
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Nhật Ký Rình Mò, Chương 36
Những chú mèo con có vẻ đã lớn khá nhiều so với lần trước tôi gặp, khi đứng cạnh Ju Kwon Oh cao hơn một mét tám mươi, trông chúng lại nhỏ bé như những món đồ chơi. Trông giống như móc chìa khóa hay gắn trên điện thoại.
Bức ảnh này tôi cũng không thể không lưu lại. Nó như một bộ quà tặng tổng hợp chứa đựng toàn những thứ tôi yêu thích.
[Tôi: Tháp mèo di động àㅋㅋ]
Nhưng khi ngắm nhìn bức ảnh thứ hai một cách thích thú, tôi nảy sinh một thắc mắc.
[Tôi: Ai chụp ảnh thế?]
[Ju Kwon Oh: Nhân viên làm cùng ca]
[Tôi: Con gái à?]
[Ju Kwon Oh: Ừㅋ]
[Ju Kwon Oh: À]
[Ju Kwon Oh: Không có gì đâu]
Chắc là sau khi trả lời xong nhận ra điều gì đó, Ju Kwon Oh vội vàng nói thêm.
[Ju Kwon Oh: Không cho số đâu]
Nhưng từ khoảnh khắc biết được người chụp ảnh là con gái, môi tôi đã trề ra phía trước.
Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết nên trả lời thế nào, Ju Kwon Oh lại nhắn tin đến.
[Ju Kwon Oh: À đáng lẽ không nên gửi ảnh ㅜ]
[Ju Kwon Oh: Cậu đang làm gì thế]
[Ju Kwon Oh: ?]
[Tôi: Phân loại rác rồi giặt đồ.]
[Tôi: Việc nhà dồn lại nhiều quá ㅠㅠ]
[Ju Kwon Oh: Chất đống đến mức nào?]
[Ju Kwon Oh: Tớ làm việc nhà giỏi lắm đấy]
[Ju Kwon Oh: Lần sau cứ giao cho tớ ㅋㅋ]
[Ju Kwon Oh: Gọi là tớ đến ngay]
Tôi hơi do dự một chút rồi chụp ảnh phòng khách, nơi tôi đã phơi quần áo trên giá. Ở một góc độ không lộ đồ lót và trông sạch sẽ nhất có thể.
[Tôi: (ảnh)]
[Tôi: Vì đống quần áo mà nhà chật hẳn đi]
[Ju Kwon Oh: Đó là đồ ngủ à]
[Ju Kwon Oh: ?]
[Ju Kwon Oh: À dễ thương vãi]
Đồ ngủ? Nghe Ju Kwon Oh nói, tôi vội vàng kiểm tra lại đống quần áo. Chẳng có bộ đồ ngủ nào ở phía đó cả. cậu ấy đang nói cái gì vậy.
Tôi ngơ ngác đứng đó, ngó nghiêng xung quanh, rồi chợt phát hiện ra hình ảnh của mình trong chiếc gương toàn thân gắn liền với tủ quần áo ở giữa phòng khách.
Phóng to bức ảnh đã gửi cho Ju Kwon Oh, quả nhiên là có hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương. Vậy mà tôi lại không nhận ra...
Ngượng ngùng, tôi hắng giọng trong căn phòng trọ không một bóng người.
Đây là bộ đồ ngủ màu xanh da trời ngây ngô mà mẹ tôi đã mua khi đi siêu thị, bảo là đang giảm giá. Lúc nhận thì tôi đã càu nhàu là sao lại mua thứ này, nhưng mặc thử thì thấy thoải mái và mỏng nhẹ nên tôi thường xuyên mặc khi ngủ.
Sao lại để Ju Kwon Oh nhìn thấy cơ chứ. Đã thế tóc tai còn chưa chải, rối bù cả lên, vì xuất hiện trong ảnh mà bị lộ hết cả rồi.
[Ju Kwon Oh: Gửi thêm ảnh đi]
[Tôi: Không..]
[Ju Kwon Oh: Sao thế ㅜㅜ]
[Tôi: Ngại]
[Ju Kwon Oh: Ngại gì chứ tớ cũng gửi cho cậu mà]
Và không lâu sau, Ju Kwon Oh gửi ảnh. Đó là một bức ảnh selfie cậu ấy mặc đồng phục của quán cà phê brunch. Nhìn khung cảnh thì có vẻ như cậu ấy đang ở trong phòng nhân viên.
[Ju Kwon Oh: Nào giờ cậu gửi đi]
[Tôi: Giờ không gửi được]
[Tôi: Kỳ cục lắm ㅠ]
[Ju Kwon Oh: Ăn quỵt là không được đâu nhé]
"Ha."
Ai bảo là ăn quỵt chứ? Ảnh selfie là tự cậu ấy thích thì gửi thôi mà.
Tôi uất ức không nói nên lời. Nhưng khi nhìn lại ảnh selfie của Ju Kwon Oh, sự uất ức vốn đã đông cứng lại bỗng tan chảy như chất lỏng.
