
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Nhật Ký Rình Mò, Chương 35
Tôi mấp máy môi một lúc, do dự, nhưng đã bày ra đến nước này rồi thì tôi nói tiếp.
"Và cả việc cậu dịu dàng với các cô gái cũng có vẻ không hợp với tớ. Nếu hẹn hò... tớ sẽ thấy khó chịu khi cậu cho số điện thoại mỗi khi có người hỏi."
Phải. Đây cũng là một vấn đề lớn. Việc Kwon Oh không từ chối phụ nữ.
Chỉ riêng những gì tôi thoáng thấy thôi cũng đã mấy người rồi. Liệu Ju Kwon Oh có thể cắt đứt hết những cám dỗ đó để ở bên cạnh tôi không?
"Tớ không kham nổi."
Đúng vậy, tôi không phải là người có thể kham nổi Ju Kwon Oh. Cũng không có gì đảm bảo rằng sự quan tâm của cậu ta sẽ luôn dừng lại ở một người do dự và ngột ngạt như tôi.
Nếu là người yêu của Ju Kwon Oh trong tưởng tượng của tôi, thì sẽ hợp với một người có biểu cảm tươi sáng và tính cách hoạt bát hơn là một người đàn ông ảm đạm như tôi.
"Tôi sẽ không cho số nữa. Cũng sẽ vạch rõ giới hạn với con gái. Như thế được không?"
Ju Kwon Oh nói một cách đơn giản, nhưng chứa đựng sự chân thành. Nhưng câu trả lời đó, dù khiến tôi thấy vui, nhưng vẫn làm tôi bận lòng.
"Không."
"Sao lại không?"
"Tớ không thích, nhưng bảo cậu từ bỏ ưu điểm của mình thì cũng... cũng hơi..."
Thật lòng mà nói, tôi không ghét cái cách Ju Kwon Oh đối xử ân cần với các cô gái. Chỉ là không thích trên phương diện người yêu thôi.
Nhưng nói ra rồi tôi cũng thấy đây là một phát ngôn vô trách nhiệm, chẳng biết nên làm thế nào. Là không được làm, hay là cứ làm đi.
Không biết. Tớ cũng không biết thì làm sao đây.
"Hừm."
Ju Kwon Oh khoanh tay, im lặng một lúc như thể đang suy nghĩ.
"Vậy kết luận là, tớ cũng thích cậu và cậu cũng thích tớ."
"..."
"Chúng ta là mối quan hệ thích nhau."
"Ừm."
"Nhưng vẫn còn những điều vướng mắc nên khó mà hẹn hò ngay được, ý cậu là vậy đúng không?"
Nói một cách chính xác thì là vậy.
"Đến nước này rồi mà... Xin lỗi cậu."
"Cậu đã không thích thì tớ không thể cứ một mình thích mà ép buộc được."
Nói xong câu đó, Ju Kwon Oh lại chìm trong suy nghĩ. Cậu ta hơi cúi đầu, đưa mắt nhìn về phía những hạt cát dưới chân.
Rồi chỉ vài giây sau, cậu ta liền ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Vậy chúng ta thử gặp nhau ba lần thôi nhé, Jeong Ha. Sau đó rồi quyết định có hẹn hò hay không."
Một giọng nói nhẹ nhàng hơn hẳn lúc nãy phát ra từ miệng cậu ta. Giọng nói ngọt ngào như si-rô cây phong trên bánh pancake, thấm đẫm vành tai tôi.
Dù tôi đã từ chối bằng một lý lẽ ngớ ngẩn, Ju Kwon Oh không hề nản lòng chút nào. Ngược lại, cậu ta còn tràn đầy tự tin.
Và như có bóng đèn bật sáng, tâm trí tăm tối của tôi bỗng chốc bừng tỉnh. Vì lời đề nghị đó nghe thật hấp dẫn đối với tôi.
Trước mắt cứ gặp nhau ba lần đã. Không có gánh nặng phải bắt đầu "yêu đương" với cậu ta ngay lập tức, mà vẫn có thể duy trì sự rung động cho đến giờ, quả là một bước đột phá tuyệt vời.
Nếu trong quá trình đó Ju Kwon Oh có chán tôi, thì cậu ta có thể dễ dàng rời đi, mà tôi cũng sẽ ít bị tổn thương hơn, vì dù sao cũng chưa phải là người yêu.
"Cái này cũng không được à?"
"Không, cái đó... được."
"Được. Chúng ta chỉ gặp nhau đúng ba lần rồi quyết định."
Ju Kwon Oh nhấn mạnh lại như thể muốn nhận được lời hứa.
"Ừ."
"Đến lúc đó cậu phải trả lời lại đấy."
"Ừ."
