Bọ Rùa

Logo.png

Nhật Ký Rình Mò - Chap 13

Bản dịch thuộc về Bọ Rùa, xin vui lòng không đem đi nơi khác.

Nhật Ký Rình Mò, Chương 13


"Dạo này mày làm gì thế? Mà nghĩ lại thì học kỳ này chúng ta không có môn nào trùng nhau nhỉ?"

Ju Kwon Oh vốn dửng dưng suốt từ nãy, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Thằng tồi này. Đừng có giả vờ không biết. Tuần trước bọn tao rủ mày tham gia nhóm làm dự án, mày từ chối còn gì?"

"À, tao không hứng thú với mấy cuộc thi."

"Lo mà chuẩn bị hồ sơ xin việc dần đi, thằng nhóc này. Dù sao thì ăn ngon miệng nhé, khi nào rảnh gặp lại sau."

"Ừ, đi đi. Đừng gọi tao đi thi thố gì cả, khi nào chơi bóng rổ thì gọi. ...Gọi món rồi à?"

Sau khi cuộc trò chuyện với bạn kết thúc, Ju Kwon Oh hỏi tôi. Tôi gật đầu.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó. Cậu ta có vẻ không quan tâm đến những món tôi đã gọi. Có vẻ như cậu ta ăn gì cũng được.

Ngay khi người bạn kia rời đi, vẻ mặt của cậu ta lại trở về trạng thái vô cảm. Trông không có vẻ gì là vui. Cũng không hẳn là khó chịu, mà là một sự khó ở kỳ lạ.

Có lẽ việc ngồi đối diện ăn cơm riêng với tôi là quá sức với cậu ta.

"Đông người thật."

"Ừ."

Ju Kwon Oh đáp lại một cách uể oải. Rồi cuộc trò chuyện lại bị cắt đứt.

Nếu đã tỏ ra khó chịu đến mức này, sao còn rủ tôi đi ăn cơm chứ?

Tôi có chút buồn bã. Lẽ ra không nên đến đây. Tôi không biết cậu ta tò mò điều gì mà lại muốn thử thách bản thân bằng việc ăn cơm với tôi, nhưng nếu hôm qua tôi từ chối lời mời, thì bây giờ đã không cảm thấy đau lòng như thế này.

Các món ăn nhanh chóng được mang ra, và trong lúc đó, một người bạn khác của Ju Kwon Oh xuất hiện và chào hỏi.

Cảm giác như tôi không phải đang ăn cơm với Ju Kwon Oh, mà là đang ngồi chung bàn với các sinh viên Đại học Hàn Quốc vậy.

Ju Kwon Oh có vẻ không hài lòng ngay từ khi bước vào, không nói một lời nào trong suốt bữa ăn.

"......"

"......"

Đến cả tôi cũng cảm thấy khó xử, nên chỉ im lặng, máy móc đưa thức ăn vào miệng rồi nuốt.

Đột nhiên cảm thấy nghẹn, tôi uống một ngụm cola, rồi theo thói quen cắn môi dưới.

Cứ thế tôi mải mê ăn một lúc, vô tình ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Ju Kwon Oh. Cậu ta khoanh tay, dựa người vào ghế và nhìn tôi. Tuy nhiên, cậu ta không nói gì cả. Cậu ta cũng không động đến miếng pizza nào nữa sau miếng đầu tiên.

"......"

Tôi mấp máy môi, lấy hết can đảm bắt chuyện lại.

"Có phải cậu không thích pizza không?"

"Không."

"...Tớ nghe nói chỗ này là ngon nhất rồi."

"Vậy sao?"

Cứ mở lời là lại nhận được câu trả lời cụt lủn gần như phớt lờ, đồ ăn cũng không động đến, tôi không biết mình phải làm gì ở đây nữa.

Tôi nhét nốt miếng pizza còn lại trên tay vào miệng, rồi lấy giấy ăn lau tay. Ju Kwon Oh quan sát không sót hành động nào của tôi, một lúc sau cậu ta lấy điện thoại ra khỏi túi. Ngay sau đó, cậu ta chuyển sự chú ý, cắm cúi nhìn vào điện thoại giết thời gian.

Tôi cay đắng liếc nhìn dáng vẻ đó. Giá như tính cách tôi hoạt bát và hướng ngoại, thì ít nhất bầu không khí cũng không ảm đạm đến mức không có nổi một câu đối thoại như bây giờ.

Thật đáng trách bản thân, rõ ràng là đã có cơ hội ăn cơm cùng nhau, vậy mà ngoài việc nhai nuốt pizza một cách gượng gạo ra thì tôi chẳng thể làm gì khác.

Trong lúc tâm trạng tôi chùng xuống vô hạn, điện thoại rung lên. Dù sao cũng không có việc gì làm, tôi chậm rãi lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.

Nhưng thật bất ngờ, tin nhắn KakaoTalk lại đến từ một người không ngờ tới.

[Ju Kwon Oh: Cậu không lưu số KakaoTalk của tôi à]

[Ju Kwon Oh: ?]

