Bọ Rùa

Logo.png

Nhật Ký Rình Mò - Chap 41

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Nhật Ký Rình Mò, Chương 41


"Th… thật ra tớ không có quần áo để mặc khi gặp cậu vào thứ bảy... Nên tớ đã nhờ Yu Rim chọn quần áo giúp. Tớ không biết chọn mấy thứ như quần áo..."

—...

"Nhưng mà, tớ thấy xấu hổ khi phải nói thật là tớ không có quần áo để mặc khi gặp cậu, nên tớ đi… đi mua quần áo. Rồi không hiểu sao lại thành ra nói dối."

Nói ra rồi tôi lại thấy nghẹn ngào. Sao lại ngốc nghếch nói dối chứ? Tự dưng lại bị nghi ngờ.

Tôi chỉ thấy buồn bực vì không đâu mình lại làm quá lên, khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.

"Cậu thì có nhiều quần áo, lúc nào cũng ăn mặc bảnh bao. Còn tớ thì lần nào cũng chỉ mặc mấy thứ na ná nhau... Dù sao thì... tớ tuyệt đối không đi xem mắt gì cả."

Đã thế còn không giải thích được. Mày giỏi cái gì hả, Ryu Jeong Ha?

Tôi tự trách mình, thở dài không thành tiếng. Giờ chỉ còn cách hy vọng Ju Kwon Oh sẽ tin lời giải thích vụng về này.

—Cậu đã mua quần áo gì?

Vài giây sau, Ju Kwon Oh hỏi với giọng điệu đã dịu đi phần nào.

Tôi lập tức lục túi mua sắm, nhanh nhảu trả lời.

"Áo sơ mi... áo phông trắng, cả quần nữa. À, cả tất nữa."

—Cậu còn mua cả tất mới à?

Giọng Ju Kwon Oh vốn đã căng thẳng, nay đã hoàn toàn thả lỏng. Lúc đó tôi mới có thể trút bỏ được chút được sự bất an.

"Loại tất cao đến mắt cá chân ấy. Nghe nói... mặc thế sẽ đẹp."

—Ai bảo thế?

"Yu Rim."

Tiếng cười trầm thấp của Ju Kwon Oh vang lên qua ống nghe. Vì giọng nói có phần hơi khàn ở cuối, nên nỗi xấu hổ đang bao trùm lấy tôi càng tăng lên gấp bội.

—Thứ bảy cậu sẽ mặc nguyên như thế ra ngoài à?

"Ừ."

—Aish, thật sự...

"..."

—Tớ phát điên vì cậu mất.

"Cậu không giận chứ...?"

—Tớ á? Choi Kyung Won cứ làm ầm lên, tớ còn tưởng cậu đi xem mắt thật nên đã giật cả mình.

"Ngay từ đầu tớ đã nói rõ là không phải rồi mà. Kyung Won hiểu lầm thôi."

—Cậu ta vốn hay làm quá lên mà. Nhưng mà nghe chuyện đó xong tớ liền gọi điện mà cậu lại không bắt máy. Nên tớ đã tưởng là thật, giờ đang đi giày để đến bắt cậu về đây này."

Tôi có thể nghe rõ tiếng Ju Kwon Oh dậm chân thịch thịch.

"Bắt… bắt ai cơ?"

—Ryu Jeong Ha cậu. Bắt về rồi trách mắng vì đã đùa giỡn với tớ.

Cậu ta gằn giọng, nói cứ như đang ở ngay trước cửa nhà và chuẩn bị lao ra ngoài. Cứ như nếu có chuyện gì là cậu ta sẽ chạy đến đây thật vậy.

"Không phải. Nên là đừng giận mà."

—Tớ không giận.

"Giận rồi còn gì..."

Chỉ cần nghĩ đến giọng nói tra hỏi nhẹ nhàng của Ju Kwon Oh lúc nãy thôi là tim tôi lại nhói đau.

—Tớ đã hỏi rất dịu dàng mà.

"..."

—Không phải à?

"Hơi đáng sợ."

