết liệu mình có thể nói ra những lời đã nghĩ từ nãy đến giờ không. Tôi cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch bằng cách hít thở sâu vài lần.

"Vậy thì... Kwon Oh."

"Ừ."

"Hôm nay đi chơi cậu trả hết rồi..."

Tôi nuốt nước bọt, liếc nhìn lên Kwon Oh. Vì căng thẳng, khóe môi tôi run run.

"Đến nhà tớ nhé?"

Thật ra, tôi thích tất cả khoảng thời gian ở bên Kwon Oh hôm nay, nhưng ngoài điều đó ra, tôi có chút không hài lòng với thái độ của cậu ấy, có vẻ như cậu ấy đã quá quen thuộc với những buổi hẹn hò như thế này.

Cảm giác như cậu ấy đã từng trải qua những buổi hẹn tương tự trước đây.

Vì vậy, tôi muốn đưa cậu ấy đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi cậu ấy không thể hành động theo tính toán.

Nơi mà tôi biết rõ, và ngược lại, Kwon Oh sẽ thấy lạ lẫm, chỉ có một nơi duy nhất.

Phòng trọ của tôi.

Đôi mắt của Kwon Oh thoáng mở to vì ngạc nhiên. Trong vài giây, sự im lặng bao trùm giữa hai chúng tôi.

Nhưng kỳ lạ thay, vào khoảnh khắc này, tôi không hề sợ bị từ chối. Có lẽ do tế bào tình yêu của tôi sau hai mươi mốt năm mới thức tỉnh đang hoạt động khá tích cực, tôi đã đạt đến trình độ có thể nắm bắt tín hiệu đèn xanh khá tốt, và thậm chí đôi khi còn có thể tự mình bật đèn.

"...Ừ."

Kwon Oh khẽ đáp lại bằng giọng trầm.

Đồng thời, trong đầu tôi, tín hiệu đèn xanh do tế bào tình yêu bật lên nhấp nháy.

"Cậu uống nước không?"

"Có."

"Ừm, đợi một chút."

Ngay khi bước vào phòng trọ của tôi, một bầu không khí kỳ lạ bao trùm. Vì không gian không rộng, Kwon Oh không bước hẳn vào khu vực có giường mà đứng ở gần cửa ra vào.

Tôi đã cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, nhưng mọi giác quan của tôi đều dồn hết sự chú ý vào Kwon Oh.

"Cậu cứ ngồi thoải mái đi."

Tôi rót nước cam ra cốc đưa cho cậu ấy, Kwon Oh gật đầu nhận lấy. Có vẻ cậu ấy khá khát, một hơi uống cạn cốc nước đầy.

Rồi cậu ấy cười toe toét nói.

"Cảm ơn cậu."

"...Không có gì."

"À, tớ gửi ảnh mình chụp lúc nãy cho cậu nhé."

Kwon Oh đặt túi xuống, ngồi lên chiếc ghế sofa đơn rồi lấy điện thoại ra. Tôi kéo chiếc ghế bàn học lại gần đó, cùng cậu ấy xem lại những bức ảnh mà chúng tôi đã chụp cùng nhau hôm nay.

Phần lớn là ảnh chụp chung hoặc ảnh đồ ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng có những bức ảnh chỉ có mình tôi.

"Cậu chụp cái này lúc nào thế?"

"Nhìn môi kìa."

Ngay khi phát hiện ra khuôn mặt mình trong album, tôi xấu hổ nhún vai.

Không biết lúc đó tôi đang làm gì mà lại phồng một bên má lên, nhưng dù sao thì má tôi trông cũng căng phồng quá mức.

"Gì vậy? Trông kỳ cục."

"Sao cơ? Dễ thương mà."

"Xóa đi."

"Không thích."

Kwon Oh xoay màn hình về phía tôi, vừa trêu chọc vừa cười khúc khích.

"Sao má cậu trông như thạch thế này."

"Đưa đây."

"Mềm mềm."

Tôi vội vàng đưa tay ra, Kwon Oh liền giật điện thoại về phía sau. Tôi định đuổi theo động tác đó, nhưng chợt khựng lại.

“…….”

“…….”

Ý đồ của Kwon Oh quá rõ ràng, cậu ấy muốn tôi ngã nhào lên người cậu ấy.

Thấy tôi không mắc bẫy, chỉ đưa tay ra như muốn đòi lại, một bên lông mày của Kwon Oh nhướn lên. Vẻ mặt như thể đang nói "Ồ?" vậy.

"Không có tác dụng à?"

"Đương nhiên rồi."

"Jeong Ha đúng là tinh ý thật."

"Biết rồi thì mau xóa đi."

"Cậu có biết không? Thật ra có nhận ra cũng vô ích thôi. Hôm nay không lừa được thì tớ cũng sẽ vật cậu ngã."

"H… hả?"

Kwon Oh đẩy mạnh tôi về phía giường. Rồi ngay lập tức, cậu ấy trèo lên người tôi. Động tác của cậu ấy rất nhanh nhẹn và dứt khoát.

Đột nhiên tầm nhìn bị đảo ngược, tôi hoảng hốt mở to mắt, Kwon Oh nhìn chằm chằm vào tôi một cách say sưa.

"Mặt người sao lại có thể như thế này. Cắn một cái chắc nước ép trào ra mất. Vị đào."

"...Biến thái."

Tôi đưa tay che mặt, Kwon Oh liền đưa miệng đến tay tôi, hôn chụt chụt.

"Cậu không biết tay cậu cũng đẹp à."

"Nh… nhột quá. Bảo cậu xóa ảnh đi cơ mà."

"Ừ. Sau khi tớ và cậu làm xong cái này."


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

LuciusLucius

team ơi, dạo này ko thấy team update nữa, ko biết team drop hay chỉ tạm nghỉ thế ạ :(

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chap mới vậy

FindboyFindboy

greatttt...

khangKhang

100 đỉm

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

hay nhứt cái néch

my loveMy love

like mạnh

Cute boyCute boy

Ghiền rồi nha

loileLoile

xuat sacc

XJin_owi.XJin_owi.

đẹp trai vãi ò😍😍😍

KemmKemm

💯❤️‍🔥 quá tuyệt vời