Tôi ngạc nhiên nhìn Ju Kwon Oh. Cậu ta chỉ vào điện thoại như muốn bảo tôi trả lời nhanh lên.

Ngồi ngay trước mặt mà lại nhắn KakaoTalk sao?

[Tôi: Ừ]

[Ju Kwon Oh: Tại sao]

[Tôi: Vì tớ nghĩ cậu sẽ không thích..]

[Ju Kwon Oh: Lưu vào đi. Tìm mãi mới thấy]

[Tôi: Cậu biết ID của tớ bằng cách nào?]

[Ju Kwon Oh: Thêm từ nhóm chat chung môn tự chọn]

[Tôi: À ừ]

"Nhưng sao cậu không nói trực tiếp mà..."

Ngay khi tôi vừa mở miệng, tin nhắn KakaoTalk lại đến.

[Ju Kwon Oh: Nhắn KakaoTalk đi]

[Tôi: Sao không nói mà lại nhắn KakaoTalk?]

[Ju Kwon Oh: Ở đây có quá nhiều người trường mình]

[Ju Kwon Oh: Không nói trực tiếp được ㅡㅡ]

[Ju Kwon Oh: Sao lại ăn cơm ngay trước cổng trường thế hả]

Rốt cuộc là cậu ta định nói gì mà lại làm như vậy chứ. Tôi lướt nhìn qua loa quán ăn ồn ào, rồi ngoan ngoãn đợi tin nhắn KakaoTalk tiếp theo của Ju Kwon Oh.

Chắc là chuyện cuốn sổ rồi. Nhưng chẳng phải cậu ta đã không ngần ngại nhắc đến chuyện đó ở giảng đường hôm qua sao?

[Ju Kwon Oh: Có chuyện muốn hỏi]

[Ju Kwon Oh: Cậu đã từng hôn con trai chưa?]

Ngay khi tin nhắn hiện lên, tôi đã nghĩ mắt mình có vấn đề.

Mắt tôi mở to như muốn lồi ra ngoài. Nhìn Ju Kwon Oh lần nữa, cậu ta hất cằm như muốn bảo tôi mau trả lời.

[Tôi: Sao cậu lại hỏi vậy?]

Bàn tay gõ chữ của tôi khẽ run rẩy.

[Ju Kwon Oh: Vì muốn thử.]

Nội dung tin nhắn tiếp theo càng khiến tôi kinh ngạc hơn.

[Ju Kwon Oh: Nghe có vẻ hơi điên rồ, nhưng nghĩ lại thì cậu cũng không thiệt gì mà]

Muốn hôn con trai sao? Lại còn là với tôi?

Tôi quên cả việc phải trả lời tin nhắn, đọc đi đọc lại câu Ju Kwon Oh vừa gửi không biết bao nhiêu lần.

Thấy tôi bất động mấy giây liền, Ju Kwon Oh dường như mất hết kiên nhẫn, gõ nhẹ lên bàn như muốn nhắc nhở. Ý là bảo tôi trả lời tin nhắn nhanh lên.

Tôi nuốt nước bọt, đảo mắt. Nhìn Ju Kwon Oh một cái, rồi lại lướt nhìn xung quanh quán.

Quả thật, đây là một chủ đề không thể nào nói ra ở một nơi đông sinh viên Đại học Hàn Quốc như thế này.

[Ju Kwon Oh: Này bơ à]

[Tôi: Sao tự nhiên lại hỏi vậy?]

Tôi cố gắng bình tĩnh lại rồi viết tin nhắn trả lời.

[Ju Kwon Oh: Thích thì cần lý do à?]

[Ju Kwon Oh: Là con trai thì cậu phải biết chứ]

[Tôi: Tớ không biết...]

Thường thì người ta sẽ không rủ một đứa từng rình rập mình hôn mình vì muốn thử hôn con trai đâu.

[Ju Kwon Oh: Chảnh ghê ㅋㅋ]

[Ju Kwon Oh: Cậu vốn thích con trai nên không sao cả mà]

[Ju Kwon Oh: Chỉ là chạm môi một cái thôi]

"......"

Thích con trai nên chạm môi với con trai thì có sao? Đây rõ ràng là một lập luận theo quan điểm của người dị tính.

Nhưng nực cười thay, với tôi thì đó không phải là một lời nói sai.

Đúng như Ju Kwon Oh nói, tôi không những không thấy phiền khi chạm môi với cậu ấy, mà còn đang nghĩ rằng mình có thể làm điều đó bao nhiêu lần cũng được.

Tuy nhiên, việc có mong muốn được hôn và việc đột ngột rủ rê hôn nhau là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

"Làm hay không làm?"

"...Hả?"

"Nói nhanh lên."

Có lẽ do sốt ruột, lần này Ju Kwon Oh không dùng KakaoTalk mà trực tiếp lên tiếng thúc giục.

Trong lúc tôi còn đang do dự không biết nên trả lời tin nhắn thế nào, một cô gái lạ mặt tiến về phía bàn của chúng tôi.