—Hay là tớ đi giết Choi Kyung Won nhé. Chẳng phải tất cả là tại cái miệng bép xép của thằng đó sao?

"Không. Đừng có đánh nhau."

—Chưa kịp yêu đương gì đã định phá đám, đúng là điên mà.

"..."

—Dù sao thì, là vì tớ nên cậu mới mua quần áo đẹp đúng không.

"Qu… qu… quần áo... Ừm."

Trước sự thừa nhận ngoan ngoãn của tôi, Ju Kwon Oh phát ra tiếng phư, một âm thanh kỳ lạ.

—Jeong Ha à. Sao cậu lại dễ thương thế này?

"..."

—Nếu cậu cứ dễ thương thế này thì sau ba lần gặp, cậu vẫn phải làm người yêu của tớ đấy.

Khác hẳn với giọng điệu cứng nhắc lúc nãy, giọng nói của Ju Kwon Oh giờ đây đã mềm nhũn, chứa đầy ý cười, nhưng vẫn không thể xóa tan hết tâm trạng rối bời của tôi.

May mắn là hiểu lầm đã được giải quyết, nhưng trước khi kịp diện bộ quần áo mới, tôi đã bị Ju Kwon Oh biết hết cả rồi, nên tâm trạng có chút chán nản.

Có thể nói, tình huống này như thể tôi đã vô tình đi rêu rao khắp nơi rằng từ giờ tôi sẽ chưng diện vậy.

— Cơ mà cậu mua nhiều đồ thế? Jeong Ha mặc gì cũng đẹp mà.

“…Đừng có chọc tớ.”

— Giọng cậu sao thế? Vì những gì tớ vừa nói à?

“…….”

— Tớ không cố ý giận dỗi đâu. Tớ hơi bất ngờ nên giọng điệu có hơi… Tớ đoán thế. Nếu cậu thấy khó chịu thì tớ xin lỗi.

“Không phải đâu. Chỉ là… tớ muốn cho cậu xem vào thứ bảy.”

Thật ra, tôi muốn mặc một cách tự nhiên để ra ngoài hơn là cho cậu ấy xem.

— Ừ. Thì cậu cứ mặc vào thứ bảy là được.

“Tự dưng tớ thấy ngại quá.”

— Tớ thì thấy thích. Cậu mua đồ để cho tớ xem mà, đúng không?

Giọng cậu ấy vẫn tràn ngập ý cười. Đường cong vẽ trên khóe môi cậu ấy như hiện ra ngay trước mắt, khiến tôi có chút tức giận.

“Cậu đừng có cười nữa.”

— Tớ không cười.

“Nói dối. Cậu bảo không nói dối cơ mà.”

— Xin lỗi. Lần này tớ nói dối.

“…….”

— Thứ bảy nhất định phải mặc đấy nhé. Aish, tớ muốn thấy đến phát điên mất. Hay là cậu cho tớ xem vào ngày mai luôn đi? Không được. Hay là bây giờ tớ qua đó luôn nhé?

Kwon Oh hỏi giống như cậu ấy sắp sửa chạy đến ngay lập tức vậy. Nhưng tôi đã tiêu hao khá nhiều năng lượng khi đi loanh quanh với các bạn để mua quần áo, đã thế còn bị bất ngờ bởi cuộc điện thoại của Kwon Oh nên giờ đây chẳng còn chút sức lực nào.

Vội vàng kiểm tra chiếc gương ở phòng khách, tôi thấy khuôn mặt lấm lem của mình. Đúng là không thể gặp Kwon Oh trong bộ dạng này được.

“Khô… không được đâu. Cậu phải đợi đến thứ bảy.”

— Khậc khậc. Nhớ đi cả tất nữa đấy.

“Ừm.”

— Mình xem phim gì đây?

“Phim nào… chiếu sớm nhất ấy.”

Dù rằng ngay lúc này có hơi đáng ghét một chút, nhưng tôi vẫn muốn gặp Kwon Oh càng sớm càng tốt.

— Tớ sẽ đặt vé trước khi đi ngủ.

