
Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.
Nhật Ký Rình Mò, Chương 32
'Mì Ý ngon đấy. Làm cũng đơn giản. Lần sau lại đến chơi thì tớ sẽ làm cho.'
Giọng nói đầy tự tin đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, khiến tôi bất giác bật cười.
"Jeong Ha. Cậu thấy buồn cười đúng không. Thằng nhóc này nấu canh tương thì cứ như đầu bếp, thái thái nấu nấu thoăn thoắt. Vậy mà lại hỏi tại sao lại cho bơ vào mì Ý. Phuahahaha!"
Ju Kwon Oh lẩm bẩm một mình "Aish chết tiệt", rồi xoa gò má đang nóng bừng. Và cậu ta nghiêng người về phía tôi, nói nhỏ.
"Tôi sẽ luyện tập rồi làm cho cậu, nên đừng có hủy hẹn đến nhà chơi đấy."
"......"
"Cứ mong đợi đi."
"Được rồi."
Tôi vừa cười vừa trả lời. Nghe thấy tiếng cười rõ ràng của tôi, Ju Kwon Oh cũng bật cười theo như thể không thể tin được.
Tâm trạng đang chìm xuống bỗng chốc nổi lên mặt nước nhờ vài câu nói của Choi Kyung Won. Không nên như vậy, nhưng hôm nay Ju Kwon Oh lại có vẻ dễ thương.
Vẫn còn những điểm mơ hồ chưa được giải quyết, nhưng tôi quyết định không nghĩ quá sâu vào lúc này. Dù Ju Kwon Oh có thích ai đó, và người đó không phải là tôi... thì cũng buồn thật, nhưng cũng không có gì là mới mẻ cả.
Tâm trạng cứ như tàu lượn siêu tốc vậy. Có thể nào cứ chìm xuống tận đáy rồi lại bay bổng lên trời như thế này không? Tôi thấy hơi bối rối khi phải trải qua những thay đổi cảm xúc dữ dội mà không biết là lần thứ mấy rồi.
Sau đó, cuộc trò chuyện tự nhiên chuyển sang nhiều chủ đề khác nhau như cuộc sống học đường, không khí khác nhau giữa các khoa, việc làm và con đường sự nghiệp.
Tôi chủ yếu là người lắng nghe, nhưng cứ một lúc, Ju Kwon Oh, Choi Kyung Won và Shin Ji Ye lại hỏi tôi, khiến tôi không thể không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Đúng là một buổi nhậu, ồn ào náo nhiệt nhưng không có những lời lẽ thô tục, cũng không có những câu chuyện tục tĩu khó nghe, một bầu không khí lành mạnh. Nhờ đó, khác với mọi khi hay rụt rè, hôm nay tôi cũng đã tận hưởng buổi tiệc này theo cách riêng của mình.
Hơn hết, tôi thấy vui vì có thể nghe được nhiều thông tin mới về Ju Kwon Oh.
"Ơ? Này này, Yu Jeong đến rồi."
Khi bầu không khí đã hoàn toàn thoải mái, một trong những sinh viên khoa Quản trị kinh doanh thì thầm, chỉ về phía cửa ra vào.
Ánh mắt của tất cả những người trên bàn chúng tôi đều đổ dồn về phía người mới bước vào quán rượu.
Một cô gái có mái tóc xoăn dài màu nâu sáng đang đứng ở nơi mà sinh viên kia chỉ. Cô ấy có khuôn mặt tròn và trắng, mặc một chiếc váy nữ tính.
Cô gái, tức là Seo Yu Jeong, vừa phát hiện ra bàn của chúng tôi, liền tự nhiên bước về phía này.
"Đến muộn hơn dự kiến nhỉ?"
Choi Kyung Won chào hỏi, ra hiệu về phía Ju Kwon Oh.
"Tớ ghé qua nhà rồi mới đến. Mọi người uống nhiều chưa?"
"Cũng tàm tạm thôi. À, Yu Jeong. Cậu ngồi bên này này."
Một trong những người bạn cùng khóa đứng bật dậy, nhường chỗ cạnh Ju Kwon Oh cho Seo Yu Jeong. Bầu không khí như thể mọi người đều tự nhiên nhường chỗ để hai người họ có thể ngồi cạnh nhau.
Tâm trạng của tôi, vốn đang lơ lửng trên tàu lượn siêu tốc, lao thẳng xuống đáy một cách chóng vánh, thật không thể tin được là vừa nãy còn đang phấn chấn.
Tôi cảm nhận được Ju Kwon Oh liếc nhìn tôi vài lần như thể đang để ý, nhưng ngay sau đó, khi Seo Yu Jeong bắt chuyện, cậu ta liền quay đầu về phía cô ấy đang ngồi.