Lúc này Ju Kwon Oh mới cười toe toét, dậm chân xuống đất. Chiếc xích đu kêu cót két, đung đưa qua lại một chút.
Tôi liếc nhìn cậu ta, rồi lấy hết can đảm bắt chuyện.
"Này, tớ hỏi cậu một chuyện được không?"
"Mười chuyện cũng được."
"Tớ... có, có làm cậu thấy rợn da gà không?"
"Sao cơ?"
Ju Kwon Oh dừng xích đu lại, xoay người về phía tôi.
Tôi ngập ngừng rồi trả lời.
"Nghe lén cuộc trò chuyện của cậu... còn ghi chép lại... còn vẽ nữa."
Tự mình thú nhận tội lỗi đã gây ra khiến cổ họng tôi đau rát như mắc phải gai.
"À."
"Vậy mà cậu vẫn ổn à? Cậu bảo đã xem hết cuốn sổ rồi mà."
"Phải đấy. Nếu là con gái thì không nói làm gì, nhưng con trai mà làm thế thì ban đầu cũng thấy hơi kỳ cục..."
Ju Kwon Oh vừa xoa cằm vừa lẩm bẩm như nói một mình. Tôi nín thở chờ đợi những lời tiếp theo của cậu ta.
"Sao Jeong Ha làm thì lại thấy dễ thương nhỉ."
"...Đừng có đùa."
"Thật mà."
"..."
"Tôi không nói dối mà."
Ju Kwon Oh hẳn là không biết một lời nói, một hành động của cậu ta có thể khiến tâm trạng của tôi bay cao rồi rơi xuống đến mức nào. Vậy mà tôi lại có cảm giác như cậu ta nhìn thấu ruột gan tôi rồi đùa giỡn vậy.
"Hôm qua đưa cậu về nhà là đúng đắn."
"Sao cơ?"
"Sau ba lần gặp, nếu Jeong Ha không trả lời mà bỏ trốn thì tôi còn biết nhà mà đến tìm."
"Tớ trốn làm gì... Không có chuyện đó đâu."
Tôi lắc đầu phủ nhận, Ju Kwon Oh liền dùng giày mình khẽ chạm vào mũi giày tôi.
"Cậu học cấp hai, cấp ba trường hỗn hợp nam nữ đúng không?"
"Ừ."
Thấy tôi nhìn cậu ta như muốn hỏi sao tự dưng lại hỏi chuyện đó, Ju Kwon Oh nhìn chằm chằm vào tôi, vẽ lên một đường cong trên khóe miệng.
"May thế. Nếu ở trường nam sinh mà có người như cậu thì bọn mất nết sẽ xúm vào tán tỉnh mất. Thà là trường hỗn hợp còn hơn."
"Gì cơ."
Ý tưởng của Ju Kwon Oh thật buồn cười. Con trai tán tỉnh con trai ư.
Mặc dù tôi đã làm chuyện đó với Ju Kwon Oh... nhưng thực tế thì chuyện đó không hay xảy ra. Dù có học trường nam sinh hay trường hỗn hợp thì cũng chẳng khác biệt là bao.
"Với lại tớ kén chọn lắm, ai có tán tỉnh thì tớ cũng chẳng quan tâm đâu."
"À, ra là vậy nên cậu mới thích tớ."
Ju Kwon Oh cười toe toét, nắm lấy tay cầm xích đu rồi nghiêng người về phía tôi. Cứ thế này thì vai sẽ chạm mất, nên tôi gồng lưng, cúi gằm mặt xuống.
"...Ừ."
"Cậu cũng có lúc thẳng thắn đấy chứ."
Chúng tôi im lặng, chầm chậm đung đưa xích đu một lúc. Trong khu vui chơi vẫn chỉ có tôi và Ju Kwon Oh, ánh nắng ban mai trong trẻo chiếu rọi từ bầu trời trong xanh, chói chang.
Tôi chợt thấy tò mò nên mở lời.
"Vậy chúng ta gặp nhau khi nào? Mai cậu làm gì?"
Ju Kwon Oh, người đang đung đưa chiếc xích đu nhè nhẹ, chân vẫn chạm đất, lộ vẻ mặt khó xử.
"Mai tớ phải đi làm thêm thay người khác."
"Ở Bucheon à? Tớ đi cùng nhé?"
"Không. Tuyệt đối không được."
"...Sao thế?"
"Một trong ba lần mà qua loa như thế thì tiếc lắm. Đã thế thì cả ba lần đều phải ở bên nhau cả ngày chứ."
"..."
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, lại cúi đầu. Sao Ju Kwon Oh có thể nói ra những lời sến sẩm như thế một cách tự nhiên vậy chứ.
"Dù sao thì mai tớ đi làm, nên cuối tuần sau gặp nhé."