Dù sao thì hiểu lầm cũng đã được giải quyết, tôi thấy nhẹ nhõm cả người. An tâm rồi, tôi cảm nhận được sự căng thẳng đang dần tan biến khỏi cơ thể.

— Vậy giờ cậu định làm gì?

“Tớ đi tắm rồi ngủ. Còn cậu?”

— Tớ xem Youtube một lát rồi cũng đi ngủ.

“Ừm… Vậy, cậu ngủ ngon nhé.”

— Jeong Ha cũng ngủ ngon.

“…….”

—Hẹn gặp cậu vào thứ bảy.

"Ừ."

***

Cuối cùng thì ngày thứ bảy mà tôi mong đợi suốt cả tuần cũng đã đến. Trong tuần đó tuy có tiết học chung, nhưng Choi Kyung Won cứ liên tục bắt chuyện nên tôi chẳng có thời gian riêng với Kwon Oh. Ai cũng bận rộn với lịch trình của khoa mình nên ở trường cũng chẳng nhìn mặt nhau được mấy.

"Điên thật. Jeong Ha xinh quá đi mất. Bộ đồ cậu mua hôm đó là bộ này hả?"

"Đừng nhìn tớ nữa, ngại chết đi được."

"Sao thế? Cậu bảo mua để mặc khi đi chơi với tớ mà."

Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, Kwon Oh đã tuôn ra một tràng những lời sến sẩm không ngớt, khiến tôi chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Dù tôi có mặc kín mít đến thế nào thì vẫn cảm thấy như mình bị lột trần vậy. Đồng thời, tôi có cảm giác cơ thể mình như đang lơ lửng trên mặt đất vài centimet.

Người ta hay nói đừng có tâng bốc quá đà khi được khen ngợi. Chắc là để chỉ những lúc như thế này đây. Tâm trí tôi đúng là đang bay bổng trên không trung thật rồi.

"Bộ đồ hợp với cậu lắm. Nhờ cậu mà bộ đồ trở nên đẹp hơn đó."

"Kwon Oh, làm ơn..."

"Mà Jeong Ha không cần ăn diện cầu kỳ đâu. Xinh quá lại nổi bật mất."

Kwon Oh nói những lời đó một cách nghiêm túc, mặt không hề đỏ lên lấy một lần.

Trong khi chính bản thân cậu ấy lại ăn diện rất bảnh bao.

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, giục cậu ấy vào rạp chiếu phim.

"Mau vào trong thôi."

"Khoan đã. Jeong Ha không ăn bỏng ngô à?"

Kwon Oh và tôi đã mua vé xem phim lúc 8 giờ 30 phút sáng. Trước khi vào phòng chiếu, chúng tôi đã gọi một phần bỏng ngô và nước ngọt.

Bộ phim là một bộ phim hoạt hình mới ra của Disney, nhưng xem xong tôi chẳng nhớ nội dung là gì. Bởi vì suốt buổi chiếu, tôi và Kwon Oh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nắm tay và nghịch tay nhau.

Không biết Kwon Oh thấy thế nào, nhưng với tôi, việc skinship ở nơi công cộng như thế này thật sự rất hồi hộp.

Cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi rồi nắm chặt các khớp ngón tay, mỗi lần như vậy tim tôi lại đập thình thịch đến mức tôi phải liên tục hít thở sâu. Rạp chiếu phim rộng như vậy mà tôi lại thấy thiếu không khí đến mức khó thở.

Bắp rang bơ ở bên tay đối diện của Kwon Oh gần như không hề vơi. Cả nước ngọt lẫn bắp rang vị caramel, chúng tôi gần như không hề đụng đến. Trong không gian tối mờ, hai đứa chỉ tập trung vào đối phương, mải mê với trò nghịch tay trẻ con.

"Cậu ở yên một lát."

Rồi đột nhiên Kwon Oh nắm chặt tay tôi đến mức tôi không thể cử động, giữ nguyên tư thế đó.

"Thả ra đi."

Tôi lắc tay và thì thầm. Kwon Oh kiên quyết lắc đầu.