Đẹp trai quá, bức ảnh này rất đáng để lưu giữ.
[Tôi: Ừm..]
[Ju Kwon Oh: Nhanh lên]
[Ju Kwon Oh: Tớ sắp hết giờ nghỉ rồi]
[Tôi: Đợi một chút]
Cuối cùng, bị thúc giục, tôi đành phải trả lời.
Nhưng vấn đề là, một người cả ngày chỉ lăn lộn trên giường như tôi thì làm sao mà chụp được ảnh selfie như Ju Kwon Oh chứ.
Đột nhiên cảm thấy nôn nóng, tôi đi vào phòng tắm, đứng trước gương. Đã bị lộ chuyện chỉ mặc mỗi đồ ngủ và tóc tai thì rối bù, giờ mà thay quần áo rồi làm điệu thì buồn cười lắm...
A. Sao tự dưng lại gửi ảnh phòng khách cơ chứ. Cứ im lặng thì còn đỡ.
Tôi dậm chân, dùng tay chải qua loa mái tóc rối bù. Nhưng với kiểu tóc thẳng đơ không có thuốc chữa như tôi thì một khi đã xù lên là không bao giờ vào nếp gọn gàng được.
Hay là bảo không chụp ảnh được nhỉ.
[Ju Kwon Oh: Đang ngoan ngoãn chờ đây]
"..."
Đúng lúc đó tin nhắn KakaoTalk đến, tôi cắn môi dưới. Ju Kwon Oh chắc chắn là cáo già rồi.
Không còn cách nào khác, tôi đành chụp ảnh mình đang soi gương trong phòng tắm. Thay vào đó, tôi dùng tay cầm điện thoại che đi một nửa khuôn mặt.
[Tôi: (ảnh)]
Ngay khi gửi ảnh, số 1 biến mất. Mặt tôi nóng bừng. Không biết đối phương sẽ phản ứng thế nào, ruột gan tôi nóng như lửa đốt.
Chỉ có mấy giây thôi mà cũng khó chịu đựng đến thế, bụng tôi cồn cào và đầu ngón tay thì tê rần. Từ nãy đến giờ tim cứ đập nhanh một cách vô cớ khiến tôi thở gấp.
[Ju Kwon Oh: Tóc xù lên kìaㅋㅋㅋ]
[Tôi: Tại nằm ㅠ]
[Ju Kwon Oh: Hết giờ nghỉ rồi]
[Ju Kwon Oh: Lát nữa nhắn tin cho cậu]
Ju Kwon Oh vừa nhận được ảnh như ý muốn liền biến mất. Mức độ vội vàng của cậu ấy được thể hiện qua lỗi chính tả.
[Tôi: Tạm biệt]
Khi khung chat trở nên yên tĩnh, tôi bật nhạc lên rồi xem lại toàn bộ cuộc trò chuyện hôm nay từ đầu. Vừa cảm thấy xấu hổ không hiểu vì sao, lại vừa bất giác mỉm cười.
A. Sao lại rung động thế này. Chỉ là tin nhắn KakaoTalk thôi mà. Mới nhắn qua nhắn lại có mấy lần mà thời gian trôi nhanh thế này.
Một buổi sáng chủ nhật thong thả và nhàn nhã trôi qua trong nháy mắt.
Hoàn toàn khác với những ngày cuối tuần bình thường, khi tôi luôn ở trong phòng thực hành, hoặc nằm dài ở nhà nghỉ ngơi, hoặc nếu không thì gặp gỡ bạn bè cùng khóa sống gần trường để ăn trưa muộn.
Từ hôm qua đến giờ, thế giới của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Sao tâm trạng cứ lâng lâng mãi thế này. Đừng có phấn khích quá nữa, Ryu Jeong Ha.
Tôi không thể nào để yên cơ thể mình được. Tôi liên tục ngọ nguậy tay chân như một người mắc chứng lo âu.
Và một tiếng sau.
[Ju Kwon Oh: Đang học cách làm pasta ở trong bếp]
[Ju Kwon Oh: (ảnh)]
[Ju Kwon Oh: Dễ ợtㅋ]
Ju Kwon Oh lại gửi ảnh. Đó là món mì Ý sốt cà chua với phô mai và rau mùi tây.
[Tôi: Ồ trông ngon quá]
[Tôi: Cơ mà cậu ghét pasta mà ㅋㅋ]
[Ju Kwon Oh: Không ghét]
[Ju Kwon Oh: Ăn ngon lành nhé]
[Ju Kwon Oh: Học xong sẽ mời cậuㅋ]
[Ju Kwon Oh: Đến nhà ăn sáng nhé]
Không phải chuyện gì buồn cười, nhưng sao tôi cứ cười ngớ ngẩn thế này.