Cảnh hai người nói chuyện gần như trùng khớp với những gì tôi đã tưởng tượng. Ju Kwon Oh trả lời câu hỏi của Seo Yu Jeong một cách thân thiện, và chỉ sau vài câu, cậu ta đã nở một nụ cười rạng rỡ.
Và Choi Kyung Won đang muốn ghép đôi hai người họ, tủm tỉm cười một cách hài lòng rồi gắp đồ ăn.
Đúng như dự đoán, tôi đã bị bỏ rơi một cách rất dễ dàng. Điều này cũng giống hệt như những gì tôi đã tưởng tượng.
Đột nhiên tôi thấy rượu mất ngon.
"Tớ đi vệ sinh một chút."
Có vẻ như tôi không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
"Nhà vệ sinh ở phía kia."
Tiền bối Lee Seong Rok không bỏ lỡ giọng nói nhỏ của tôi, chỉ tay về phía bên ngoài.
"Tên là Ryu Jeong Ha đúng không? Không phải là say quá chứ? Nếu thấy khó chịu trong người thì cứ nói nhé."
Rồi anh ấy ân cần dặn dò. Tôi cúi đầu cảm ơn, kéo ghế đứng dậy. Tôi cảm nhận được Ju Kwon Oh đang nhìn mình khi cậu ta đang nói chuyện với Seo Yu Jeong.
"Vậy thì, tớ cũng đi vệ sinh."
Tôi không ngờ cậu ta cũng đứng dậy. Tôi tăng tốc bước đi trước giọng nói của Ju Kwon Oh vang lên từ phía sau.
Tôi định sau khi ra ngoài hút thuốc, sẽ lấy cớ có việc đột xuất rồi rời đi. Dù sao thì, nếu vào trong, tôi cũng chỉ thấy những cảnh không mong muốn. Tôi không muốn phải tận mắt chứng kiến Ju Kwon Oh tiến triển tốt với một cô gái khác. Tôi cũng ghét cái bầu không khí mà mọi người đều coi việc ghép đôi hai người họ là điều hiển nhiên.
"Về à?"
Ju Kwon Oh đuổi theo tôi rồi hỏi. Cậu ta có giác quan thật nhạy bén, dù tôi còn chưa nói là mình sẽ về.
"À, ừ."
Tôi nói thật.
"Vậy thì tôi cũng đi cùng."
"...Cậu thì sao?"
"Tôi cũng định về rồi."
Sao lại nói vậy chứ? Thật khó hiểu. Tôi muốn hỏi Ju Kwon Oh.
Thực ra là muốn chất vấn. Chẳng phải cậu có người mình thích sao? Cậu cứ làm như người đó là tôi, khiến tôi ảo tưởng, nhưng đến khi tôi định tiến lại gần, thì xung quanh cậu lại luôn có những người khác.
Tôi thấy mệt mỏi vì không thể biết được Ju Kwon Oh rốt cuộc đang nghĩ gì. Tôi thấy đau khổ vì không thể biết được cậu ta có tình cảm gì với mình.
"Để tôi đưa cậu về."
"Không cần đâu, tớ có thể tự về."
"Jeong Ha."
Tại sao? tại sao cậu ta không gọi tôi là 'Ryu Jeong Ha' nữa? Tại sao lại bỏ họ đi, gọi bằng một giọng dịu dàng như vậy?
Có lẽ nào Ju Kwon Oh là kiểu người tỏ ra khá thân thiết với đối phương sau khi đã ngủ cùng một lần. Dù cho đó có là con trai đi nữa.
"...Không cần vào trong à?"
"Tôi cũng định ra ngoài hít thở không khí một chút."
Trước câu trả lời dứt khoát của Ju Kwon Oh, tôi cũng không khuyên cậu ta vào trong nữa.
Nhà tôi đi bộ từ đây khoảng hai mươi phút. Khoảng cách không xa.
Tôi quên mất việc mình vốn định hút thuốc, chầm chậm bước đi. Cậu ta đi bên cạnh, cùng tôi sóng bước.
Cô gái đó thì sao? Chẳng phải đến để gặp cậu à? Câu nói này cứ quanh quẩn trên môi tôi. Ngay khi tôi định cắn môi dưới theo thói quen, Ju Kwon Oh liền lên tiếng.
"Nói để cậu khỏi hiểu lầm, tôi và Seo Yu Jeong không có quan hệ gì cả."
"...Thật sao?"
"Thật."
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Ju Kwon Oh đã tốt bụng chủ động nói ra điều đó.
"Tôi không nói dối."
Ju Kwon Oh nói thêm. Tôi chỉ im lặng bước đi, rồi đáp lại chậm một nhịp.
"Nhưng sao lại nói dối là nấu mì Ý giỏi..."