"Ơ? Đúng là Kwon Oh này. Cậu cũng ăn ở đây à?"

Hóa ra là đến để chào hỏi Ju Kwon Oh.

"A, In Yeong. Hôm qua cậu về nhà an toàn chứ?"

"Ừ. Nếu không phải cậu gọi taxi cho tớ thì chắc tớ không về được nhà mất."

"Không bắt được taxi thì tớ phải đưa cậu về chứ."

"Ây za, gì thế này. Biết thế tớ cứ không bắt taxi có phải hơn không. Hehe."

Một câu nói mà nếu là người khác nói ra sẽ thấy sến súa, nhưng khi Ju Kwon Oh nói thì lại giống như lời thoại trong phim vậy. Quả nhiên là cậu ta, khi đối xử với con gái thì giọng nói cũng khác hẳn.

Trước thái độ dịu dàng của cậu ta, cô gái kia không biết có gì vui mà lại đánh nhẹ vào vai Ju Kwon Oh, nghiêng đầu cười khúc khích.

Phải rồi. Chỉ cần là Ju Kwon Oh, thì chỉ cần nhìn mặt thôi cũng thấy vui rồi.

Bây giờ tôi mới để ý, cô ấy là cô gái ngồi cạnh Ju Kwon Oh trong bức ảnh được gắn thẻ trên Instagram hôm qua.

Ju Kwon Oh vừa cười vừa nói chuyện với cô gái về những chuyện xảy ra ngày hôm trước, nhìn thế nào cũng là một người dị tính.

Vậy mà tại sao lại muốn hôn tôi chứ? Tại sao?

Hơn nữa, môi dưới của tôi, do thói quen cứ hễ lo lắng về Ju Kwon Oh là lại dùng răng cửa trên cắn chặt, nên đã sưng tấy lên, mấy ngày nay còn đóng vảy máu mờ mờ. Cậu ta chắc chắn sẽ không thích thứ này....

Có lẽ nào cậu ta là kiểu người có tính tò mò mạnh mẽ hơn người khác gấp mấy lần không.

"Này, không trả lời à? Muốn tớ đợi đến bao giờ?"

Ju Kwon Oh thúc giục, dùng chân khều nhẹ vào mũi giày của tôi dưới gầm bàn.

Trong lúc tôi chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, cô gái kia đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại tôi và Ju Kwon Oh ở bàn.

Giọng nói của cậu ta lại trở nên cứng nhắc và thờ ơ, đúng kiểu giọng điệu khi đối xử với con trai. Không hiểu sao tôi lại thấy nghẹn ngào.

Nói thật thì, dù có thất bại cũng chẳng mất gì cả. Tôi không biết cậu ta đã trải qua những thay đổi cảm xúc gì để đi đến kết luận là muốn hôn tôi, nhưng dù có hoang mang thì tôi cũng không hề thiệt thòi.

Cuối cùng, tôi gật đầu.

"Đồng ý rồi đấy nhé?"

"...Ừ."

Lúc này Ju Kwon Oh mới chống cằm, nghiêng người nhìn tôi, nở một nụ cười hài lòng.

"Ăn hết pizza rồi à?"

"Ừ."

"Vậy tôi đi trước đây."

Ju Kwon Oh vươn vai đứng dậy. Thái độ dứt khoát như thể không còn việc gì với tôi nữa.


***


Vài tiếng sau khi chia tay ở tiệm pizza. Tin nhắn KakaoTalk từ Ju Kwon Oh đến.

[Ju Kwon Oh: Khi nào làm]

[Ju Kwon Oh: ?]

[Ju Kwon Oh: Lúc nãy định hỏi mà quên mất]

Tôi cầm điện thoại mà suy nghĩ một hồi lâu. Nghĩ lại thì, địa điểm là một vấn đề.

Đầu tiên, tôi nghĩ đến phòng trọ một người. Nghe nói Ju Kwon Oh sống một mình. Tôi cũng sống một mình gần trường, nên việc thực hiện "chuyện lớn" ở phòng của một trong hai người là nhanh gọn nhất.

Nhưng việc đến tận phòng trọ để hôn nhau giữa hai người con trai là chuyện chỉ xảy ra trong mối quan hệ rất thân thiết.

Theo phân tích lý trí nhất có thể của tôi, Ju Kwon Oh đột nhiên cảm thấy tò mò về tôi do một kích thích nào đó. Kích thích đó có lẽ đã dẫn đến suy nghĩ muốn thử hôn.


Còn tiếp.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

9 bình luận

Tunn2303Tunn2303

Nào ra chap mới vậy

FindboyFindboy

greatttt...

khangKhang

100 đỉm

chờ người tới tìm tôiChờ người tới tìm tôi

hay nhứt cái néch

my loveMy love

like mạnh

Cute boyCute boy

Ghiền rồi nha

loileLoile

xuat sacc

XJin_owi.XJin_owi.

đẹp trai vãi ò😍😍😍

KemmKemm

💯❤️‍🔥 quá tuyệt vời