Tôi nhìn chằm chằm vào KakaoTalk, rồi giật mình khi thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên màn hình điện thoại, vội hạ khóe miệng xuống. Nhưng chẳng mấy chốc, khóe miệng tôi lại tự động nhếch lên như thể không phải là một bộ phận cơ thể của tôi vậy.
A, nhột quá. Nhưng mà nhột ở đâu thì tôi hoàn toàn không biết.
Tôi gãi má và cổ rồi nằm xuống giường. Tay vẫn cầm điện thoại.
[Tôi: Khi nào cậu ấyn làm?]
[Ju Kwon Oh: Tối]
[Ju Kwon Oh: ㅜ]
[Tôi: Hả, làm lâu thế]
[Ju Kwon Oh: Jeong Ha đang làm gì thế]
[Tôi: Nghe nhạc ㅎㅎ]
[Ju Kwon Oh: Nhạc gì]
[Tôi: Bài này]
[Tôi: (ảnh)]
Tôi chụp lại màn hình bài hát đang phát trên AirPod Max của mình rồi gửi đi. Đó là bài <Lie To Me> của Marphil. Một bài hát nhẹ nhàng và ấm áp như làn gió mát mẻ của buổi chiều xuân, tâm trạng rất hợp với tâm trạng hiện tại của tôi.
Vài phút sau khi gửi KakaoTalk, tin nhắn trả lời của Ju Kwon Oh đã đến.
[Ju Kwon Oh: (video)]
Lần này không phải ảnh mà là video. Khi tôi nhấn nút phát, bài hát <Lie To Me> mà tôi đã giới thiệu đang phát ra từ cửa hàng nơi cậu ấy làm việc.
[Ju Kwon Oh: Bài hát hay đấy]
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như ruột gan mình đang quặn lên. Cảm xúc của tôi, nhưng tôi lại chẳng thể kiểm soát được chút nào. Cảm giác như bị cuốn theo Ju Kwon Oh hoàn toàn.
Không thể lún sâu hơn nữa. Ju Kwon Oh không hề hay biết về nỗi lo lắng của tôi, mà vẫn không ngừng kéo tôi lại gần. Vì thế mà tôi cảm thấy bất lực tột độ. Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc bị cậu ấy kéo đi theo ý muốn.
[Tôi: Dạo này cậu hay nghe bài gì?]
[Ju Kwon Oh: Hay nghe bài này]
[Ju Kwon Oh: (ảnh)]
Tôi lập tức tìm kiếm bài hát mà Ju Kwon Oh đã giới thiệu. <Going up the Coast> của Clay and Friends. Nhìn ảnh bìa album với nền xanh và một con chim trắng đang bay, tôi đoán có lẽ đây là một bài hát tươi sáng.
Ngay khi bật nhạc lên, đúng như dự đoán, một giai điệu vui tươi vang lên. Thật kỳ lạ, bài hát khiến tôi liên tưởng đến cảnh lái xe đến biển vào một ngày trời trong xanh.
Ngay cả gu âm nhạc cũng khác biệt đến vậy. Dù thế mà vẫn có những điểm thu hút lẫn nhau, thật kỳ lạ.
Tôi bất giác nhịp chân theo điệu nhạc vui vẻ, rồi gửi tin nhắn trả lời cho Ju Kwon Oh.
[Tôi: Bài hát hay đấy.]
[Tôi: Lưu vào danh sách phát rồi]
[Ju Kwon Oh: Tớ cũng thế ㅋㅋㅋ]
Tôi thẫn thờ nghe bài hát phát ra từ chiếc Max một lúc. Và rồi lấy hết can đảm, tôi nhanh chóng chạm vào màn hình.
[Tôi: Mong đến thứ bảy quá, để cùng nhau xem phim..]
Có lẽ Ju Kwon Oh đã quay lại làm việc, nên một lúc lâu sau số 1 trong khung chat vẫn không biến mất.
Tôi nằm dài trên giường, lười biếng rồi lấy cuốn sổ ra, bổ sung những thông tin mới mà hôm nay có được. Tôi cũng tưởng tượng ra cảnh Ju Kwon Oh làm việc trong quán cà phê, rồi vẽ nguệch ngoạc bằng phác họa trong một lúc lâu.
Tối hôm đó. Story trên Instagram của Ju Kwon Oh được cập nhật.
Để kiểm tra nội dung, tôi nhấn vào trang cá nhân của cậu ấy, thì thấy bức ảnh mì Ý mà cậu ấy đã gửi cho tôi vào ban ngày được đăng lên.
Cùng với dòng chữ này.
—Đã thuộc lòng công thức
Còn tiếp.
team ơi, dạo này ko thấy team update nữa, ko biết team drop hay chỉ tạm nghỉ thế ạ :(
Nào ra chap mới vậy
greatttt...
100 đỉm
hay nhứt cái néch
like mạnh
Ghiền rồi nha
xuat sacc
đẹp trai vãi ò😍😍😍
💯❤️🔥 quá tuyệt vời