"À, chuyện đó."
Chưa kịp nói hết câu, Ju Kwon Oh đã vội vàng cắt ngang lời tôi.
"Choi Kyung Won, thằng điên đó. Nói mấy chuyện không đâu làm gì không biết."
Cậu ta cáu kỉnh, vò đầu bứt tóc rồi thở dài. Rồi cậu ta quay đầu về phía tôi, đột nhiên nở một nụ cười trơ trẽn.
"Tôi sẽ luyện tập. Vậy thì sẽ giỏi thôi đúng không?"
Thái độ như thể không hề xấu hổ chút nào, rất ra dáng Ju Kwon Oh khiến tôi bật cười. Tôi không hiểu đây là logic gì nữa.
Nghe thấy tiếng cười của tôi, Ju Kwon Oh nhìn tôi chằm chằm.
"...Lúc đó đến nhà tớ ăn thử đi."
"Được."
Đêm nay tôi muốn cập nhật cuốn sổ sau một thời gian dài. Có rất nhiều thông tin mới. Trong số đó, điều đặc biệt đáng chú ý là Ju Kwon Oh nấu món Hàn rất giỏi, nhưng món Tây thì lại rất tệ.
Dù sao thì chỉ với vài lời nói của cậu ta, cảm giác khó chịu mà tôi có được ở buổi nhậu đã tan biến như tuyết tan.
Sao tâm trạng mình lại thay đổi liên tục thế này. Có lẽ nào, một phần não của tôi đã trở nên bất thường kể từ khi thích Ju Kwon Oh.
"Nhưng mà, cứ thế này, cả hai chúng ta đều rời đi thì có ổn không nhỉ?"
Tôi lo lắng không biết mọi người có đang tìm chúng tôi không.
"Bọn nó vẫn chơi vui vẻ mà không có chúng ta."
"Vậy thì tốt rồi."
Có lẽ Seo Yu Jeong sẽ nhận ra sự vắng mặt của chúng tôi, nhưng tôi đã không chỉ ra điều đó.
"Đây à?"
Khi tôi dừng bước trước một khu nhà trọ một phòng, Ju Kwon Oh nhìn lên tòa nhà rồi nói.
"Ừ."
"Sống ở đây hả? Gần trường nhỉ."
"Ừ."
Tôi muốn nói chuyện với cậu ta thêm một chút, nhưng không biết nên bắt đầu từ chủ đề gì, chỉ biết nghịch ngợm tay. Những lúc thế này, tôi lại thấy thật đáng trách bản thân mình vì không có tài ăn nói.
"Vào đi."
"Cảm ơn cậu đã đưa tớ về."
Ju Kwon Oh rút tay đang đút trong túi ra, vẫy vẫy. Tôi định bước vào tòa nhà, nhưng rồi lại nghĩ ra một câu hỏi.
"Cậu… cậu sẽ quay lại à?"
"Buổi tiệc liên hoan ấy hả? Sao vậy? Quay lại nhé?"
Ju Kwon Oh hỏi lại như thể đang suy nghĩ, nghiêng đầu. Vẻ mặt lộ rõ vẻ tinh nghịch.
Tôi rụt rè lắc đầu. Thấy vậy, Ju Kwon Oh liền cười toe toét.
"Tớ sẽ không quay lại. Thay vào đó, cho tớ số điện thoại đi."
"Ơ?"
"Chúng ta vẫn chưa có số điện thoại của nhau mà."
"À."
Ju Kwon Oh đưa điện thoại ra. Tôi nhận lấy, nhập số của mình vào.
"Thật sự là không quay lại à?"
"Ừ."
Ju Kwon Oh gọi điện ngay lập tức để kiểm tra xem điện thoại của tôi có đổ chuông không, rồi tắt máy. Sau đó, cậu ta hất cằm như muốn bảo tôi mau vào đi.
"À, nếu Choi Kyung Won có liên lạc thì cứ lờ đi."
"Sao lại thế được."
"Hoặc là bảo là không khỏe trong người nên đã về trước."
"Được rồi."
"Ngủ ngon."
"...Cậu cũng vậy."
Sau lời chào đó, tôi bước vào khu nhà trọ. Tôi bật đèn trong phòng lên, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Ju Kwon Oh đang đi ra khỏi con hẻm.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng quay lưng bước đi của cậu ta thậm chí trông rất tuyệt đẹp.
Còn tiếp.
team ơi, dạo này ko thấy team update nữa, ko biết team drop hay chỉ tạm nghỉ thế ạ :(
Nào ra chap mới vậy
greatttt...
100 đỉm
hay nhứt cái néch
like mạnh
Ghiền rồi nha
xuat sacc
đẹp trai vãi ò😍😍😍
💯❤️🔥 quá tuyệt vời