"Đợi một chút."

"Sao thế?"

“…….”

"Đau tay tớ, Kwon Oh."

"Tớ đau chỗ khác cơ."

“…….”

Đột nhiên nhận ra ý của câu nói đó, tôi không giấu được vẻ ngạc nhiên, nhìn xuống phía dưới của Kwon Oh.

Cảm nhận được hơi nóng bừng lên mặt, tôi vội vàng quay đầu đi. Rồi tôi khẽ hắng giọng.

Kwon Oh thở dài một tiếng, siết chặt tay tôi hơn.

"Tập trung xem phim đi."

"Ừm..."

Xem phim xong, chúng tôi đến một nhà hàng ngon mà Kwon Oh tìm được để ăn. Đó là một quán cơm kiểu Nhật xinh xắn, và bàn của chúng tôi là bàn duy nhất có hai người đàn ông ăn cùng nhau.

Vì là nhà hàng có phục vụ rượu nên dù là hai người đàn ông đi cùng nhau cũng không có gì lạ, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác có chút ngại ngùng. Khác với tôi, Kwon Oh có vẻ chẳng để tâm chút nào, thật kỳ lạ.

Sau khi ăn xong, chúng tôi đến một studio chụp ảnh tự động gần đó. Tôi mới chỉ chụp ảnh trong buồng kiểu này đúng một lần với các bạn học, nên tôi không quen lắm.

Ngược lại, Kwon Oh đứng trước máy rất tự nhiên. Có nhiều phông nền khác nhau, nhưng chúng tôi đã chọn màu trắng đơn giản.

Ngay khi máy đếm ngược bắt đầu, tôi lúng túng không biết phải tạo dáng gì. Vì tôi hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước. Kwon Oh nghiêng người về phía tôi một cách tự nhiên, ôm lấy tôi bằng một tay.

"Lại đây nào."

Tách.

Rồi cậu ấy nghịch ngợm cắn nhẹ vào dái tai tôi.

"Á, làm gì...!"

Tách.

Tôi vừa bất ngờ, vừa thấy nhột nhột vì hơi thở phả vào tai, bật cười thành tiếng.

Tách.

Nhìn tôi như vậy, Kwon Oh nở một nụ cười đầy thong dong, trong khoảnh khắc điều đó làm tôi thấy khó chịu. Tôi lườm đôi môi đang cong lên của Kwon Oh, rồi nhón chân, bất ngờ hôn cậu ấy.

Tách.

"Ối!"

"Á!"

Nhưng có lẽ do tôi đã lao vào quá mạnh, nên không phải môi chạm môi, mà là răng va vào nhau. Âm thanh cộc vang lên rõ mồn một trong buồng chụp ảnh.

Cả tôi và Kwon Oh đồng thời đưa tay che lấy đôi môi ê ẩm, mắt mở to tròn.

Tách.

Cơn đau lan ra khắp môi khiến nước mắt tôi muốn trào ra. Dù rơm rớm nước mắt, tôi vẫn lo lắng kiểm tra xem Kwon Oh có ổn không.

"Xin lỗi. C… cậu đau lắm không?"

“…….”

"Tớ chỉ định trêu cậu một chút thôi... Có bị chảy máu không?"

Cho đến lúc đó, Kwon Oh vẫn che môi, đứng sững như tượng đá, ngây người nhìn xuống tôi.

"Kwon Oh?"

"Jeong Ha đúng là cáo già..."


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

10 bình luận

LuciusLucius

team ơi, dạo này ko thấy team update nữa, ko biết team drop hay chỉ tạm nghỉ thế ạ :(

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chap mới vậy

FindboyFindboy

greatttt...

khangKhang

100 đỉm

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

hay nhứt cái néch

my loveMy love

like mạnh

Cute boyCute boy

Ghiền rồi nha

loileLoile

xuat sacc

XJin_owi.XJin_owi.

đẹp trai vãi ò😍😍😍

KemmKemm

💯❤️‍🔥 quá tuyệt vời