"Được."
"Cả ngày đấy."
"Ừm."
"Muốn làm gì nào? Nếu có gì muốn làm thì tớ sẽ đưa vào lịch trình hẹn hò."
Nghe đến từ "hẹn hò", tôi nuốt nước bọt.
"Xem phim thì sao?"
"Được đấy. Thứ bảy tuần sau xem suất chiếu sớm nhé."
"Suất chiếu sớm cuối tuần không phải quá sớm sao?"
Tuy rằng không phải là lời mà một người đã gọi điện cho Ju Kwon Oh từ sáng sớm cuối tuần nên nói.
"Phải xem từ sáng đến tối chứ. Cậu không thích à?"
"Không, không ghét. Thích chứ. Xem từ sáng..."
Thấy tôi nhanh nhảu đáp lời, Ju Kwon Oh dừng động tác đá chân xuống đất.
Tôi hắng giọng, lấy hết can đảm nói.
"Tớ đã nói rồi mà. Tớ cũng... thích cậu."
"Nhưng hẹn hò thì khó khăn chứ gì?"
Giọng điệu có phần hơi đùa cợt.
"Ừm. Tớ hơi ngột ngạt đúng không?"
Tiến độ thì cũng đã xong xuôi hết cả rồi. Những lời sau đó tôi nuốt ngược vào trong cùng với nước bọt.
"Không phải. Tớ có thể chờ mà."
"Mà cậu vẫn làm thêm à? Dạo này hay đi làm thay thế nhỉ?"
"À, nghe nói dạo trước có một nhân viên làm cuối tuần nghỉ việc. Vì thân với ông chủ nên hễ có cơ hội là ông ấy lại nhờ vả qua bạn bè."
Ông chủ làm thế cũng phải. Ju Kwon Oh vừa làm việc tốt, lại còn hòa đồng với các nhân viên khác.
Lần trước tôi thấy, khiêng vác đồ nặng cậu ta cũng chẳng hề lười biếng mà còn là người tích cực nhất. Phục vụ cũng thành thạo. Đứng trên cương vị ông chủ thì hẳn sẽ thấy tiếc khi cậu ta chỉ thỉnh thoảng đến làm thay bạn bè.
"Làm việc cuối tuần liên tục thì sẽ mệt lắm."
"Nghe nói sắp tới sẽ tìm nhân viên mới. Thiếu người nên tạm thời giúp đỡ thôi."
"Ra là vậy."
Không liên quan đến điều kiện 'tạm thời gặp nhau ba lần', liệu có thể đến quán cà phê chơi không nhỉ. Với tư cách là khách hàng ấy.
Nhưng Bucheon cũng xa, mà tự dưng đến thì có thể sẽ làm phiền, nên tôi không hỏi. Đi đến tận đó chỉ để ngắm Ju Kwon Oh thì có vẻ hơi quá.
"Giờ tớ đưa cậu về nhà nhé."
Ju Kwon Oh đứng dậy nói. Không hiểu sao tôi lại thấy tiếc nuối, chần chừ mãi mới chậm chạp đứng lên.
***
Ngày hôm sau.
[Ju Kwon Oh: (ảnh)]
[Ju Kwon Oh: Dễ thương đúng khôngㅋㅋㅋ]
Sáng sớm Ju Kwon Oh đã nhắn tin KakaoTalk cho tôi. Đó là ảnh một chú mèo con được nuôi ở quán cà phê brunch mà cậu ta đi làm thay. Chú mèo con với bộ lông dựng đứng đang ngồi trên chăn, gật gù như thể đang nướng bánh mì. (dáng ngồi của mèo)
Vừa nhìn thấy bức ảnh, tôi đã vô thức ấn lưu lại ngay.
[Tôi: Hả]
[Tôi: Lớn nhanh thậtㅎㅎ]
[Ju Kwon Oh: Giờ đã mở mắt và đi lại lung tung rồi]
[Tôi: Vẫn nuôi ở quán cà phê à?]
[Ju Kwon Oh: Ừ]
[Ju Kwon Oh: Ở phòng nhân viên ấy]
[Ju Kwon Oh: (ảnh)]
Ju Kwon Oh gửi thêm một bức ảnh nữa. Trên đầu gối và vai của Ju Kwon Oh đang ngồi trên ghế, những chú mèo con đang nằm ngủ.
Còn tiếp.
team ơi, dạo này ko thấy team update nữa, ko biết team drop hay chỉ tạm nghỉ thế ạ :(
Nào ra chap mới vậy
greatttt...
100 đỉm
hay nhứt cái néch
like mạnh
Ghiền rồi nha
xuat sacc
đẹp trai vãi ò😍😍😍
💯❤️🔥 quá tuyệt vời